Tổng Tài Biến Thái Tôi Yêu Anh - Chương 9: Dự tiệc
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
707


Tổng Tài Biến Thái Tôi Yêu Anh


Chương 9: Dự tiệc


“Xin chào, tập đoàn Hoa thị nghe đây, xin hỏi có việc gì?”

“Cho tôi gặp tổng giám đốc của cô!”

Mộ Tuyết ngạc nhiên, chưa từng có phụ nữ nào gọi cho anh lại có giọng ngọt ngào như vậy. Giọng của cô ta chứng tỏ chắc chắn Tống Vũ Dực sẽ đồng ý bắt máy, Mộ Tuyết trong lòng rất khó chịu, nhưng cô vẫn kìm chế nhẹ nhàng cất giọng.

“Thưa tiểu thư, có thể cho tôi biết tên không?”

“Kiều Thiên Tâm, cô mau nối máy cho Dực, tôi không có thời gian với cô!”

“Xin tiểu thư chờ một lát!”

Thật là một kẻ đáng ghét, còn đòi gặp tổng tài của cô nữa! Mộ Tuyết bực dọc nối máy cho anh.

“Tổng tài, có một người phụ nữ tên là Kiều…Kiều gì đó muốn gặp anh!”

“Em nối máy vào cho anh!”

“Hừ.”

“Hừm, xong việc thì vào đây!”

Sau khi nối máy cho Tống Vũ Dực, Mộ Tuyết vào phòng liền thấy anh ra hiệu cho mình đến gần. Tống Vũ Dực lúc này một tay cầm điện thoại một tay kéo cô vào lòng.

“Dự án ở Nghiên Lâm anh sẽ suy nghĩ bàn bạc với em sau. Nhưng trước mắt Kiều thị phải đảm bảo chất lượng vật liệu theo tiêu chuẩn của Hoa thị, chắc em cũng hiểu nguyên tắc của anh?”

Mộ Tuyết không nghe đầu bên kia nói gì nhưng gương mặt của anh có vẻ rất vui. Chẳng lẽ anh muốn cô vào nghe hai người tình tứ? Bàn tay anh đang đặt ở eo cô đột nhiên siết chặt rồi lại nhẹ nhàng vuốt ve, anh còn nghiêng đầu cưng chiều hôn lên má cô.
Mộ Tuyết quay đầu thấy anh nở nụ cười thật tươi, cô nhíu mày cắn thật mạnh vào vai anh. Tống Vũ Dực tất nhiên không đau nhưng anh vờ nhíu mày than đau, bộ dáng vô cùng khổ sở. Mộ Tuyết tưởng thật hoảng hốt quay lại xoa giúp anh, khuôn mặt lo lắng không ngừng. Kiều Thiên Tâm đang nói chuyện liền dừng lại hỏi han anh nhưng trong mắt anh lúc này chỉ có khuôn mặt đáng yêu trước mặt.

“À, không, anh vừa bị một con mèo nhỏ cào, không sao…”

“…”

“Ừ, anh có tới.”

“…”

“Xin lỗi, anh sẽ đi chung với thư ký.”

“…”

“Cô ấy rất đặc biệt.”

“…”

“Dù sao anh vẫn đi với cô ấy. Tạm biệt!”

Tống Vũ Dực không nhu tình tắt máy, khuôn mặt anh có vẻ rất tức giận, cô định nhẹ nhàng rời khỏi liền bị anh bắt lại.

“Ở đây với anh một lát!”
Anh kéo cô trở lại lồng ngực, tựa mặt lên vai cô.

“Em không muốn biết cô ấy là ai sao?”

“Không.”

Tống Vũ Dực nhíu mày nhìn sâu vào đôi mắt uất ức của cô, anh cười hài lòng rồi nhẹ nhàng giải thích.

“Thực ra cô ấy là bạn đại học của anh, tính tình rất tốt nhưng đôi khi hơi bướng bỉnh, cô ấy thường nghĩ tất cả những cô gái bên cạnh anh đều là vì tiền của anh cả.”

“…”

“Mộ Tuyết sao em không nói gì cả?”

“Thực ra em cảm thấy cô ấy yêu anh.”

Tống Vũ Dực ngây người vài giây, tất cả những người phụ nữ yêu anh hầu hết anh đều nhìn ra và”dẹp gọn”. Nhưng Kiều Thiên Tâm ở bên cạnh anh rất nhiều năm nhưng anh không nhận ra tâm tình của cô, đôi mắt đó, đôi mắt cô nhìn anh, anh chưa từng nhìn thấy có tình yêu.

“Sao em cho rằng Kiều Thiên Tâm yêu anh?”

“Em không biết nhưng…sẽ chẳng có người phụ nữ nào muốn quan tâm đến người đàn ông mà họ không yêu..”

“Nhóc con! Em có phải đang ghen?”

Mộ Tuyết đỏ bừng mặt, cô chỉ hơi khó chịu không lẽ anh có thể nhận ra.

“Em không có, em cảm thấy Kiều…Kiều tiểu thư thật sự quan tâm anh, vả lại cô ấy có lẽ cũng rất xinh đẹp, anh đừng phụ tâm ý của người ta chứ”

Mộ Tuyết vùi mặt vào lồng ngực anh, cô sợ ánh mắt của cô sẽ để anh nhìn ra tất cả, thậm chí chán ghét cô.

“Được rồi tiểu bảo bối, anh không nghĩ cô ấy thích anh, anh cũng không thích cô ấy. Em không cần lo lắng!”

“Ngốc nghếch! Tên của đối tác cũng không nhớ được làm sao làm thư ký cho anh?”

Mộ Tuyết bị anh mắng liền giở trò cù léc khiến anh nhịn không được cười khúc khích, anh bắt lấy tay cô đặt trong lòng.
“Tiểu quỷ, nói anh nghe có phải đang ghen không?”

“Không có, em không thèm ghen vì cái đồ đầu đất chỉ biết bắt nạt em đây”

“Được rồi, em không nhận phải không tối nay anh nhất định tra khảo đến khi em chịu nói!”

“Anh, anh…huhu sao cứ thích bắt nạt em.”

“Vì em là của anh!”

“Huhu dối trá! Nếu anh thương em làm sao lại bắt nạt em mãi.”

Anh cốc đầu cô.

“Đầu đất mới là em đó!”

Mộ Tuyết ấm ức không thèm trả lời anh, định đi thẳng ra cửa liền bị anh bắt lại.

“Được rồi, đừng dỗi, chiều nay nghỉ một buổi anh dẫn đi mua quần áo!”

“Không được, làm như vậy mọi người nhất định rất ghét em!”

“Em yên tâm là vì công việc cả!”

“Thật?”
“Ừ”
“Vậy em đi đây! Anh cứ ra sau! Em sợ ai đó sẽ nhìn thấy chúng ta!”
“Đi đâu?”
“Ăn trưa!”
“Ừ, đợi anh đi cùng!”
Gì chứ? Anh muốn đi ăn cùng cô ư? Mọi người chắc sẽ khinh bỉ cô vô cùng, dám quyến rũ người đàn ông trong trái tim họ. Mộ Tuyết vừa nghĩ đã rùng mình, họ mà nhìn thấy ắt hẳn cô sẽ chết đuối trong biển nước bọt mất. Cô khó xử nhìn anh, cảm nhận được điều đó Tống Vũ Dực ngước lên nhíu mày giọng đùa cợt.

“Có việc gì sao? Hay tôi không xứng đi cùng Mộ tiểu thư?”

“Không có chỉ là… chỉ là…”

“Mau nói!”

“Em sợ người trong công ty nhìn vào không hay cho lắm!”

“Bọn họ có quyền lắm lời sao? Việc của anh họ cũng dám can thiệp?”

“Nhưng… tất nhiên họ không dám nói anh, họ sẽ… sẽ nói em quyến rũ tổng giám đốc của họ?”

“Người phụ nữ của anh họ có quyền quyết định sao?”
“Nhưng…em…”

“Được rồi, em yên tâm. Anh sẽ không để họ làm phiền đến em. Vả lại, em là thư ký của anh, tất nhiên phải cùng anh tham gia tiệc xã giao.”

“Nhưng …”

“Em không muốn ăn cơm sao? Lắm lời!”

“Vâng.”

Tống Vũ Dực khoác áo kéo cô ra khỏi công ty, Mộ Tuyết để mặc anh vừa lôi vừa kéo nhét vào trong xe.

“Hôm nay chúng ta ăn gì?”

“Em muốn đến nhà hàng Thiên Bảo ở khu phố B”

“Tại sao phải là Thiên Bảo?”

“Thức ăn ở đó thực sự rất ngon, đặc biệt còn có những món Tứ Xuyên nữa. Anh biết không em thực sự rất thích ăn cay, mà thành phố A không có bán,  gần đây mới phát hiện nhà hàng này  có bán thực sự rất ngon a!”

“Em thực sự rất thích ăn cay sao?”

“Đương nhiên rồi em còn đặc biệt rất thích ăn tôm và cua nữa. Nhưng chúng rất khó lột vỏ, lại không có ai giúp em cho nên… hì hì…”

”  Được rồi nhóc con! Tối nay đi ăn tiệc em sẽ có thể thỏa thích ăn hải sản anh sẽ giúp em!”

“Vẫn là Tống Vũ Dực anh tốt nhất!”

“Thế em định báo đáp anh như thế nào?”

“… Em sẽ làm việc chăm chỉ gấp đôi nhưng không tính lương.”

“Anh không thiếu tiền đến mức ấy.”

“Thế anh muốn gì?”

“Hay là lấy thân báo đáp cho anh?”

“Sắc lang!”

“Tối nay nhớ báo đáp anh đấy!”

“…”

Tống Vũ Dực đưa Mộ Tuyết đến Thiên Bảo nhưng cô lại thấy vô cùng kì hoặc vì tất cả mọi người đều có vẻ quen biết anh, các nhân viên nữ cũng nhìn cô bằng ánh mắt sắc lạnh, không phải ghen tị như thấy người đàn ông của họ bị cô cướp mất!”
Anh lịch sự kéo ghế cho cô ngồi, đưa thực đơn và cho phép cô quyết định món. Mộ Tuyết không khách sáo gọi hết tất cả những món cô thích, hầu hết đều là hải sản. Người phục vụ vô cùng ngạc nhiên nhìn cô rồi quay sang Tống Vũ Dực, anh khẽ nhíu mày nhưng không nói gì, ra hiệu cho người phục vụ dọn lên.

Một bàn đầy được dọn lên chưa đây mười phút, Mộ Tuyết cắm cúi ăn sạch nhưng món không cần bóc vỏ, trong lúc đó Tống Vũ Dực lại đang bóc thịt tôm vào một cái đĩa nhỏ, xong những con tôm anh lại khéo léo gỡ thịt cua bỏ vào một cái đĩa khác, Mộ Tuyết ăn rất nhiều, đến khi cô ăn xong thức ăn anh bóc cho liền ngẩng đầu lên. Lúc này anh đang định gỡ thịt cá cho cô, xong việc anh gắp miếng thịt cá đẹp đẽ đặt vào đĩa cô, anh mỉm cười hài lòng.

“Sao anh không ăn gì cả?”

“Anh không đói lắm!”

“Anh ăn thử đi, ngon lắm đó!”

Mộ Tuyết nhanh tay gắp miếng cá đưa đến trước mặt anh, Tống Vũ Dực mỉm cười lắc đầu.

“Em ăn đi, còn rất nhiều để anh giúp em!”

“Không cần! Anh mau ăn nó, nếu không tối nay em ra phòng khách ngủ!”

Tống Vũ Dực nghe đến đây liền há miệng ăn lấy miếng cá, mặc dù anh nhăn nhó nhưng Mộ Tuyết vẫn không tha, suốt buổi hết gắp cua lại đến tôm ép anh ăn.
Sau khi ra khỏi nhà hàng, Mộ Tuyết vui vẻ không thôi còn Tống Vũ Dực mặt mày nhăn nhó, thậm chí trán anh nổi gân xanh đổ đầy mồ hôi.
Tống Vũ Dực lái xe đưa Mộ Tuyết đến trung tâm thương mại. Anh kéo cô đến một cửa hàng quần áo, lần đầu tiên Mộ Tuyết đến một nơi sang trọng như thế này. Tất cả quần áo nơi này nhìn qua có thể thấy rất đắt tiền.
Người bán hàng trông thấy hai người liền tươi cười đến chào hỏi, nhưng ánh mắt của cô gái đó lại dán lên người Tống Vũ Dực, những cô gái xung quanh cũng vậy.

“Xin hỏi hai người cần gì?”

“Chọn cho cô ấy một bộ lễ phục thật đẹp!”

“Vâng, xin tiểu thư theo tôi!”

Mộ Tuyết gật đầu sau đó quay sang Tống Vũ Dực.

“Họ đang nhìn anh kìa!”

“Em không thích sao?”

“Tất nhiên! Người đàn ông của Mộ Tuyết không phải để cho họ nhìn!”

Tống Vũ Dực nhếch môi cười hài lòng. Tống Vũ Dực đi đến những nhân viên đang nhìn anh, ánh mắt họ sáng hơn cả bóng đèn. Anh cúi xuống thì thầm gì đó với bọn họ, gương mặt họ hết xanh rồi tím liền tản đi làm việc. 

“Anh đã nói gì thế?”

Mộ Tuyết kéo kéo tay áo anh nhỏ giọng hỏi.

“Anh nói nếu họ không thu ánh mắt lại anh sẽ cho họ không bao giờ nhìn thấy ánh sáng nữa.”

“Anh thật hung bạo!”

“Mau vào chọn lễ phục đi!”

Mộ Tuyết đi theo người nhân viên, cô ta không ngừng lải nhải về chất lượng, vẻ đẹp, màu sắc khiến cô nhức cả đầu. Thấy cô ta không có dấu hiệu ngừng lại, Mộ Tuyết liền cắt ngang.

“Chị cứ chọn cho tôi bộ nào phù hợp nhưng đơn giản nhất, không cần phải giới thiệu nữa!”

“Được tôi sẽ chọn cho tiểu thư hai bộ này!”

Cô ta đẩy Mộ Tuyết vào phòng thử. Đó là một chiếc đầm đuôi cá trắng hở vai, khoe được toàn bộ đường cong cũng như cái cổ xinh đẹp của cô. Tống Vũ Dực thấy cô bước ra như thất thần, cô thực sự rất xinh đẹp, cơ thể cân đối, làn da trắng sứ, Mộ Tuyết lúc này mang một vẻ đẹp thanh khiết, rung động lòng người.

“Đẹp không?”

Mộ Tuyết thấy anh nhìn chằm chằm nhưng lại không nói gì liền nhỏ giọng hỏi.

“Hừm, rất đẹp! Em chọn thêm vài bộ nữa để những lần sau mặc.”

“Vâng!”

Cô nhân viên chọn cho Mộ Tuyết rất nhiều lễ phục, đầm ngắn, đầm dài. Mộ Tuyết thử hết thảy hơn mười bộ, lần nào Tống Vũ Dực cũng gật đầu rồi bắt cô thử bộ khác.
Sau khi thử xong bộ cuối cùng, Mộ Tuyết ngồi xuống cạnh anh thở dốc.

“Mệt sao?”

“Tất nhiên là rất mệt! Tất cả cũng tại anh, bắt em thử nhiều thế làm gì?”

“Để lần sau em không phải vất vả đi chọn nữa!”

“…”

Trời ạ, không hiểu anh lấy suy nghĩ ấy ở đâu ra, chỉ có cô là mệt muốn chết!
Mộ Tuyết không buồn cãi với anh, cô cúi xuống tháo giày vừa xoa vừa than thở.

Tống Vũ Dực đang thanh toán vừa lúc bắt gặp tiểu nha đầu ngốc của anh đang nhăn nhó nắn bóp cổ chân, trông rất vừa mắt!

Mộ Tuyết đang xoa bóp chân thấy anh đi tới đứng trước mặt, cô định đứng dậy bế cô lên. Mộ Tuyết hoảng hốt, cô ôm chặt cổ anh để không bị ngã.

Mặc cho Mộ Tuyết chống cự, Tống Vũ Dực vẫn bế cô đặt vào trong xe. Anh đóng cửa xe lại, Mộ Tuyết cứ ngỡ anh sẽ lái xe đi nhưng không ngờ anh lại xoay người lại, đặt chân cô lên ghế, xoa bóp cho cô.

“Còn đau không?”

“… Em không sao!”

“Ngày mai anh sẽ mua cho em một đôi giày thể thao!”

“Không cần đâu em vẫn ổn!”

“Rõ ràng không thể đi giày cao gót sao còn cố?”

“Thật ra em mới tập đi lúc xin việc, đi làm phải mang giày cao gót!”

“Công ty có quy định?”

“Không có, nhưng mà ai cũng mang giày cao gót nên em cũng nên giống họ.”

“Không có lập trường!”

“Anh nói gì đó!”

“…”

Chuyên gia trang điểm vừa đến, hai tiếng sau Mộ Tuyết bước ra thu hút tất cả mọi người xung quanh. Cô quá xinh đẹp, thân hình thon thả, nơi cần nhô thì nhô, nơi cần thon thì thon. Những chàng trai đắm đuối nhìn cô, Tống Vũ Dực đến bên cạnh, siết chặt eo Mộ Tuyết để đánh dấu chủ quyền, đồng thời ném về phía bọn họ đôi mắt giết người.

Trên đường đi Mộ Tuyết không ngừng hỏi anh đang đi đâu, buổi tiệc phải làm gì, khuôn mặt lo lắng của cô khiến anh buồn cười. Tống Vũ Dực vẫn kiên nhẫn giải thích, tuy anh bảo cô không cần lo lắng, chỉ cần làm theo sự hướng dẫn của anh, nhưng Mộ Tuyết vẫn lo lắng đến nỗi đổ mồ hôi lạnh.

Tống Vũ Dực đưa Mộ Tuyết đến một nhà hàng vô cùng sang  trọng. Vừa bước xuống xe, Mộ Tuyết chưa kịp đứng vững, một đám phóng viên liền ập đến, không ngừng hướng ống kính về phía hai người.

“Tống tổng tài, xin hỏi cô gái xinh đẹp này là ai? Có phải người phụ nữ của anh không?”

Tống Vũ Dực nhìn sang Mộ Tuyết, ánh mắt của cô như chờ mong câu trả lời của anh.

“Cô ấy là thư ký riêng của tôi!”

Nói rồi, anh quay người bước vào trong mặc kệ đám phóng viên đeo bám. Mộ Tuyết vừa đau lòng vừa đau chân, bước đi hết sức không tự nhiên.

“Em sao rồi?”

“Còn hơi đau chân! Lát nữa em không nhảy được?”

“Ừ, khó chịu không?”

“…”

“Việc lúc nãy anh nói với đám phóng viên!”

“Không sao, anh nói đúng mà!”

“…”

Mộ Tuyết uất ức nói, Tống Vũ Dực nhếch môi cười đưa cô về phía đại sảnh. Mộ Tuyết hôm nay không chỉ xinh đẹp như thiên sứ mà còn khiến những tên giám đốc ngắm nhìn, mặc dù Tống Vũ Dực đã ôm lấy cô đánh dấu chủ quyền nhưng cũng không thể ngăn được ánh mắt của những tên già háo sắc đó.

Giữa buổi tiệc một cô gái xinh đẹp đến chào hỏi Tống Vũ Dực, khuôn mặt cô ta không chỉ xinh đẹp sắc sảo mà còn vô cùng quyến rũ. Cô ta đến ôm lấy cổ Tống Vũ Dực, hôn lên má anh rõ to! Cô ta chợt quay sang nhìn Mộ Tuyết.

“Dực, đây là…”

“Mộ Tuyết, thư ký của anh!”

“Thuần khiết nhỉ?”

“Ừm, hôm nay em rất xinh đẹp!”

“Cám ơn anh! Sao không giới thiệu thư ký nhỏ bé của anh với em?”

“Mộ Tuyết, đây là Kiều Thiên Tâm!”

“Xin chào Kiều tiểu thư! Tôi là Mộ Tuyết!”

“Chào cô Mộ! Anh nhảy với em một bài được không?”

“Xin lỗi! Anh muốn nhảy với cô ấy! Để rèn luyện kỹ năng cho cô ấy!”

Nhạc nổi lên Tống Vũ Dực dìu Mộ Tuyết vào sàn nhảy, bước nhảy dịu dàng nhưng có tiết tấu khiến cả hội trường như ngưng đọng, chỉ có hai người làm tâm điểm của buổi tiệc.

Kết thúc điệu nhảy, Tống Vũ Dực dìu Mộ Tuyết lên ghế nghỉ ngơi. Anh vẫn đi chào hỏi những người khác.

Kiều Thiên Tâm đi về phía Mộ Tuyết.

“Tôi muốn nói chuyện với cô một lúc, lên lầu đi!”

“Được!”

Kiều Thiên Tâm cùng Mộ Tuyết lên lầu trên nói chuyện. Kiều Thiên Tâm lên tiếng trước.

“Cô bên anh ấy vì tiền phải không?”

“Tôi không có!”

“Cô nên biết với anh ấy cô chỉ là vui chơi qua đường, cô không phải là người anh ấy yêu nhất! Ngưng mơ tưởng đi!”

“Tôi chưa từng mơ tưởng anh ấy!”

“Tôi sẽ cho cô thấy đâu mới là người quan trọng với anh ấy.”

Kiều Thiên Tâm lôi Mộ Tuyết đến phía cầu thang, cô ta bỗng hét lớn.

“Mộ Tuyết tôi xin cô đừng làm như vậy!”

Tất cả mọi người nghe động liền nhìn lên, Kiều Thiên Tâm vừa nói xong liền kéo tay Mộ Tuyết, cô chỉ biết tìm cách rút tay ra. Kiều Thiên Tâm chợt hét lớn, ngã xuống cầu thang bất tỉnh.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN