Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Thám Tử
Chương 2: Ngạo Thiên Để Ý
Đột nhiên cô nhìn thấy phía trước có một người phụ nữ thần sắc tiều tụy, trên tay bế một đứa trẻ nhỏ ngồi trên ghế dành cho hành khách ngồi chờ xe buýt, đứa bé dường như đang bị ốm, mặt xanh mét trán lắm tấm mồ hôi, nhìn vào thật đáng thương.
Nhìn thấy có người đi ngang qua, người phụ nữ liền thốt lên lời cầu xin khiến người nghe cũng cảm nhận được nỗi xót xa.
– Thưa cô thưa cậu, con tôi đang bệnh nặng, mong cô cậu sẵn lòng thương xót bố thí cho tôi một ít tiền để trị bệnh cho con tôi.
Người phụ nữ gặp ai cũng thốt ra những lời thương tâm này, vừa van xin vừa rơi nước mắt trong lòng cảm thấy bất lực chưa từng có.
Ở một thành phố phồn hoa như New York này, không biết vì sao lại có rất nhiều người bất hạnh phải ra đường ăn xin.
Tuy người qua kẻ lại rất nhiều, nhưng họ chỉ đi phớt ngang qua hai mẹ con người phụ nữ, cố tình làm ngơ xem như hai mẹ con người phụ nữ không hề tồn tại.
Wind khinh thường trong lòng, bọn người ăn mặc sang trọng, trên người toàn là hàng hiệu nhưng trong lòng lại ích kỉ, không có lòng thương người.
Giống như câu chết ai nấy chịu, chuyện không liên quan đến mình thì đừng xen vào.
Wind bước tới trước mặt người phụ nữ, không nghĩ ngợi gì lấy trong túi quần ra sắp tiền dầy cộm vừa rồi Ken đưa cho cô, bàn tay trắng nõn vươn tới nắm lấy bàn tay gầy guộc của người phụ nữ, cẩn thận đặt sắp tiền vào trong tay cô ta.
Người phụ nữ nhìn vào sắp tiền trên tay, ánh mắt bất ngờ ngước lên nhìn Wind, nhưng chỉ trong tích tắc sự mừng rỡ lộ rõ trên gương mặt xanh mét của cô ta, cảm giác của sự tuyệt vọng khi mình đang rơi vào cái hố sâu thâm thẳm, đột nhiên có người vươn tay ra kéo mình ra khỏi cái hố sâu không đáy đó khiến người phụ nữ vui đến không nói nên lời.
Sau vài giây bất động, giọng nói run run đứt quãng, vừa vui mừng vừa cảm kích của người phụ nữ vang lên.
– Cảm…ơn……xin….cảm ơn….cô….. nhưng cô cho tôi nhiều quá.
Tôi…. tôi không…thể nhận…..được..
Wind nhìn người phụ nữ khẽ cười đáp.
– Tôi nghĩ cô cần số tiền này hơn tôi, vả lại tiền cũng không phải là tiền của tôi.
Anh ấy làm nhiều chuyện xấu, xem như tôi giúp để đức cho đời sau của anh ấy.
Wind nói xong nở một cười tinh nghịch, chỉ cần nghĩ đến vẻ mặt xám xít của Ngạo Thiên, khi biết cô tiêu tiền của anh còn mắng chửi anh.
Người phụ nữ đưa mắt nhìn Wind chẳng hiểu cô đang nói gì, nhưng trong lòng vui đến khó tả.
Người phụ nữ mừng rơi nước mắt, một tay ôm con vào lòng tay còn lại cầm chặt sắp tiền Wind cho cô, dập đầu liên tục trước mặt Wind.
Trong lúc Wind khom tới ngăn lại hành động đập đầu tỏ ra cảm kích của người phụ nữ, không biết từ đâu hai chiếc xe Callilac màu đen sang trọng chậm rãi đỗ bên cạnh hai người.
Một người đàn ông trên người mặc Tây trang bước xuống từ vị trí lái xe.
Hắn cung kính bước tới mở cửa xe ra, một tay che ở phía trên cánh cửa tránh để người bước xuống đụng phải đầu, tay còn lại đưa ra làm động tác mời.
Tạ Chánh cung kính cúi nhẹ đầu lên tiếng.
– Phu nhân, xin mời.
Ở vị trí hành khách, hai người phụ nữ bước xuống, Wind nhìn một cái là biết ngay người phụ nữ bước xuống đầu tiên chính là vị phu nhân quyền quý, còn cô gái đứng phía sau là người hầu thân cận hoặc vệ sĩ của cô ta.
Vị phu nhân cao quý sở hữu dung mạo thanh cao thoát tục nhưng lại vô cùng kiêu ngạo, gương mặt xinh đẹp như thiên thần nhất là đôi mắt màu xanh khiến người đối diện không tự chủ bị cuốn hút vào đó.
Trên người cô gái mặc cái đầm ngắn màu đỏ, bỏ sát vào thân thể quyến rũ của mình để lộ cặp đùi trắng nõn.
Wind nghi ngờ ánh mắt hiếu kỳ nhìn vào cái đầm màu đỏ trên người cô, đó là cái đầm phát hành có số lượng của thương hiệu nổi tiếng Chanel.
Nhưng điều khiến Wind khó hiểu, chính là cái đầm này mùa sau mới tung ra thị trường, nhưng sao lại được mặc trên người cô ấy.
Gia Duyên tao nhã bước tới, ánh mắt kiêu ngạo chăm chú nhìn vào người phụ nữ trước mặt, nhưng ngay lập tức Gia Duyên chuyển tầm mắt của mình vào đứa bé trên tay người phụ nữ.
Wind nhìn thấy trong đôi mắt xanh biếc của Gia Duyên, lúc này ẫn chứa sự áy náy.
– Đưa cô ta về Tràn Viên.
Tạ Chánh và Châu Ân nghe Gia Duyên nói vậy, lập tức bước tới đỡ người phụ nữ cùng với đứa bé ngồi vào trong chiếc xe màu đen phía sau.
Sau khi người phụ nữ đã an toàn ngồi vào trong xe, Châu Ân và Tạ Chánh
liền bước tới bên cạnh Gia Duyên.
Tràn Hạo đã ra lệnh cho bọn họ bằng mọi giá cũng phải theo sát bên cạnh để bảo vệ Gia Duyên.
Gia Duyên không nói gì thêm chỉ cúi nhẹ đầu tỏ ra cảm kích đối với Wind, rồi cùng với Châu Ân và Tạ Chánh ngồi vào chiếc xe cadillac màu đen rời đi.
Wind đứng sững sờ nhìn theo hai chiếc xe đắt tiền màu đen, chỉ trong tích tắc đã biến khỏi tằm mắt của cô.
Cô gái này không đơn giản, khí chất kiêu ngạo không thua gì với chị Vịnh Hi.
Ngạo Thiên ra lệnh cho Ken đỗ xe bên kia đường, ánh mắt sắc bén sau tấm kính cửa sổ màu đen, quan sát Wind từ đầu đến cuối.
Nhìn thấy Wind thản nhiên lấy sắp tiền của anh cho cô, đưa cho người phụ nữ.
Ánh mắt sắt bén hiện lên tia kinh ngạc, cô ấy cho tiền người khác chẳng thèm đếm?
Nhìn thấy người phụ nữ cúi đầu cảm tạ, ánh mắt cảm động nhìn cô gái trong lòng Ngạo Thiên chợt có suy nghĩ khác về cô.
Sau khi Ken nhìn thấy một đám người thần bí, đưa người phụ nữ bất hạnh kia đi.
Ken nhìn Ngạo Thiên qua kính chiếu hậu cung kính nói.
– Chủ nhân, chúng ta đi được chưa?
Ken nói xong, đợi một hồi lầu vẫn không nghe lời đáp từ Ngạo Thiê, anh lén nhìn Ngạo Thiên qua gương chiếu hậu nhìn thấy vẻ mặt chăm chú hiếu kỳ của Ngạo Thiên vẫn dõi theo cô gái bên kia đường.
Cô gái cho tiền xong tâm trạng khoan khoái tiếp tục cất bước về phía trước, đột nhiên một cơn gió thổi ngang qua người cô, khiến cái mũ lưỡi trai đội trên đầu cô bay về phía sau.
Hiện ra trước mắt Ngạo Thiên chính là mái tóc dài màu tím của cô gái, lúc này Ngạo Thiên mới chợt nhớ lại mình đã từng gặp qua cô tại Thành Phố X.
– Đi.
Trong lúc Ken không để ý, đột nhiên giọng nói trầm trầm của Ngạo Thiên vang lên từ phía sau.
Ken nghe vậy liền ấn chân xuống cần ga, chiếc xe chậm rãi tiến về phía trước.
Chiếc xe của Ngạo Thiên chạy phớt ngang qua cô gái, lần này Ngạo Thiên thật tò mò muốn nhìn kỹ dung nhan của cô gái, sở hữu mái tóc dài màu tím đặc biệt này.
Từ nãy giờ Wind luôn đội mũ lưỡi trai, đứng xoay lưng về phía của Ngạo Thiên nên anh không nhìn rõ mặt cô.
Nhưng thật không ngờ lúc này Wind lại xoay mặt sang chỗ khác, Ngạo Thiên chỉ có thể nhìn thấy phân nửa gương mặt của Wind, nhưng cô gái đã thành công khơi dậy sự chú ý trong lòng Ngạo Thiên, để lại ấn tượng sâu sắc trong đầu anh về cô.
Cô sở hữu giương mặt hình chữ V, sống mũi cao, mắt to tròn, đôi mi dài cong vút, nhưng cái khiến Ngạo Thiên để ý chính là cô gái không hề trang điểm, làn da trắng mịn nhìn thật dễ thương và nhất là máu tóc màu tím đặc biệt của cô.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!