Nhậm Xuyên là người cứng đầu: “Ảnh có đứt bóng sớm, thì tôi cũng muốn.”
Chúc Khải Phong nhìn hắn, do dự một chút, “Chỗ đó sử dụng có thể không được…”
Nhậm Xuyên không nói nữa: “Cám ơn, tôi là công, ảnh không bắn được cũng không thành vấn đề.”
Bước vào nhà ăn, Giang Hoàn như là đang giới thiệu gia sản của mình, chỉ giang sơn: “Tùy tiện xem, tùy tiện mua, không có gì đặc biệt, chỉ là chút đồ nhà nấu.”
Hắn nhiệt tình vẫy tay với bác gái bán thịt kho tàu: “Dì, con đến rồi! Hôm nay dì đẹp quá, thỏa thuận chút, không lắc muôi có được hay không!”
Chúc Khải Phong không có thẻ cơm, chỉ có thể theo sau Nhậm Xuyên ăn chực, Nhậm Xuyên đi ngang qua người bán rau chân vịt, đưa hộp cơm ra: “Cho một muỗng.”
Người bán rau xà lách, “Cho một muỗng.”
Người bán rau muống, “Cho một muỗng.”
Người bán rau hẹ, “Cũng cho một muỗng.”
Chúc Khải Phong không nhịn được nữa: “Cả một hộp đều xanh biếc, tôi là con thỏ sao?”
“Không.” – Nhậm Xuyên mặt không thay đổi quẹt thẻ, “Cậu là con lừa.”
Chúc Khải Phong nhìn một hộp xanh biếc này, sắc mặt cũng xanh mét: “Có thể cho tôi ăn chút thịt không?”
“Không.” – Nhậm Xuyên cười gằn, “Cẩn thận tôi đội mũ xanh lên đầu cậu.”
*đội mũ xanh = bị cắm sừng, đang xanh xanh nên mình giữ nguyên cụm này.
Chúc Khải Phong ôi một tiếng: “Giữa chúng ta có quan hệ gì, cậu có thể đội mũ xanh cho tôi sao.”
“Tôi là con dâu nuôi từ bé mà cậu đổi bằng tiền thưởng cuộc thi kỹ thuật máy xúc.” – Nhậm Xuyên không cảm xúc nói, “Quên rồi hả, Ngưu Ngưu?”
Chúc Khải Phong chưa kịp mở miệng, Nhậm Xuyên đã cướp lời: “Cậu nếu dám nói gì, tôi sẽ nói rằng ba cậu ngoài kia có một trăm lẻ tám đứa con riêng, đủ để đi Lương Sơn.”
Chúc Khai Phong nghiến răng: “Được rồi, coi như cậu lợi hại.”
Sau khi ngồi xuống, Giang Hoàn vừa nhìn thấy hộp cơm toàn rau xanh có chút khiếp sợ: “Sao có thể ăn xanh như vậy! Thịt kho tàu không thơm à!”
“Anh ấy…” – Nhậm Xuyên thực sự nói chuyện không cần nháp, “Bệnh nấm chân lan đến lưỡi gây loét miệng, bác sĩ bảo nên bổ sung nhiều rau xanh hơn.”
Chúc Khải Phong gắp lên một cọng rau xanh, giống như đang ăn tại nhà hàng Michelin, khẽ mỉm cười tao nhã khéo léo: “Đúng vậy, tôi ăn chay trường.”
“Ồ.” Giang Huyên nhìn hộp cơm xanh biếc của hắn, “Vậy tôi với Ngưu Ngưu có thể không có điểm chung, tôi thích ăn thịt.”
Chúc Khải Phong nhìn hộp cơm của hắn, quả thật không phải đồ chay, nhất thời nghẹn ngào nói: “Ung thư gan giai đoạn cuối có thể ăn thịt như vậy sao?”
Nhậm Xuyên thay Giang Hoàn giải thích: “Ai nha, anh không biết rằng chất đạm trong thịt có thể phục hồi gan bị tổn thương một cách hiệu quả.”
“Cái này không phải là…” – Chúc Khải Phong sửng sốt, “Đi khám bệnh tìm đầu bếp?”
Giang Huyên bất đắc dĩ cười cười: “Ăn trị liệu, ăn trị liệu mà.”
Hắn phổ cập kiến thức cho Chúc Khải Phong: “Cậu không biết, kem ốc quế có thể chữa bệnh, sữa bò có thể bồi bổ dạ dày, chuối có thể nhuận tràng, còn dâu tây có thể nâng cao sức đề kháng!”
Chu Khai Phong mông lung: “H…hả?”
Bước ra khỏi cổng bệnh viện, Chúc Khải Phong đặc biệt quay đầu nhìn lại, hỏi tài xế của mình: “Dùng học lực chính quy của anh giúp tôi xem, đây không phải là bệnh viện tâm thần sao?”
Chung Niệm lái xe đến bệnh viện để giao tài liệu cho Giang Hoàn, lúc chờ đèn đỏ lướt qua lướt lại vòng bạn bè, vừa vặn thấy Mạnh Xuân đăng một cái: “Tứ chi vô lực, muốn chết cho rồi.”
Hình minh họa là một icon treo cổ.
Chung Niệm nhìn xong bật cười, nhấp vào WeChat, hỏi Mạnh Xuân: “Có chuyện gì vậy? Công việc không suôn sẻ à?”
Mạnh Xuân trả lời bằng một icon treo cổ, sau đó ông nói gà bà nói vịt: “Cục cưng, tin tưởng anh, anh thực sự không phải là một tên khốn.”
“Không cần biết lúc sau em nghe được cái gì.”
Chung Niệm có chút không hiểu: “Sao anh lại nói như vậy?”
Mạnh Xuân đáp: “Không có chuyện gì cũng đừng đưa tổng tài đến bệnh viện, càng đừng rảnh rỗi đi thăm hắn.”
Chung Niệm đã đang trên đường đến bệnh viện, “Em…”
Đèn đỏ chuyển sang xanh, cậu chỉ biết cất điện thoại, trước hết chạy đến bệnh viện rồi lại nói tiếp.
Cậu gửi trước một tin nhắn cho Giang Hoàn: “Sếp, công ty có việc cần anh xử lý, hiện tại tôi đang đi tới bệnh viện, mời anh đàng hoàng ở trong phòng đừng chạy lung tung.”
Giang Hoàn đáp lại: “Nhân tiện mang cho tôi một ít đồ ăn Nhật Bản, ta muốn ăn sashimi.”
Thật sự rất phiền phức, Chung Niệm chỉ có thể lái xe đến nhà hàng Nhật, đóng gói đồ ăn cho Giang Hoàn, tiện tay kẹp hóa đơn 2619 tệ vào trong hợp đồng, sẽ được hoàn trả khi trở lại công ty.
Giang Huyên đã muốn ăn đồ Nhật từ lâu, ở trong phòng bệnh kích động xoa tay, thời gian từng chút từng chút trôi qua, mỗi phút mỗi giây đều trở nên căng thẳng sốt ruột, vừa lo lắng y tá kiểm tra phòng vừa lo Nhậm Xuyên phá cửa mà vào.
Cảm giác ăn mảnh một mình thế này đúng là tuyệt vời.
Chung Niệm vừa đi vào phòng bệnh, Giang Hoàn thò đầu ra nhìn xung quanh, không có kẻ địch, liền vội vàng đóng cửa phòng lại, giống như đảng ngầm bàn chuyện: “Nhanh lên! Đồ đâu!”
Chung Niệm lấy hộp thức ăn ra, “Hay anh ký tên trước…”
Giang Hoàn không nói gì mà giật lấy hộp thức ăn: “Ăn xong rồi ký!”
Đồ Nhật bên trong tốn nhiều công phu bày biện kỹ càng tinh xảo, Chung Niệm nghĩ chờ anh ăn xong đến khi nào, cậu đưa hợp đồng ra: “Sếp ký trước rồi ăn…”
Giang Hoàn đã mài đao soàn soạt, tên đã lắp vào cung, không có lý do gì không ăn, xua tay nói: “Chờ tôi ăn xong.”
Chung Niệm kiên trì: “Sếp, anh ký trước.”
Tay hai người họ giống như là đang đánh thái cực quyền, hợp đồng đẩy tới đẩy lui, đột nhiên cửa phòng bị mở ra, Nhậm Xuyên hưng phấn hô to: “Nghe nói bữa tối có đầu sư tử…”
Trong phòng bệnh, Giang Hoàn và Chung Niệm nhìn nhau, tay bọn họ vẫn đang nắm chặt.
Nhậm Xuyên: “…”
Không biết tại sao, cảnh tượng này có vẻ quen thuộc.
Nhậm Xuyên im lặng lùi ra ngoài, “Xin lỗi đã làm phiền, hai người tiếp tục…”
Chung Niệm vội vàng rút tay ra, hợp đồng theo đó rơi vãi trên sàn, cậu kéo Nhậm Xuyên lại: “Không phải, anh hiểu lầm rồi, tôi với ông chủ không có quan hệ gì không đúng…”
Nhậm Xuyên di động lỗ tai, trên đỉnh đầu chậm rãi xuất hiện một dấu chấm hỏi: “Ông chủ?”
Giang Hoàn vững vàng mà tàn nhẫn giẫm một cái lên mu bàn chân của Chung Niệm, làm cho cậu ngậm miệng, rồi cười với Nhậm Xuyên: “Sai rồi, cậu ấy nói là-”
Nhậm Xuyên nhìn bọn họ, ánh mắt dần dần tối lại: “Tôi nghe được, cậu ta nói là ông chủ.”
“Là ông chồng!” – Giang Hoàn dưới tình thế cấp bách hô lên một tiếng, “Cậu ấy nói là ông chồng!
Chung Niệm hít vào một hơi khí lạnh, vô cùng khiếp sợ nhìn Giang Hoàn, trong lòng nói đm anh muốn làm cái quái gì, vội vàng thanh minh: “Không không, tôi với ông chủ không có bất cứ quan hệ gì…”
Giang Hoàn lại giẫm lên mu bàn chân của cậu, thâm tình trìu mến nhìn cậu: “Vợ, sao có thể nói chúng ta không có quan hệ gì?”
Nhậm Xuyên nhìn Giang Hoàn, không biết nên nói gì cho phải: “Anh…!có bạn trai? Lúc trước không phải nói với tôi là độc thân sao?”
“Đã là bạn trai cũ rồi.” – Biểu tình Giang Hoàn nghiêm túc, “Chúng ta chia tay lâu rồi.”
Chung Niệm mở miệng muốn giải thích, tự nhiên một xô nước bẩn lại đổ lên đầu mình, nếu bị Mạnh Xuân biết thì tẩy cỡ nào cũng không sạch: “Không, tôi có bạn trai của mình…”
Giang Hoàn chỉ vào Chung Niệm rồi la lớn, “Lý do chia tay là vì cậu ấy đã bí mật tìm bạn trai sau lưng anh!”
Chung Niệm: “…”
Cậu đã hiểu, tại sao Mạnh Xuân lại nói không nên đưa sếp đến bệnh viện, càng không muốn lúc rảnh rỗi không có chuyện gì làm thì đến thăm sếp..