Tổng Tài, Anh Thực Không Có Đạo Lý! - Chương 30: Đích thị là tiểu phiền toái
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
140


Tổng Tài, Anh Thực Không Có Đạo Lý!


Chương 30: Đích thị là tiểu phiền toái



Tiếng chuông điện thoại lại một lần nữa reo đánh thức cô. Cô nhíu mày, lẩm nhẩm tên hỗn đản nào lại phiền cô như vậy. Cô lờ mờ quơ tay loạn tìm tiếng chuông điện thoại đang kêu lên inh ỏi. Nhíu mày đẹp mà nhìn màn hình sáng, là “Tứ Lâu Mạng”.

À…cô có nghe qua tên này một lần, nhưng mà ở đâu ấy nhỉ? Dường như cô đã quên và chẳng có tý ấn tượng nào. Song song đó, cô không phải không có tính bắt máy nhưng vẫn reo dai dẳng không nghỉ mặc dù cô đã tắt âm.

– Alo.

Trong điện thoại phát ra tiếng tằng hắng khàn đặc, cô cứ tưởng là một nam nhân nhưng câu sau thì lại không phải, là một nữ nhân. Cô suýt nữa thì bật ra “anh là…” rồi mất. Cô nhiều khi nhắc nhở bản thân, chuyện gì cũng từ từ, cô mà giữ nguyên hấp ta hấp tấp thì chỉ có hư bột hư đường.

– Thiên Thiên, chúng ta cả tháng chưa gặp, trưa nay đi uống trà thấy sao? À…mà quên mất, cậu làm hỷ sự cũng không thông báo với bọn tớ, cậu có còn xem tụi này là bạn không đấy?

Cô thở dài thườn thượt.

– Không phải tớ không thông báo đâu, là do Tiểu A tớ đã dặn dò kỹ càng nhưng buông ra anh ấy vẫn không nhớ…haha cho nên không thông báo kịp đấy mà…thông cảm một chút.

Cô còn biết trả lời thế nào, đành phải đổ tội cho Tiểu A. Cô cũng nghĩ Tiểu A sẽ không trách cô đâu nhỉ? Dù sao cô mượn danh hắn đổ tội nhỏ nhặt như này cũng là không có chuyện gì.

– Mà này, lúc trước cậu bảo tớ Tích Lãng không phải thích con trai đồng tính? Nay lại đồng ý cưới hắn, cậu có bị úng não không đấy? Nhưng dù sao, cũng món hời không nhỏ, tớ nghĩ mẹ cậu chắc không bỏ qua đâu. Một đời này không biết gả cho ai thì gả cho hắn cũng không tệ, cậu nay thành bà hoàng rồi nhé, còn có đêm đầu cậu có thấy…cái kia bao nhiêu cm?

Tiếng cười trong điện thoại truyền ra làm cô đỏ mặt, cái gì mà bao nhiêu cm, đang đùa cô a? Chồng của cô mà lại thắc mắc làm gì. Với lại, Lăng Khấu Thiên thật sự cho hắn là đồng tính? Hắn sao có thể đồng tính cơ chứ, Lăng Khấu Thiên chắc chắn nhìn hắn lãnh đạm không gần nữ giới nên cứ nghĩ hắn yêu thích nam nhân nhưng thực ra, hắn dành cả Tích Viên để dẫn tình nhân qua đêm, lão luyện chăn gối. Dù sao trời có sập, hắn có đồng tính cô cũng không tin, không phải không tin mà là không thể tin nổi.

– Nhảm nhí. Tớ nghĩ tớ không thể đi…

– Cậu có lương tâm một chút đi, mấy tháng liền chưa gặp rồi, dành chút thời gian nhàn nhã nói chuyện phiếm, nhớ lúc gần đây gặp, cậu bảo tớ tồn mì ăn liền cho cậu làm gì vậy? Tớ cứ tưởng cậu mở cửa hàng tiện lợi mì ăn liền. Tớ không nghĩ cậu có thể ăn được hết chỗ đó đâu. Rất nhiều đó. Mà bỏ đi, quan trọng là chiều nay cậu tham gia đi. Nếu không tớ sẽ nghĩ hắn là áp bức cậu không cho ra đường.

Cô lẩm nhẩm, hắn thực sự là không cho cô ra đường khi chưa xin phép. Với lại cái gì mà tụ tập bạn bè không quan tâm hắn gì đấy, cô nhức đầu chết đi được, cô vẫn không nhớ cái gì với cái gì. Tận 29 điều, muốn thuộc đâu phải dễ, đâu phải như múc cháo vào miệng là xong đâu. Nhưng Tứ Lâu Mạng nhắc đến mì ăn liền, là Lăng Khấu Thiên chắc hẳn chuẩn bị cho chuyến “du ngoạn” đây. Có đầu tư!

Cô chẳng hiểu sao, Lăng Khấu Thiên chọn bạn rất hay, Mao Tĩnh Ly và Tứ Lâu Mạng thật sự rất giống nhau, đều dai như một con đĩa nước.

– Chỗ cũ, cậu mà không đến thì tớ và A Ly sẽ tìm đến cậu.

“Tít…tít” Cô đay nghiến nhìn vào màn hình điện thoại tắt ngủm đi. Cô còn chưa kịp nói gì hết. Cô không biết cô có nên báo lại cho Tiểu A nghe hay không, nhưng cô nghĩ lại, sao phải báo lại. Cô cứ như vậy phụ thuộc thì cũng không tốt. Chuyện này cũng là chuyện nhỏ, chỉ là ra ngoài gặp mặt trò chuyện phiếm một chút, không có gì to tát. Cô là có thể lo liệu tốt. Nhưng rắc rối ở chỗ, chỗ cũ trong lời nói của Tứ Lâu Mạng là ở đâu?

Cô lắc đầu, mệt mỏi voãi

~~Cô nhìn sang bên cạnh, hắn đã đâu mất dạng, tự dưng cảm thấy trống trãi, “thèm” hơi ấm của hắn. Cô nhớ lại hình ảnh hôm qua, cô và hắn, cái kia… cô vén chăn, toàn thân cô là vết bầm tím và trên cổ là rõ ràng nhất, nhếch người hạ thân đau nhức khó tả, kiểu này chắc cô không dám đi vệ sinh luôn mất. Bỗng cửa phòng được đẩy ra, một bà quản gia già nua, đây là lần đầu tiên cô gặp bà ấy. Cô có nhớ lúc đầu, cô có xuống dưới sảnh chính cũng chẳng thấy đâu.

Trên tay bưng lấy một bát thuốc đen ngòm, bốc mùi có vẻ đắng lắm, cô giật bắn mình mà lấy chăn che lại bản thân, và ngẫm nghĩ, không phải là mang cho cô uống đó chứ? “Nhìn xem, đen ngòm thế này, ai uống cho nổi”. Cô chỉ có nghĩ nhưng nếu bắt cô uống thì cô biết cô cũng sẽ uống nhưng cô cầu trời nó không đắng như cô nghĩ, nhưng cô có bệnh gì mà phải mang thuốc vào cho cô.

– Phu nhân, thuốc chúng tôi đã xắc xong, cô mau uống đi.

Cô mở to mắt nhìn bà đặt chén thuốc trên bàn, nuốt một ngụm nước bọt, toàn thân ê ẩm mà ngã người xuống giường trở lại. Cảm thấy cơ thể rỗng tuếch.

– Tôi có bệnh gì sao? Sao phải uống thuốc chứ? Nhìn xem, tôi hoàn toàn không có việc gì.

Cô hỏi thì hỏi như vậy nhưng không có ý định không uống. Tích Lãng sẽ không độc hạ cô.

Bà thoạt nhìn gương mặt khá hiền từ, già dặn, có lẽ làm ở đây rất lâu năm, bà tự nhiên đi đến cửa sổ kính mà mở chốt khoá rồi bật ra cho khoáng đãng. Nghe cô hỏi như vậy, trước mắt có chút cứng người nhưng nhanh chóng cười mỉm xua tay.

– Đừng hiểu lầm, chỉ là thuốc bồi bổ, hồi phục thể trạng. Đây không phải là thuốc để chữa bệnh đâu. Tôi ra ngoài, cô mau thay đồ, uống xong rồi làm gì thì làm.

Bà vừa ra khỏi cửa, cô rối tung rối mù không biết làm gì. Trước hết cô phải mặc đồ cái đã, cái cây trần trụi không có lá thì thật kì cục, nhưng từ hôm nay, cô không còn là con gái nữa, mà là phụ nữ. Trên đời này ai cũng sẽ trở thành phụ nữ, dù sớm hay muộn nên cô buồn làm gì mà mệt. Cô nhìn trên sàn, đã không còn cái vali nào, cô cứ tưởng mất mà xanh mặt chạy đi kiếm, nếu không có thì cô biết vận cái gì đồ đâu. Thì ra đã được hầu nhân sắp xếp vào tủ hết thảy thẳng thớm.

Cô mau mau chọn lấy một cái áo cao cổ để che đi mây mưa đêm qua với quần ôm dài. Đây có lẽ đã trở thành tác phong của cô, càng đơn giản càng tốt. Càng tối giản càng tiện.

Cô chạy ra ngoài nhưng dấp trúng bậc cửa, cô nằm dài ra sàn, hoa huyệt đau nhói, khuỷu tay cũng đầy xước đau nhói. Mông cô thì chả biết tả sao, chỉ có cô đứng dậy không nổi. Đầu tóc cô rối mù, tóc loà xoà trước mắt khiến cô bực tức mà rủa vài tiếng. Cô quyết định là nhất định có thời gian rảnh, cô sẽ cắt phanh cái mái tóc dài phiền phức này đi, dù sao cô trong bộ dáng tóc ngắn không tệ và cũng tiện hơn tóc dài rất nhiều.

Cô xoa xoa mông rồi đứng thẳng người dựa vào tủ quần áo lớn, cô xoa bóp khuỷu tay một chút, đi đến uống chén thuốc kia, một hớp nuốt sạch, quả thực không ngoài cô dự đoán, quá đắng, bởi vậy mới có câu “Thuốc đắng dã tật” không sai. Vị uống vào là đắng, khi tan dần, cái hậu vị càng đắng gấp 10 lần lúc đầu. Cô nhăn mày nhăn mặt muốn quẳng chén thuốc kia đi nhưng công sức người ta bồi bổ cho cô, cô không nỡ lãng phí. Cô chỉ biết thuốc bồi bổ vì nghe người ta nói chứ cô cũng chả biết thứ cô uống vào là gì.

Cô mãi nghĩ mà đã quên công việc của mình, cô phải ra ngoài gặp Tứ Lâu Mạng nhưng còn chỗ cũ thì sao đây? Cô nếu hỏi Tứ Lâu Mạng thì chắc chắn Tứ Lâu Mạng sẽ nghi ngờ cô. Cô hiện tại phải hỏi ai đây, hay cô gọi cho Mao Tĩnh Ly?

Không, không. Cô chợt loé lên suy nghĩ, gần đây có một quán trà mới được ấn định mở cửa, cô là thấy nơi đó không gian mát mẻ lại với nhiều khoan phòng kín đáo thoải mái, cô bảo đảm Mao Tĩnh Ly và Tứ Lâu Mạng sẽ thích cho mà xem. Bỗng điện thoại cô có cuộc gọi đến, cô giật mình mà xém một chút là làm rơi điện thoại, cô nhìn vào màn hình “Tích Lãng” thì có chút bắt máy chậm trễ, hắn là có chuyện mới điện cô?

– Alo?

– Tối nay tôi trở về dùng cơm.

Cô biết hắn sắp cúp máy thì vội ngăn lại “Khoan đã…”

– Có chuyện gì?

Hắn một bên nghe thư ký Tần thông báo, một bên ký văn kiện liền tay như một cỗ máy, nhưng trong đầu cứ nhớ hình ảnh cô nằm dưới thân hắn mà cười ngọt ngào nhìn hắn, hắn như muốn phát điên mà muốn gặp cô ngay lập tức.

– Em…em muốn ra ngoài vì Tứ Lâu Mạng muốn cùng em đi uống nước.

– Cứ bảo tài xế đi, phải trở về sớm.

Cô nghe như thế dịu dàng thì hoảng hốt, hắn sao có thể ôn nhu như vậy với cô, cô chắc hẳn đã nghe nhầm đi, hắn chắc đang phá lệ vui vẻ nhưng hắn đồng ý thì đã tốt rồi. Cô tâm trạng vui vẻ hẳn, liếc mắt thấy cuộc gọi vẫn chưa kết thúc, cô ấm áp, khoé miệng giương cao, cũng tiện tay thay tên liên lạc thành Lãng Lãng vì cô thấy để Tích Lãng thì quá là không có thiện ý, nhắc đến cái tên này cô lại nhớ đến bửa ăn tối hôm đó, Ngô Kỳ Phong đã làm cho cô sống dở chết dở vì cười.

– Cảm ơn ông xã của em.

Đây mới là lần đầu tiên cô tắt máy trước, hắn thì lại chưa tin những gì bản thân vừa nghe thấy, vừa muốn hỏi cô vừa nói cái gì thì cuộc gọi đã tắt, hắn giật giật khoé môi khiến thư ký Tần cảm thấy khó hiểu nhưng mãi mãi vẫn không dám hỏi hắn. Cô vừa gọi hắn là “ông xã”, là chính tai hắn nghe thấy, nỗi khát khao gặp cô ngày càng lớn, hắn sẽ phải nhịn tới chiều mới có thể. Hắn lại nghĩ đến đôi gò bòng mềm mại thơm tho thì yết hầu lên xuống khó chịu, tay cầm cây viết cũng chẳng nổi. Quả thực, cô không còn là tiểu yêu tinh nữa, mà đích thị là tiểu phiền toái.

Cô làm phiền đến cả tâm trí của hắn.

– Alo? Chúng ta thay đổi chỗ gặp đi. Chỗ cũ lại mãi cũng chán, lâu lâu cũng muốn đổi mới một chút. Chúng ta đến quán trà vừa ấn định mở cửa ở đầu lộ XX đi.

– Được thôi, miễn cậu chịu đi là được, vậy 10 phút nữa có mặt. Tớ cũng có đến đấy một lần, đợi tớ nói lại với Mao Tĩnh Ly đã.

Cô cầm chiếc túi vải theo bên mình, như sóc mà chạy như bay xuống dưới nhà. Cô lâu ngày mới được ra ngoài tự do như vậy, cô nói không vui là cô nói dối rồi.

– Phu nhân, khuỷu tay của cô…để tôi đi lấy băng cá nhân.

Cô ban nãy chỉ xoa xơ xơ bây giờ mới nhìn kỹ lại một lần nữa. Nó bị bật máu mất rồi, cô đau mông ê ẩm té “ạch…” như vậy, cạ khuỷu tay xuống nền nhà, không trầy cũng uổng phí đi. Hầu nhân chạy như bay mà sức thuốc thay băng cho cô rồi mới vừa lòng cho cô ra ngoài.

Cô nghĩ Tứ Lâu Mạng và Mao Tĩnh Ly chắc đã đến hẳn rồi, cô là đến trễ nên cô ngó mắt xung quanh, cô còn chưa gặp họ bao giờ, sao biết nhận dạng mà vui mừng như đã diễn trước đây. Hay cô nhìn xem, bàn nào hai người mà ngóng ra cửa thì chắc chắn là đang ngóng cô nhưng cô thấy bàn nào cũng hai người, có khi là một tốp người, cô lấy tay đánh vào đầu bản thân, mệt hết sức

~~- Lăng Khấu Thiên…ở đây…

Giọng nói có chút quen quen, cô nhìn ngang qua, là đối diện cô hai nữ nhân dáng người mảnh khảnh non dẻ, một nữ nhân mặt mày có chút không có sắc khí, còn một nữ nhân thì trang điểm loè loẹt vận váy dài. Cô nhìn mãi không ra, ai là Mao Tĩnh Ly, còn ai là Tứ Lâu Mạng và khi ngồi xuống cạnh thì cô nên mở lời tiếp thế nào? Nhưng nhìn qua cô liền có thể đoán qua là tiểu thư đài cát, vì là bạn hữu thân thiết với Lăng Khấu Thiên thì có ai là tầm thường đâu.

Cô cười có chút cứng nhắc mà đi đến. Cầm chiếc túi xách dùng sức đến đỏ tay.

– Hai cậu…đến lâu rồi nhỉ? Tớ đến trễ một chút.

Đối lại cô là hai cặp mắt ngó liêng liêng cô, cô có chút mất tự nhiên, tay nắm lại càng dùng sức.

– A Thiên, cậu hôm nay…không phải có vấn đề gì chứ? Từ khi nào học được “cách làm người đàng hoàng” vậy? Cậu như vậy khách sáo là cái gì a?

Cô chớp mắt liền cười tươi.

– Tớ muốn một ly trà nóng cùng một ít chanh tươi nhuyễn.

Mao Tĩnh Ly đến gần, bỗng cô cảm thấy áp bách. Cô nhắm mắt, thở phù phù lấy lại tinh thần, rồi mở trở lại.

– A Tứ, nhòm A Thiên xem, có phải tươi tắn hơn không? Với lại, mặc áo kín đáo như này hình như không phải tác phong của cậu, có phải là che giấu dấu tích đêm xuân không?

Cả hai cười xa xả nhưng cô nhìn ra họ không có ý định lật xem nên cô mới yên tâm thả lỏng người. Cô gương mặt trắng bệch, tách trà nóng vừa bưng ra thì cô đã nhanh chóng cầm lên mà hớp vài ngụm.

– À…tớ có trò này, không biết hai cậu có tham gia không?

Tứ Lâu Mạng liếc mắt xinh đẹp, tay giơ chữ V ngược mà đưa sát vào khuôn mặt tinh nghịch. Cô với Mao Tĩnh Ly không hẹn mà nhìn nhau đồng thời, cả hai nuốt một ngụm nước bọt mà thốt lên.

– Chắc chắn là không đúng đắn trò chơi rồi!

– Này này, A Tứ, đây là quán trà chứ không phải là quán bar mà phóng túng. Cậu mà lạng quạng, tớ và A Thiên che trời cứu cậu không nổi, với lại dì Liên mà biết cậu lại như vậy, đánh cậu không tàn tật thì cũng hôn mê. Với mối nguy hại nhất là…cậu biết rồi đó. Tứ thị hiện tại đang ngầm tranh nhau chức tổng quản, cậu mà lơ mơ thì mất trắng như chơi, công sức đổ sông đổ bể. Các cổ đông khác dường như không có thiện ý với cậu mấy bằng Tứ Ngân Hạo, dù sao tên ấy cũng là nam nhân, xem như được điểm hơn cậu là đương nhiên.

Mao Tĩnh Ly ngậm viên kẹo chua, chép miệng nhìn Tứ Lâu Mạng gương mặt cười quả thực không đúng đắn, nhìn vào liền biết Tứ Lâu Mạng là đang nghĩ cái gì trong đầu ngay.

– Cậu đừng có đùa tớ, chỉ là một trò chơi nhỏ, đâu đến nỗi như vậy. Nghe cậu bảo, tớ cứ tưởng là tớ sắp làm chuyện tày trời gì đó mà che trời không thấu. Nếu cậu rảnh đến vậy thì đi về mà gạ ông anh rể của cậu đi. Hắn ta nhìn cậu ánh mắt cũng không tệ, sắp chảy nước dãi đến nơi khi nhìn thấy bộ ngực “khủng” của cậu rồi.

Mao Tĩnh Ly cười ha hả không chút dòm ngó xung quanh nhưng cũng may là vắng khách, nếu không còn ai gán cho Mao Tĩnh Ly danh tiểu thư nữa đâu.

– Cháy nhà! Cậu còn bảo, không phải nước chảy, đá lại để ý sao? Chị ta lấy loại đàn ông như vậy cũng đáng…

Cô nhàm chán đến độ muốn ngáp lên ngáp xuống vì những thứ Tứ Lâu Mạng và Mao Tĩnh Ly đối cô như vịt nghe sấm, hoàn toàn không hiểu chuyện gì ra chuyện gì, nếu nghe thêm chỉ tổ đinh tai nhức óc bù đầu bù cổ nên cô quyết định mặc họ chìm trong thế giới riêng mà cãi nhau và tám chuyện, còn cô thì đặt mắt ở chậu lan trắng trước cửa, vươn mình đón nắng tươi tắn, cánh hoa thuần khiết trắng sữa đẹp mắt.

Nơi này cô kịp nhìn ngắm một chút, quán trà này là được trang trí theo phong cách thuần Nhật, nơi cô ngồi là một gian riêng được ngăn cách xung quanh bằng một màn vải dầy trang trí hình 3D các cô nàng la lị (loli, các cô nàng búp bê của Nhật) hay bút sáp màu Tiểu Tân chu mông. Đây là anime mà cô cũng rất thích, nếu hỏi cô hình ảnh đặc trưng nhất để miêu tả cậu bé bút sáp màu Tiểu Tân thì cô sẽ trả lời ngay là thích khoe mông, lúc nhỏ vì phim hoạt hình này chiếu trên TV rất hạn chế tập nên cô phải đi thuê truyện thêm để đọc.

Bà cô đã mất được một tuần lễ, từ tuần trước đến nay cô vẫn không dám gặp mẹ cô, cô biết bà là trách cô nhiều lắm. Bà cô lúc trước, hay vẽ vào giấy chú mèo máy ú hay bút sáp màu Tiểu Tân này cho cô, bà biết cô rất thích nên đã dán đầy phòng cô. Cô còn nhớ cô đã ôm bà và hôn má bà. Hình ảnh lúc trước ấm áp biết bao, có phải là chính cô phá vỡ hết tất cả không? Mắt cô từ từ nhoè đi trước mắt nhưng cô mau chóng nuốt xuống vì hiện tại ngay nơi này cô không thể khóc được.

Ở cửa, bỗng tiếng chuông vang lên, đây là điều đặc biệt được nói đến, ở cửa được bố trí một hệ thống chuông giật dây tự động và dán thêm một tấm màn dầy xanh phía trước. Khi có khách vén màn, đẩy cửa thì chuông sẽ được đẩy và phát tiếng động. Lúc này chủ quán mới bảo “Chào mừng quý khách”. Đây là cảnh rất quen mà cô thường thấy trên phim ảnh.

Nam nhân đi vào vừa nhìn liền thuận mắt, tuấn tú cũng không phải mà xấu xí càng không đúng. Nhìn đến liền không muốn dời mắt. Vận trên người chiếc áo sơmi xanh ngọc thoát hai cúc thoải mái quyến rũ. Cầm trên tay chiếc áo vest khoác ngoài, bộ dáng vô cùng thành đạt, có sức quyến rũ vô cùng mị lực. Với hương nước hoa rất nồng. Cô thắc mắc, có phải anh ta sử dụng chắc hẳn nửa chai nước hoa nên mới toả hương nồng nặc như vậy.

Chiếc mũi cao, bờ môi mỏng mím lại, có vẻ rất xinh đẹp nhưng cô nhìn thế nào cũng vẫn thấy không có sức thu hút như Tích Lãng. Hắn ta là đẹp hơn gấp một trăm lần, là cực phẩm của cực phẩm.

Cực phẩm như vậy, Mao Tĩnh Ly và Tứ Lâu Mạng lại là nhan khống* nên sao lại không bị thu hút. Cả hai đều cô đơn chưa có mảnh tình vắt vai hiện tại nên hai cặp mắt sáng rỡ, tiếng nói chuyện bỗng im ngang khiến cô cảm thấy có chút không đúng.

(*) cuồng trai đẹp.

Mao Tĩnh Ly thời điểm nhìn qua cùng Tứ Lâu Mạng thì đứng khựng người, bật dậy xong quay sang nhìn cô, khiến cô nghi hoặc, không hiểu chuyện gì ra chuyện gì. Cô cảm giác vô cùng bất an, mím môi. Đến tên nam nhân đó cũng nhìn cô với ánh mắt vô cùng trầm ưu, khiến cô suy nghĩ lại, là quen biết a? Hay quen biết Lăng Khấu Thiên. Nhưng nhìn hai người bên cạnh thì cô liền đoán ra là có quen biết với Lăng Khấu Thiên rồi, làm cô thở phào một cái nhẹ nhõm nhưng mà tại sao ánh mắt lại khác lạ như này? Chã nhẽ mối quan hệ quen biết không tốt sao? Nếu hiện tại cô ra mặt ngu ngơ thì thật không hợp. Thay vào đó cô lơ mặt sang chỗ khác, thà cô làm ngơ.

Tứ Lâu Mạng hít thở sâu một cái, nhỏ nhẹ thì thầm với cô.

– A Thiên, đến nay cậu vẫn còn trách Dương Kha Hạn sao? Là cậu phũ người ta trước. Thời điểm cậu cắt đứt liên lạc, Dương Kha Hạn là luôn miệng quan tâm cậu nha. Cậu đúng là nhẫn tâm, một mặt nhẫn tâm, một mặt không khả ái. Cậu lợi dụng xong liền kiếm cớ phủi mông bỏ chạy. Tên này cũng đẹp trai như này, là cậu quá lãng phí, nhưng xem ra lão công hiện tại của cậu là chắc chắn bỏ xa.

“Ách…tên này là tên quái nào nữa?” Cô như muốn khóc đến nơi, kêu trời không thấu. Lợi dụng a? Bà Lăng với Lăng Khấu Thiên lúc trước ra sao, hoàn toàn cô không thể hiểu nổi.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN