Tổng tài bức hôn: Ngạo thê khó thuần phục - Chương 67
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
120


Tổng tài bức hôn: Ngạo thê khó thuần phục


Chương 67


Chap 67:

Anh thất vọng cất di động vào trong túi áo, bây giờ quan trọng là nhất tìm đượcnơi ấm áp để sưởi ấm người Tử Tinh. Nếu không, anh lo lắng tay chân cô sau nàysẽ xảy ra vấn đề rất nghiêm trọng.

Anh lập tức cõng Hạ Tử Tinh lên, cất bước đi không mục đích về khắp phía. Đi lạitrên tuyết trong một khu rừng vừa âm trầm vừa lạnh lẽo như vậy là một việc rấtkhó khăn! Đặc biệt là còn cõng theo một người đang hôn mê bất tỉnh!

Lâm Lập Phong từ từ cảm nhận sức lực cơ thể cạn kiệt dần, trước mắt anh mơ mơmàng màng, hình như nhìn thấy một căn nhà nhỏ cách đó không xa.

Chẳng lẽ là ảo ảnh?! Anh lắc lắc đầu, căn nhà gỗ trước mắt vẫn đang đứng đó.

Anh vui mừng vạn phần dùng hết sức lực cuối cùng đưa Hạ Tử Tinh chạy về phíacăn nhà gỗ đó. Anh đẩy cửa ra, bên trong tối đen, đưa tay ra không nhìn thấynăm ngón.

Anh nhẹ nhàng đỡ Hạ Tử Tinh xuống sàn nhà, mang đèn pin cầm tay ra, soi một lượtquanh nhà gỗ nhỏ.

Căn nhà gỗ này có lẽ được xây dựng để làm chỗ ở cho những người thợ săn, hoặclà nơi nghỉ chân tránh bão tuyết. Anh tìm thấy nệm và chăn bông ở trong một góccủa căn nhà gỗ.

Lâm Lập Phong lập tức đi chuẩn bị chăn nệm để Hạ Tử Tinh nằm. Sau đó, anh thấytrong góc phòng có một cái lò sưởi, xem ra sẽ rất ấm áp.

Bên cạnh lò sưởi còn có một cái bật lửa và một ít củi. Anh lập tức đốt củi némvào trong lò sưởi, căn phòng lập tức sáng lên, cũng ấm hẳn.

Bên cạnh lò sưởi ấm áp còn có một cái siêu đun nước, vài gói cà phê hòa tan,còn có thịt hộp và mấy gói mì ăn liền. Lâm Lập Phong thấy những thứ này lộ ra nụcười hân hoan.

Lâm Lập Phong vừa đun sôi nước, vừa giúp Hạ Tử Tinh xoa bóp tay chân. Cảm nhậncơ thể dần ấm áp, Hạ Tử Tinh mới từ từ mở đôi mắt mù sương ra.

Thật kỳ lạ! Cô nhìn thấy gương mặt tuấn tú đẹp trai bức người của Lâm Lập Phongra trước mặt mình. Chẳng lẽ thượng đế nghe thấy lời cô cầu khẩn nên trời caoban cho cô một giấc mộng tuyệt vời?

“Lập Phong……” Cô suy yếu gọi anh, tiếng nói nho nhỏ có chút khàn giọng.

“Tử Tinh!” Lâm Lập Phong nghe thấy tiếng gọi của Hạ Tử Tinh, vui mừng nhào vềphía trước ôm chặt lấy cô, “Thật tốt quá! Rốt cục em đã tỉnh rồi!”

Hạ Tử Tinh cảm nhận sự ấm áp từ Lâm Lập Phong, còn có ánh mắt quen thuộc luônlàm cô mê đắm. Sự hiện hữu của anh rất chân thật. Hay, cô còn chưa chết?

Hạ Tử Tinh dựa vào trong ngực Lâm Lập Phong, cả người bủn rủn, đầu ốc trống rỗng.Thân thể giống như không phải của mình, không thể khống chế được. Cô rất muốnôm anh, nhưng tay lại không thể nhấc lên nổi.

“Em ngồi xuống một chút đã.” Lâm Lập Phong buông cô ra, rót cho cô một cốc càphê.

Khi anh đưa cốc cà phê hương thơm lan tỏa tứ phía tới miệng cô, cô thấy tinh thầnphấn chấn hơn. Bụng cũng bắt đầu sôi lên.

“Nào, uống cà phê đi.” Lâm Lập Phong ôn hòa nhìn chăm chú cô.

Hạ Tử Tinh uống một hớp cà phê, hương vị ngọt ngào trượt xuống cổ họng, cô cảmgiác đầu óc mình tỉnh táo hơn rất nhiều.

Lâm Lập Phong đút Hạ Tử Tinh uống xong một cốc cà phê, cô cảm thấy thân thể ấmáp lên nhiều, tay chân cũng bắt đầu khôi phục. Cánh tay và đôi chân cứng ngắcđã có thể di chuyển được.

Lâm Lập Phong để cốc xuống, tiếp tục giúp cô xoa chân tay.

“Thoải mái hơn rất nhiều rồi, đúng không?” Ánh mắt Lâm Lập Phong vẫn dịu dàngvô cùng.

“Ừm, cám ơn anh.” Hạ Tử Tinh và anh bốn mắt nhìn nhau, lần đầu tiên cảm nhận đượcnhịp tim đập đồng điệu.

Trong mắt anh cô thấy sự thâm tình nồng đậm, đây chắc chắn không phải ảo tưởng,cũng không phải là một giấc mộng!

Cô nhấc cánh tay đã bớt tê cứng ôm Lâm Lập Phong, tựa vào lồng ngực ấm áp củaanh, liều mạng hít thở mùi thơm làm cô mê muội.

Lâm Lập Phong ôm cô cùng ngồi bên nhau, không ai muốn buông ra.

Một lúc lâu sau, Lâm Lập Phong nói nhỏ: “Tử Tinh, em làm anh sợ muốn chết. Embiết không? Anh đã nghĩ là mình không tìm được em!”

Hạ Tử Tinh nghe anh nói thế, hốc mắt lại bắt đầu hồng lên. Trong buổi đêm đennhư vậy, anh lại không quản nguy hiểm vào sâu trong rừng tìm cô.

“Xin lỗi, em thấy một con chồn bạc, nên đuổi theo nó mà vào đây.” Hạ Tử Tinh nhẹnhàng buông anh ra, nghẹn ngào.

“Không được có lần sau. Biết không?” Giọng nói của Lâm Lập Phong vẫn dịu dàng.

“Vâng.” Hạ Tử Tinh gật đầu lia lịa đáp ứng. Trải qua chuyện này, sau này cô làmviệc gì tuyệt đối cũng sẽ thật cẩn thận.

Lần này, có thể nói là cô đã trải qua sinh tử!

Qua lần này, cô hiểu trong lòng mình vẫn yêu Lâm Lập Phong. Ngay trước lúc hônmê, trong đầu cô chỉ có Lâm Lập Phong.

Cho dù chết, cô cũng yêu anh!

Anh có thể mạo hiểm đến tìm cô, trong nội tâm cô rất cảm động, cũng thật ấm áp.Chẳng qua là, loại cảm giác ấm áp này có thể tồn tại bao lâu đây? Cô có được sựdịu dàng của anh tới khi nào đây?

Chờ khi họ rời nơi này, tất cả sẽ khôi phục lại vị trí cũ, họ từ quen thuộc nhấtsẽ trở thành người xa lạ nhất!

Nếu có thể, cô tình nguyện cả đời không rời nơi này, chỉ cần có thể cùng LậpPhong gắn bó bên nhau.

Ý nghĩ này, có phải quá ngốc nghếch không? Quá ngây thơ không?

“Cám ơn anh, Lập Phong.”

“Giữa chúng ta còn cần nói cám ơn sao?” Lâm Lập Phong cầm tay cô, thâm tìnhnhìn chăm chú cô, cuối cùng kéo tay cô đến bên miệng nhẹ nhàng hôn.

Hạ Tử Tinh sửng sốt cả người! Trái tim đã lạnh băng lại một lần nữa cuồng liệtnhảy lên.

Cô nhắm mắt lại, cảm nhận sự ấm áp từ truyền đến. Đôi môi lạnh như băng của côđang được một đôi môi ấm áp chạm vào.

Cô mở mắt, thấy anh đang nhắm mắt, cặp lông mi vừa dài lại cong cong. Cô nhắmhai mắt lại, cùng anh say mê cảm nhận nụ hôn đã từ lâu.

Anh nhẹ nhàng, thương tiếc, sự thâm tình làm cô say mê không dứt, cô vươn cánhtay ôm cổ anh, nụ hôn càng thêm sâu sắc nóng bỏng.

Khi bọn họ đều cảm thấy hít thở không nổi nữa mới nhẹ nhàng buông đối phươngra. Sau đó, Lâm Lập Phong lại hôn lên khuôn mặt đỏ bừng mê người của Hạ Tử Tinhmột cái.

Gương mặt Hạ Tử Tinh càng nhuận đỏ ngượng ngùng.

Lâm Lập Phong đưa mắt nhìn khuôn mặt Hạ Tử Tinh ngượng ngùng xấu hổ, anh độtnhiên hiểu ánh trăng trong lòng mình không phải là Dư Tuyết Lâm, mà là cô! Mặcdù đang trong trí nhớ, anh yêu Dư Tuyết Lâm, nhưng rõ ràng cảm giác mách bảoanh, trái tim mình yêu Hạ Tử Tinh!

Anh rất vui mừng, mình hiểu ra sự thật này cũng không phải quá trễ! May quá, côkhông xảy ra chuyện gì! Nếu như cô xảy ra chuyện ngoài ý muốn, không phải bọn họsẽ cách xa nhau sao?

Nghĩ đến đây, trái tim anh lại nảy lên cuồng liệt! May mắn là trời cao thươngxót, anh còn có cơ hội thổ lộ cõi lòng với cô.

Lâm Lập Phong nắm chặt tay Hạ Tử Tinh, thâm tình vô hạn nhìn cô.

“Em biết không? Tử Tinh, em mất tích anh đã rất sợ hãi! Anh nghĩ sau này sẽkhông còn cơ hội gặp lại em nữa. Em có hiểu không, lúc ấy tim anh như bị xérách. Anh mới hiểu, thì ra người anh yêu là em!”

Lời nói của Lâm Lập Phong làm Hạ Tử Tinh cứng đờ người. Anh nói gì? Anh vừa nóivới cô, anh yêu cô?

Mặt Hạ Tử Tinh đỏ bừng lên, trái tim thình thịch như ngàn vạn con nai nhảy loạn.

Cô hoài nghi mình có phải nghe nhầm không? Đại nạn không chết, tất có hậu phúc!Là ý nói cô tình huống này sao?

“Hãy để chúng ta bắt đầu lại đi! Hạ Tử Tinh. Sau này anh sẽ yêu thương em! Emcó thể cho anh một cơ hội được không?” Lâm Lập Phong rất chân thành đưa mắtnhìn cô, chờ câu trả lời của cô.

Hạ Tử Tinh không thể tin được, hỏi anh: “Anh chắc chắn là muốn cùng em bắt đầulại? Không phải là xúc động nhất thời chứ?”

Trong đêm tối tròng mắt Lâm Lập Phong lóe ra ánh sáng chói mắt, “Em cho rằnganh chỉ là xúc động nhất thời sao?”

“Em không biết.” Hạ Tử Tinh bất đắc dĩ lắc đầu, sau đó thấp giọng: “Em rất sợ!Em sợ đây chỉ là một giấc mộng! Chờ tới khi tỉnh mộng, tất cả sẽ trở về ban đầu.Như vậy sẽ làm em không chịu đựng được!”

“Đồ ngốc!” Lâm Lập Phong mạnh tay nhéo mũi cô.

“A ——! Đau quá!” Hạ Tử Tinh hét to, lập tức đẩy tay anh ra.

“Giờ thì biết là không phải nằm mơ rồi chứ?” Lâm Lập Phong cười nhẹ nhàng nhìncô.

Hạ Tử Tinh lập tức che mũi mình lại, không phục nói: “Anh bắt nạt em!”

Lâm Lập Phong vuốt vuốt mái tóc của cô, nói: “Xem ra em đã khôi phục. Có sức sốngnhư vậy!”

Hạ Tử Tinh nghe anh nói thế, sắc mặt đỏ lên.

“Em đói bụng không? Để anh nấu chút mỳ cho em.”

“Nơi này có những thứ đó không?” Hạ Tử Tinh không thể tin được hỏi. Ở nơi rừngrậm sâu thẳm này không ngờ có một căn nhà gỗ nhỏ lại còn có nhiều nhu yếu phẩmcuộc sống nữa.

Vị chủ nhân của căn nhà này thật là tốt bụng!

“Chúng ta nói chuyện một lát, rất nhanh sẽ được ăn.” Lâm Lập Phong nói với Hạ TửTinh.

“Anh biết nấu mì không? Để em nấu đi.” Hạ Tử Tinh muốn đứng lên, nhưng hai chânlại không có chút sức lực nào.

“Em đừng cậy mạnh! Để anh làm cho.”

“Nói thật, em còn lo lắng anh sẽ lãng phí chứ.” Hạ Tử Tinh chế nhạo nói.

Lâm Lập Phong nhìn cô, lộ ra vẻ tự tin: “Anh không xuống bếp không có nghĩa làkhông biết làm. Mấy năm học ở Harvard anh toàn tự mình xuống bếp đó.”

“Thật đúng là chưa nhìn ra nha.” Hạ Tử Tinh hé miệng cười một tiếng.

Hạ Tử Tinh nhìn phía sau lưng Lâm Lập Phong, người ta nói hình ảnh người đànông vào bếp là đầy tình cảm nhất! Đặc biệt là khi xuống bếp vì người phụ nữmình yêu.

Cô vốn không tưởng tượng ra, hiện tại mới biết đây thật là một chân lý!

Hạ Tử Tinh cảm giác lần đầu tiên trái tim mình và Lâm Lập Phong gần nhau như vậy!

Trong lòng cô ấm áp, thư thái. Cảm giác ấm áp này, là cảm nhận sâu sắc đầu tiêntừ sau khi họ kết hôn.

Sau này không cần biết bọn họ sẽ xảy ra chuyện gì, cũng không cần biết họ có thểnắm tay nhau cả đời không, mà kí ức đêm nay sẽ là sự kiện khiến cô cả đời khóquên!

Khi một bát mì thơm ngào ngạt xuất hiện trước mặt Hạ Tử Tinh, cô đột nhiên thấythật hạnh phúc!

“Nào, ăn mỳ đi. Anh nghĩ chắc em đã đói bụng rồi.”

Hạ Tử Tinh vừa cúi đầu ăn mỳ, vừa nhìn Lâm Lập Phong, chỉ là ăn một bát mì anhnấu thôi cũng cảm thấy hạnh phúc vô hạn. Nếu như hạnh phúc này có thể tồn tạimãi mãi…

Lâm Lập Phong nhận ra cô nhìn mình đến ngẩn người, cười tủm tỉm, “Sao thế? Emcó hài lòng gương mặt chồng mình không?”

Hạ Tử Tinh không khỏi “xùy” một cái xem thường, “Thật không biết xấu hổ!”

Lâm Lập Phong cười, khẽ giương cằm cô lên, dùng miệng ngăn miệng cô lại. Đầutiên, Hạ Tử Tinh sửng sốt, phát hiện trong miệng có một vật thể ấm áp. Đầu lưỡicô liếm thử, thì ra là anh đưa một miếng thịt tới trong miệng cô.

Cô ho khan mấy tiếng rồi nuốt đồ ăn trong miệng.

“Rất ngọt và thơm, nhỉ?” Lâm Lập Phong nhìn vẻ mặt cô quái dị kinh hãi, ngay cảánh mắt cũng cười.

Hạ Tử Tinh đỏ mặt gật đầu. Tối nay dường như anh rất vui vẻ.

“Mặc dù chỉ là một bát mỳ, nhưng anh cảm thấy đây là đồ ăn ngon nhất mà anh từngăn.” Lâm Lập Phong bỗng nhiên cảm thán.

Mà lời nói của anh cũng chính là suy nghĩ trong lòng cô.

“Em cũng thấy vậy.” Hạ Tử Tinh ngắm nhìn Lâm Lập Phong.

Lâm Lập Phong và cô mười ngón tay đan xen, anh thâm tình đưa mắt nhìn cô, nói:“Hi vọng giữa chúng ta không có hiểu lầm hay nghi kỵ gì nữa, sẽ luôn thẳng thắn,quý trọng lẫn nhau. Chúng ta hãy cùng làm bạn đến già! Tử Tinh!”

Hạ Tử Tinh kinh ngạc, sau đó hốc mắt dần dần ươn ướt. Kể từ khi yêu anh, cô đặcbiệt dễ dàng xúc động, cũng đặc biệt dễ dàng rơi lệ.

Cuối cùng, cô nhìn anh nở nụ cười mềm mại, gật đầu. Cô cũng rất hi vọng có thểcùng anh bên nhau đến già!

Ánh trăng sáng lên cao, tia sáng nhàn nhạt rọi thẳng qua cửa sổ vào căn nhà gỗ,chiếu lên người Lâm Lập Phong và Hạ Tử Tinh. Bọn họ ôm nhau nằm trên một tấm nệmduy nhất, đang cùng đắp chung một cái chăn.

Cả hai đều thấy vô cùng thỏa mãn. Chưa từng hạnh phúc, hài lòng đến vậy! Cho dùbắt họ vĩnh viễn ở lại nơi thâm sơn cùng cốc họ cũng cam tâm tình nguyện. Chỉ cầnhai người có nhau!

Đêm đã khuya, nơi này dị thường an tĩnh! Bọn họ nằm trong phòng gỗ có thể nghethấy tiếng tuyết rơi bên ngoài, tiếng gió thổi lạnh lùng qua khe cửa, còn có tiếngsói tru từng đợt như có như không.

Hạ Tử Tinh nghe tiếng sói tru, không nhịn được trốn vào trong ngực Lâm LậpPhong. Cảm nhận Tử Tinh sợ hãi, Lâm Lập ôm cô càng chặt hơn.

“Sợ không?” Tiếng anh nói trầm thấp vang lên bên tai cô, hơi thở ấm áp phun lêncổ cô.

“Có chút. Vừa rồi khi lạc đường, em vì nghe thấy mấy tiếng tru này mới téngã.”. Hạ Tử Tinh nghĩ đến đây, trái tim còn kinh hãi. Nếu không phải Lâm LậpPhong đến tìm cô, cứu cô, thì hậu quả thật không dám tưởng tượng nữa.

Cô sợ rằng đã trở thành bữa ăn tối mỹ vị cho một đám sói rồi. Nghĩ đến khảnăng này, cả người cô liền nổi da gà.

“Anh cứu em một mạng, em định báo đáp anh thế nào nha?” Tiếng Lâm Lập Phong nóicó ẩn chứa ý cười.

“Đại hiệp. Ngài có muốn ta lấy thân báo đáp hay không?” Hạ Tử Tinh nhướng đôimi xinh đẹp lên, trả lời anh.

Lâm Lập Phong giơ chiếc cằm nhỏ của cô lên, thật tình đánh giá một hồi, nói:“Xem gương mặt nhà ngươi thế này, ta miễn cưỡng thu nhận đi. Nhưng, làm tiểuthiếp vậy!”

“Anh… muốn chết hả?!” Hạ Tử Tinh đập vào trán Lâm Lập Phong, nói: “Hạ Tử Tinhem còn phải làm thiếp? Làm vợ cả của anh, em còn thấy thiệt thòi đây.”

Lâm Lập Phong lộ ra một nụ cười thoải mái, “Em đúng là rất tự tin! Phụ nữ muốngả cho Lâm Lập Phong anh có thể xép hàng dài cả km. Có thể gả cho anh là vinh hạnhcủa em đó!”

“Hừ! Đàn ông muốn kết hôn với Hạ Tử Tinh em có trên vạn người, anh có thể lấyđược em, là vận may của anh đó!” Hạ Tử Tinh cũng không cam chịu yếu thế.

Trên mặt Lâm Lập Phong tràn đầy ý cười nhìn chăm chú cô, “Xem ra, chúng ta thậtlà trời sinh một cặp nha!”

“Đó là đương nhiên!” Hạ Tử Tinh nhấc cằm, cao ngạo nói.

“Có thể kể cho anh một ít chuyện lúc trước không?” Lâm Lập Phong bỗng nhiênnói.

“Chuyện trước kia?” Hạ Tử Tinh cười, “Trước kia anh rất hư! Thường xuyên bắt nạtem, đối xử hung dữ với em, còn hay quát tháo, to tiếng! Không hề nhẹ nhàng chútnào.”

Lâm Lập Phong nghi ngờ nhìn cô, “Làm sao có thể? Anh vốn là một người rất ônhòa.”

Hạ Tử Tinh nhướng lông mày, “Đâu có? Em chưa từng thấy bộ dạng ôn hòa của anh.”

“Sao có thể? Nếu anh đối xử với em tệ như thế, tại sao em lại yêu anh sâu sắcnhư vậy?” Mặt Lâm Lập Phong tràn đầy ý cười đùa.

Gương mặt trắng nõn của Hạ Tử Tinh lập tức bừng.

“Ai nói em yêu anh? Em nói lúc nào chứ? Tại sao một chút ấn tượng em cũng khôngcó?” Hạ Tử Tinh làm bộ mất trí nhớ.

“Muốn giả vờ mất trí nhớ? Đến giờ anh còn nhớ rõ tình huống lúc ấy.” Lâm LậpPhong nhéo mũi Hạ Tử Tinh, “Em đừng giả bộ nữa.”

“Aiz…… mệt mỏi quá. Em ngủ đây.” Hạ Tử Tinh lập tức xoay người đi ngủ.

“Ngủ nhanh như vậy? Em còn chưa nói cho anh biết chuyện trước kia mà?” Lâm LậpPhong kéo người cô lại.

“Ngày mai rồi nói.”

“Nói bây giờ đi.” Lâm Lập Phong đặt khẽ cọ quậy trên người cô, không muốn bỏqua cho cô, “Em còn chưa có nói cho anh biết, trước kia anh đối với em tệ như vậy,vì sao em còn yêu anh?”

“Aaa——, không nói nữa!” Hạ Tử Tinh bị anh cọ quậy không chịu được, không thểlàm gì khác hơn là cung khai: “Em bị thích tự ngược, không được chắc?”

“Tự ngược?” Lâm Lập Phong nhướng lông mày, “Tốt lắm. Em thích bị anh ngược đãinhư vậy thì anh sẽ thành toàn cho em.”

Lâm Lập Phong cúi người cắn môi cô.

“Á, đau.” Hạ Tử Tinh không nhịn được kêu to.

“Muốn đau hơn, còn nữa!” Lâm Lập Phong đè cô xuống gặm cắn cần cổ trắng nõn.

“Đừng, đau.” Hạ Tử Tinh thấp giọng nài nỉ anh tha thứ.

“Vậy nói cho anh biết, em có yêu anh không?” Anh gục trên cổ cô, hỏi. Thanh âmkhàn khàn, gợi cảm.

“Yêu……” Cô thở dài.

Lâm Lập Phong giương tròng mắt mê ảo lên nhìn cô, một lúc lâu, anh mới nói trầmthấp một câu: “Anh cũng yêu em, Tử Tinh.”

Đầu tiên Hạ Tử Tinh sửng sốt, sau đó lộ ra nụ cười ngượng ngùng, hân hoan. Nụcười xinh đẹp này dường như đoạt cả linh hồn Lâm Lập Phong.

Gương mặt Hạ Tử Tinh tràn đầy mê say hôn tay anh, ôm cổ anh, chủ động dâng đôimôi mềm ấm của mình.

Khi môi hai người chạm nhau, họ đều cảm thấy một dòng điện mãnh liệt chảy xuôitoàn thân, trong phút chốc nhiệt tình trên người dẫn gợi lẫn nhau.

Lâm Lập Phong mang theo sự kích động đoạt lấy đôi môi đỏ mọng kiều diễm ướt át,cô nhắm mắt lại hưởng ứng anh, theo anh vào vòng xoáy tình yêu, dần dần say mêtrong đó. Cô cảm giác mình đang xoay trong tâm bão táp, rồi lại cảm thấy thânthể mình đang trôi lơ lửng nơi chân trời, dạo chơi nơi thiên đường tuyệt diệu.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN