Tổng tài bức hôn: Ngạo thê khó thuần phục
Chương 26
Hôm nay là đại thọ Lâm lão gia 70 tuổi, trong biệt thự Lâm gia đông đúc, có nhiềunhân vật quan trọng, phú hào thương nhân, nhân vật nổi tiếng, các thiên kim tiểuthư, học giả, người của giới truyền thông, minh tinh…… thật là nhân vật nàocũng có mặt! Người người không phú cũng quý, quần áo đầu tóc, trang sức quígiá, phi thường náo nhiệt!
Nhất là Hạ Tử Tinh – dâu trưởng của Lâm gia lại càng là tiêu điểm của mọi người.Chỉ thấy cô mặc bộ lễ phục dạ hội thanh mảnh, thắt lưng công chúa di chuyểntrong đám người, gương mặt tinh sảo, môi mềm đỏ mọng, mắt xếch có thần, vócngười gợi cảm, trên người cô có mùi thơm tự nhiên, không khỏi làm cho mọi ngườichú ý.
Đi qua nơi nào là một đám nam nhân nhìn chăm chú vào cô.
Lâm Lập Phong nhìn vợ mình bước đi đến đâu là khiến cho mọi người xao động,nhìn một đám nam nhân đang mê mẩn ngắm nhìn cô, đánh giá thân hình cô, anh nổitrận lôi đình, có vong động muốn giết hết bọn chúng!
” Tối nay em ăn mặc hở hang như vậy, muốn cho người nào nhìn?” Thanh âm đè thấpở bên tai cô tức giận.
Hạ Tử Tinh nhìn lại lễ phục dạ hội trên người mình, cô bất quá chỉ lộ ra mộtchút ở vị trí bả vai, vậy cũng là ” hở hang” ? Đây đã là bộ lễ phục buổi tối bảothủ nhất của cô rồi!
” Bộ lễ phục dạ hội này đã rất bảo thủ.” Cô nhìn mấy vị thiên kim tiểu thư ởchung quanh, ai không phải là hở ngực thì cũng là lộ lưng? Cô cảm giác mình làđoan trang nhất rồi. Anh còn muốn thế nào?
” Tôi không quan tâm! Em đến phòng mẹ tìm áo khoác mặc vào! Tôi không cho phépda thịt em lộ ra ngoài!” Anh nói cực độ bá đạo.
” Anh nhìn các cô gái khác xem có ai mặc áo khoác không? Mặc áo khoác trông rấtkhó coi a!” Hạ Tử Tinh ý bảo anh nhìn chung quanh.
” Cho dù họ không mặc quần áo cũng không liên quan đến tôi! Tôi muốn em ăn mặcnghiêm chỉnh một chút. Tôi không muốn những ánh mắt xoi mói đảo quanh ngườiem!” Lâm Lập Phong hung thần ác sát.
Hạ Tử Tinh liếc Lâm Lập Phong một cái, nam nhân này vừa bá đạo vừa ích kỷ! Cô bấtđắc dĩ xoay người rời đi. Anh lập tức bắt lấy cánh tay cô ” Em đi đâu vậy?”
” Tôi đi tìm mẹ mượn áo khoác a.” Hạ Tử Tinh không vui nhìn chằm chằm anh mộtcái.
Thấy cô nghe lời như thế, tâm tình của anh lập tức tốt lên.
“Mẹ ở phòng cạnh phòng khách.” Anh hảo tâm nói cho cô biết.
” Tôi biết.”
Hạ Tử Tinh đi tới phòng khách Lâm gia, nơi này đang đông người, có người nhàLâm gia, còn có nhiều bằng hữu thân thích khác. Tất cả mọi người đều vây quanhlão phu nhân như muốn nói cái gì.
“Lão phu nhân tốt.” Hạ Tử Tinh lễ phép chào hỏi.
” Tốt.. Con tìm vị trí ngồi đi.” Lão phu nhân rất hòa thuận.
” Dạ.” Hạ Tử Tinh đi tới bên cạnh mẹ chồng Bạch Lệ Như, thấp giọng: “Mẹ, con mượnmẹ chiếc áo khoác, con cảm giác có chút lạnh.”
” Nga.” Bạch Lệ Như gật đầu, cùng con dâu rời đi.
Tới trong phòng, bà mở tủ treo quần áo nói với Hạ Tử Tinh: ” Con xem cái này cóthích hợp không?”
Hạ Tử Tinh thấy chiếc áo khoác trắng hồng như đồng bộ với lễ phục trên ngườimình, xem ra rất thích hợp.
” Cái này rất hợp, mẹ ạ.” Hạ Tử Tinh cung kính.
” Tốt lắm. Dù sao cũng còn nhiều thời gian. Chúng ta nói chuyện một chút. Convào Lâm gia lâu vậy, ta cũng chưa cùng con nói chuyện.” Bạch Lệ Như ý bảo condâu ngồi vào ghế sa lon bên cạnh mình.
Hạ Tử Tinh theo bà bà ý tứ ngồi vào một bên, đôi mắt mỹ lệ mở to chuyên chúnhìn bà.
” Con cũng biết ta và mẹ cả con là bạn tốt. Vốn là chúng ta định để Lập Phongvà Tử Phượng kết hôn, không nghĩ tới con tự dưng xen vào. Ta cũng không có cáchnào khác, Lập Phong thích con, muốn kết hôn với con, ta cũng đành đón nhận.”
Hạ Tử Tinh cúi đầu, tiếp tục nghe bà mẹ chồng nói. Cô dĩ nhiên hiểu là mẹ chồngkhông thích mình. Trong suy nghĩ của bà, người con dâu tốt nhất là chị hai chứkhông phải cô!
” Là con dâu Lâm gia, con phải ghi nhớ ba điều: thứ nhất chăm sóc chu đáo chochồng, thứ hai phải giữ gìn thể diện Lâm gia, không được làm ra chuyện tình vượtrào, thứ ba phải sinh con cho Lâm gia.”
Hạ Tử Tinh nghe điều thứ ba, khuôn mặt trắng nõn không khỏi đỏ lên.
” Lời của ta, con nghe rõ chưa?” Bạch Lệ Như hỏi Hạ Tử Tinh.
” Con đã rõ, thưa mẹ.” Cô ôn nhu đáp lại.
” Vậy ta hỏi con, hiện tại con có thai không?”
Hạ Tử Tinh ngẩng đầu đón nhận ánh mắt sắc bén của bà mẹ chồng, cúi đầu, nhẹnhàng lắc đầu.
” Cô được gả vào Lâm gia đã hai tháng, làm sao còn không có tin tức?” Bạch LệNhư rất bất mãn.
Dường như không có thai là lỗi của cô vậy! Cô cúi đầu, không dám nhìn thẳng.Chuyện như vậy, cô cảm thấy xấu hổ biết bao.
” Tôi nói cho cô biết, nếu như trong vòng một năm cô không cách nào mang thaithì sẽ phải rời khỏi Lâm gia! Tự mình suy nghĩ thật kỹ đi!” Bạch Lệ Như nói trướcý định.
Hạ Tử Tinh lập tức ngẩng đầu lên, không thể tin được hỏi: ” Thật ạ?”
” Đó là đương nhiên! Cô không cách nào sanh con, chúng tôi còn cần cô làm gì?”Bạch Lệ Như vô cùng lãnh khốc.
” Vậy thì tốt quá!” Hạ Tử Tinh hưng phấn quá thốt ra.
” Cái gì?! Cô nói cái gì?!” Bạch Lệ Như nhìn con dâu hỏi. Bà có nghe lầm không?Con dâu bà lại bảo quá tốt?
Hạ Tử Tinh phát hiện mình lỡ lời, vội vàng sửa lại: ” Con, con nói quá thảm.”
” Dĩ nhiên! Đến lúc bị vứt bỏ cô sẽ biết mùi vị thảm hại là thế nào. Cho nên,cô hãy tự giải quyết cho tốt! Nhanh chóng sinh cục cưng cho Lâm gia, tốt nhấtlà nam! Vậy sau này địa vị của con ở Lâm gia sẽ không ai có thể lung lay.” BạchLệ Như hảo tâm nhắc nhở.
” Con hiểu.” Hạ Tử Tinh cúi đầu, lộ ra một nụ cười sáng lạn.
” Con hiểu là tốt rồi. Đi chơi đi.” Bạch Lệ Như nói với con dâu.
” Cám ơn mẹ.” Hạ Tử Tinh vui vẻ tràn ngập cõi lòng rời phòng Bạch Lệ Như. Nhấtthời cô cảm thấy trong lòng mình có cảm giác trống trải. Loại cảm giác trống trảichôn sâu ở đáy lòng cô vẻ đã bị niềm vui quét sạch!
Quá hoàn hảo! Thật cao hứng! Chỉ cần trong vòng một năm cô không có thai, cô cóthể quang minh chánh đại rời Lâm Lập Phong. Thật sự là quá tốt!
Cô hưng phấn đi tới, ở một chỗ rẽ, bỗng nhiên bị người ta lôi vào. Cô giật mìnhđịnh hô to thì miệng đã bị bưng kín.
” Đừng la lên! Anh là Vĩ Hoành.”
Hạ Tử Tinh sửng sốt một chút, mở to mắt. Nơi này mờ mịt, cô nhìn hồi lâu mới nhậnrõ mặt của hắn. Thấy rõ là hắn, tâm tình cô mới bình thường lại. Cô còn tưởng rằnglà tên đăng đồ tử nào ở đây? To gan như vậy! Ở Lâm gia cũng dám gây chuyện!
Hắn thấy cô đã bình tĩnh trở lại, mới buông tay đang che miệng cô ra.
” Anh muốn làm gì? Vĩ Hoành.” Hạ Tử Tinh tỉnh táo nhìn hắn. Nam nhân tuấn lãngnày, đã từng là người cô yêu sâu đậm nhất! Nhưng hiện tại……
” Em có ổn không? Tử Tinh.” Mặt hắn tràn đầy sự quan tâm hỏi cô.
” Tôi rất khỏe, cám ơn đã quan tâm.” Lúc trước, cô bị ép buộc cùng Lâm LậpPhong kết hôn, phụ bạc tình cảm của hắn, đối với hắn cô luôn có cảm giác áynáy! Nhưng không ngờ, sau khi cô kết hôn hai ngày hắn cùng “niềm vui mới” vui mừngxuất hiện trước mặt cô, trong thâm tâm cô cảm giác áy náy đã biết mất khôngcòn!
Cô còn tưởng rằng hắn thương tâm khổ sở một chút? Không ngờ nhanh như vậy hắnđã mang theo niềm vui mới đi khắp nơi rêu rao, có thể thấy được cô ở trong lònghắn là chút địa vị nào cũng không có! Huống chi là lưu luyến? Tâm tình của cô vớihắn thoáng chốc bể nát!
Hắn tiến tới gần cô, ánh mắt u buồn chăm chú nhìn cô: ” Anh rất nhớ em, TửTinh. Em có biết không?”
” Anh đừng nói láo. Anh còn vui mừng bên giai nhân mới?” Hạ Tử Tinh mắt lạnhnhìn, hoàn toàn không tin lời của hắn.
” Cô gái kia chỉ là bày trò trước mặt em mà thôi. Anh không thương cô ta. Cho tớibây giờ anh vẫn chỉ yêu mình em!” Lý Vĩ Hoành vô cùng thống khổ: ” Chúng tađang rất tốt, còn dự định kết hôn! Em lại bỗng nhiên cùng Lâm Lập Phong kếthôn, em nói anh sao có thể tiếp nhận sự thật này? Trong lòng anh đau khổ, em cóthể hiểu được không?”
Hạ Tử Tinh nghe, tâm không khỏi khó chịu. Nổi thống khổ của hắn cũng là vì cô!Là cô phản bội tình yêu của bọn họ, là cô thương tổn hắn. Mặc dù cô không có lựachọn, nhưng thương tổn không cách nào tránh được.
” Tôi thật lòng xin lỗi anh, mong anh tha thứ.” Hạ Tử Tinh tràn ngập đau lòng.
” Anh không muốn em nói xin lỗi. Anh chỉ muốn em! Tử Tinh.” Lý Vĩ Hoành bỗng nhiênnhào về phía trước ôm lấy Hạ Tử Tinh.
Hạ Tử Tinh thấy hắn bỗng nhiên tới ôm liền giật mình, cô ở trong lòng ngực hắnkhông ngừng giãy dụa, ” Vĩ Hoành, buông ra! Buông!” Đây là Lâm gia, khắp nơi làngười của Lâm gia, còn có những tân khách, người khác phát hiện ra thì phải làmsao? Sự việc này mà lên báo tuyệt đối sẽ gây gièm pha lớn!
” Anh không thể! Anh không bao giờ … buông em ra nữa! Chúng ta bỏ trốn đượckhông? Chúng ta sẽ rời khỏi nơi này đến một nơi không có ai biết!” Lý Vĩ Hoànhôm thật chặt cô, cơ hồ muốn đem cô khảm vào trong cơ thể mình.
” Không……” Đầu óc Hạ Tử Tinh lúc này hiện lên khuôn mặt tức giận của Lâm LậpPhong. Nếu như anh thấy bọn họ ôm nhau ở chung một chỗ, cô không cách nào thanhminh rõ ràng.
Lý Vĩ Hoành bỗng nhiên bao phủ lấy cô, môi của hắn hôn lên đôi môi của cô, Hạ TửTinh thoáng chốc mở to mắt, sợ ngây người!
Khi cô còn chưa kịp có phản ứng gì, cô cảm thấy có luồng ngoại lực cường đại nhấtthời tách bọn họ ra, Lý Vĩ Hoành bị ném qua một bên. Hạ Tử Tinh thở hổn hển,kinh ngạc nhìn Lâm Lập Phong đang đứng trước mặt bọn họ, tay anh nắm chặt, tứcgiận nhìn Lý Vĩ Hoành.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!