Tổng Tài Cao Lãnh Cũng Biết Yêu - Chương 15: Xấu Hổ Đến Không Còn Mặt Mũi Gặp Ai (1)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
104


Tổng Tài Cao Lãnh Cũng Biết Yêu


Chương 15: Xấu Hổ Đến Không Còn Mặt Mũi Gặp Ai (1)


Có lẽ đây là nụ cười duy nhất của Phong Hàng Lãng trong suốt ba tháng qua.

“Thật là một cô gái khéo tay! Hàng Lãng, em đúng là nhặt được bảo bối rồi!” Tâm tình Phong Lập Hân thật sự rất sung sướng.

“Anh, em đã ngoan ngoãn kết hôn rồi. Chuyện anh cấy da giải phẫu có nên đăng báo không?” Đây là chủ đề mà cứ nửa tháng Hãng Lãng lại nhắc lại một lần.

“Không gấp. Anh tĩnh dưỡng thân thể vài ngày nữa. Chờ thêm một chút đi.”

Mỗi lần như vậy, ánh mắt Phong Lập Hân đều gắn chặt vào một tấm hình. Người phụ nữ trong hình tên Du Du, cũng là một cô gái hiền lành xinh đẹp: Du Du, chờ anh thu xếp ổn thỏa chuyện của Hàng Lãng và Tuyết Lạc, anh nhất định sẽ đi tìm em. Nhất định phải chờ anh!

Đêm khuya.

Khi Hàng Lãng trở lại phòng cưới, Tuyết Lạc đã ngủ. Trong ngực cô còn ôm một quyển sách. Đó là sách y học về các phương pháp chữa trị bỏng.

Đôi mi dài của Tuyết Lạc rũ thấp, nhẹ nhàng như cánh bướm, ngay cả hô hấp cũng hết sức khẽ khàng, dè dặt như thể sợ kinh động đến mọi người xung quanh. Mái tóc đen dài phủ trên gối trắng lại nhiều thêm một nét quyến rũ, ngũ quan xinh xắn, đẹp đến động lòng.

Cô ngủ rất an tĩnh, cứ như một thiên sứ, thuần mỹ đến thánh thiện.

Hàng Lãng đứng bên mép giường nhìn một hồi, liền ghé người nằm xuống bên cạnh cô. Có lẽ do thật sự mệt mỏi, hoặc do vẻ đẹp thuần khiết nơi cô khiến hắn không nỡ làm phiền, chỉ chốc lát sau, hắn đã chìm vào giấc ngủ.

Trên chiếc giường tân hôn lớn như thế, đã có tiếng đập của hai trái tim.

Khi Tuyết Lạc tỉnh giấc vào sáng hôm sau, ánh nắng ban mai đã chan hòa.

Sao mình lại ngủ say như vậy? Vốn là Tuyết Lạc phải đợi Phong Lập Hân vật lý trị liệu xong rồi về phòng ngủ, nhưng không nghĩ bản thân lại thiếp đi trước.

Lúc đứng dậy, Tuyết Lạc nghe thấy tiếng nước chảy trong phòng tắm. Hẳn là Phong Lập Hân đang tắm.

Cô tựa hồ ngửi thấy mùi hooc môn nam giới và mùi bạc hà nhè nhẹ còn vương lại trên giường.

Nghĩ đến Phong Lập Hân bị bỏng khắp người, cử động bất tiện, lo anh ở một mình trong phòng tắm sẽ gặp khó khăn, Tuyết Lạc vội vàng bước tới.

“Lập Hân, anh có ở trong đó không?” Tuyết Lạc dừng lại trước cửa phòng tắm, cất giọng dịu dàng hỏi. “Cần em giúp một tay không?”

Giọng nói phụ nữ nghe rất ấm áp, nhưng tiếng gọi “Lập Hân” lại khiến Hàng Lãng cau mày.

Tựa hồ có chút muốn nghe, khi cô gọi “Hàng Lãng sẽ Có cảm giác như thế nào.

“Lập Hân, cần em giúp không?” Tuyết Lạc lại hỏi, thấy bên trong mãi vẫn không trả lời, quả thật lo rằng thân thể tàn tật như Phong Lập Hân sẽ không thể tự mình lo liệu. “Vậy em vào nhé.”

Cô là vợ của anh, anh không thể tự mình tắm rửa thì đây là việc cô đương nhiên phải làm. Về mặt tâm lý, Tuyết Lạc không thể gần gũi với Lập Hân đã bị biến dạng, nhưng chăm sóc cho anh trong cuộc sống hàng ngày thì là nghĩa vụ của người làm vợ.

Hơn nữa, trong lòng Tuyết Lạc thực sự áy náy với Lập Hân: nếu đã quyết định gả cho anh, thì đêm tân hôn không nên bỏ chạy, bỏ lại anh một mình chịu đựng. Chắc hẳn trong lòng anh cũng có ít nhiều khó chịu.

Mà Hãng Lãng trong phòng tắm lại chọn im lặng là vàng. Dụng ý của hắn thật sự rất rõ ràng.

Hắn muốn xem một chút, bộ dạng của cô sau khi thấy thân thể hắn sẽ thế nào? Sẽ kinh hoàng thất thu hay xuân tâm rạo rực?

Khóe môi hắn nhếch lên một đường quỷ quái. Đẹp trai quyến rũ, nhưng lại lạnh lùng tàn nhẫn.

Cửa phòng tắm bị đẩy ra, Tuyết Lạc thấy một cơ thể cường tráng mạnh mẽ khiến bất kỳ người phụ nữ nào cũng phải rung động, cơ bắp cuồn cuộn trần trụi mà không có chút che chắn nào. Cứ như vậy phô bày trước mắt cô.

Mái tóc đen bóng ngạo nghễ, ướt nhẹp với dòng nước đang chảy từ cổ xuống ngực, rồi cứ thể chạy dọc cơ thể tráng kiện và mị hoặc, rơi xuống cái vị trí phía dưới.

Giờ khắc này, Lâm Tuyết Lạc nhìn đến ngơ ngẩn. Thật lòng mà nói, trời đất chứng giám, cô thật không cố ý nhìn chỗ đó của hắn!

Cái này, đây là phòng tân hôn của cô và Phong Lập Hân mà! Cô thật sự không biết người ở trong phòng tắm lại là Hãng Lãng.

Chẳng qua là, chẳng qua là mấy giọt nước kia quá sức tinh quái, đem ánh mắt Tuyết Lạc hướng tới chỗ đó, cô chỉ là nhìn theo đường di chuyển của chúng mà thôi… Cuối cùng mới bất tri bất giác nhìn thấy hạ bộ của đàn ông kia.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN