Tổng Tài Lạnh Lùng: Sủng Vợ Yêu Yận Trời
Chương 30: Đáng đời
Anh bắt được cái gối kèm theo bàn tay không yên phận của cô, anh nhàn nhạt lên tiếng: “Em hiện tại lại muốn quyến rũ tôi?”
“Ai muốn quyến rũ anh chứ. Hừ…” Nghe anh nói cô ngừng động tác, nhìn theo ánh mắt của anh, xuống trước ngực.
Làn da trắng như tuyết của cô làm nền nổi bật cho các vết ô mai chằng chịt khắp người như đây là bằng chứng tố cáo một trận hoan ái kich liệt đã xảy ra tối hôm trước.
“Á á… vô sĩ. Không cho phép anh nhìn, biến chỗ khác cho tôi” Cô đỏ bừng mặt, tay giãy giụa khỏi tay anh. Nhanh chóng kéo chăn chùm kín mít thân thể chỉ chừa mỗi khuôn mặt. Nhìn cô vô cùng đáng yêu.
Anh có chút buồn cười trước hành động của Thẩm Yên Nhi. Muốn tiếp tục trêu chọc cô nhưng đúng lúc tiếng điện thoại của anh vang lên. Phá vỡ bầu không khí ngượng ngùng trong phòng.
Dương Hàn Thiên đứng thẳng người bước đến ban công nghe điện thoại. Đây là thói quen của anh, khi nghe điện thoại sẽ tìm những nơi không có người để nói chuyện.
“Có chuyện gì?” Anh lên tiếng, đi thẳng vào vấn đề.
“Thưa thiếu gia, việc đã được giải quyết xong, thiếu gia có cần….” Người bên đầu dây bên kia là trợ lí của anh, Hàn Khiết.
“Không cần, cậu tự giải quyết đi” Dương Hàn Thiên lạnh lùng cắt ngang lời của trợ lí, nhanh chóng cúp mady trở về giường.
Khi trở lại giường thì cô đã rời khỏi giường và vào phòng tắm từ lúc nào.
Một lát sau cô bước ra với một bộ váy tay lửng cổ cao màu xanh nhạt, tóc lại được búi cao, làm cô một vẻ đẹp thanh thiết không giống lúc ban nảy.
“Lại đây” Dương Hàn Thiên liếc nhìn cô một cái rồi tiếp tục công việc trên bàn.
“Làm gì?” Thẩm Yên Nhi nhíu mày nhìn anh nhưng vẫn ngoan ngoãn bước đến.
Anh đưa ipad cho cô, ý bảo cô xem tin tức trên đó.
Cô nhận lấy ipad, ngồi bên cạnh anh đưa mắt nhìn vào màn hình.
“Tin chấn động. Thương gia nổi tiếng đã phá sản chỉ sau một đêm. Cha vô tù, con trai tàn phế bị người ta đem vào hộp đêm làm ăn mài. Quá thê thảm và kèm theo một số hình ảnh…”
Thẩm Yên Nhi lướt đọc hết tin tức, môi khẽ cong lên, nhẹ nhành phát ra 2 từ “Đáng đời”.
“Anh làm điều này đúng không?” Cô quay sang hỏi anh.
“Em nghĩ thế nào?” Anh ngước mặt lên nhìn cô.
Cô cũng được xem là một người thong minh nên nhanh chóng hiểu được ý tứ trong lời nói của anh “À… tôi hiểu rồi.”
Như sực nhớ đến chuyện gì đó, cô nói tiếp “Bây giờ có thể đi ăn cơm được chưa vậy. Tôi đói rồi”
“Ừ. Ăn xong lát nữa tôi dẫn em đi mua đồ. Sẵn tiện đi thăm hai mẹ” Anh dừng công việc trên tay, cùng cô bước ra khỏi phòng.
#HanMocHi
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!