Tổng Tài, Anh Thực Không Có Đạo Lý! - Chương 22: Ai là người cho cô hy vọng?
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
176


Tổng Tài, Anh Thực Không Có Đạo Lý!


Chương 22: Ai là người cho cô hy vọng?



“Ách…. tuần sau? Không phải quá gấp gáp a?” Cô thầm hét lớn nhưng nhận được ánh mắt trừng lớn đằng đằng sát khí của bà Lăng thì cô liền khép môi lại, không dám tiếp lời nào mà ngó mắt lơ sang chỗ khác.

Ông Tích từ nãy đến giờ đã kịp quan sát kỹ càng cô, ông quả thực rất hài lòng vì cô quá đỗi xinh đẹp rất hợp với Tích Lãng của ông. Dáng người nhỏ nhắn mảnh dẻ càng khiến ông vừa ý. Cô không có chỗ nào để bị trừ điểm trong mắt ông.

Bỗng ông chuyển mắt sang cô đang ngồi nghịch đám lông mềm hai lớp của thảm dưới chân say mê, vì cô lùa chân về bên này thì nó hiện lớp lông xám nhũ, khi đưa chân lùa về bên kia thì hiện lên lớp lông trắng sữa.

Dù cô đang thay Lăng Khấu Thiên nhưng tâm trạng cô cứ hồi hộp vì cô tưởng tượng như cô đang đi ra mắt bố chồng tương lai của bản thân. Cho nên mỗi khi không còn việc của cô, ông Tích nói chuyện với ông bà Lăng thì cô đều nhìn xuống chân bản thân mà mím môi. Hai bàn tay đan vào nhau cũng ướt mồ hôi.

Thì ra tình cảnh không mấy chân thật nhưng cảm giác cô cớ gì chân thật đến như vậy. Cô thậm chí hít thở cũng không dám thở mạnh, o ép đến độ muốn đau bụng.

– Lăng Khấu Thiên, con thấy Tích Lãng nhà ta thế nào? Nghĩ gì nói đó, không cần khách sáo với ta, vì trước sau chúng ta sẽ trở thành người nhà.

Ông thoạt nhìn ngoại hình già dặn y hệt ba cô nên cô muốn nghĩ đơn giản để thoải mái hơn, không có lý do gì khiến cô sợ sệt, căng thẳng trước ông nhưng cô vẫn không tránh được.

Cô vì run quá, hai cánh môi cũng run rẩy. Cô có chút phản ứng chậm chạp mà nhìn ông, thấy ông cười hiền từ với cô thì cô càng thấy hảo khí mà bình tĩnh trở lại, chỉ có lâu như vậy cô còn chưa đáp lời thì bà Lăng gương mặt đã sớm cương cứng khó coi, dùng chân bên dưới đá nhẹ vào chân cô, cô đau điếng, lúc này cô mới định thần hồn phách mà nặn ra nụ cười.

– Tích… Lãng th…ực….sự….

Làm sao đây? Hắn ta làm sao mới đúng, quá có nhiều thứ để khen hắn, có thể viết giấy hay lẩm bẩm liệt kê nguyên một ngày trời cũng không hết, cô biết lựa cái nào nói cho đúng. Nếu quá phô trương, ngượng miệng thì cô biết khả năng cô có thể là con số 0. Với lại làm bộ làm tịch lấy lòng cũng không phải sở trường của cô.

“Hay là khen hắn đẹp trai qua loa đi là được nhỉ?” Cô nghĩ như vậy nhưng bản thân cô lại không nói như vậy.

– Biến thái.

Không khí chợt trùng xuống, cô gây tội lớn rồi! Cô nắm chặt tay lạnh ngắt, không dám liếc qua nhìn ông bà Lăng đang hoảng hốt, còn ông Tích thì ngây người nhìn cô, gương mặt hoàn toàn đờ ra chốc lát, hoàn toàn không có thể hiện biểu cảm gì nổi bật để cô xác định tâm trạng của ông mà dò tần số giải quyết theo.

Đây là ông quá ấn tượng, sao lại có nữ nhân dám nói con ông là biến thái? Ông càng ngày càng cảm thấy cô con dâu này khiến ông thích hơn rồi.

Ông bà Lăng cũng hoang mang tột độ không biết mỡ miệng giảng hoà thế nào, bà Lăng cứ liên tục đánh vào tay ông Lăng, còn ông Lăng thì không dám nhúc nhích thêm nhưng đột nhiên nghe tiếng bật cười của ông Tích khiến cô cùng ông bà Lăng không hẹn mà cùng ngây ngốc.

Cô nghĩ chẳng lẽ ông ấy giận quá hoá dại sao? Sao lại cười thành ra thế này, nhưng cô lại thấy nhẹ nhõm hơn vì ít ra cô cũng sẽ không được coi là kẻ phá hỏng mọi thứ khi ông Tích trở về. Cô sao lại nơm nớp sợ ông Tích ra khỏi cửa Lăng gia thế này, khi ông về thì bà Lăng sẽ mắng mỏ cô ra dạng gì đây? Cô cụp mắt đẹp, người cô mềm nhũn như cá đuối, cô quả thực “đuối như cá đuối”.

– Hảo, liền tuần sau bắt đầu hôn lễ, không bàn thêm. Chúng ta từ nay trở thành thông gia với nhau.

Ông Lăng khách sao đứng bật khỏi ghế trước một bước ông Tích, cả hai cùng bắt tay rồi tiễn ra cửa, còn cô thì mau mau chạy lên phòng bản thân, cô thật sự không muốn nghe lời phàn nàn của bà Lăng đâu. Nhưng bà Lăng lại chớp chớp mắt vì biểu hiện của cô. Đáng ra bà tính khen cô một tiếng “đã vất vả” nhưng cô lại chạy mất không thấy tăm hơi đâu!

Cô cũng đã có thắc mắc qua, tại sao lại không có bà Tích đi cùng ra mắt, chẳng phải như vậy là rất không lịch sự sao? Như vậy chứng tỏ rõ ràng là gì, bà Tích rõ ràng không có thích cô. Chỉ có hai nguyên nhân khiến cô nghĩ bà ấy không thích cô thôi.

Một là bà ấy lúc trước đã gặp gỡ Lăng Khấu Thiên nhưng vì thấy Lăng Khấu Thiên quá mức mạnh bạo, cá tính như một nam nhân nhưng bà ấy thích nữ nhân đằm thắm nhỏ nhẹ nên sinh bất hảo với Lăng Khấu Thiên.

Nói thật, nếu cô là mẹ chồng đi xem mắt thì cô cũng sẽ loại bỏ nữ nhân như vậy ngay lập tức. Nếu cưới người như vậy về nhà, không chừng cái chảo cũng chả biết cầm thế nào nên chắc chắn sẽ làm phiền đến con trai cô. Vậy nói tóm lại, cô biết cầm chảo thế nào sao? Đúng, cô không biết thì cô có thể học, chỗ quan trọng là có chịu học hay không thôi. Nhưng đến chuyện cầm chảo cô còn không biết thì cô biết làm cái gì ăn, làm gì nuôi cả nhà đây. Rõ ràng cô không có vô dụng như vậy.

Hai là, Lăng Khấu Thiên bà ấy chưa gặp qua, bà lại để mắt nữ nhân khác, nữ nhân vừa ý bà.

Có lẽ là lý do thứ hai rồi vì cô đừng nên suy bụng ta ra bụng người. Cái mới thấy nhất là cô bảo Tích Lãng biến thái, ông Tích cười hiếp mắt. Không phải con dâu cá tính thì nhà chồng liền không thích. Là quan điểm đưa ra của cô sai. Với lại hiện tại đã là thời đại nào mà còn giữ quan điểm phải đầy đủ “công – dung – ngôn – hạnh” mới được cưới về hay “một đời thờ chồng” như thời dạo lâu về trước.

Cô cũng không phải con người cổ hữu, từ lâu đã theo quan điểm phương Tây phóng khoáng nên cô sẽ không để mắt đến những cái nhảm nhí đó nữa.

Cô còn nhớ rõ một câu chuyện “Quạt Mộ” của hiền triết Trang Tử, nhắc đến Trang Tử thì cô lại nhớ răm rắp vì cô ấn tượng ông sống trong thời kỳ lịch sử có nhiều biến động dữ dội, một người “thà chịu kéo lê cái đuôi trong bùn” để giữ nhân cách và bản lĩnh, tâm hồn thanh sạch của mình giữa vô vàn tạp loạn xã hội.

Sao cô lại nhớ được ta? Cô đâu phải là người học giỏi về lịch sử hay văn thơ. Chỉ là cô chỉ giỏi ba mớ kiến thức mà lấy đầu nối đuôi, vỗ ngực xưng mình là hiểu biết.

Mỗi ngày, cô sẽ không tiếc tạo tinh thần buổi sáng bằng cách nhìn vào gương chính bản thân mình, vừa cười vừa khen ai lại xinh đẹp thế này. Đây chính là hành động tự mãn tự sướng nhất “thế giới!

Nhưng đang vui vẻ thì cô lại yểu xìu xuống như cũ, lỡ ông Tích trở về hào hứng mà kể cho Tích Lãng nghe cô nói hắn như vậy thì hắn sẽ thế nào với cô, không dám nghĩ đến, cô là nhất thời to gan nay mới mường tượng hậu quả.

Cô tựa đầu vào gối, nhìn ra cửa sổ lớn, ngoài kia là thế giới rộng lớn biết chừng nào, mà cô chỉ là một con kiến đang đi tìm cho một một nơi để ấp tổ thật kiên cố và học cách để tha mồi như bao con kiến khác. Hay cô là một hạt cát nhỏ trên sa mạc, chỉ cần làn gió nhẹ cũng đủ để làm cô bay mất tích. Hiện tại, cô không cần lo nghĩ nhưng sau khi hoàn thành hợp đồng, cuộc sống cô sẽ thế nào?

Cô tự đánh vào đầu mình, thì cô sống như bình thường chứ sao, như mọi chuyện chưa có gì xảy ra, vẫn theo quỹ đạo bình thường, cứ như ban đầu cô tới làm sao thì ra về y như vậy, chỉ có cô có thể trang trải cuộc sống mình tốt hơn. Còn có, cô có thể thực hiện ước mơ của bản thân là mở một cửa hàng nhỏ bán hoa, đây là ước mơ thuở nhỏ của cô nhưng nay cô suy nghĩ lại, bán hoa thì lỗ nhiều hơn lời nên cô gạt đi ngay, tốt nhất là cô nên đi kiếm việc làm ở đâu đó và tiếp tục như vậy.

Hồi còn nhỏ, cô cứ nghĩ Trung Quốc là một trái đất riêng còn các nước khác cũng là một trái đất riêng biệt nhưng tất cả đều nói chung một ngôn ngữ, nay nhớ lại khiến cô phì cười ngoắc ngẻo vì cô không biết ở đâu ra mà bản thân lại có suy nghĩ bá đạo và ngu ngốc như vậy. Cô còn nói, khi lên máy bay thì máy bay sẽ đưa cô ra khỏi vũ trụ mà bay qua các nước khác, cô còn mơ ước muốn lên máy bay để nhìn thấy vũ trụ nhưng thực ra tất cả các nước là cùng nằm trong một trái đất và cùng hít chung một bầu không khí.

Trẻ con quả thực rất có khiếu làm thiên tài nhỉ? Từ “con voi” có thể tưởng tượng thành “khủng long”.

Cô đúng là, có thể trở thành nhà văn thực thụ rồi vì cô cứ có thời gian rảnh là cô liền ngồi ngẩn ra nghĩ ngợi biết bao nhiêu là thứ, cô cũng biết mệt chứ! Cô lại nghĩ đến những người thông minh “nhất thế giới” thì não của những người ấy có khác cô thế nào nhỉ? “Chắc nhăn hơn!”. Nếu bây giờ cho cô làm bảng thông báo nghiên cứu gì đó thì thà bắt cô chết còn nhẹ nhàng với cô nhiều. Cô nghĩ nghề nào cũng dễ, nhất là các nghề về năng khiếu như hoạ sĩ, nhà văn nhà thơ, ca sĩ, vân vân và mây mây nhưng thực ra nghề nào cũng có cái khó riêng của nó. Cô chưa từng thử qua nên các khía cạnh nhỏ của nó cô không thể nhìn thấu được.

Cô bạn Smith chung phòng của cô khi cô đi du học, share phòng ở chung dù nơi ở rất tối tàn nhưng đối với cô không thành vấn đề, thường xuyên véo má cô đau điếng và mắng cô nếu có cuộc thi cho ngồi cả ngày chỉ để suy nghĩ thì chắc chắn cô sẽ thắng giải nhất nhưng cô lại nghĩ Smith đã đề cao cô quá, cô chẳng những không biết phân biệt là mỉa mai hay tán thưởng cô nhưng dù sao cô cũng chỉ có một biểu cảm là cười khi người khác nói về cô bất cứ thứ gì, đó được hình thành thói quen.

Dù sao trên đời này đã có rất nhiều người mỉa mai cô, có thêm một người cũng có thay đổi gì đâu. Cô từ trước đến nay bất cần với mọi thứ nhưng ai là người cho cô hy vọng, cô để bụng mọi thứ nhỏ nhặt lúc trước?

Là hắn? Tích Lãng? Cô liền gạt bỏ, đương nhiên không thể là hắn. Cục bùn đất như cô mãi mãi không thể xuất hiện trên viên kim cương sáng giá như hắn. Cô sẽ mãi mãi là thấp nhất ở thế trần nhìn lên cao những vì sao sáng nhất…là hắn.

Cô thẩn thơ bao lâu rồi nhỉ? Bụng cô kêu réo lên, cô lẩm nhẩm chẳng phải khi nãy cô đã dùng bửa tối rồi a? Cô nhìn màn hình điện thoại đã điểm 11h. Nếu bây giờ cô đi xuống dưới lục thức ăn thì cũng không nên, làm phiền hầu nhân nấu cho cô thì càng không đúng vì cô không phải là chủ nhân của cô, sao cô có thể sai khiến.

Cô tự dưng thèm sủi cảo của hiệu Tiếu Mững, chiếc sủi cảo mọng nước được hấp trong xửng lá mây thơm phức, khi giở nắp thì khói bay đầy hương thịt bằm. Khi cắn ra, nước trong sủi cảo ồ ạt chảy ra, mằn mặn ngọt ngọt nếu dùng chung với dầu hào thì càng tuyệt vời. Khi cô còn chập chững biết đi thì cô đã được ăn ở đó và tới tận bây giờ vẫn còn bán và tên cửa hiệu vẫn y như vậy. Cô là muốn ra ngoài tự do bản thân một chút không biết Lăng gia có đồng ý cho cô không, nhưng cô chưa thử thì sao biết họ không đồng ý, họ cũng không xấu xa như cô nghĩ, với lại cô ra ngoài không phải mục đích xấu xa và họ cũng không thể bỏ cô chết đói được. Nói thật chứ cô ở trong Lăng gia đến buồn tay buồn chân.

Cô càng nghĩ càng có ước muốn mãnh liệt hơn lúc đầu, cô liền đi thay đồ ấm, khoác thêm chiếc áo lông dày cộm mới hài lòng vì cô nghĩ cô chỉ có thể nóng chết chứ không bao giờ có thể lạnh đâu. Cô vẫn không quên mang vớ bông bảo vệ chân bản thân, cô sẽ không quên đâu vì đây là thứ cô chẳng thể để nó lạnh cho nên thời tiết thế nào cô cũng phải mang vớ, trừ khi quá nóng bức thì cô có thể miễn cưỡng bỏ ra nhưng sau đó lại vẫn mang vào.

“Mình phải nói như thế nào mới có thể đây?” Cô bước chân đi xuống thang lầu có hơi lưỡng lự vì cô còn chưa chuẩn bị lời nói thật tốt, để họ bị cô thuyết phục tuyết đối cho cô ra ngoài.

Như cô đoán, hôm nay Tiểu A lại trực đêm, cô nhìn thấu Tiểu A đang ngồi xem máy tính xách tay, gương mặt nhăn nhó như đang nhìn thấy thứ gì đó khiến Tiểu A khó chịu làm lòng tự tin của cô trùng xuống nhưng bụng cô song song đó cũng kêu rất dữ dội nên cô không thể rút lui.

Cô trấn an bản thân.

Tiểu A rất nhạy cảm, biết rõ ai đang nhìn mình nên Tiểu A quay đầu thì hình ảnh cô đập vào mắt, Tiểu A nhíu mày vì cô tại sao vẫn chưa ngủ, mặc đồ như vậy là sắp ra ngoài? Khuya như vậy thì còn có thể đi nơi nào? Chẳng lẽ Mao Tĩnh Ly lại rủ rê cô?

Cô thấy Tiểu A đang nhìn mình thì cô hoàn toàn run rẩy, cô sao lại sợ Tiểu A cơ chứ? Nói đúng nhất không phải là vì sợ mà là vì sau cái ngày Tiểu A đột ngột xông vào phòng cô làm cô trở về sau liền ngượng ngùng khi cả hai ở bên khi xung quanh không có ai, cô là thân con gái, cô biết bản thân không dễ dãi, với lại Tiểu A mặc dù rất tuấn tú nhưng cô vẫn không có cảm giác thích anh ta và cô cũng chẳng biết con người Tiểu A thế nào nên cô không thể thôi đề phòng. Ở Lăng gia không phải gia đình cô, cô một mình bảo vệ chính mình.

Nhưng Tiểu A là người bảo vệ cô, nói đúng hơn hiện tại là thân cận với cô nhất mà cô lại không tin tưởng thì quả là bất trở.

– Tiểu A, tôi có thể ra ngoài một chút không? Tôi sẽ trở về rất mau.

Tiểu A híp mắt nhìn cô làm cô rất căng thẳng, cố gắng cười thật tươi mà nhìn Tiểu A có vẻ nghi ngờ cô.

– Cô ra ngoài giờ này làm gì? Nếu cô nói thật, tôi sẽ cho cô đi, sẽ không cấm cản cô và cô chỉ việc cẩn thận. Nhưng nếu lý do liên quan đến Mao Tĩnh Ly thì bất cứ chuyện gì tôi cũng nhất quyết không thể đồng ý!

Cô kịch liệt xua tay, Mao Tĩnh Ly là ai, đâu phải “má” cô mà 11h kêu, là cô liền ra ngoài vì cô ta. Tiểu A là đang mỉa mai Mao Tĩnh Ly hay mỉa mai cô ngu ngốc.

– Tôi muốn đi dạo một chút, tôi…

– Cô có thể.

Cô ngạc nhiên, cô còn chưa có nói hết. Dễ dàng như vậy sao? Vậy mà khiến cô bù đầu bù cổ nghĩ ngợi lý do để trót lọt ra ngoài. Tiểu A liếc mắt qua lại thấy cô còn đứng đó thì doạ cô.

– Cô không muốn đi sao? Vậy tôi…

– Không có, không có đâu, anh đã đồng ý thì đừng có rút lời, một lời nói ra của một nam hảo hán thì là tứ mã nan truy.

Cô mau chóng “chuồn” ngay lập tức, đâu có “ngố” mà đứng đấy mãi thêm nữa đâu. Tiểu A nhìn bóng dáng cô mà bật cười thành tiếng.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN