Tổng Tài Lạnh Lùng: Sủng Vợ Yêu Yận Trời
Chương 47: Bí mật nhỏ bị bại lộ (1)
Đúng lúc đó Diệp Du Lan gọi điện tới. Nói tình trạng của Dương Bác Nhã đã khá hơn. Hiện giờ ông ấy đã tỉnh lại nhưng sức khỏe còn yếu nên chỉ có thể nằm trên giường.
Cả bọn người của Dương Hàn Thiên cũng yên tâm được phần nào. Họ đợi Dương Bác Nhã khỏe hẳn rồi sẽ hỏi chuyện xảy ra hôm đó để tiện cho việc tìm chứng cứ để có thể vạch trần được Thẩm Quân Hải. Dương Hàn Thiên, Phong Kỳ Minh và Bạch Thiên Lãnh đến thư phòng bàn chuyện riêng. Để lại ba người phụ nữ ngồi trong phòng khách.
Sau khi thấy đám đàn ông đều đi vào thư phòng hết rồi thì Thẩm Yên Nhi mới hỏi Đoàn An Hy: “Cậu và anh họ của Dương Hàn Thiên quen nhau từ khi nào? Tại sao không ai nói cho mình biết hết vậy?”
Đoàn An Hy hơi ngượng ngùng nhưng cũng không giấu mà kể cho Thẩm Yên Nhi nghe: “Bọn mình quen nhau từ nhiều năm trước. Lần đó mình có việc gấp, không cẩn thận va vào một chiếc xe cùng chiều, làm hỏng xe của người ta. Mình có xin lỗi nhưng người đó không chịu. Đòi kiện mình tội gây tai nạn giao thông và phá hoại tài sản của người khác. Còn muốn ra tay đánh mình nữa. Cũng may mình…”
“Rồi sau đó như thế nào? Cậu gặp được anh họ của Dương Hàn Thiên?” Tính tò mò của Thẩm Yên Nhi lại nổi lên. Cô vô cùng hứng thú khi nghe câu chuyện tình của cô bạn thân Đoàn An Hy.
Đoàn An Hy nghe vậy thì ngượng ngùng gật đầu “Ừm. Cũng may gặp được anh ấy nên mình không bị người kia đánh, không bị kiện mà còn được người kia xin lỗi lại nữa. Sau đó mình muốn cảm ơn nên mời anh ấy ăn bữa cơm. Điều tình cờ là bọn mình có sở thích khá giống và tính tình cũng khá hợp nhau nên nhanh chóng trở thành bạn bè rồi… đến một bậc cao hơn là…là trở thành người yêu.”
“Chuyện vui như thế sao lại không nói mình biết chứ! ” Thẩm Yên Nhi vừa cười cười vừa nhíu mày trách cứ bọn họ tại sao không nói cho cô biết.
Hạ Tử Băng bên cạnh che miệng cười hùa theo Thẩm Yên Nhi “Mình ở bên cạnh An Hy mà lúc đầu nó còn giấu chuyện này được. Huống chi cậu ở bên Pháp thì làm gì mà biết được chuyện này”
“Này! Tại lúc đó mình không biết bọn mình sẽ trở nên như vậy nên mới không có nói cho mấy cậu biết.” Giọng của Đoàn An Hy như một đứa trẻ đang nhận lỗi nhìn hai người bên cạnh.
“Ừ. Không trách cậu” Thẩm Yên Nhi cười như không cười.
Cả ba người cười nói vui vẻ. Đột nhiên lại nói tới chủ đề về Dương Hàn Thiên.
“Dương Hàn Thiên? Anh ta làm sao?” Thẩm Yên Nhi nghe vậy thì nhíu mày tỏ vẻ ngạc nhiên.
“Anh ta chưa nói gì với cậu?” Hạ Tử Băng và Đoàn An Hy đồng thanh hỏi.
Thẩm Yên Nhi mơ hồ lắc đầu chẳng biết họ đang nói điều gì. “Anh ta có nói gì với mình đâu?”
“Anh ta là người mà cậu tìm kiếm suốt bao năm nay đấy!” Hạ Tử Băng nghiêm túc nói cho Thẩm Yên Nhi biết.
Bàn tay cầm tách trà của Thẩm Yên Nhi khựng lại. Như thể không tin vào tai mình. “Gì? Thật ư? Hay các cậu đùa với mình đấy?”
“Ừm. Là thật. Khoing đùa với cậu đâu.” Hạ Tử Băng và Đoàn An Hy lại đồng thanh trả lời…
Đến khi cuộc trò chuyện kết thúc thì trời cũng đã tối. Bọn người của Bạch Thiên Lãnh ở lại nhà Dương Hàn Thiên ăn cơm tối rồi mới ra về. Phong Kỳ Minh thì đi cùng với Đoàn An Hy. Còn Hạ Tử Băng và Bạch Thiên Lãnh thì mỗi người một xe.
Trên xe, Đoàn An Hy hết thở dài rồi lại nhìn Phong Kỳ Minh. Cô muốn nói điều gì đó nhưng rồi lại thôi. Làm cho Phong Kỳ Minh nhịn không được cất giọng hỏi: “Em làm gì mà từ nảy tới giờ cứ than ngắn thở dài thế? Muốn hỏi gì thì cứ nói!”
“Em không hiểu tại sao Dương Hàn Thiên lại che dấu sự thật rằng cậu ta là người mà Yên Nhi tìm kiếm hơn 10 năm nay. Dù gì bọn họ cũng đã là vợ chồng rồi còn gì? Anh nghĩ xem có đúng không?” Đoàn An Hy nhìn chăm chăm vào người đàn ông bên cạnh nghiêm túc lái xe.
Phong Kỳ Minh nghe vậy thì nhếch môi cười với cô “Ngốc ạ! Đâu phải em mới quen em trai anh mấy ngày đầu. Tính tình thằng nhóc ấy trước giờ đều vậy. Nó muốn che giấu thì có lý do của nó. Chúng ta muốn nói thì cũng vô ích”
“Nhưng…bọn em… lỡ…nói cho Yên Nhi biết rồi” Đoàn An Hy cúi đầu nói ngập ngừng.
Phong Kỳ Minh cũng không bất ngờ gì trước lời nói của cô. Anh đưa một tay vuốt mái tóc dài của Đoàn An Hy. “Không sao cả. Dù gì sau này chắc chắn cô ấy cũng sẽ biết. Biết sớm một chút cũng tốt”
“Ừm. Cũng đúng.” Đoàn An Hy tựa đầu lên vai của Phong Kỳ Minh nhìn phong cảnh bên ngoài thành phố về đêm. Sau đó cô ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
Đến trước nhà, Phong Kỳ Minh nhẹ nhàng bế cô từ trên xe vào đến phòng ngủ, đắp chăn cho cô rồi mới ra ngoài…
Bên phía Nam Cung Nguyệt thì cũng khá an toàn sau sự việc ngày hôm đó. Dương Hàn Thiên đã cho người sắp xếp nơi ở cho bà dễ dàng chăm sóc Thẩm Quân Đình, cũng như dễ dàng nắm bắt được thông tin từ bên ngoài.
Thẩm Quân Thịnh lo Thẩm Quân Hải sẽ cho người theo dõi nhất cử nhất động của anh nên anh chỉ thỉnh thoảng đến thăm ba mẹ rồi rời đi nhanh chóng, tránh cho ông ta tìm thấy nơi này. Tuy lần này bọn họ thoát khỏi cái chết nhưng không biết sau này sẽ như thế nào. Vẫn cứ cẩn thận thì tốt hơn.
#HanMocHi
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!