– AAA….AAA Con khốn, mày làm hư cái váy hiệu của tao rồi.
Cô tiểu thư la hét dữ dội, làm náo loạn không khí buổi tiệc.
” Chát”
Yến Anh chưa kịp giải thích liền bị cô ta tát như một cú trời giáng, cô xây xẩm mặt mày dường như đứng không vững, cô ta ra tay khá mạnh nên in hẳn năm dấu tay lên mặt Yến Anh.
Không một ai ra mặt bênh vực cho cô, những cô gái thì chỉ trỏ, những chàng trai thì thích thú, coi cô như vật tiêu khiển.
Hai mắt cô vằn lên những tia máu đỏ, cổ họng cô khó chịu như có vật gì cản lại làm cô nghẹn ngào không nói nên lời, hai tay vò thành hai nắm, cô cười lạnh nhạt đến sợ.
– NGHE CHO RÕ ĐÂY.
CÔ TỰ NGÃ VÀO NGƯỜI TÔI, LÀ CÔ TỰ LÀM.
Yến Anh dùng hết sức lực gằn lên từng tiếng đến nỗi mặt đỏ như người say rượu, nước mắt chực trào sắp rơi vì tức giận.
– Dám cả gan cãi lại Lý Ngọc Trân này! Bảo vệ đâu lôi cổ con khốn này ra ngoài.
– Đúng đó, đúng đó.
Bị đại tiểu thư đuổi là may phước cho cô lắm rồi.
Một đám con nhà giàu hùa nhau nói ra nói vào, họ thi nhau nịnh nọt đại tiểu thư của nhà Lý gia.
Cũng phải thôi, cô ta là đứa con trân quý như ngọc của Lý Xâm, xinh đẹp vô cùng.
Dáng cô ta nóng bỏng như đồng hồ cát, gương mặt nhỏ nhắn, trắng trẻo, nhưng tính tình cô ta như trẻ con, hay mè nheo, nhõng nhẽo đôi khi lại xảo quyệt như một con cáo già.
Đám đàn ông ai ai cũng mê mẩn cô ta vì vẻ xinh đẹp thuần khiết của thiếu nữ, duy nhất có một anh chàng đã cưa đổ cô ta.
Anh ta có gu ăn mặc vô cùng sành điệu và cực kì điển trai, trên người lúc nào cũng có một mùi hương của chai nước hoa đắt tiền.
Anh ta là Kỵ Nhu Bình, nổi tiếng là hào hoa, phong nhã, chuyên trêu hoa ghẹo nguyệt, lời nói của anh ta như rót mật vào tai cho nên hai người họ đúng là ” trời sinh một cặp”.
– Bình à, anh xem, cô ta ăn hiếp em, chửi em còn hất rượu vào váy của em.
Huhuhuhu
Cái giọng mũi nụng nịu của cô ta làm người khác ớn lạnh đến sởn da gà, đến Yến Anh mà còn thấy lạnh.
– Bắt cô ta đền cái váy cho em đi, em không biết đâu.
” Ôi trời, mắc ói quá”.
Cô cười một cách khinh bỉ, vài sợi tóc con rơi xuống nhẹ nhàng ôm sát khuôn mặt càng làm tăng vẻ đẹp kiều diễm của cô.
– Tùy em xử lý cô ta, anh không can thiệp.
Kỵ Nhu Bình nhẹ nhàng lại gần áp sát vào Lý Ngọc Trân, nói nhỏ vào tai cô ta rồi cười nham hiểm.
– Được thôi, tôi sẽ không bắt đền cô cái váy, chỉ cần cô quỳ xuống xin lỗi tôi sẽ tha thứ tất cả.
Lý Ngọc Trân thay đổi thái độ một cách nhanh chóng, mỉm cười độc ác, khoanh tay lại một cách kiêu ngạo.
Yến Anh không nói không rằng, nhẹ nhàng xoay lưng cầm lấy một ly rượu Wishkey lắc nhẹ ly rượu như một người sành uống, nhấp một ngụm một cách quý phái, làm mọi người lầm tưởng cô là một doanh nhân trẻ thành đạt.
Ai ai cũng khó hiểu với hành động của cô, không ai có thể nghĩ rằng trong tình thế này mà cô lại điềm tĩnh nhấm nháp rượu thế kia.
– Không cần, tôi sẽ rời khỏi đây nhanh thôi nhưng trước khi đi….
Cô ngắt lời giữa chừng gây sự tò mò, tạo nên vẻ bí ẩn trong lời nói.
– NHỚ KĨ! Ly rượu lúc nãy không phải của tôi nhưng ly rượu này mới là của tôi.
Yến Anh cầm ly rượu đổ từ từ lên đầu của Lý Ngọc Trân, làm cô ta nồng nặc mùi rượu từ đầu đến chân.
Cô đặt ly rượu lên bàn rồi xoay gót đi một cách thật kiêu ra ngoài cửa, để mặc cho cô ta giãy chết bên trong.
– AAA….AAA CON KHỐN! CÔ LÀ CÁI THÁ GÌ MÀ DÁM.
HUHUHU.
– Đưa tiểu thư vào trong vào trong đi! Thu dọn chiến trường nhanh lên.
” Mỹ nữ, em đúng là cô gái thú vị.
Em phải là của tôi
Kỵ Nhu Bình cho gọi người hầu xử lý khung cảnh hỗn loạn này, đúng lúc đó Lý Xâm từ đằng xa bước đến, nãy giờ ông ta lo tiếp khách nên bây giờ mới phát hiện ra.
truyện đam mỹ
– Bình, chuyện gì xảy ra?
– Dạ, không có gì đâu chủ tịch, chỉ là chút chuyện vặt.
Ông ta dường như đã biết được chuyện gì đó nhưng chỉ vờ hỏi cho có lệ, còn anh ta có vẻ như hơi e dè khi đối diện với vị chủ tịch này.
– Xin các vị thứ lỗi, con gái tôi không hiểu chuyện nên đã gây ra những chuyện lộn xộn này, mời các vị cứ tiếp tục dùng bữa.
Lý Xâm nói với vẻ mặt hiền từ, vui vẻ nhưng trong thâm tâm ông ta đang rất tức giận đến đen mặt.
” Dám động đến con gái yêu của ta, kẻ đó sẽ chết không toàn thây bất kể là ai”.
________________________________________________________________________________________
Sau khi bước ra khỏi cửa, một chiếc áo vest nâu khoác nhẹ lên bờ vai thon thả của Yến Anh rồi người đó nói một cách dịu dàng, từ tốn.
Có vẻ như anh ta là một thiếu gia học sâu hiểu rộng, chẳng biết tiếp cận cô với mục đích gì nhưng lại rất ấm áp.
– Để tôi đưa tiểu thư về.
Yến Anh có chút giật mình nhẹ, cô chưa hoàn hồn vì những chuyện rắc rối lúc nãy thì bỗng một người đâu ra xuất hiện cũng chẳng biết là tốt hay xấu nên khi người ta chạm vào cô thì cô có chút đề phòng.
Cô nhìn anh với ánh nhìn không mấy thiện cảm, cô nghĩ trong thế giới đó đều là cùng một loại người như nhau nên ban cho anh cái nhìn sắc lạnh.
– Anh đến để xem trò vui à? Nếu đến xem thì vào trong mà xem, cút khỏi tầm mắt của tôi ngay.
Anh ta không hề tức giận khi nghe những lời này của cô mà còn mỉm cười hiền từ, đưa tay về phía cô.
– Tôi là Hướng Minh Hạ, tôi không có ý gì chỉ là cảm phục cô thôi.
Cô là người đầu tiên dám chống lại Lý Ngọc Trân đó, cô giỏi lắm.
Bây giờ cô mới thả lỏng cơ mặt được một chút nhưng vẫn không giảm sự đề phòng.
– Cảm ơn Hướng công tử quá khen, lòng tốt của công tử tôi rất cảm kích nhưng tôi không cần.
Giọng điệu của cô có phần mỉa mai nhưng không kém phần mạnh mẽ, thu hút biết bao.
Nói rồi, cô trả lại chiếc áo vest và tiếng giày ” cộc…cộc” vang lên, bước đi thật kiêu hãnh.