Tổng Tài Ác Nghiệt (Vợ Yêu Kiêu Ngạo)
Chương 61: Bạch thanh dung, em ở đâu?
Chuyện vui vẻ nhất của Bạch Thanh Dung đó là gặp được Hạ Dũng ở thành phố X, có một người bạn tốt như Hạ Dũng. Luôn vào lúc cô khó khăn nhất, cứu cô ra khỏi cảnh nước sôi lửa bỏng, đặc biệt hiện giờ là lúc Bạch Thanh Dung lạc lõng và đau khổ nhất, Hạ Dũng vẫn giống như trước kia không hỏi lý do mà đến bên cạnh cô, Bạch Thanh Dung không nhịn được nhỏ giọng khóc thút thít.
Âm thanh chạy xe ở phía xa xa càng lúc càng gần, Bạch Thanh Dung dừng khóc, lật sang mặt sau của điện thoại tránh bị người ta phát hiện. Đôi mắt đáng thương nhìn chằm chằm vào đèn xe phía xa kia, nhìn thấy đèn xe càng lúc càng gần cho đến khi tiếng rít xẹt qua, trái tim treo lơ lửng của Bạch Thanh Dung cuối cùng cũng có thể hạ xuống.
Tiếng tim đập của Bạch Thanh Dung vang lên trong đêm tối tĩnh lặng, cùng với tiếng đung đưa của lá cây và tiếng côn trùng kêu trong rừng cây. Lá gan của Bạch Thanh Dung có lớn thì cũng chỉ là một cô gái hai mươi tuổi mà thôi, trong bóng đêm vẫn sẽ sợ hãi.
Từng cơn gió lạnh lẽo thổi qua, Bạch Thanh Dung chỉ mặc một chiếc váy ngủ ngắn tay lạnh đến phát run, các âm thanh trong rừng cây khiến cô bắt đầu sợ hãi.
Bạch Thanh Dung cầm điện thoại khẽ nói:
“Hạ Dũng, anh ở đâu?”
“Thanh Dung, anh ở đây. Em đừng sợ, anh đến ngay lập tức.”
Hạ Dũng đang lái xe với tốc độ cao, nghe thấy giọng nói của Bạch Thanh Dung cũng cảm nhận được sự sợ hãi của Bạch Thanh Dung, một chân đạp cần ga đến tận cuối, vượt đèn đỏ khiến tiếng còi ô tô phía sau không ngừng vang lên.
“Vâng, em đợi anh.”
Bạch Thanh Dung bình tĩnh nói xong thì nhìn thấy đèn xe phía xa trên đường núi, trong lòng thầm vui mừng, đó là xe của Hạ Dũng.
Nhìn thấy đèn xe phía xa ngày lúc càng gần, tim của Bạch Thanh Dung cũng đập càng lúc càng nhanh, dường như muốn nhảy ra khỏi cổ họng vậy, chiếc xe dừng ở trên đường cái phía trước cô, cửa xe mở ra, hình bóng mà Bạch Thanh Dung quen thuộc bước xuống xe.
Đầu dây kia:
“Thanh Dung, anh đến rồi, sao anh không nhìn thấy em.”
“Hạ Dũng, em ở rừng cây bên cạnh, em nhìn thấy anh rồi, em ra ngay đây.” Nói xong, Bạch Thanh Dung chịu đựng sự đau đớn nơi đầu gối đứng lên đi về phía ven đường.
Hạ Dũng thấp thoáng nhìn thấy bóng dáng của Bạch Thanh Dung trong bóng đêm, đi nhanh vào rừng cây, hai tay ôm lấy bả vai của Bạch Thanh Dung, lo lắng nói:
“Thanh Dung, em không sao chứ?”
Bạch Thanh Dung cảm động cười:
“Hạ Dũng, chúng ta mau đi thôi, lên xe nói.”
“Ừm.” Hạ Dũng ôm ngang người Bạch Thanh Dung, Bạch Thanh Dung né tránh:
“Hạ Dũng, em tự đi được.”
Hạ Dũng cứng rắn nói:
“Thanh Dung, không kịp để ý nhiều như vậy, anh dẫn em rời khỏi đây trước.”
Bạch Thanh Dung nghe xong thì dừng giãy giụa để mặc Hạ Dũng ôm đi về phía xe.
Hạ Dũng cẩn thận đặt Bạch Thanh Dung bên ghé lái phụ xong thì nhanh chóng khởi động xe đạp ga nghênh ngang rời đi.
Ở một nơi khác, Lâm Thành Phong nhíu mày ngồi trên xe, đôi mắt sâu nghiêm túc quét mắt nhìn cảnh bên đường, sợ rằng mình không cẩn thận nháy mắt bỏ qua Bạch Thanh Dung.
Cường cũng chăm chú quan sát hai bên đường:
“Cậu chủ, xe cũng đã đi xa như vậy rồi, cô Bạch không thể nào đi nhanh như vậy được!”
Đôi mắt sâu xa của Lâm Thành Phong khẽ động, trầm giọng nói:
“Quay lại, thúc giục mọi người tìm trong rừng cây ở hai bên đường, cô ấy nhất định vẫn ở gần đấy.”
Cường lập tức quay đầu xe quay lại con đường cũ, trong xe bởi vì Lâm Thành Phong không vui và lạnh lẽo khiến Cường cảm thấy nhiệt độ không khí thấp xuống mấy độ. Trong lòng không khỏi suy đoán: Chủ tịch của bọn họ và cô Bạch cãi nhau sao? Cô Bạch này gan cũng lớn thật đấy, dám giận dỗi bỏ đi.
Nghĩ đến người phụ nữ kia dám đẩy mình nhân cơ hội chạy trốn, Lâm Thành Phong hoàn toàn tức giận. Anh có thể nhẫn nhịn cô đánh cô mắng, nhưng anh không chịu được cô rời xa anh, nếu để anh tìm được Bạch Thanh Dung, anh nhất định sẽ dạy dỗ cô, để cô phải trả giá cho hành động của mình.
Đêm khuya, tất cả mọi người nhà họ Lâm bao gồm cả thím Trương đều vào trong rừng tìm Bạch Thanh Dung, đèn pin sáng như ánh sao trong rừng, gương mặt người đàn ông trong xe mất mát và đau khổ.
“Cường, tìm đội tuần tra đến đây.”
“Vâng.”
Cường vội vàng cầm điện thoại liên lạc.
Lâm Thành Phong muốn nhanh chóng tìm được Bạch Thanh Dung, không thể đợi được thêm một phút một giây nào. Mở cửa xuống xe, Lâm Thành Phong cũng gia nhập đội tìm người. Sau khi Cường gọi điện thoại thông báo xong, ngạc nhiên nhìn Lâm Thành Phong.
“Cậu chủ, anh không được đi.” Cường kéo Lâm Thành Phong lại:
“Cậu chủ, trời tối trong núi rất nguy hiểm.”
Lâm Thành Phong xoay người khẽ gầm nói:
“Chính bởi vì nguy hiểm mới phải nhanh chóng tìm thấy, tôi tìm vợ mình không được sao?”
Nói xong, vung tay Cường ra, Lâm Thành Phong đi vào trong núi. Cường bị nửa câu sau của Lâm Thành Phong làm cho ngạc nhiên đứng đờ ra tại chỗ ngổn ngang trong gió, Lâm Thành Phong vừa gầm lên với cậu không hề giống như một ông trùm trong giới kinh doanh, quả thực là một người đàn ông đáng thương mất vợ.
Cường vừa kinh ngạc cũng vừa đau lòng, chủ tịch của bọn họ đã mất khống chế như vậy từ lúc nào, cô Bạch thật sự may mắn mới có thể được chủ tịch quan tâm như vậy.
Một lúc sau hai xe đội tuần tra đến cùng tham gia tìm kiếm, mấy trăm người hùng dũng tìm kiếm hai bên núi gần như cả đêm vẫn không tìm thấy Bạch Thanh Dung, chỉ thiếu điều đào sâu ba mét mà thôi.
Nơi chân trời hiện lên một tia trắng bạc, trời đã tờ mờ sáng. Người của đội tuần tra và người của nhà họ Lâm vẫn đang tìm kiếm Bạch Thanh Dung, Cường thở hổn hển đi đến bên cạnh Lâm Thành Phong:
“Cậu chủ, liệu có phải cô Bạch không còn ở trong núi nữa hay không?”
Đôi mắt Lâm Thành Phong sưng đỏ, trầm giọng nói:
“Không ở đây, cô ấy còn có thể đi ra sao? Tìm cho tôi, ai tìm được sẽ cho người đó ba mươi tỷ.”
Người xung quanh nghe được câu nói này của Lâm Thành Phong, càng ra sức tìm kiếm. Ba mươi tỷ đó, có rất nhiều người vất vả cả một đời cũng chưa chắc kiếm được nhiều tiền như vậy đâu.
Cường đứng cạnh bất đắc dĩ nhìn Lâm Thành Phong, không khỏi xúc động, trong sách nói những người đàn ông thật lòng trong tình yêu đều rất điên cuồng, hôm nay xem như cậu ta cũng đã hiểu rồi.
Hạ Dũng lái xe đưa Bạch Thanh Dung quay về ngôi biệt thự của mình, đỡ Bạch Thanh Dung vào trong phòng ngủ, Hạ Dũng nhìn bộ váy ngủ màu hồng ngắn tay dài ngang gối của Bạch Thanh Dung, không khỏi có chút ngạc nhiên.
Cùng với đầu gối bị thương và gương mặt đầy vệt nước Tắt, trong lòng Hạ Dũng đau đớn:
“Thanh Dung, em sao vậy? Trong dãy núi hoang sơ như vậy bị cướp tiền hay cướp sắc rồi?”
“Hạ Dũng, em thực sự vô cùng nhếch nhác rồi.”
Bạch Thanh Dung cười khổ nói. Hạ Dũng cầm lấy hộp thuốc từ trong tủ ra, lấy que bông thấm chút thuốc cẩn thận lau đầu gối bị thương của Bạch Thanh Dung.
“Thanh Dung, đừng cử động, nếu không xử lý sẽ bị nhiễm trùng. Nói đi, em lại bị cậu chủ đào hoa nhà nào vứt bỏ mà khóc thành như vậy.”
Trong giọng nói mây gió điềm nhiên của Hạ Dũng ẩn giấu sự quan tâm sâu đậm.
“Hạ Dũng, em không sao!”
“Thanh Dung, em nghĩ anh mù sao. Em mặc váy ngủ bị cọ rách, lại khóc đến nước Tắt nước Tũi tùm lum thế kia, thực sự rất giống hiện trường án mạng, thế này còn nói không sao?”
Nhìn Hạ Dũng dịu dàng chăm sóc giúp mình xử lý vết thương, hơn nữa nửa đêm còn đi đón Bạch Thanh Dung cô, thực sự cảm động không nói nên lời. Đối với Hạ Dũng hiện giờ, Bạch Thanh Dung cảm thấy bản thân không nên giấu giếm nữa, nếu còn tiếp tục giấu Hạ Dũng, vậy thì cô thực sự có lỗi với người bạn tốt Hạ Dũng này rồi.
“Hạ Dũng, em đáng trốn một người.”
“Ai vậy, khiến em sợ đến như vậy, còn phải trốn?”
“Chồng em, Lâm Thành Phong.”
Động tác tay của Hạ Dũng dừng lại một chút, vẻ mặt nghiêm túc nhìn Bạch Thanh Dung:
“Em và Lâm Thành Phong…”
Bạch Thanh Dung chậm tãi giải thích:
“Em và anh ta chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa, hơn nữa hiện giờ em không muốn nhìn thấy anh ta nữa, Hạ Dũng, nếu không có anh, tối nay em nhất định khống trốn thoát được.”
“Thanh Dung, vì sao em lại chạy trốn. Hai người kết hôn khi nào vậy? Em là vợ của anh ta, vì sao trước kia đều là tin tức bất lợi cho em vậy? Em rời khỏi anh ta là vì cô người mẫu trên tin tức sao?”
Trong giọng điệu của Hạ Dũng mang theo tia đau xót, trong lòng có hàng ngàn câu hỏi vì sao.
Bạch Thanh Dung nhìn Hạ Dũng:
“Hạ Dũng, quan hệ vợ chồng giữa em và anh ta chỉ là bất đắc dĩ. Không có hiệu lực, em bỏ đi là vì em thực sự chịu đủ rồi.”
Hạ Dũng vừa nghe thấy Bạch Thanh Dung nói Lâm Thành Phong là chồng của cô, trong lòng vô cùng mất mát, hiện giờ thấy Bạch Thanh Dung căn bản không có một chút quan tâm, thậm chí còn có một chút bài xích đối với Lâm Thành Phong, trong lòng dễ chịu hơn rất nhiều.
Cẩn thận xử lý vết thương cho Bạch Thanh Dung, băng bó lại. Tò mò về Bạch Thanh Dung trong lòng anh không phải một cuốn mười vạn câu hỏi vì sao có thể giải thích được, nhưng hiện giờ khi Bạch Thanh Dung ở ngay trước mắt anh, anh có thời gian để tìm đáp án.
Hạ Dũng cất hộp thuốc xong thì nhã nhặn nhìn Bạch Thanh Dung:
“Thanh Dung, chắc hẳn em đã mệt rồi, em nghỉ ngơi sớm đi.”
“Em không mệt, Hạ Dũng. Anh có thể ở cạnh em một lát nữa được không?”
Bạch Thanh Dung kéo lấy góc áo của Hạ Dũng, tối nay cô đau lòng, tức giận, không cam tâm, trong lòng ngổn ngang trăm mối.
Bạch Thanh Dung không hề buồn ngủ, trong lòng hết sức hoảng loạn, cô hiện giờ giống như con nai nhỏ hoảng sợ chỉ hy vọng có người ở bên cạnh.
“Được.”
Hạ Dũng ngồi xuống bên cạnh Bạch Thanh Dung:
“Thanh Dung, anh ở đây với em.”
Bạch Thanh Dung mệt mỏi tựa đầu lên vai Hạ Dũng:
“Hạ Dũng, cho em mượn vai anh một lát có được không?”
“Không phải em đang dựa lên rồi sao? Nếu em đồng ý, sau này có thể dựa vào bất cứ lúc nào.”
“Hạ Dũng, thật tốt có thể gặp được anh. Có người bạn như anh, em thực sự rất cảm động.”
Lời nói của Bạch Thanh Dung khiến trong lòng Hạ Dũng ấm áp, thì ra mình cũng có địa vị trong lòng cô. Hạ Dũng đưa tay ôm Bạch Thanh Dung vào lòng, giọng nói dịu dàng vang lên:
“Thanh Dung, đừng buồn nữa, cho dù xảy ra chuyện gì vẫn còn có anh ở bên cạnh em.”
Thanh Dung trong lòng anh cảm động rơi một giọt nước Tắt, đã rất lâu rồi không có ai đối xử tốt với cô như Hạ Dũng, vào lúc bất lực, Hạ Dũng chính là tia nắng ấm trong mùa đông khiến người khác ấm áp theo.
“Hạ Dũng, em mệt.”
Bạch Thanh Dung thấp giọng. Hạ Dũng khẽ vuốt lên lưng Bạch Thanh Dung:
“Thanh Dung, mệt rồi thì ngủ đi. Tối nay anh ở cạnh em, đừng đau lòng nữa, cũng đừng buồn nữa, ngủ một giấc dậy ngày mai sẽ ổn thôi.”
Hạ Dũng có thể cảm nhận được nỗi buồn và sự bất an của người trong lòng, nhưng Bạch Thanh Dung không nói anh cũng không hỏi. Có lúc hỏi quá nhiều sẽ khiến cô càng thêm buồn bã, đợi đến khi Bạch Thanh Dung muốn nói, cô sẽ tự nói thôi.
“Hạ Dũng, em rất buồn, em muốn rời khỏi thành phố X.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!