Tổng Tài, Anh Thực Không Có Đạo Lý!
Chương 44: Tỏ tình ngầm
– Hiện tại, chúng tôi đang kết hợp với viện kiểm soát quốc tế Marseille, điều tra cô Lăng sẽ dễ dàng hơn một chút, chắc hẳn sẽ không còn bao xa đâu để tìm thấy tung tích cô ấy.
– Đẩy nhanh tiến trình đi, 1h tăng thêm 1000 tệ.
Bà Lăng không thể chịu nổi nữa rồi, đã có bàn bạc sơ qua với ông Lăng về giá cả này tăng thêm hợp chăng nhưng ông cũng nôn con gái trở về cho nên là đồng ý, giá nào cũng gật đầu thông qua.
Thám tử tư nghe vậy, mặt mày sáng rỡ, nói quá trời quá đất về kế hoạch quy mô rõ ràng bản thân đang thực hiện, chứng tỏ nhiệt huyệt tạo sự tin tưởng, ông Lăng vốn là nhà kinh doanh đầu óc trí tuệ, nghe qua kế hoạch thì thấy có chút không khả thi nhưng không còn cách nào khác nữa.
– Tiểu A, chúng ta đẩy sớm hơn một ngày, ngày mai rạng sáng liền đặt vé bay đến Pháp đi, phải càng sớm càng tốt, mãn hợp đồng.
Tiểu A cúi người gật đầu, nhìn bà Lăng cười mà anh thì cười không nổi, bà chẳng phải đang nói đến “mãn hợp đồng.”
Chuyện gì đến cũng đến.
– Đây là nơi nào?”
Nan Hy vì đến một nơi xa lạ, nhìn đường này đến đường khác đều không biết nên thấp thỏm lo sợ. Lúc trước ở Mỹ, cũng không quá khó để hoà nhập ngay, nhưng hiện tại cô đã thay đổi, muốn dựa dẫm, mệt mỏi khi phải cố tỏ ra mạnh mẽ nữa.
– Là nhà thờ Notre Dame de la Garde.
Tích Lãng ôn nhu đặt tay ở vai cô, cô ngồi ngay trong lòng hắn ấm áp.
Cô nhìn cũng không quá ngạc nhiên như kiểu quen mắt nhìn, nhưng nhìn lên đỉnh nhà thờ, lại nhấn mạnh bằng bức tượng tôn nghiêm vàng chói mắt. Vì ngồi trong xe, đang đậu rất xa cho nên chỉ có thể thấy loáng thoáng. Hắn nhìn theo hướng mắt cô.
– Đó là bức tượng Bonne mere* bằng mạ đồng dát vàng, rất bắt mắt?
* bức tượng Đức mẹ bồng Chúa.
– Anh cũng rành đấy chứ? Chắc hẳn rất tin tưởng.
Hắn cụp mắt, rất lâu sau mới đáp lời.
– Tôi chỉ tin vào số mệnh định sẵn.
Số mệnh định sẵn? Ý hắn là không tin bất cứ thứ gì ngoài bản thân cả. Cô nhìn sâu vào mắt hắn, là hàng vạn câu hỏi muốn nói ra nhưng lại không thể mở miệng nổi.
20 ngày trôi qua rồi. Đêm nào cô cũng đếm hết, âm thầm đến trên đầu ngón tay, cứ hết 10 rồi lại 10. Cũng không ngờ thời gian trôi nhanh như vậy.
Là đêm qua, cô muốn nói với là cô không phải Lăng Khấu Thiên đâu, nhưng dường như chuyện đó là mãi mãi không nên nói cho nên cô có muốn nói, tự nhiên sẽ không được suông sẻ để nói ra được.
– Em đói rồi.
Bụng cô sôi ùng ục. Không để phát hiện nên cô liền nói nhanh để lấn áp tiếng kêu xấu hổ này.
Mộ Phi không cần nghe chỉ lệnh điều gì, nghe như vậy thì liền rẽ xe đến nhà hàng mà họ thường xuyên lui tới. Đây là một nơi rất nổi tiếng ở Marseille, nhà hàng truyền thống hướm cách thức trang nhã, cách bày trí cổ điển cùng màu sắc chủ đạo vàng mật ong hài hoà.
Là Tích Lãn tiêu soái đi đến, có một nữ nhân ra đón, đây là quản lí của nhà hàng. Lại là người Trung, cho nên rất thuận tiện cho cô để hiểu được hai người đang nói gì.
Tán gẫu với nhau một hồi trên bàn ăn, mới biết nữ nhân này – Trương Quyến Hân là người thiết kế nhẫn cưới cho cô đeo trên tay kia. Cô biết hắn qua loa nhưng không ngờ hắn vì thể diện mà chuẩn bị kỹ càng như vậy.
– Là Tích Lãng gọi đến, điều tôi thiết kế nhẫn cưới, tôi rất ngạc nhiên đó, nữ nhân nào lại có thể thuyết phục được anh ấy cưới vào cửa, chắc hẳn rất mị lực đi, nhưng không ngờ ngoài sức tưởng tượng đâu, cô lại xinh đẹp như vậy nha.
Trương Quyến Hân vui mừng vì không biết khi nào mới gặp hắn được như này, với lại cô rất bận rộn. Cứ mỗi lần đến Pháp thì Tích Lãng sẽ đến nơi này ăn trưa cùng.
– Không phải đâu.
Cô mặt mày đỏ ửng tự nào, kiêm cả ngừng ăn, dừng đũa, ngượng nhìn xuống chân hồi lâu không nhúc nhích cử động gì nhiều. Vì chưa bao giờ đối mặt với người nào khen ngợi nhiệt tình trước đây, làm cô không quen lắm.
Tích Lãng nhìn cô bộ dáng xấu hổ thì ánh mắt càng ôn nhu, tim hắn đập mạnh mẽ, ánh mắt cứ đặt ở cô không che dấu. Trương Quyến Hân ngồi đối diện, hết nhìn hắn rồi lại nhìn cô mà nâng vai lắc đầu như bà cụ non, thực sự lần đầu tiên nếm mùi được làm “bóng đèn” là như thế nào?
– Các người còn muốn ăn uống gì không? A hèm….hừm hừm….
Nhờ Trương Quyến Hân tằng hắng vài tiếng mà hắn cùng cô tỉnh mộng xuân. Lục Nan Hy má còn ửng đỏ, dung nhan mỹ mạo say lòng người ngước mặt nhìn Trương Quyến Hân cười nhẹ một cái.
Tích Lãng lại trở về lãnh đãm, hắn nói đúng là bị phát hiện, khuôn mặt xám xịt nhìn Trương Quyến Hân mà nhíu mày khó chịu, như ý rằng không chịu được thì cút chỗ khác.
Trương Quyến Hân chấp tay đầu hàng, không dám mở miệng nữa, mặc kệ hai người liếc mắt đưa tình đi, ngoan ngoãn cúi đầu ăn tiếp.
Cô nhăn mày với hắn, mặt nghiêm lại, hắn sao lại khiến Trương Quyến Hân uất ức như con mèo ướt thế kia?
Vì ai cũng nôn nóng cho nên Tiểu A đi cùng với Lăng Mạc, sau Lăng Thanh nghe tin hôm sau sẽ xuất phát, lo cho cô nên cũng muốn đi theo.
Rốt cuộc cả ba người, mang trong mình muốn hy vọng tìm kiếm Lăng Khấu Thiên chỉ có Lăng Mạc.
Đặt chân đến Pháp cũng là 6h sáng hôm sau. Tiểu A không đợi được, liền muốn tách ra mà bắt xe riêng, Lăng Mạc nhìn Tiểu A gấp gáp, cho nên quýnh chân chạy theo phía sau, còn Lăng Thanh thì không nề hà để ý mấy, liền bắt xe riêng khác đến khách sạn nghỉ ngơi.
Lăng Mạc cùng Tiểu A liên lạc thám tử tư, cùng bắt tay điều tra, đẩy nhanh tiến độ, do nhận thêm tiền cho nên với sự trợ giúp này, đối thám tử tư là quá không hài lòng.
Cũng phải mất một tuần nữa, mới bắt đầu dò được. Trước hết là khai rõ mọi thông tin, kiểm tra chuyến bay nào, visa nhập cảnh. Còn mọi thứ trên đời cần thời gian tìm rõ. Vì mình lạc người trên đất người ta cho nên người ta cũng dính lấy một phần nào trách nhiệm; liền hợp tác một cách nhiệt tình vui vẻ.
Lăng Thanh do dự, không biết có nên nói với cô họ đang ở Pháp vì tìm thấy một phần tung tích của Lăng Khấu Thiên hay không. Mãi một lúc lâu, vẫn quyết định nhấc máy đi, một mặt anh nặng nề, chắc chắn cô sẽ rất vui vì thoát khỏi gồng xích của mẹ anh rồi.
Cô nhận được điện thoại của Lăng Thanh thì nhíu mày, không biết anh điện có việc gì cần nói nhưng cô đang bận ở nhà tắm cho nên không tiện bắt máy. Chuông reo một hồi dài tắt, không có người trả lời. Anh kiên trì gọi lại một lần, lúc này cô đã nhanh chóng lau mình và thay đồ rồi, ra khỏi cửa liền bị Tích Lãng hắn biến thái ôm lấy không buông, cô lại không thể trả lời điện thoại.
– Tích Lãng, đừng loạn nữa, em có việc phải nghe điện thoại đó…aaa…đừng..
Hắn ngửi mùi hương thơm tho của cô mới tắm gội xong, nhẹ dùng lưỡi trêu đùa sau gáy trắng mịn làm cô nhẹ run rẩy người.
– Em lại xem trọng cuộc điện thoại hơn tôi?”
Cô nhất định phải đứng thẳng người, dù rất kích tình nhưng là cô biết Lăng Thanh không phải lúc nào cũng gọi cô suông, là có chuyện cần nói. Hắn giọng điệu nũng nịu, ôn nhu kéo dài, làm cô nhũn người ngay lập tức, liền thuận theo không mặt mũi. Hắn quả là tên tuấn tú phúc hắc nhất trên đời.
– Hắc hắc…không có đâu…ưm….nhưng chẳng phải anh sắp có cuộc họp sao? Không nên đến trễ, người nước ngoài – quan điểm của họ là công việc phải đúng giờ đó.
– Ngốc như em cũng biết? Nhưng tôi ngốc lắm, cho nên tôi muốn âu yếm vợ xong tôi mới đến đấy, trễ hay sớm thì đều như nhau.
Lời hắn nói trầm ổn bên tai như vậy nhưng cô lại đỏ mặt, lại úp mặt vào ngực hắn không dám nhìn hắn nữa. Cơ thể cô ngượng đến mức máu lưu thông dồn dập, cô còn cảm nhận được trái tim cô đập nhanh đến khó thở, bên tai cứ vang mãi câu “âu yếm vợ”.
– Biến thái.
– Đúng, đó đến nay, tôi đâu có nhận bản thân đường hoàng, tôi là rất phúc hắc.
Quên bẵng cả việc điện thoại của Lăng Thanh, cô không đợi hắn cử động tiếp, chủ động chồm người, tay đặt ở vai hắn mà nhón chân hôn hắn, cô vụng về quấn môi, nhưng cô chỉ là con mèo lề mề mút phủ môi hắn. Tích Lãng bị cô làm cho mù mờ thần trí, cũng kiên trì đợi cô nhưng dục vọng lấp đầy trong hắn không có cách nào tiêu giải, không ngăn được như vỡ ra, hắn ôm chầm lấy cô, đè dưới thân, hôn đáp trả mãnh liệt gấp 100 lần. Khoan miệng cô bị ngang tàng quét qua, mạnh mẽ như sói.
– Tích tổng, chúng ta đi được…ch…chưa?
Mộ Phi gõ cửa, đang định nói, nghe tiếng rên của cô một tiếng uy mị thì liền hiểu ra ngay. Biểu cảm cứng đờ. Nhưng còn buổi họp thì không biết giải quyết làm sao cho nên chỉ còn cách ngồi đợi bên ngoài.
Cô nghe tiếng của Mộ Phi bên ngoài thì giật thót mình, hắn tay nhào nặn ngực cô, cô có chút tránh né.
– Tích Lãng, ưm….anh…kìa….
Hắn không còn tâm tư trêu đùa nữa, hôn lên trán cô một cái, nhuếch môi đáng tiếc bỏ đi. Cô ngược lại nhanh chóng ôm chặt hắn phía sau. Nũng nịu năn nỉ.
– Anh giận em?
Tích Lãng lắc đầu.
– Ngoan, ở đây, tối thưởng.
Hắn vuốt tóc cô ôn nhu, cô cười rất ngọt ngào nhưng nghe đến hắn “thưởng” thì xanh mặt, vội chối lắc đầu liên tục, xua tay
– không cần, ha ha không cần.
Hắn đi rồi, điện thoại nhấc thì lịch sử lỡ cuộc gọi là 5 cuộc. Cô không dám chậm trễ, liền gọi lại. Là Lăng Thanh đang đợi cô cho nên rất nhanh bắt máy. Nhưng khi nghe giọng cô trả lời thì lại chần chừ không muốn nói.
– Lục tiểu thư, tôi có chuyện muốn nói.
Cô nghe ra được giọng điệu của Lăng Thanh là không đúng cho lắm, cô biểu cảm hoàn toàn nghiêm túc.
– Vâng, tôi nghe đây.
– Tôi cùng Tiểu A đang ở Marseille, là điều tra được một chút tin tức của Lăng Khấu Thiên, chắc hẳn tìm kiếm sẽ không còn lâu. Cho nên tôi muốn thông báo cho cô tin vui này sớm hơn một chút.
Cô đứng hình lập tức, nuốt một ngụm nước bọt, cô không ngờ lại nhanh như vậy.
– Thật sao?
– Đúng, là chúng tôi vô tình chụp được Lăng Khấu Thiên ở cửa hàng tiện lợi Vincé I. Với lại….
Lăng Thanh ngập ngừng.
– Sớm như vậy gọi đến, không biết có làm phiền cô hay không? Chắc hẳn phải thức giấc vì tôi rồi.
Dù Lăng Thanh không nhìn thấy nhưng cô vô thức lắc đầu cười ngượng ngùng khách sáo.
– Tôi đã thức lúc trước, không có chút làm phiền nào đâu, anh không cần khách sáo như vậy đối tôi, là tôi ngượng vì lỡ mất 5 cuộc gọi đó.
Cuộc gọi rơi vào trầm mặc, ai cũng nói hết rồi, cô muốn tìm cái gì đó để bắt chuyện tiếp nhưng là không có gì để nói vì cô với Lăng Thanh cũng không phải thân thiết đến vậy, gặp mặt liền bao nhiêu chuyện vụt đến, không có.
– Vậy, cảm ơn anh, tôi cũng cảm thấy vui mừng cho Lăng gia, Lăng tiểu thư chắc chắn sẽ được tìm thấy sớm, không lâu đâu.”
Là niềm vui của người khác nhưng lại cô đau lòng, là cô cùng Tích Lãng mới hoà nhau ngày trước. Không ngờ ông trời lại muốn lấy của cô hết thảy thứ tốt đẹp. Cô nhìn vest của hắn, nhìn chiếc gối hắn nằm, nhìn hộp thức ăn hắn chuẩn bị trước cho cô, mũi cay nồng, mắt rơm rớm hàn quang, cô không can tâm. Là cô ở cùng một thành phố với Lăng Khấu Thiên, sao lại trùng hợp như vậy?
Lau nước mắt, nhất quyết thay đồ chỉnh tề, cả thức ăn cũng chưa chạm đến, chạy ra công ty ngồi đợi tan họp, cô sợ mình không nhanh lên, hắn sẽ biến mất khỏi cuộc đời cô. Cô khi chấm dứt hợp đồng, không được dây dưa với hắn đâu, đây là điều khoản giấy trắng mực đen, với lại, cô cũng không phải loại người đó như bạch tuộc xấu không dứt; làm chuyện không đúng đắn.
Mộ Phi, Hàn Ý Nhi nhìn thấy cô cứ ngồi dãy ghế hành lang thì ngạc nhiên. Cô sườn mặt thanh tú, nhìn nghiêng lại càng nghiêng nước nghiêng thành. Ăn mặc lại không quá đà, được lòng quần chúng. Hai gò má đỏ ửng, càng làm nữ nhân như cô đáng yêu bắt mắt thập phần. Cô buộc tóc cao năng động lại càng được điểm. Hàn Ý Nhi nhìn cô càng thêm dịu mắt, mau nhanh tay tiếp đón cô nồng hậu, chủ động bắt chuyện, còn pha trà nóng mời cô. Cô không còn tâm tư để ý nhiều, chỉ một lòng muốn gặp Tích Lãng cho nên cô giã lã với Hàn Ý Nhi cần thiết hết mức có thể.
– Lăng tiểu thư, à…phải gọi là Tích thiếu phu nhân mới đúng nhỉ?
Cô cười mỉm, thở mạnh.
– Đừng như vậy, gọi tôi A Thiên là được rồi.
– A Thiên…cũng hay đấy.
Hàn Ý Nhi tựa người vào tường trắng, nét mặt quyến rũ đối phương, phía đuôi mắt xếch lên một chút, khi cười cứ như gọi mời, rất nóng bỏng vì vận lễ phục đỏ chói xẻ ngực cùng lộ phần lưng rám nắng đến thắt lưng. Cô chưa bao giờ thấy da rắm nắng hay tối màu là xấu xí mà đó cô thấy là tràn đầy sức sống năng động, mà đối Hàn Ý Nhi mà nói thì là tuýp người rất ưa chuộng nam nhân yêu thích.
– Vậy cô cũng gọi tôi là A Nhi đi. Cũng không cần khách sáo với tôi. Tôi là trợ lý của Tích tổng.
Cô đơn thuần gật đầu, cô nhìn cũng biết là trợ lý rồi. Vì cô nhận thấy được ánh mắt của hắn dừng ở một mức nhất định, không muốn thu hút hoặc bất quan tâm là đằng khác. Nhưng nghĩ lại, là nhìn Hàn Ý Nhi hơn cô gấp trăm lần ấy, cô không phải muốn so sánh mà là muốn nói hắn sao lại có thể để Hàn Ý Nhi xinh đẹp như vậy uổng phí mỹ mạo dung nhan.
– Ừm….A Nhi…cô cho tôi hỏi Tích Lãng anh ấy…ừm…khi nào mới kết thúc cuộc họp?
Cô không giống Hàn Ý Nhi dễ dàng bắt chuyện với người khác, cô ngượng ngập, nhìn lướt qua Hàn Ý Nhi, khoé môi cô nhuếch cao khách khí vài phần.
Hàn Ý Nhi đưa tay cầm ipad mini đưa trước mắt cô lịch trình của hắn, là cô nhìn thấy rất nhiều, ngập tràn giờ giấc rõ ràng, chắc hẳn hôm nay hắn rất bận, cô lại ở đây làm phiền hắn, cô phải nghĩ đến hắn đến nơi này là có chuyện gấp giải quyết, mỗi ngày đều có cuộc họp đến, sao cô lại không nhìn ra được chứ?
Bỗng xấu hổ nhẹ
~~Cô vươn tay xua đi tóc mai bay loạn sau mang tai.
– À…không cần thông báo với anh ấy tôi đến đây đâu, tôi chỉ là muốn nói chút chuyện nhưng là quên mất rồi.
Cô đâu biết khi cô đến, Mộ Phi đứng ở cửa đã liếc mắt với Lâm Nhiệt Dụ, cùng Hàn Ý Nhi ra động tác kín đáo thông báo đâu, hắn đã biết cô bên ngoài rồi, cho nên biết làm sao giờ.
Cô tạm biệt xong, mắt thấy còn 5 phút nữa kết thúc cuộc họp, không nhanh không chậm thản nhiên hướng cửa mà đi, nhưng cô vừa nhấc mông khỏi ghế, tâm trạng nặng nề hết sức, hắn lại ra khỏi cửa, cùng một đám người trắng có, đen có, cao to vạm vỡ, không ai là gương mặt hướm Châu Á, toàn là lai tây. Cô muốn đi tiếp nhưng bước chân lại khựng tại chỗ.
– Quay lại đây.
Hắn vừa nghe Lâm Nhiệt Dụ báo cáo mức độ hoàn thành dự án, vừa phân tán suy nghĩ ngoắc tay với cô, là hắn trong đầu không còn sót lại mảnh công việc nào nhưng là nghe tới đâu phân tích rõ ràng trong đầu cùng ghi nhớ tới đó, đây có phải gọi là thiên bẩm?
Cô chần chừ nhưng cũng nhẹ dạ chạy tới, hắn ôm cô ngay vào lòng không hề nề hà Lâm Nhiệt Dụ, Hàn Ý Nhi cùng Mộ Phi trước mặt với một số người ban nãy chưa giải tán hết. Gương mặt cô bình thường đã đỏ, nay trước mặt bao người mà hắn ân ái thì cô lại xấu hổ hơn, không dám nhìn ai, quay mặt vào ngực hắn như mọi khi, hắn lại vì thế mà tim đập mạnh, lần đầu tiên cảm giác được lòng bàn tay bản thân đổ mồ hôi.
– Tiểu yêu tinh, em…là…đang… xấu hổ?
Hắn lại không ngừng trêu chọc, cười mỉm tuấn tú, khom người gần đến mang tai cô, hơi thở nam tính bạc hà thơm mát phủ đến, cô có chút mê muội, giọng điệu thì thầm đó là dẫn dụ, là trái cấm của thượng đế.
Cô tim đập, cả người nóng rực, cơ mặt đông cứng vì ngượng. Nhẹ đưa tay thụi vào ngực hắn như ý trách mắng.
– Anh thực không có đạo lý, phường vô lại.
– Đạo lý? Tôi có thừa, tôi sẽ cho em biết bằng hết đạo lý mà tôi có, bằng lòng không?
Lời này, hắn chẳng khác nào tỏ tình ngầm cô, cô biết phải làm sao được? Nếu không thì cô sẽ dằn vặt tâm can chết mất, nếu có thì là sắp kết thúc tất cả, cô lại không cam tâm. Còn một ngày nữa là rời khỏi Pháp rồi, đất nước tình yêu lãng mạn, cô còn chưa có cùng hắn làm cái gì ý nghĩa, cô nhất định nắm lấy không nhút nhát buông tay nữa.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!