Tổng Tài Cao Lãnh Cũng Biết Yêu - Chương 27: Cùng Một Chỗ Ân Ái (1)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
130


Tổng Tài Cao Lãnh Cũng Biết Yêu


Chương 27: Cùng Một Chỗ Ân Ái (1)


Tuy đã cách một lớp da nhân tạo, Hàng Lãng vẫn có thể cảm nhận được làn da mềm mại của Tuyết Lạc. Hơn nữa từ trên cao nhìn xuống, hắn chỉ cần liếc một cái là có thể thấy bộ ngực trắng nõn, tròn trịa của phụ nữ.

Tuy dáng người cô gầy nhỏ, nhưng bộ ngực lại vẫn rất đẫy đà.

Hô hấp của Hãng Lãng ngừng lại. Hắn chợt nhận ra, rất lâu rồi mình không thân mật với phụ nữ.

“Tuyết Lạc.” Hắn gọi cô, thanh âm tang thương mà chan chứa biết bao cảm xúc, mềm mại và nhẹ nhàng biết bao. “Chúng ta làm chuyện vợ chồng nhé?”

Chuyện vợ chồng? Tuyết Lạc ngẩn ra, từ từ ngẩng đầu khỏi đài Hàng Lãng, bất an đáp lại. “Không, Lập Hân… anh đừng như vậy được không?”

Vẫn là từ chối, nhưng lần này Tuyết Lạc nhẹ nhàng hơn rất nhiều. Khiến hắn cũng không nỡ xâm phạm CÔ.

“Chẳng phải em đã gả cho anh rồi sao? Tại sao lại không muốn làm chuyện đó với anh, cùng anh vui vẻ? Em chê anh xấu xí ư?”

Gương mặt nhỏ nhắn của cô ửng đỏ, trong mắt Hàng Lãng quả thật vô cùng xinh đẹp. Hắn hưởng thụ cảm giác lo sợ của cô, giống như cừu nhỏ bất lực rơi vào mõm sói, nhìn thế nào cũng thấy đáng yêu, khiến lòng hắn ngứa ngáy không yên.

“Không, em không chê anh xấu xí. Em… em…” Tuyết Lạc ấp úng. “Thật xin lỗi anh, Lập Hân, em chưa chuẩn bị tâm lý.”

“Em không cần chuẩn bị tâm lý. Chỉ cần ngoan ngoãn nằm yên là được, những việc khác cứ để anh.” Những lời của Hàng Lãng tràn ngập ham muốn ái muội. Tuy giọng nói khàn đặc nhưng lại đặc biệt kích thích.

Tuyết Lạc càng đỏ mặt, gần như toàn bộ máu trong cơ thể đã dồn cả vào gương mặt nhỏ bé. Người này làm gì cũng bất tiện, vậy mà còn quan tâm đến chuyện giường chiếu ư? Thật sự là khiến Tuyết Lạc không nói nên lời.

“Lập Hân, anh đừng như vậy. Trước mắt chúng ta hãy cứ chung sống như những người bạn đã, được không? Ít nhất, hãy cho em chút thời gian đã.” Tuyết Lạc khó khăn đề nghị.

“Đừng gọi anh là Lập Hân.” Đột nhiên, Hàng Lãng gay gắt kêu lên.

Tuyết Lạc ngẩn người, mờ mịt nhìn Hàng Lãng, tựa hồ cảm thấy đôi mắt của người này thật quen thuộc, cứ như cô đã từng quen biết trước đây.

“Không gọi là Lập Hân… vậy gọi là gì?” Tuyết Lạc mơ hồ hỏi.

Hàng Lãng hơi nghiêng mặt sang bên, trầm giọng. “Gọi là chồng.”

Tuyết Lạc mím môi, xấu hổ mở miệng. Đột nhiên bảo cô gọi một người đàn ông xa lạ là chồng, thật có chút khó khăn.

“Hay gọi là Phong tiên sinh đi.” Nghĩ đến việc người phụ nữ này có thể có toan tính, Phong Hàng Lãng lại khôi phục vẻ lạnh lùng.

Từ tiếng chồng thân mật đổi thành Phong tiên sinh vừa xa lạ vừa hời hợt, Tuyết Lạc cảm thấy chán nản, nhưng vẫn nghe lời Hàng Lãng gọi một câu. “Phong tiên sinh.”

“Em gả tới Phong gia, là bị Hạ gia ép buộc?” Hàng Lãng thử hỏi dò. “Không phải tự nguyện?”

Tuyết Lạc trầm mặc một hồi, quyết định thẳng thắn trả lời. “Là em tự nguyện. Công ơn nuôi dưỡng của cậu em, em không thể không trả. Lập Hân… à không, Phong tiên sinh, em nhất định sẽ tận tâm chăm sóc anh.”

“Vậy sau này em định thế nào? Uống phí cả cuộc đời

Phong gia sao?” Hàng Lãng lạnh giọng.

Uống phí cả cuộc đời ở Phong gia? Tuyết Lạc cúi thấp đầu, im lặng.

Là người phụ nữ này che giấu quá giỏi, hay đúng như lời anh trai Phong Lập Hân – cô là người trong sáng, lương thiện?

Tóm lại, Hàng Lãng vẫn không thể nhìn ra sự tham lam, toan tính và dục vọng trong mắt Tuyết Lạc.

“Được rồi, ký lại chi tắc an chi[1]! Tuyết Lạc, nếu em đã gả vào Phong gia, hãy cứ yên tâm làm người phụ nữ của anh đi!” Vô tình, Hàng Lãng nhìn thấy làn da trắng nõn nà của Tuyết Lạc, cổ họng trở nên khô khốc, máu dường như không kiểm soát được mà chảy xuống dưới.

Tuyết Lạc gật đầu, với lấy chiếc khay trên bàn. “Phong tiên sinh, để em giúp anh đút cơm. Di An hầm móng heo cho anh, rất dễ ăn đấy. Giàu collagen và protein, có thể thúc đẩy quá trình tái tạo các tế bào.”

Dùng miệng thử nhiệt độ xong, Tuyết Lạc đưa thìa tới bên miệng Hàng Lãng.

Hàng Lãng ăn một thìa súp móng giò béo ngậy. Bởi chế độ ăn uống hàng ngày của Phong Lập Hân rất thanh đạm, ít gia vị, hắn cảm thấy rất nhạt nhẽo. Nhưng dưới sự chăm sóc dịu dàng của Tuyết Lạc, hắn cứ thế ăn từng chút, từng chút một.

“Lập Hân… Phong tiên sinh, sau này cứ để em giúp anh dùng bữa hàng ngày đi. Công việc của Hàng Lãng bận rộn, nên để anh ấy có nhiều thời gian nghỉ ngơi một chút. Em có thể làm được mà.” Tuyết Lạc nhẹ nhàng nói.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN