Tổng Tài Lẳng Lơ, Tình Yêu Xấu
Chương 470: Bị giết chết
Bên cạnh, Sương Sương và Lưu Lân càng nghe càng cảm thấy mơ hồ, Sương Sương không kìm được sự tò mò mà hỏi: “Rốt cuộc hai người đang nói gì vậy?”
Đối với Triệu Dân Thường, Sương Sương thật sự không muốn nhắc tới nhiều, nếu không phải là Lâm Phiên Phiên và Sở Tường Hùng thì cô đã tức giận từ lâu rồi.
Lâm Phiên Phiên biết Sương Sương rất căm ghét Triệu Dân Thường, nhưng trong lúc này cô không thể không làm cho rõ, chuyện này thực sự rất kỳ lạ, vậy nên Lâm Phiên Phiên đã kể hết những tin tức mà Sở Tường Hùng có được và những lo lắng của cô trong suốt mấy tháng qua.
Sau khi nghe xong, Sương Sương vô cùng ngạc nhiên nhưng cũng có chút nghi hoặc: “Theo như cậu nói thì Triệu Dân Thường đã đến thôn Ôn Ôn từ mấy tháng nay, suy cho cùng thì hồ cá kỳ nhông của thôn Ôn Ôn cũng là cơ hội cuối cùng của anh ta, nhưng, thật sự chúng tớ không hề gặp anh ta, nếu không chúng tớ sao có thể sống yên ổn vui vẻ trong mấy tháng nay chứ?”
Trong khi hai người đang nói chuyện, không hề nhìn thấy Tiểu Trạc bên cạnh vì nghe được nội dung câu chuyện giữa hai người họ mà sắc mặt vốn hồng hào đang dần trở nên trắng nhợt, sau đó, cô bé bỗng ôm đầu ngồi thụp xuống đất khóc nức nở, vừa khóc vừa nói: “Con không nhìn thấy, con không nhìn thấy gì cả…” Không hề ngờ rằng cô bé sẽ lên tiếng nên Lâm Phiên Phiên và Sương Sương rất kinh ngạc, toàn bộ ánh mắt đổ dồn về phía cô bé.
“Tiểu Trạc, con đừng khóc, đừng sợ, mau nói cho mẹ biết, con đã nhìn thấy những gì?”
Sương Sương cũng cảm nhận thấy có gì đó không đúng, rất có thể chìa khóa giải quyết vấn đề nằm trên người Tiểu Trạc.
“Mẹ…” Tiểu Trạc run rẩy nắm chặt lấy tay áo của Sương Sương, liên tục lắc đầu, thần sắc vô cùng sợ hãi, khóc lóc nói: “Con không dám nói, ông ngoại không cho phép con nói về bố với bất kỳ ai, nếu không ông sẽ móc mắt con, cắt mũi con, chặt đứt hai chân của con, huhu, con sợ lắm, con không dám nói…” Nghe vậy, Lâm Phiên Phiên và Sương Sương càng thêm chắc chắn rằng Tiểu Trạc biết được một chút gì đó, chỉ là không ngờ rằng chuyện này lại có liên quan đến Lưu Đà Hàn, chuyện này vượt xa suy nghĩ của tất cả mọi người.
Sương Sương dịu dàng ôm Tiểu Trạc vào trong lòng, giống như đang che chở Tiểu Trạc vậy, để làm dịu nỗi sợ hãi trong lòng cô bé, Sương Sương ôm Tiểu Trạc cho đến khi cảm nhận được cơ thể cô bé dần thả lỏng hơn, bớt run hơn, lúc này cô mới dịu dàng nói: “Tiểu Trạc đừng sợ, có mẹ ở đây, tuyệt đối mẹ sẽ không để ông ngoại làm hại con, nói cho mẹ biết toàn bộ những gì con đã nhìn thấy, được không, mẹ và ba Lưu Lân sẽ luôn bảo vệ con.”
Tiểu Trạc ngước mắt nhìn Sương Sương, lại nhìn sang Lưu Lân, Lâm Phiên Phiên và Sở Tường Hùng, sau đó lại cúi đầu trầm lặng, cuối cùng mới gật đầu, giọng nói yếu ớt: “Bố bị ông ngoại giết chết rồi…”
“Cái gì?”
Tất cả mọi người trong nhà đều rất sững sờ.
Triệu Dân Thường chết rồi?
Một người đã từng oai phong tự mãn như vậy lại chết trong tay một người thấp cổ bé họng như Lưu Đà Hàn.
Ai ai cũng không thể tin chuyện này là sự thật!
“Tiểu Trạc, con nói chi tiết mọi chuyện một chút.”
Lưu Lân không dám tin mà cúi người trước mặt Tiểu Trạc, mặc dù anh rất căm hận Triệu Dân Thường, nhưng dẫu sao đó cũng là một mạng người, hơn nữa giết người lại là trưởng thôn của thôn Ôn Ôn – Lưu Đà Hàn, anh không còn xa lạ gì với Lưu Đà Hàn, con người này bình thường có chút nhỏ nhặt nhưng cũng không đến mức độ vô nhân tính như vậy?
Nhưng Lưu Lân đã quá kích động rồi, anh không hề để ý đến chuyện một đứa trẻ mới chỉ có năm tuổi lại tận mắt chính kiến ông ngoại giết hại bố mình, nên chuyện này đã làm cô bé càng thêm đả kích, nếu không phải vì hôm nay Sương Sương nhắc lại chuyện này thì cô bé căn bản không muốn cũng không dám nhớ lại cảnh tượng ngày hôm đó, nhưng Lưu Lân vẫn muốn cô bé nhớ lại chi tiết cảnh tượng ngày hôm đó, cơ thể nhỏ bé của Tiểu Trạc lại một lần nữa run rẩy, khuôn mặt nhỏ bé đã trắng bệch cắt không còn một giọt máu.
“Không, con không nói đâu, con không nhìn thấy gì cả, mẹ à, con sợ lắm, huhu…” Tiểu Trạc hoảng sợ rúc vào lòng Sương Sương, cô bé không dám buông ra một lần nữa.
“Được, được, được, Tiểu Trạc không cần nói, không cần nói gì cả, mọi chuyện đã qua rồi, đừng sợ đừng sợ!”
Sương Sương đau lòng ôm chặt Tiểu Trạc, nhìn Lưu Lân với ánh mắt trách mắng.
Lưu Lân cũng lập tức nhận ra bản thân đã quá vội vàng, làm Tiểu Trạc sợ hãi, anh ôm đầu không nói thêm gì nữa.
Lâm Phiên Phiên đau xót nhìn Tiểu Trạc, sau đó nói: “Xem ra chuyện này tớ phải đích thân đi hỏi Lưu Đà Hàn mới được.”
“Không sai.”
Sở Tường Hùng cũng cùng ý kiến, nói: “Mặc dù Triệu Dân Thường chết cũng chưa hết tội, nhưng đó không có nghĩa là Lưu Đà Hàn có quyền lấy đi mạng sống của anh ta, chuyện này được cai trị bởi pháp luật, bất kỳ ai cũng không được tự có hình phạt riêng.”
“Đúng, bây giờ chúng ta đi tìm ông ta, lúc này Lưu Đà Hàn chắc vẫn đang ngủ trưa.”
Lưu Lân đứng dậy bước ra khỏi cửa.
“Tớ cũng đi.”
Sương Sương cũng rất muốn biết chân tướng sự việc.
“Không được, Sương Sương, cậu tạm thời ở nhà đi, tiện thể chăm sóc Tiểu Trạc.”
Lâm Phiên Phiên nhanh chóng ngăn cản. Lưu Đà Hàn nếu đã dám giết Triệu Dân Thường, nghĩ lại thì ông ta cũng là một người rất to gan điên cuồng, bây giờ Sương Sương đang mang thai, ngộ nhỡ trong lúc họ chất vấn Lưu Đà Hàn, ông ta điên lên làm hại Sương Sương thì sao, hơn nữa Tiểu Trạc cũng cần người chăm sóc, cô bé giờ vẫn còn đang run rẩy.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!