Tổng Tài Bá Đạo Giành Vợ Yêu - Chương 109
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
37


Tổng Tài Bá Đạo Giành Vợ Yêu


Chương 109


Quan Triều cũng là đàn ông, chỉ cần nhìn môi cô, anh cũng biết vừa xảy ra chuyện gì rồi.

Anh nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là từ trong hộp khăn giấy bên cạnh rút ra một tờ khăn giấy, nghĩ ngợi một lúc lại dứt khoát đưa cả hộp khăn giấy cho Bạch Lộ.

“Cô Bạch, nếu cô buồn muốn khóc, tôi…có thể xem tôi như không tồn tại.” Anh không biết cách an ủi người khác lắm, nhưng anh biết lời nói của mình có chút vụng về, ngập ngừng một lúc: “Như thế này đi, tôi hạ kính cách âm”

“Không cần đâu”

Bạch Lộ giơ tay đón lấy hộp khăn giấy anh đưa cho mình, cười miễn cưỡng, “Trợ lý Quan, tôi không sao, có điều…tôi muốn phiền anh giúp tôi một việc.”

Quan Triều liếc nhìn qua kính chiếu hậu, ánh mắt chạm vào mắt cô, rất khó cười kín đáo một cái, “Cô là muốn tôi đừng đem chuyện này nói với Lương tổng phải không?”

Bạch Lộ gật đầu, “Anh biết EC và Viễn Đông vốn có xích mích, lại thêm chuyện buổi đấu giá lần trước, nguyên nhân cũng là do tôi, tôi không muốn mang thêm rắc rối cho anh ấy nữa”

“Chuyện này không phải là rắc rối.” Quan Triều giọng nói ôn hòa, “Cô Bạch, vấn đề giữa Lương tổng và Sở Úy Dạ trước đây là trên thương trường, nhưng lần này rõ ràng là Sở Úy Dạ phạm quy trước, hắn lại dám đối xử với cô như vậy, cho dù tôi không nói gì cả, Lương tổng sớm muộn có một ngày cũng sẽ biết.”

“…Tạm thời, đừng nói.”

Cổ họng Bạch Lộ có chút chua chát.

Cô biết Quan Triều chỉ nhìn thấy đoạn sau, nhưng mà đoạn đầu, Sở Úy Dạ không hề kiêng dè hôn cô như vậy..cô cảm thấy sợ hãi, không phải là vì Sở Úy Dạ, nhiều hơn vẫn là vì Lương Phi Phàm.

“Cô Bạch…”

“Trợ lý Quan, coi như là tôi nhờ anh đi.”

Quan Triều lại trầm mặc nhìn cô một cái, sắc mặt cô rất căng thẳng, anh tuy không hiểu rõ những chuyện nam nữ này, có điều nghĩ lại, nhưng vẫn có thể nhìn ra được Bạch Lộ thật sự không muốn mình nhiều chuyện, huống hồ bây giờ giữa Lương Thị và Diệp Thị lại có mâu thuẫn, nếu như lúc này Lương tổng vì những chuyện tình cảm nam nữ tranh chấp mà lại triệt để đối đầu với Sở Úy Dạ, đến lúc đó e rằng sẽ tạo cơ hội cho một số người trục lợi.

Quan Triều thuận nước đẩy thuyền liền đồng ý rồi.

Tâm trạng Bạch Lộ rất không vui, ngay cả chuyện vốn dĩ muốn đi Hậu Sơn thăm bố cũng quên sạch, cho đến khi xe của Quan Triều chạy đến bãi xe của EC, Bạch Lộ mới ngơ ngẩn hoàn hồn lại.

Trước khi Quan Triều xuống xe nói với cô: “Lương Tổng muốn tôi đến đón cô về, lúc này anh ấy chắc đang họp, có điều Lương Tổng nói rồi, mấy ngày này cô không cần đến phòng thiết kế, nếu cô cảm thấy chán, có thể đến phòng Chủ tịch trên lầu đợi anh ấy.”

Anh nhớ ra chuyện gì đó, cầm một phong thư đưa cho Bạch Lộ, “Đây là Lương tổng bảo tôi đưa cho cô, anh ấy nói cô không có gì làm có thể xem thử, đây là tài liệu liên quan đến cuộc thi thiết kế, có ích cho cô.” Bạch Lộ lại nói một tiếng cám ơn, “..Tôi ở trên xe đợi anh ấy vậy.”

Quan Triều đúng lúc có điện thoại gọi đến, đại khái là một cuộc gọi quan trọng, cho nên không nói gì thêm, lấy chìa khóa xe đưa cho Bạch Lộ, bản thân thì trực tiếp vào thang máy.

Bạch Lộ xé phong thư xem nội dung liên quan đến cuộc thi thiết kế và thời gian cụ thể, lại nghĩ đến lần trước chính trên chiếc xe này, Lương Phi Phàm có đưa cho mình mấy quyển sách liên quan đến thiết kế, cô lần trước không hề mang về, bây giờ chắc còn để ở phía trước xe.

Cô đẩy cửa xe xuống xe, chuẩn bị đến phía trước tìm, ai ngờ vừa mới đóng cửa sau của xe, liền nghe thấy tiếng người gọi cô.

“Bạch Lộ.”

Bạch Lộ cả người đông cứng, đôi lông mày thanh tú phút chốc chau lại.

Một giọng nam phía sau, quen thuộc như thế, không cần quay lại cô cũng biết người đó là ai.

Cô hít một hơi sâu, sau đó làm như không có chuyện gì xoay người lại, cười xã giao, “Anh Ninh, thật trùng hợp!.”

Câu “Anh Ninh” làm sắc mặt Hướng Long Cẩm có chút miễn cưỡng, anh cười yếu ớt, “Bạch Lộ, không cần thiết phải xưng hô xa lạ như vậy chứ? Nói như thế nào chúng ta cũng là..”

“Anh Ninh anh muốn nói gì?”

Thật ra cô không thật sự ghét Hương Long Cẩm, cô thừa nhận bản thân lúc đầu đích thực từng oán hận anh ta, nhưng loại oán hận này, sớm đã không tồn lại, cô bây giờ chỉ muốn giữ khoảng cách nhất định với anh ta, để tốt cho bản thân cũng là để tốt cho anh ta, “Anh là muốn nói quan hệ trước đây của chúng ta? Tôi khuyên anh tốt hơn là đừng nói. Dẫu sao thì thân phận bây giờ của chúng ta đều rất nhạy cảm, tôi không muốn lại gây ra thêm chuyện gì nữa.”

Cô tuy nói có chút lạnh lùng cứng rắn, mỗi chữ lại đều là lời nói thật lòng, “Anh Ninh, tôi không biết hôm nay tại sao anh lại xuất hiện ở đây, hoặc giả anh và tôi chỉ là trùng hợp gặp nhau…nhưng anh và tôi đều rất rõ, anh rất nhanh thôi sẽ tổ chức hôn lễ với Lương Tịnh Tiêu, mà cô ta tính cách như thế nào anh và tôi cũng biết, cho nên để tránh ngại ngùng, sau này tôi hy vọng cho dù là gặp nhau ở nhà họ Lương, chúng ta cũng đừng nhắc lại trước đây có quan hệ gì, chuyện đã qua cứ cho nó qua đi.”

Hướng Long Cẩm chỉ cảm thấy lồng ngực mình bị người khác đánh một gậy, loại cảm giác nặng nề đó làm anh khó chịu như không thở được.

Biết được quan hệ của cô và Lương Phi Phàm, dường như càng ngày càng thân mật rồi, cũng biết cô mang thai con của Lương Phi Phàm, anh càng là tốn hết tâm sức mới nghe ngóng được, Lương Phi Phàm đối với cô..thật sự rất đặc biệt.

Trước đây chỉ nghe Tịnh Tiêu rêu rao, cô có khả năng sẽ trở thành chị dâu mình, mà bây giờ…có phải, câu “Chị dâu” này anh gọi chắc rồi không?

Chị dâu?

Haha, Bạch Lộ, cô từng là vợ chưa cưới của mình, chớp mắt đã trở thành chị dâu, loại cảm giác này, giống như trong cổ họng đang ngậm một con ruồi, rất khó chịu. Mỗi ngày mỗi đêm đều gặm nhấm tâm trí anh, làm anh không cách nào bình tâm lại.

Anh chịu không được rồi, sẩy từng bước dài về phía trước, túm lấy cổ tay Bạch Lộ, không màn đến cô vùng vẩy, chỉ muốn ôm cô vào lòng, giọng tha thiết.

“…Bạch Lộ, đừng giận anh, là anh có lỗi với em, ban đầu anh không nên khốn nạn như vậy, anh ban đầu không nên bắt cá hai tay! Đúng, anh sai rồi, anh hối hận rồi, người anh yêu là em, chúng ta làm lại từ đầu được không?”

“Bạch Lộ, anh thật sự biết sai rồi, anh thật sự hối hận rồi, nhưng chúng ta bây giờ không phải hòa rồi sao? Anh không để tâm chuyện của em và Lương Phi Phàm, anh sẽ yêu em như trước đây, anh nhất định không chê bai em, chúng ta cùng nhau rời khỏi đây được không? Em yên tâm, anh thật sự biết lỗi rồi, anh sau này sẽ không làm ra những chuyện như vậy nữa.”

……

Bạch Lộ chỉ cảm thấy bên tai có tiếng vo ve, Hướng Long Cẩm không ngừng nói gì, những lời đó, lọt vào tai cô, không hề làm cô có chút cảm giác, ngược lại làm cô cảm thấy phiền phức.

…Trước đây, sao cô không biết, thì ra anh ta là một người đàn ông như vậy?

Anh ta ôm cô quá chặt, Bạch Lộ biết bản thân càng vùng vẩy, anh lại càng không buông tay, nên cứ mặc kệ anh ta, chỉ là hai tay buông thỏng xuống hai, có chút cứng rắn hỏi lại: “Hướng Long Cẩm, anh không thể trưởng thành một chút sao? Anh muốn quay đầu, anh cho rằng tôi nhất định sẽ ở chổ cũ đợi anh sao? Anh có nghĩ đến vợ chưa cưới của anh, cô ta đang mang thai con anh không?”

“…Bạch Lộ, anh..”

Động tác Hướng Long Cẩm ôm cô hơi cứng lại, Bạch Lộ rất nhanh liền cảm nhận được sức lực vốn dĩ ôm cô thật chặt đã dần dần nới lỏng ra.

Cô nhân cơ hội liền đẩy anh ra, lùi lại hai bước, giữ khoảng cách với anh ta.

Nhìn thấy trên mặt anh biểu cảm do dự, dường như đang quyết định chuyện sống chết của người khác vậy.

Cũng đúng, anh ta lúc này với cái ý nghĩ bản thân là đúng, đích thật cũng có thể nói là đang nắm quyền quyết định sống chết của người khác.

“Hướng Long Cẩm, để lại chút tôn nghiêm cho bản thân đi.” Bạch Lộ kìm nén mong muốn thở dài, tận lực dùng giọng điệu ôn hòa nhã nhặn nhất nói chuyện với anh, “Mọi chuyện của chúng ta đều đã qua rồi, bất luận đã từng như thế nào, con người nên nhìn về phía trước. Nếu anh đã làm cho Lương Tịnh Tiêu mang thai, vậy thì anh không nên nói ra những lời vô trách nhiệm như vậy, đó là con anh, biết không? Còn tôi, cũng có thể nói rõ với anh, tôi đã không còn ở vị trí cũ đó rồi.”

Câu nói cuối cùng đó, làm Hướng Long Cẩm hoàn hồn lại, giống như tạt máu gà vậy, cả người anh lại điên tiết lên.

“Không, không phải! Lộ Lộ, em yêu anh, chúng ta yêu nhau nhiều năm như vậy, giữa chúng ta vẫn còn tình cảm, anh không quên được em, anh không tin em sẽ quên anh..”

“Đủ rồi!”

Bạch Lộ không thể nghe tiếp, Hướng Long Cẩm càng nói càng kích động, vả lại bộ dạng bất cứ lúc nào cũng có thể bổ nhào lần nữa, làm sự nhẫn nhịn cuối cùng trong lòng của cô cũng tan biến.

Cô chau mày, tràn ngập sự không kiên nhẫn, chỉ cảm thấy bản thân hôm nay xui xẻo vô cùng.

Trong cùng một ngày, cô phải đối phó hai người đàn ông như vậy..

Nghĩ đến Sở Úy Dạ, cô không kìm được có chút sợ hãi, tất nhiên không hy vọng bản thân lại dây dưa không dứt với Hướng Long Cẩm, bèn lạnh lùng, nghiêm nghị nói: “Hướng Long Cẩm, anh không cần nói nữa, tôi không có chút nhớ nhung gì anh cả, thật buồn cười, anh dựa vào đâu cho rằng tôi sẽ nhớ nhung anh không quên chứ? Giống như bản thân anh tự nói vậy, ban đầu là anh phản bội tôi, anh cảm thấy Bạch Lộ tôi là người sẽ quay lại với tình cũ sao?”

“..Lộ Lộ.”

“Phiền anh đừng gọi tôi như vậy, tôi và Lương Phi Phàm kết hôn, anh sẽ kết hôn với Lương Tịnh Tiêu, cho nên, tôi sẽ là chị dâu anh, lần cuối nhắc nhở anh, xin anh tự trọng.”

“..Lộ Lộ, em..sao em lại nói như vậy? Có phải là vì đứa con trong bụng em không?”

“Không phải! Không phải! Không phải! Hướng Long Cẩm, anh đừng đến phiền tôi nữa, tôi sẽ không vì bất cứ chuyện không đáng nào mà làm ảnh hưởng đến hôn lễ của tôi, nếu như tôi tình nguyện gả cho Lương Phi Phàm, vậy đó không chỉ là vì đứa con, mà còn là vì người đó là Lương Phi Phàm.”

‘Không, em đang gạt anh! Không thể nào, em không lẽ đang nói với anh, em yêu người đàn ông đó rồi? Bạch Lộ, em nhìn anh, em nói cho anh biết, em có phải đã yêu Lương Phi Phàm rồi không?”

Cả người Hướng Long Cẩm thoáng kích động, vì trong mắt Bạch Lộ trong thời khắc này đang lấp lánh sự kiên định, anh bị đâm toàn thân đau đớn.

Cô đã từng không dành cho mình tình cảm mãnh liệt như vậy, nhưng bây giờ cô lại ở trước mặt mình bảo vệ người đàn ông đó như vậy,..cô đối với người đàn ông đó đặc biệt.

….Thì ra, không phải tính cách cô thật sự lạnh nhạt như vậy, chỉ là, bản thân vẫn chưa đủ để cô đối xử nhiệt tình phải không?

Cho nên, anh và cô bên nhau nhiều năm như vậy, cô chỉ cho phép tiếp nhận, ngay cả hôn nhau cũng rất ít, nhưng cô vừa quay lưng đã mang thai trước kết hôn rồi… Xem thêm…

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN