Tổng Tài, Anh Thực Không Có Đạo Lý! - Chương 15: Liệu một năm sau, anh còn nhớ đến em?
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
210


Tổng Tài, Anh Thực Không Có Đạo Lý!


Chương 15: Liệu một năm sau, anh còn nhớ đến em?



Hắn phong độ ngời ngời, gương mặt lãnh đạm bước ra khỏi xe, động tác đều hoàn mỹ như nhau.

Tây trang hắn ăn mạc thoải mái, thoát hai cúc áo, xương quai xanh nổi lên rõ ràng cùng làn da bánh mật khoẻ khắn vô cùng quyến rũ. Khiến nữ nhân xung quanh cô hò hét như nêm.

Cánh phóng viên vừa thấy lão đại thương giới thực sự đến thì liền chạy đến như mèo gặp mỡ. Nhưng hắn lại khoác tay lên cửa xe, lạnh lùng nhìn đám phóng viên, khiến họ không dám tiến lên, đều lần lượt lui xuống.

Hắn quả là ác ma không ai dám đến gần. Một ánh mắt lãnh đạm của hắn bằng sự đổ mồ hôi của mười bảo vệ tản cánh phóng viên. Cô thầm xuýt xoa, ánh mắt đặt ở hắn vô cùng chăm chú. Cô cũng không biết bản thân lại có cái nhìn như vậy.

Bỗng ở cửa đối diện xuất hiện nữ nhân, xinh đẹp tựa tiên giáng trần, hở táo bạo hơn cô rất nhiều khiến cô cảm thấy tự dưng mát mẻ hơn lúc nãy, cảm thấy nhột nhạt toàn thân. Cô không biết bản thân nhìn đến nữ nhân đó thì có cảm giác thế nào! Hay buồn thay Lăng Khấu Thiên, Tích Lãng là chồng tương lai của Lăng Khấu Thiên nhưng nay dự tiệc lại làm bạn tiệc với nữ nhân khác, nếu Lăng Khấu Thiên ở đây thì có cảm giác biến hoá thế nào.

Nhưng cô nghĩ Lăng Khấu Thiên bỏ trốn thì chắc hẳn nếu hiện tại Lăng Khấu Thiên ở đây thì sẽ hờ hững lướt qua như người lạ chăng?

Cô chớp mắt liền nhận ra nữ nhân đó, là Lý Dân Sư – người mẫu ảnh được săn đón hiện nay, nổi danh rất mau chóng nhờ một bức ảnh chụp lén tung trên mạng, cô cũng không phải chú ý lắm nhưng một lần cô lướt web thì tiện tay xem thôi. Mới thời gian ngắn nhưng sự tìm kiếm mục Lý Dân Sư là đứng đầu.

Tiểu tam của Tích Lãng, chắc chắn là kẻ thù của Lăng Khấu Thiên.

Nhìn Lý Dân Sư cười ngọt ngào, lung linh vô cùng mà khoác tay Tích Lãng như một mỹ mạo tinh linh. Cô bỗng thấy có chút khó chịu, đây là cảm giác gì? Cô ghen a!

Không! Cô sẽ không rảnh để quan tâm chuyện ruồi bu này.

Cô tự an ủi “Lý Dân Sư chắc chắn không hợp bằng Lăng Khấu Thiên, nếu không anh ta sẽ không cưới Lăng Khấu Thiên rồi! Dù sao anh ta cũng yêu thích Lăng Khấu Thiên hơn. Mọi chuyện này đều không liên quan đến mày Hy Hy, mày nên làm khán giả ngoài lề xem thôi.”

Mi tâm đẹp cô ngày càng nhăn nhó vì đau đớn. Cô không thể nhịn nữa, cô nhờ vào vị trí không ai thấy này mà vắt chân đi tìm nơi thoát thân và cũng là muốn hắn tránh xa cô càng tốt. Nhưng từ lúc bước vào, Tích Lãng liếc sơ qua liền nhìn thấy cô đứng ở góc khuất. Cô sao có thể thoát khỏi mắt hắn. Bỗng có lực đạo mạnh mẽ hối thúc hắn đuổi theo cô, Tích Lãng lại muốn trêu chọc cô nhưng nhìn thấy cô cong cong vẹo vẹo người thì hắn nhíu mày.

Hắn buông tay Lý Dân Sư, Lý Dân Sư cũng không dám kêu ca, Lý Dân Sư chỉ cần xuất hiện với anh một đêm thì qua ngày mai càng trở thành nữ hoàng nên cố gắng chụp với anh thật nhiều tấm ảnh vì cô cũng không dễ dàng gì mà được xuất hiện với anh thế này đâu, Lý Dân Sư phải cố gắng rất nhiều. Thấy anh không quan tâm càng khiến Lý Dân Sư hài lòng.

Thật đáng thương Lý Dân Sư!

Cô đi từ tốn dựa vào tường mà ra phía sau, cô đau quá nhưng nhìn thấy xung quanh vẫn có người, cô không dám cởi giày ra khỏi chân nên vẫn phải cắn răng.

Bỗng phía sau vang lên tiếng gọi uy nghiêm quen thuộc khiến cô cắng cứng cả người.

– Lăng Khấu Thiên!

Cô bỗng tự dưng sợ hãi, không quay đầu, ngược lại cắn môi mà thục mạng chạy, hắn phía sau cũng mau chóng bước theo cô phía sau.

Nhưng váy dài và giày cao gót như vậy cô quả thực trứng chọi với đá.

Cô chỉ còn cách vén đuôi lòng thòng phía sau lên cao khiến bộ dáng cô vô cùng buồn cười, cô định khom xuống cởi đôi giày phiền toái làm chân cô sưng lên rất đau nhưng mắt thấy Tích Lãng sắp đuổi kịp thì không dám chậm trễ mà chạy tiếp, đến phía sau hậu trường là một cảnh hòn non bộ nhân tạo có ghế ngồi thoải mái nghỉ ngơi nhưng cô không ngờ nó lại có bật thang, cô vì không để ý mà dẫm vào váy, giày cao gót đế cao nhọn khiến cô không đứng vững, thân thể cô lắc lư dữ dội và cả hơi men làm cô choáng, cô chẳng thể làm gì.

Cô hét lớn.

– Áaaaaaaaaa…..

Tiếng hét thất thanh chứng minh cô sợ hãi, cô mà té xuống dưới thì nhất định phải gãy tay chân hay gương mặt méo mó thôi! Cô nghĩ đến cũng thấy tuyệt vọng, cô biết cô vùng vẫy thế nào cũng là kết cục phải ngã, nhưng cô ngược lại có vòng tay ấm áp ôm lấy cô. Cô theo bản năng sợ ngã mà chới với ôm vai người đỡ cô.

Là Tích Lãng!

Cô còn đang bất ngờ sao hắn lại phản xạ nhanh như vậy thì hắn đã bế ngang cô lên khiến cô hốt hoảng, nhưng rất chắc chắn khiến cô từ từ thả lỏng, cô vừa mệt vừa đau, tim cô đập nhanh khiến nhịp thở cô ngày càng nhanh và hối hả.

Cô cả thân thể nóng rực như có ngọn lửa hơ qua cô. Cô cảm giác nóng vô cùng! Cô đỏ mặt mà không dám nhìn hắn và đầu óc cô trống rỗng, cô cảm nhận rõ ràng từng ngón ray thon dài kia đang ôm lấy eo cô thật chặt.

Hắn nhìn nữ nhân nhỏ bé thẹn thùng trong lòng thì càng động lòng, nhưng nhìn đến lễ phục táo bạo cô đang vận trên người thì nhíu mày kiếm chặt lại. Hắn đưa mắt xung quanh, thấy băng ghế ngồi mới một tay bế cô đến đấy rồi nhẹ đặt xuống như sợ làm cô bị thương.

– Là nghe tôi gọi, sao lại cố ý bỏ chạy?

Cô cảm giác chân thật vô cùng, đặt tay lên ngực cô phập phồng dữ dội, nghe thấy giọng điệu hắn như tra khảo phạm nhân thì làm cô thập phần sợ hãi, cô mím chặt môi, không biết phải nói thế nào cho phải. Không khí này chả khác nào là cô đang trong phòng thẩm vấn.

Chẳng lẽ cô trả lời hắn là cô không muốn gặp hắn hay tiếp xúc với hắn? Cô không muốn làm bà Lăng thất vọng về cô?

Cô cảm thấy im lặng là tốt nhất, cô bạo gan quay đầu như thể không nghe Tích Lãng hắn nói gì, khiến hắn bực tức, vươn tay nắm chặt cằm cô, khiến cô nhất thiết phải nhìn hắn khiến cô đau đớn vô cùng, nhưng không dám kháng cự. Cô biết nếu cô chống cự thì hắn sẽ thực sự tức điên lên, cô biết hắn là thích người khác phục tùng, không thích chống cự.

Cô cứ như búp bê không não, tuỳ hắn muốn làm gì thì làm. Cằm cô như thể muốn nứt ra vì hắn mạnh tay; cô có chút nhíu mày liễu, cánh môi phiến hồng run rẩy.

Nhưng hắn đã sơ ý dẫm phải chân cô khiến cô đau nhói mà hít vào miệng từng ngụm khí lạnh. Cô đau đến nước mắt cũng ồ ạt chảy ra mặc dù cô liên tục đưa tay lau đi, cả gương mặt xinh đẹp cắt không còn giọt máu, môi khô khốc trắng bệch khó coi.

Hắn ngồi khom xuống trước mặt cô, mùi rượu xộc lên mũi khiến hắn nhíu mày, cầm chân cô mà đưa lên cao; mới phát hiện nó đã sưng đỏ thập phần và ở phần đầu ngón chân bị bong da gớm máu. Hắn nhìn cô liền tức giận không nói nên lời.

Nữ nhân như cô quả thực ngu ngốc. Khiến hắn phải thay đổi cái nhìn, nữ nhân trước mắt hắn thật sự là tiểu thư đài cát sao?

– Cô não tàn sao? Chân đau như vậy lại không chịu cởi nó ra.

Hắn mắng cô xong, trực tiếp lấy giầy cô mà quẳng đi khiến cô trợn tròn mắt.

– Anh quẳng như vậy, em lấy gì mang đây?

Hắn không trả lời, đặt lên cô đầu gối hắn khiến cô có chút chật vật, hắn nhẹ đưa tay lên mà xoa bóp cho cô. Cô nước mắt ra càng dữ dội hơn ban nảy, hắn lại nhẹ tay hơn, hắn tưởng hắn làm cô đau.

Nhưng không phải, cô là đang cảm động, không thể ngăn nhịp tim bản thân ngày càng nhanh.

Cô thắc mắc, cô có say mà hoa mắt?

Cơn gió thổi qua, khiến tóc mai cô bay loã xoã, mỹ mạo vô cùng khiến hắn không chút rời mắt, cô lại ngại ngùng mà né tránh ánh mắt hắn.

Hiện tại, xung quanh chỉ có hai người, chỉ phía xa hơn mới nghe tiếng buổi tiệc ồn ào.

“Lăng Khấu Thiên, tôi có thể mượn người đàn ông của cô một chút không? Yên tâm, tôi chỉ muốn an ủi bản thân một chút.”

– Tích…Lãng, cảm ơn anh.

Hắn nghe cô gọi tên hắn thân mật như vậy, cả người bỗng chốc cứng đờ, một giây sau, cô lại nhào đến bất ngờ ôm hắn khiến hắn chưa kịp tiếp thu mà ngây ngốc một chỗ.

Hắn có thể cảm nhận được cơ thể cô mềm mại vô cùng mà xát dính vào hắn khiến hắn thở dồn dập, gương mặt tuấn lãng của hắn phía sau cô biến hoá rất nhanh lại trở lại bình thường, chỉ là cả khoan miệng đều khô rát.

Hắn đưa tay vỗ nhè nhẹ lên lưng cô, khiến cô dựa vào lồng ngực hắn càng thêm tim đập nhanh; càng ôm chặt hắn hơn. Chỉ có ở bên cạnh Tích Lãng, cô cảm thấy an toàn nhất. Vì cô biết, hắn sẽ bảo vệ cô vô điều kiện.

Bỗng nụ cười cô cứng đờ, cô đang làm gì thế này, một giây sau cô liền hối hận bản thân làm như vậy. Cô nhận thấy bản thân ngày càng yêu thích Tích Lãng hơn, đây chính là điều khiến cô sợ hãi lo lắng nhưng nó cũng lẳng lặng đến, cô lẩm nhẩm dù sao 1 năm cũng là thời gian không ngắn.

Cô bỗng lùi về thì liền bị hắn giữ chặt khiến cô không tài nào nhúc nhích mình, cả cơ thể nhỏ nhắn của cô đều bị hắn che lấp và cả lòng cô cũng bị hình ảnh tuấn tú gương mặt của hắn che lấp. Hương nước hoa từ cơ thể hắn xộc lên mũi cô, không còn cảm thấy khó chịu như ban đầu nữa mà thay vào đó càng thấy hắn phong lưu tuấn trí.

Đúng chuẩn hình ảnh nam nhân cô yêu thích nhưng…Tích Lãng đối với cô mà nói, là cô trèo cao té đau mà thôi!

Một giây trước cô còn ở thiên đàn bay bổng, giây sau liền rơi xuống trần thế hiện thực. Đây chính là điều cô phải thường xuyên nếm trải, không có cách khác chối bỏ.

“Liệu một năm sau, anh còn nhớ đến em? Nhớ đến em ngây ngốc ngẩn ngơ mà ôm anh như hiện tại.” Cô bất quá chỉ dám hỏi bản thân.

Bỗng cơn buồn ngủ ập tới, cô liền dựa vào hắn mà thiếp đi, cô không thể chống chọi với sự ảo giác và mắt cô rất nặng nề.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN