Tổng Tài Lạnh Lùng Cưng Chiều Cô Vợ Đặc Biệt - Chương 15: Vẻ đẹp của một sát thủ
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
155


Tổng Tài Lạnh Lùng Cưng Chiều Cô Vợ Đặc Biệt


Chương 15: Vẻ đẹp của một sát thủ


– Hai con xuống ăn cơm này!

– Vâng ạ.

– Tiểu Băng, cậu ăn cái này đi… cái này ngon lắm…cái này nữa….cả cái này.

– Tiểu Băng, em ăn cái này đi, cái này bổ hơn… có vẻ cái này ngon.

– ….

– Hai người thôi đi, mỗi người gắp hộ tôi một ít được rồi, tôi không nhìn cũng biết đầy bát rồi…

– Được rồi, tớ/tôi xin lỗi.

– Mỗi ngày, họ đều đến đây ạ?

– Đúng, cứ vào giờ đó.

– Con sẽ tìm cách bắt được bọn chúng.

– Bây giờ em còn không nhìn thấy đường, em định làm gì?

– Anh đi lên lầu đi, tôi có chuyện cần nói với họ.

– … Được.

– Kế hoạch là như vầy…

Tại một căn nhà hoang khá rùng rợn

– Này bọn bây, con nhỏ tiểu thư của căn nhà đó có vẻ rất đẹp, hay là mang nó về rồi bán cho nhà giàu khác, có rất nhiều gia đình giàu có mà không có con đấy, huống hồ gì con bé đó đẹp như vậy.

– Nhưng cho dù có bắt được nó thì chắc gì nó đã nghe lời chúng ta chứ?

– Vậy thì trước khi mang đi chúng ta sẽ đánh đập nó một trận nên thân.

– Ý kiến hay đấy

Xoảng… Tiếng cửa kính vỡ vang lên chói tai…

– Anh hai, cứu em..

– Chẳng ai cứu nhóc được đâu, hahaha.

– Này, mọi chuyện sẽ không sao chứ, anh hai, chị ấy đang bị thương đấy?

– Hàn Thành Duệ, mọi chuyện sẽ ổn chứ?

– Chắc chắn cô ấy sẽ giải quyết được, tôi tin cô ấy.

Ầm… tiếng cửa đóng lại, sau đó ông ta treo Mạch Nhu lên. Tay phải cầm roi mây liên tiếp vụt vào người cô. Dù đau đớn nhưng cô chỉ mỉm cười. Chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo đây?

– Nếu cô bé chịu theo tôi vào một nhà giàu thì tôi sẽ không đánh cô nữa.

– Ông nghĩ tôi là ai chứ?

– Cô là tiểu thư nhà họ Mạch.

– Ông chắc chứ?

– Chắc chắn. Khoan đã, khí chất nói chuyện này. Không đúng, cô là ai?!

Cô nhanh chóng dùng lực làm đứt sợi dây trên tay và chân mình, nhanh chóng thoát khỏi căn nhà, đứng trên cọc gỗ và tay cầm hai con dao găm.

– Mày là con nhỏ đã cứu con bé kia!!

– Thì sao nào?

– Không đúng, rõ ràng bom khói đó đã khiến mày bị mù vĩnh viễn mà!!

– Thì tôi có nói tôi nhìn thấy đường đâu?

– Mày là ai chứ!?

– Ông nghe cho rõ đây, tôi chỉ là một sát thủ nghiệp dư thôi.

– Mày…

Không kịp nói thêm gì, Khả Băng đã đánh ngất tên cầm đầu, cô quay qua và nhìn những tên còn lại với ánh mắt sắc bén. Dù cô không nhìn thấy nhưng với những tên đó, ánh mắt đó như lưỡi dao, đủ để giết chúng.

– Bây đâu, xông lên cùng đánh cô ta. Ta không tin một đứa mù có thể đánh lại hơn 15 người có vũ khí!!

– Các người xem thường tôi quá rồi.

– Alo.

– Mọi chuyện sao rồi?

– Đều ổn, tôi chỉ bị xây xát nhẹ, anh mau tới đây đi, dẫn theo cả hai anh em kia nữa, ở đây có khá nhiều đồ, có lẽ đám người này đã lấy không ít đồ của những người dân.

– Mau mở mắt đi, sao phải nhắm mắt mà nghe tôi nói chuyện chứ?

– Ồ, cô hay đấy.

Một tên từ từ đứng dậy, tay cầm dao và nhanh chóng phóng về phía cô, cô sẽ hạ hắn đơn giản nếu như từ đằng sau cô bỗng xuất hiện, tiếng động lạ, có vẻ là một đứa bé. Nếu cô né thì đứa bé ấy sẽ lãnh trọn mất!!

Bất đắc dĩ cô phải dùng tay cản lưỡi dao lại, tưởng chừng đã cứu được đứa bé nhưng không… Từ đâu có thêm 1 tên nữa, chụp lấy đứa bé:

– Nếu cô còn động đậy tôi sẽ giết nó!!

– Chị ơi… cứu em….

” Chết tiệt “.

– Thả nó ra, anh muốn gì?!

– Ồ, cô bé hiểu chuyện đấy. Đợi đến khi những người lúc nãy cô gọi, tôi muốn cô…

– …

– Tiểu Băng, cậu/em/chị đâu rồi?

Ba người cùng ngưng tiếng gọi với cảnh tượng xảy ra trước mắt. Bỗng Mạch Nhu biến mất.

– Nếu ba người tiến lại thêm bước nữa, tôi sẽ giết con bé.

– Cái gì chứ, thả con bé ra!!

– Đứng lại, Mạch Thiên. – Cô vừa nói vừa đâm dao vào da thịt, có lẽ ai cũng nghĩ là máu của Mạch Nhu, máu từ từ chảy ra…

– Được, cậu muốn gì.

– Tớ muốn… cậu chứng kiến em gái cậu chết tại đây!!

– Cái gì…

– Ặc… Mày dám…. Làm trái lời nói của tao…

– Ông chẳng là gì khiến tôi không dám làm cả, nếu ngay từ đầu không có đứa bé kia, ông đã không còn đứng đây đâu. Cái..

– Dù sao đi nữa tao cũng phải cho mày biết cảm giác đau đớn!!

Trước khi ngất hắn đã ghim một khẩu súng điện rất sâu vào người cô, 4 người kia vội vàng chạy đến.

– Tiểu Băng.. em không sao chứ!?

– Chỉ cần rút ra thôi, nhưng phải về nhà, nếu rút bây giờ tôi chết vì mất máu đấy…

– Được, tôi đưa em về…

– Mạch Thiên, cậu đưa đứa nhóc kia về nhà, hai anh em cậu lấy đống đồ đó, cái nào của gia đình cậu thì lấy, còn bao nhiêu thì trả lại cho người dân đi, có vẻ không phải của mỗi gia đình cậu.

– Được rồi.

– Tiểu Băng, em không được ngủ..

– Nhưng tôi buồn ngủ quá…

– Không, không được, nếu em ngủ tôi sẽ không tha cho em..!!

– Nhanh mang tôi về nhà đi. Tôi không chịu được lâu nữa đâu.

– Được rồi, cố gắng lên.

– Con bé tạm ổn rồi. Chỉ cần nghỉ ngơi 1-2 ngày là được. Cậu chăm sóc con bé đi, ta đi nấu ăn.

– Vâng ạ.

– Lúc nãy em đâm vào tay em đúng không?

– Sao anh biết?

– Lúc nãy tôi thấy vết cắt trên tay cô, trên cổ Mạch Nhu cũng không có vết thương.

– Tôi hỏi anh này.

– Sao?

– Lúc này trông tôi như thế nào, tôi bị mù trông có xấu không… Tôi không biết bây giờ tôi như thế nào nữa…

– Không, em rất đẹp, vẻ đẹp của một sát thủ.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN