Tổng Tài Lột Xác (Tổng Tài Nghịch Tập)
Chương 34: Bạn mới
Tuy nói Tiêu Ninh Dữ trao sự vụ công ty cho cha y, nhưng vẫn phải xử lí một ít công việc, chủ yếu là làm trên máy tính, Tiểu Chu chạy qua chạy lại giữa hai thành phố, đưa văn kiện cho Tiêu Ninh Dữ.
Kế hoạch giảm béo chuyên nghiệp có vẻ nhẹ nhàng hơn phương pháp cực đoan khi trước của Tiêu Ninh Dữ, nhưng chuyện giảm cân không dễ kiên trì, đó là một quá trình lâu dài, kiên trì như thế nào mới là quan trọng nhất. Lượng vận động mỗi ngày rất lớn, lại phải khống chế ăn uống, rất vất vả. Nhưng chỉ cần Tiêu Ninh Dữ nhớ tới những lời Khương Duật, có cực khổ hơn nữa cũng cắn răng kiên trì.
Lục Thừa Phong thường nhắn tin hoặc gọi điện cho y, quan tâm tình hình của y, mà Tiêu Ninh Dữ cũng dần quen thuộc với chuyện mỗi ngày tâm sự với Lục Thừa Phong về quá trình giảm béo.
“Thế nào? Đã quen chưa?” Lục Thừa Phong hỏi.
Tiêu Ninh Dữ mới vừa từ phòng tập ra, lúc này đầu đầy mồ hôi, sắp mệt lả rồi, y nằm dài trên ghế sô pha, nhưng vẫn đáp lại: “Vẫn ổn. Huấn luyện viên luôn căn cứ vào tình trạng của tôi để sắp xếp chương trình tập.”
Tất nhiên Lục Thừa Phong biết giảm cân là một việc vô cùng vất vả, huấn luyện viên có sắp xếp thế nào chăng nữa thì vẫn rất mệt mỏi. Trước kia chính anh cũng ép cân để đóng phim, biết nỗi khổ trong đó, bây giờ Tiêu Ninh Dữ vẫn còn giữ được sức lực, không lo y sẽ bỏ cuộc. Nhưng nói cho cùng, Lục Thừa Phong không hi vọng Tiêu Ninh Dữ giảm cân là bởi đánh cược, anh hi vọng động lực của y là chính bản thân.
“Bình thường em đều ở trong nhà, quá trình giảm béo dài lắm, buồn bực một chỗ cũng không tốt, em nên ra ngoài đổi gió, coi như thay đổi tâm tình.”
Huấn luyện viên được mời đến Tiêu gia để tiến hành kế hoạch giảm cân cho Tiêu Ninh Dữ, tính ra Tiêu Ninh Dữ đã ở trong nhà mấy tuần lễ. Quá trình giảm cân sẽ tiếp tục nửa năm hoặc thậm chí là hơn một năm nữa, Tiêu Ninh Dữ không thể cứ ở trong nhà không ra ngoài. Như vậy không tốt cho tâm lý của y, nên sau khi Tiêu Ninh Dữ bắt đầu được vài tuần Lục Thừa Phong đã đưa ra đề nghị này.
“Chuyện này em có thể thảo luận với huấn luyện viên, tự lập kế hoạch cho mình, hoặc để huấn luyện viên xác định cũng được. Chỉ là chuyển sang nơi khác tập mà thôi, em không cần xem chuyện giảm cân là toàn bộ cuộc sống. Thời gian này coi như là cho bản thân nghỉ ngơi, em thấy thế nào?” Lục Thừa Phong tiếp tục nói.
Ý định ban đầu của Tiêu Ninh Dữ là kìm nén đợi ở nhà cho đến khi giảm cân thành công, y quá sốt ruột muốn thấy được hiệu quả, y muốn thành công, cho nên không muốn lãng phí thời gian vào việc khác. Nhiều ngày trôi qua, tâm tình của y cũng chậm lại, không bức thiết muốn thấy hiệu quả giảm cân như lúc trước nữa.
Như Lục Thừa Phong nói, giảm cân nên từ từ, gầy xuống ngay lập tức không hề tốt. Những lời Lục Thừa Phong vừa nói cũng rất có lý, cứ ở mãi trong nhà y thấy mình gần như mất liên lạc với thế giới bên ngoài, quá trình ép cân hàng ngày rất mệt nhọc khiến tâm tình y không tốt chút nào, đi đổi gió cũng tốt.
Thế là Tiêu Ninh Dữ đáp: “Ừm, vậy tôi nói qua với huấn luyện viên… Anh thì sao, dạo nay vẫn ở thành phố C sao?”
“Không, hai ngày nay vào đoàn, ở thành phố Z.” Lục Thừa Phong vừa cười vừa nói.
“Ồ.” Tiêu Ninh Dữ hơi thấy vọng, vào đoàn phim nhất định rất bận, vậy hẳn là trong thời gian ngắn Lục Thừa Phong không tới thành phố R được.
“Em vừa kết thúc tập luyện nhỉ, mệt mỏi cả ngày rồi, nghỉ sớm một chút.” Lục Thừa Phong nói.
“Ừm, anh cũng vậy, chắc quay phim rất mệt.” Tiêu Ninh Dữ đáp.
Lục Thừa Phong cười khẽ: “Được, vậy cùng đi nghỉ ngơi nào.”
Tiêu Ninh Dữ bị đoạn đối thoại của hai người chọc cười: “Ừm, hẹn gặp lại.”
…
Tiểu Chu tìm cho Tiêu Ninh Dữ một phòng tập gym, là gần nhà nhất, nhưng khoảng cách cũng khá xa, bời dù sao nhà cũ rất xa nội thành.
Hôm sau Tiêu Ninh Dữ tới phòng gym. Tiểu Chu làm thẻ VIP cho y, có hẳn một khu tập riêng.
Tiêu Ninh Dữ tới sớm, khá ít người, nhưng bởi cuối tuần, người tới đông dần lên. Khu bên ngoài rất náo nhiệt, Tiêu Ninh Dữ không chú ý đến người khác, y tới đây không phải để giao lưu, chỉ là đến thay đổi hoàn cảnh, như Lục Thừa Phong nói là chuyển sang chỗ khác giảm cân.
Lúc này, máy chạy bộ bên cạnh Tiêu Ninh Dữ đột nhiên có thêm một người, dáng người cũng khá mập, nhưng so với Tiêu Ninh Dữ vẫn gầy hơn nhiều.
Người kia nhìn trái nhìn phải vài lần, chủ động nói chuyện với Tiêu Ninh Dữ: “Này, anh cũng tới đây tập gym à?”
Tiêu Ninh Dữ thấy người này rất kì quái, không thấy y đang chạy bộ trên máy đây à?
Tất nhiên là đến tập gym rồi, vấn đề cậu ta hỏi như nói nhảm vậy. Nhưng theo phép lịch sự Tiêu Ninh Dữ vẫn đáp lại: “Ừm.”
Người kia như rất quen thuộc, lập tức vui vẻ nói: “Vậy tốt quá rồi. Trong phòng gym này toàn là đến luyện cơ bắp luyện rãnh bụng, loại tuyển thủ sơ cấp như chúng ta dùng thiết bị gì họ cũng kiểu chế nhạo. Vừa nãy có một tên cơ bắp cười tôi chỉ chạy bộ ở mức 3. Tôi thích chạy chậm có được không, cũng không phải đến thi đấu. Luyện cho lắm não toàn cơ bắp, nghĩ càng nhiều cơ thì càng đẹp. Khiếp, cơ bắp khủng bố có gì đáng nhìn, thẩm mỹ cái gì chứ. A, đúng rồi, quên nói cho anh tên của tôi. Tôi tên Tô Cách. anh tên gì?”
Tô Cách lải nhải với Tiêu Ninh Dữ một hồi mới nhớ ra phải giới thiệu bản thân.
Tiêu Ninh Dữ nghe cái tên này, thấy khá quen tai, quay đầu lại đánh giá Tô Cách vài lần, rốt cuộc nhớ ra cậu ra là ai: “Cậu là nghệ sĩ?”
Tô Cách nghe xong ngạc nhiên mửng rỡ: “Tôi nổi tiếng như vậy sao? Thế mà nhận ra tôi ha ha ha.”
Tô Cách là nghệ sĩ hài, đi con đường show giải trí, đương nhiên cũng đóng qua không ít phim, có chút danh tiếng. Tiêu Ninh Dữ biết cậu ta đơn thuần là bởi Khương Duật tham gia một tiết mục cùng cậu ta, nên Tiêu Ninh Dữ mới nhớ kỹ mà thôi.
“Từng xem tiết mục cậu tham gia.”
Tô Cách càng nhiệt tình, đầy hứng thú nhìn Tiêu Ninh Dữ: “Anh là fan hâm mộ của tôi nhỉ, không sao không sao, tôi rất dễ nói chuyện. Anh muốn kí tên hay chụp ảnh chung? Hay là muốn cả hai?”
Tiêu Ninh Dữ dở khóc dở cười: “Tôi không phải fan hâm mộ của cậu.”
“Đừng ngại, cầm lấy, đừng khách sáo.” Tô Cách lôi một tờ giấy kí tên sẵn trong túi ra nhét vào tay Tiêu Ninh Dữ.
Tiêu Ninh Dữ ngây ngẩn cả người, dở khóc dở cười, cậu này nào giống đến đây tập gym, giống đến chào hàng hơn.
“Tôi thật sự không…”
Tiêu Ninh Dữ nói chưa dứt lời, Tô Cách đã nhíu mặt lại: “Có phải anh chê tôi danh tiếng kém, nên không cần phải không? Tôi biết mà, căn bản tôi không hề có fan, không ai thích tôi cả.”
Tiêu Ninh Dữ không ngờ Tô Cách lại đột nhiên phản ứng như vậy, vội vàng nói: “Tôi… Tôi nhận, được chưa…”
Lời chưa nói hết Tô Cách đã thay đổi sắc mặt, cười toe toét: “Ha ha ha lừa anh thôi. Tôi đây người gặp người thích hoa gặp hoa nở, tiểu soái ca béo đẹp béo khoẻ làm gì có chuyện không ai thích. Cái này tặng anh làm kỉ niệm.”
Trong đầu Tiêu Ninh Dữ hiện lên hai chữ: Chúa diễn trò. Còn có, béo đẹp béo khoẻ là từ hình dung gì vậy.
Tô Cách tắt máy chạy bộ, bám vào tay vịn máy chạy bộ của Tiêu Ninh Dữ nói chuyện với y: “Anh chưa nói cho tôi biết tên của anh đâu nhé.”
” Tiêu Ninh Dữ.”
“Tên này nghe qua ở đâu rồi thì phải… Tiêu Ninh Dữ… Được rồi, không nhớ ra nổi. Anh mới tới hả, trước giờ chưa từng thấy anh.” Tô Cách càng nói chuyện càng hăng say.
Có lẽ bởi hai người có nhiều điểm tương đồng, tỉ như dáng người, tỉ như đều tới để giảm cân, nên Tiêu Ninh Dữ không quá phản cảm với cách tán gẫu thân mật của Tô Cách, cũng nguyện ý tiếp tục trò chuyện với cậu ta: “Ừm, hôm nay vừa tới.”
“Sau này ngày nào anh cũng đến chứ?” Tô Cách lại hỏi.
Tiêu Ninh Dữ đáp: “Thỉnh thoảng sẽ đến.”
“A, tôi muốn mỗi ngày cùng anh đến tập luyện. Anh đang giảm béo mà, giảm béo mà ba ngày đánh cá hai ngày phơi lưới là không được, phải mỗi ngày kiên trì mới có hiệu quả. Hay mỗi ngày anh bớt chút thời gian đến phòng gym đi, tôi cũng đang giảm, chúng ta có thể cùng nhau đó.” Trong phòng gym phần lớn là người thường xuyên tập luyện, Tô Cách không thể theo kịp họ. Tô Cách lại là người thích náo nhiệt, khó khăn lắm mới gặp người cùng chung chí hướng, Tô Cách muốn thành lập tình hữu nghị cách mạng với Tiêu Ninh Dữ.
“Tôi cũng tập thể dục ở nhà, chỉ là thỉnh thoảng tới phòng tập gym để đổi gió thôi.” Tiêu Ninh Dữ giải thích.
Tô Cách vẫn chưa hết hi vọng, tiếp tục khuyên nhủ: “Nhưng một mình giảm cân chán lắm. Chúng ta cùng nhau thú vị hơn nhiều, có người cùng nói chuyện.”
Tiêu Ninh Dữ dừng máy chạy bộ lại, lắc đầu nói: “Cảm ơn ý tốt của cậu, nhưng bình thường tôi không rảnh cho lắm.” Y còn kế hoạch tập luyện mà huấn luyện viên sắp xếp, không thể tới phòng gym hàng ngày.
Tô Cách hơi thất vọng: “Vậy được rồi. Nhưng nếu như anh có đến tập, chúng ta có cùng nhau không?”
Tiêu Ninh Dữ suy nghĩ một lát, nói: “Ừm.”
Tiêu Ninh Dữ cảm thấy Tô Cách rất thú vị, ở bên cạnh cậu ta bầu không khí rất náo nhiệt, cậu ta sẽ kéo tâm tình của người khác lên.
“Cứ quyết định vậy đi, trao đổi phương thức liên lạc nhé.” Nói rồi Tô Cách lấy điện thoại ra, Tiêu Ninh Dữ cũng lấy điện thoại đặt tên kệ của máy chạy bộ, cùng Tô Cách thêm bạn tốt.
…
Tiêu Ninh Dữ về nhà, trước tiên là về phòng tắm rửa, xong đó đến phòng ăn dùng cơm, thực đơn giảm cân đều do chuyên gia lo liệu, không nói ngon hay không, dù sao thì dinh dưỡng cân đối, có thể duy trì năng lượng.
Sau bữa tối Tiêu Ninh Dữ đến phòng sách xử lí công việc, đến khi y về phòng mới phát hiện điện thoại để quên có mấy cuộc gọi nhỡ, đều là của Lục Thừa Phong gọi tới.
Tiêu Ninh Dữ gọi lại cho anh, rất nhanh đã kết nối, Tiêu Ninh Dữ lập tức giải thích: “Vừa rồi ở phòng sách, điện thoại quên trong phòng ngủ nên không nhận được cuộc gọi của anh.”
“Không sao. Hôm nay tới phòng gym thấy thế nào?” Lục Thừa Phong cố ý gọi cho Tiêu Ninh Dữ vào thời gian nghỉ ngơi, bình thường đều kết nối rất nhanh. Hôm nay Tiêu Ninh Dữ không nghe máy, anh hơi lo lắng y lại giày vò bản thân.
“Gặp được một người rất thú vị.” Tiêu Ninh Dữ cười nói.
“Ồ?”
Tiêu Ninh Dữ nói tiếp: “Không biết anh có biết người này không, cũng là nghệ sĩ, tên Tô Cách.”
“Tô Cách? Không quen lắm. Cậu ta nhận ra em rồi à?” Đương nhiên là Lục Thừa Phong cổ vũ Tiêu Ninh Dữ kết giao thêm nhiều bạn bè, ngoại trừ những kẻ tiếp cận y để lợi dụng. Tô Cách à? Lục Thừa Phong định cho người tìm hiểu một chút.
“Chưa, cậu ấy chưa biết. Nói chuyện rất vui.” Tiêu Ninh Dữ đáp.
“Ừm, nếu là người đáng để quen thân, thì em quen biết thêm mấy người bạn cũng tốt.”
Lục Thừa Phong vì Tiêu Ninh Dữ mà lo nát tim gan. Tiêu Ninh Dữ cũng hiểu Lục Thừa Phong lo lắng cho mình, cười đáp: “Ừm, tôi biết rồi.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!