Tổng Tài, Làm Phản Diện Phải Ngoan - Chương 55: Phát hiện.
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
36


Tổng Tài, Làm Phản Diện Phải Ngoan


Chương 55: Phát hiện.


Ngày hôm sau, Tịch Húc Sâm dậy sớm cùng với anh, đến bác sĩ thú y đưa con mèo ú đi làm kiểm tra sức khỏe.

Dạo gần đây nó đang bị phát phì, cô rất muốn nó béo mập, nhưng lại rất mâu thuẫn, cô không muốn nó có vấn đề đến sức khỏe.

Tịch Hân Nghiêng quyết định dẫn nó đến bác sĩ kiểm tra xem thử. Bây giờ cô ôm con Mèo Ú đã cảm thấy rất nặng tay.

Có chút đau khổ, nhưng lại có cảm giác thành tựu ghê ghớm, ôm vô cùng thích, đứa con mình nuôi lại mập mạp như thế, ai lại không thích, nhưng nếu so sánh với con mèo ú ở thực tại thì vẫn còn xa lắm.

Cả ba, hai người, một mèo đến tiệm khám thú y kiểm tra tổng quát. Bác sĩ trước tiên kiểm tra một lượt, nói với hai người rằng sức khỏe của mèo ú vẫn rất tốt, chỉ là ông tỏ vẻ nếu mà tiếp tục tăng cân nhiều quá thì sau này sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe của nó. Hiện tại như thế là được rồi.

Biết được tình trạng, cô liền thở phào nhẹ nhõm, chào bác sĩ ra về. Lần này cô để cho anh ôm mèo ú ra xe ô tô. Cô không ôm nữa.

Tịch Húc Sâm chuẩn bị khởi động xe thì điện thoại rung lên.

” nghiệt chủng, mày về đây mau. Dẫn theo con bé Hân Nghiêng về theo cho tao”.

” Có việc gì ạ?”. Tịch Húc Sâm nghiêm mày hỏi lại.

Trong điện thoại vang lên giọng ông cụ Tịch, ông ấy đang vô cùng tức giận.

”  mày còn hỏi có chuyện gì sao? chuyện mày làm mà còn không biết à…Mày muốn chống đối lão già này đến bao giờ, nghiệt chủng, Tịch gia có thù oán gì với mày”.

Tịch Hân Nghiêng cũng nghe những câu mắng chửi của ông, trong lòng cũng cảm thấy khó chịu thay anh, cô muốn nói, lại bị anh ra hiệu ngồi im.

Cô lại nghe ông cụ nói:” chuyện của mày và Hân Nghiêng, tao đã biết, mày lăn về đây gấp”.

Tịch Hân Nghiêng lúc này mới chớp mắt, hiểu ra được chuyện gì đang xảy ra với ông ấy, ông cụ tức giận là vì chuyện này.

Tịch Húc Sâm tắt điện thoại, nhìn cô:” em có muốn về không?”.

Cô biết cái nhìn này của anh nói lên cái gì, cô biết anh đang thăm dò ý kiến của cô.

Tịch Hân Nghiêng gật đầu:”Đương nhiên rồi, phải về chứ, mình không làm gì sai thì ông nội cũng không làm được gì”.

Tịch Húc Sâm lúc này mới khẽ cười, hôn cô một cái rồi lái xe rời đi.

Cô đang cho anh hy vọng, anh hiểu được.

Tại thư phòng Tịch gia, ông cụ đang vô cùng tức giận, nắm chắc di động, sau đó lại gọi thêm một cuộc điện thoại.

Lần này không phải là gọi cho Tịch Húc Sâm mà gọi cho một số điện thoại khác, bên kia gì nhanh chóng bắt máy, có một giọng nói nữ yểu điệu vang lên:” ông ạ”.

Giọng này không ai khác là Tịch Điềm Điềm, ông cụ nghe giọng cô ta, giọng cũng ôn hòa hơn:” cũng may là nhờ có cháu phát hiện ra, chứ nếu không, không biết chúng nó còn định dắt mũi ông già này tới bao giờ, nghiệt chủng”.

“Dạ vâng, ông thử nhìn mà xem, hai người đó làm như thế thì không được, không coi mặt mũi Tịch gia ở đâu, hai người bọn họ thật quá đáng, cháu chỉ là bất bình mà thôi, thấy chuyện như thế thì không thể nào mà im lặng được “.

” Ừ, cháu làm rất tốt”. Ông cụ càng ngày càng hài lòng về Tịch Điềm Điềm nhiều hơn, mà Tịch Điềm Điềm cũng đang rất khoe mẻ và háo thắng .

Chuyện này chính là do cô ta nói, Tịch Hân Nghiêng, cô sẽ không thể nào hơn được tôi, tôi sẽ…. một ngày nào đó, tôi sẽ vượt qua cô, dành hết tất cả của cô.

Tịch Hân Nghiêng trên đường đi đã đoán trước khi gặp ông cụ Tịch sẽ bị mắng một trận xối xả, quả đúng là như vậy, vừa nhìn thấy hai người thì ông ấy đã giận tái mặt, chửi rất dữ dội.

Tịch Hân Nghiêng tròn mắt, xem như không có gì, còn nói Tịch Húc Sâm, Anh dùng vẻ mặt lạnh te đã lâu năm rồi, có làm trò gì đi chăng nữa thì cũng không thay đổi bộ mặt lâu năm trên người của anh.

Ông cụ Tịch càng mắng càng tức giận, sau đó thở dài:” Hai người chia tay gấp cho tôi”.

” vì sao ?”. Tịch Húc Sâm hỏi lại, khuôn mặt vạn năm cuối cùng cũng bị rạng nứt.

Ông đập bàn:” bởi vì hai người thật là chú cháu, họ Tịch không được loạn luân như thế”.

Cô chưa kịp nói gì, nhưng mà Tịch Húc Sâm đã lên tiếng.

” loạn luân sao ? tôi và Hân Nghiêng, hai người không cùng huyết thống, ông không cần phải sợ, vì tất cả người ngoài đều biết được… tôi là con nuôi của Tịch gia”.

” Loạn rồi, loạn rồi….mày….mày   còn dám chống đối tao, Bây giờ mày đủ lông đủ cánh rồi phải không? “.

” Tại sao lại không? “.

” Mày…”.

Nợ ân tình, anh cũng đã trả xong, còn về những chuyện khác của nhà họ Tịch, không dính líu gì tới anh.

Tại sao lại không thể yêu Hân Nghiêng, pháp luật không cấm cản, vì lý do gì lại không thể.

Tịch Hân Nghiêng nãy giờ im lặng, đột nhiên nói, cô rất điềm tĩnh, chỉ hỏi ngược lại ông cụ:” ông à, Chuyện này ai nói với ông thế?”.

” hừ….còn ai nói nữa…biết như thế là được rồi”.

” Ông à… ông cũng phải nói cho tụi cháu biết là ai đã giúp bọn cháu công khai như thế chứ?”. Trong lòng Tịch Hân Nghiêng cười lạnh.

” hừ… còn muốn công khai, muốn biết à?, con bé dù sao cũng tốt hơn con gấp 10 lần”.

” Ồ “. Ông đã nói ra sơ hở, nói tới hai từ ” con bé” này cô đã biết đó là ai? .

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN