“Đêm nay em chết chắc rồi!” Hắn cúi xuống bên cạnh tai cô, xấu xa cắn nhẹ một cái lên đó nói ra những lời ám muội.
Cô… bị hắn dụ vào tròng rồi sao?
Giản Tích Nhu bị hắn chọc ghẹo thì mặt đỏ bừng bừng, đôi tay nhỏ bé cố gắng hết sức đẩy hắn ra nhưng càng đẩy hắn càng ép sát cô hơn.
Thấy người con gái dưới thân ra sức kháng cự mình hắn dứt khoát cúi xuống dùng môi mình bao trọn lấy đôi môi đỏ mọng kia mà thưởng thức.
Cô định mở miệng ngăn cản hành động của hắn, kết quả người phía trên lại nhân cơ hội đó luồn lưỡi vào trong mà quấn lấy chiếc lưỡi e ngại kia.
Bị hôn đột ngột khiến toàn thân cô lập tức nhũn ra, mặc hắn ra sức càn quét mật ngọt trong khoang miệng.
Tư thế hiện tại quá mức mờ ám, nó gần như khiêu khích toàn bộ giác quan trên cơ thể mảnh mai của Giản Tích Nhu.
Phong Thừa Trạch càng hôn lại càng đắm đuối khiến cô dần được dẫn dắt theo nhịp điệu của hắn.
Lý trí dần dần bị phai mờ, cô nhắm mắt đang định đáp lại hắn thì cảm thấy tay mình được hắn nâng lên đặt lên cổ của hắn.
Hắn lưu luyến buông tha cho đôi môi của cô, nụ hôn dần di chuyển xuống dưới từ cằm xuống đến cần cổ trắng nõn.
Vừa hôn Phong Thừa Trạch càng ôm cô chặt hơn, chặt đến nỗi cô có muốn chạy trốn cũng không thể trốn nổi.
Bàn tay đang đặt trên cổ hắn khiến Giản Tích Nhu cảm nhận được rõ rệt nhiệt độ nóng bỏng của nam nhân phía trên, hắn nhìn cô với ánh mắt khiêu khích làm cô bất giác rung động.
Kiểu dây dưa mập mờ như này, rũ bỏ tất cả phòng bị mà ôm hôm thắm thiết chính là một điều vừa lạ lẫm vừa tò mò đối với một người chưa từng yêu đương như cô và hắn.
Trong lúc Giản Tích Nhu còn đang bối rối khi đối diện với ánh mắt của hắn thì bàn tay của người nào đó đã nhân cơ hội luồn vào bên trong áo của cô, nắm lấy một bên gò bồng trắng nõn x0a nắn nhiệt tình, trên môi không quên nụ cười xấu xa.
Bàn tay ấm nóng kia từng chút, từng chút mân mê đỉnh hồng qua lớp áo lót khiến người cô râm ran mà thở d ốc.
Loại k1ch thích này đối với một người chưa từng trải như Giản Tích Nhu sao mà chịu đựng được chứ?
Toàn thân cô run lên từng hồi, bất chợt cô mở mắt ra lại rơi vào ánh nhìn sâu thẳm của người đàn ông có nhan sắc mê hoặc lòng người bên trên.
Cám dỗ này cô muốn thoát cũng không thoát nổi!
Chợt nhận ra mình chưa tắm rửa, cô vội vàng đẩy hắn ra.
Kết quả, chưa đầy một khắc hắn đã nhẹ nhàng đặt cô về vị trí cũ.
“Tôi… tôi chưa tắm!” Cô bối rối nhìn hắn, hơi thở vẫn còn hổn hển, gương mặt trắng nõn ửng hồng không thể che giấu đi được dấu vết của việc vừa trải qua một đợt k1ch tình.
“Không sao, làm chuyện này đằng nào cũng sẽ ra mồ hôi, lát xong việc rồi tắm luôn một thể!” Giọng hắn trầm khàn mang đậm muốn mãnh liệt ngay lúc này.
Phong Thừa Trạch không hề cho cô cơ hội chạy thoát, trực tiếp cúi xuống hôn cô đắm đuối.
“Khoan đã, tôi muốn…” Không để Giản Tích Nhu nói hết câu, Phong Thừa Trạch mạnh mẽ chiếm lấy đôi môi ngọt ngào của ai đó, môi lưỡi quấn quýt không ngừng.
Bởi vì ánh mắt tràn đầy sự e thẹn của ai đó mà hắn như cảm thấy sóng ngầm trong cơ thể mình đã chạy thẳng xuống dưới, ở đó c ăng trướng vô cùng khó chịu.
Ngay giây phút hắn định trút bỏ toàn bộ quần áo trên cơ thể mình tiếp tục dây dưa với người con gái dưới thân thì bên ngoài cửa vang lên một giọng nói nhẹ nhàng.
“Phong thiếu, tiểu thư em lên gọi hai người xuống ăn tối.” Người đó không ai khác chính là Cẩn Thư, người hầu cô đem từ Giản gia tới đây.
“Đhs!” Hắn chửi thề một câu rồi cúi xuống tiếp tục công việc đang còn dang dở của mình.
Giờ phút này đối với hắn không còn việc gì quan trọng hơn việc “làm thịt” người con gái xinh đẹp dưới thân hắn!
“A… có… có người!” Giọng nói của cô vì chịu k1ch thích của hắn mà trở nên ngắt quãng, người khác nghe thấy chắc chắc sẽ liên tưởng lung tung.
“Kệ đi! Em nên tập trung vào tôi đây này!” Hắn mất kiên nhẫn nói, bàn tay hư hỏng vẫn tiếp tục chạy loạn trên cơ thể mơn mởn đỏ hồng vì chịu sự k1ch thích.
Bàn tay to lớn của hắn rất nhanh đã cởi được toàn bộ quần áo trên người cô ném xuống đất, tiếp theo là áo sơ mi của bản thân.
Ngoài cửa Cẩn Thư không nghe thấy bất cứ động tĩnh gì liền mất kiên nhẫn gõ thêm vài cái vào cánh cửa trước mắt.
“Phong thiếu, tiểu…” Chưa kịp nói hết câu cánh cửa trước mắt cô ta đã được mở ra một cách thô bạo, bóng dáng cao lớn Phong Thừa Trạch xuất hiện làm cô ta vui mừng tới phát điên.
Hắn đứng chắn trước cửa khiến cô ta không thể nhìn vào bên trong đành nhìn thẳng vào hắn.
Ánh mắt của cô ta dừng lại trước hàng nút áo cài vội xộc xệch của hắn sau đó ngước lên: “Phong…”
“Chẳng phải tôi đã dặn là không ai được lên làm phiền rồi sao?” Hắn bực bội tới mức không để Cẩn Thư nói hết câu, giọng nói lạnh lùng của hắn cất lên làm da gà da vịt của cô ta nổi hết cả lên.
Quả thực khí thế của hắn quá bức người!
“Tiểu thư bị đau dạ dày, nếu không ăn đúng giờ sẽ ảnh hưởng tới sức khoẻ.” Cô ta không dám nhìn thẳng vào ánh mắt lạnh lẽo của hắn bây giờ đành lặng lẽ cúi xuống mà nói.
Hắn không nói không rằng đóng sập cửa lại một cách vô tình rồi bước vào trong.
Miếng ăn đến miệng còn không ăn được bảo hắn làm sao mà không cáu đây?.