Giang Hoàn vội vàng giải thích: “Anh…!anh không cố ý.”
“Quả nhiên là anh lấy!” – Nhậm Xuyên trách móc, “Anh lấy cái đó làm gì!”
Giang Hoàn phản pháo: “Cậu cũng không đúng! Bình thường ai mang cái đó trong túi làm gì!”
“Hả?” – Nhậm Xuyên trợn tròn mắt, “Tại sao không thể mang cái này?”
“Cậu…” – Giang Hoàn lớn tiếng lên án, “Cậu không đứng đắn! Người đứng đắn ai mang cái này!”
“Mang cái này thì là không nghiêm túc sao?” – Nhậm Xuyên càng há hốc mồm, “Anh không cần?”
Giang Hoàn hít sâu một hơi, Nhậm Xuyên quả nhiên là có ý với hắn, muốn dùng với hắn!
“Anh…” – Giang Hoàn không thể nói ra lời từ chối, nhưng lại cảm thấy có gì đó không đúng, “Anh là người đứng đắn, cho nên không…”
“Tôi tìm xem…” – Nhậm Xuyên vươn tay lật ba lô của Giang Hoàn, “Bây giờ tôi cần dùng gấp!”
“Không được!” – Giang Hoàn lớn tiếng từ chối, đập một cái đè ba lô xuống, “Không cho cậu động vào!”
“Đừng cản tôi!” – Nhậm Xuyên cuống lên, “Tôi thực sự cần dùng gấp! Người khác còn đang chờ…”
Lần này đến lượt Giang Hoàn trợn tròn mắt, tràn đầy kinh hoàng cùng oan ức: “Cậu không phải muốn dùng với anh…”
“Anh dùng cái gì?” – Nhậm Xuyên không hiểu, “Anh không có cái của mình sao?”
“Một mình…” – Giang Hoàn có chút khó nói, “Thì không dùng cái đó…”
“Tại sao một mình lại không dùng được?” – Nhậm Xuyên không hiểu ý Giang Hoàn, hơi thấy kỳ quái, “Không phải có tay là có thể dùng thứ này sao?”.
||||| Truyện đề cử: Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây |||||
Bằng tay…!
Đầu óc Giang Hoàn đột nhiên trở nên ô uế, da mặt đỏ bừng, hít thở không đều chỉ vào Nhậm Xuyên, nói không nên lời: “Cậu để anh tự làm?”
“Thì sao?” – Nhậm Xuyên dù gấp vẫn ung dung nhìn hắn, “Anh chưa đủ lớn?”
“Cậu mới không đủ lớn!” – Giang Hoàn không phục, soạt một phát cởi quần ra, “Ông đây là đệ nhất thiên hạ-!”
Trên mặt Nhậm Xuyên tràn đầy sợ hãi, đồng tử giãn ra, nhìn Giang Hoàn, không biết nên nói cái gì.
*Lớn trong ý Nhậm Xuyên là tuổi tác, còn Giang Hoàn hiểu thành cái kia…!e hèm
Lúc này có người gõ cửa bước vào: “Này, rốt cuộc anh có thể cho tôi mượn sạc dự phòng không vậy…”
Cửa phòng vừa mở ra, người xa lạ kia liền hóa đá tại chỗ: “Ặc…!không cho mượn thì thôi…”
Cửa phòng lại yên lặng đóng lại…!
Còn lại Giang Hoàn và Nhậm Xuyên hai mặt nhìn nhau.
Nhậm Xuyên không chịu nổi nữa: “Mặc quần vào!”
Không ngờ lại xảy ra chuyện xấu hổ như vậy, đây là trận Waterloo lớn nhất từ khi học mẫu giáo tới nay của Giang Hoàn, từng tấc từng thước trên da mặt hắn dần dần đỏ lên, thật muốn lấy cọng mì treo cổ ngay tại chỗ.
*trận Waterloo: trận đánh cuối cùng của Napoleon.
Theo Wellington, trận chiến là “điều kịch tính mà bạn chưa bao giờ gặp trong cuộc đời”.
“Anh rốt cuộc đang nghĩ cái gì vậy!” – Nhậm Xuyên la lớn, “Tôi đang nói sạc dự phòng! Anh đang nói về cái gì vậy!”
Ánh mắt Giang Hoàn lửng lơ không cố định: “Cũng…!là sạc dự phòng…”
Nhậm Xuyên không tin: “Vậy anh cởi quần ra làm gì?”
Giang Hoàn nói không nên lời, ngã lên trên giường, lấy chăn che mặt giả chết.
Nhậm Xuyên trực tiếp lao tới kiểm tra ba lô của hắn, trút hết mọi thứ ra rồi, sau đó…!rơi ra hai hộp bao cao su.
Nhậm Xuyên: “…”
“Bao cao su!” – Nhậm Xuyên tức giận, “Những hai hộp!”
Anh tiến lên hung hăng đá Giang Hoàn một cước: “Đệt mẹ anh muốn làm gì!”
Giang Hoàn vốn dĩ không giải thích được rõ ràng, cúi thấp đầu, thành thật chịu đòn, nhưng còn muốn giãy giụa một chút: “Có một hộp không phải của anh…”
Nhậm Xuyên liền đạp hắn cái nữa, càng tức giận hơn: “Không phải của anh thì là của tôi à?!”
Giang Hoàn: “…”
Của cậu đấy.
“Nói!” – Nhậm Xuyên tay cầm dép lê chỉ vào Giang Hoàn, “Anh mang hai hộp bao cao su là muốn làm gì?”
“Ặc…” – Giang Hoàn động não siêu tốc, “Bao cao su không chỉ dùng ở trên giường, còn rất đa năng.”
Nhậm Xuyên dù sốt ruột vẫn kiên nhẫn nhìn hắn, ý là nói tiếp đi.
Giang Hoàn vừa nói vừa thực hành cho Nhậm Xuyên xem, hắn xé ra một cái bao cao su, trùm lên điện thoại, sau đó mở một chai nước và đổ lên: “Thời điểm quan trọng, điện thoại không thấm nước.”
Hắn xé một cái khác, đổ đầy nước rồi cho vào tủ lạnh: “Một tiếng nữa sẽ thành một túi nước đá.”
Sau đó hắn lại xé cái nữa, cầm một quả táo bỏ vào: “Còn có thể giữ cho trái cây tươi lâu.”
Hắn xé hết một hộp bao cao su đầy và cho Nhậm Xuyên xem ba trăm sáu mươi cách sử dụng bao cao su.
Vẻ mặt Giang Hoàn phi thường thành khẩn, cầu xin Nhậm Xuyên nhẹ tay một chút.
Trên mặt Nhậm Xuyên viết mấy cái chữ lớn: Chắc tôi tin mấy chuyện hoang đường của anh.
Anh giơ tay muốn đánh Giang Hoàn, Giang Hoàn đột nhiên kêu dừng: “Khoan-!”
Nói xong, hắn rầm một tiếng quỳ xuống trước Nhậm Xuyên: “Anh có một yêu cầu…!đừng đánh vào mặt.”
Nhậm Xuyên cầm dép lê đánh vào mông hắn: “Được, giải trí lắm! Anh biết ông đây là ai không? Ông đây ở Bắc Kinh CBD là duy nhất-”
*Bắc Kinh CBD = Beijing Central business district = khu trung tâm thương mại Bắc Kinh
Đang nói thì anh khựng lại, lắp bắp như băng đĩa xước: “Duy nhất…!shipper.”
Đột nhiên, cửa phòng bị gõ vang lên, nhân viên phục vụ trên tàu hô to ngoài cửa: “Xin chào, dịch vụ khoang tàu đây ạ.”
Giang Hoàn vội vàng từ dưới đất đứng dậy, dáng vẻ mất mặt không thể để cho người ngoài nhìn thấy.
Nhưng hắn vừa quỳ đến tê chân, vừa đứng dậy thì đột nhiên loạng choạng, xoay hết một vòng ba trăm sáu mươi độ như xe lửa Thomas, đầu váng mắt hoa, chuẩn xác vô cùng đụng trúng Nhậm Xuyên rồi đè anh xuống giường.
Giang Hoàn: “…”
Nhậm Xuyên: “…”
Cửa toa xe mở ra, nhân viên phục vụ vừa vặn nhìn thấy cảnh này, nụ cười trên mặt liền cứng ngắc.
“Từ từ!” – Giang Hoàn cuống cuồng đứng dậy giải thích, “Tôi vừa rồi sẩy chân…”
Nhân viên phục vụ đã quen với việc nhìn thấy sóng to gió lớn, rất hiểu chuyện: “Chúng tôi đều hiểu, đều hiểu.”
Cô là đến dọn rác, vừa cầm lấy thùng rác trong phòng định đổ rác ra, vẻ mặt bỗng cứng đờ, “…”
Trong thùng rác có mười mấy cái vỏ bao cao su.
Giang Hoàn: “…”
Nhậm Xuyên: “…”
Trước khi rời đi, nhân viên phục vụ nhìn Giang Hoàn và Nhậm Xuyên từ trên xuống dưới một trận, cảm thán nói: “Thật là mạnh nha…”
Cửa phòng lần thứ hai đóng lại, hết thảy đều trở về yên tĩnh.
Giang Hoàn ngậm lấy một giọt nước mắt cay đắng, vô cùng thành thạo quỳ xuống trước Nhậm Xuyên: “Lại thương lượng một chút…!đừng đánh vào mặt.”
Nhậm Xuyên trực tiếp nhặt dép lê tát vào mặt hắn, gầm lên như khủng long bạo chúa: “Đệt mẹ anh biến cho khuất mắt tôi-!”
Sáng ngày hôm kia, bọn họ đến ga xe lửa Lhasa, Nhậm Xuyên lấy tay che nắng, nhìn xung quanh trời quang mây tạnh, cảm thán: “Không khí thật tốt-!”
Giang Hoàn bên cạnh mặt mày sưng húp như cái đầu heo, một mình xách túi cho cả hai người, giống như là người hầu đi theo Nhậm Xuyên từng bước, thậm chí cũng không dám nhiều lời.
Nhậm Xuyên đã mua bản đồ ở ga xe lửa, mở ra nghiên cứu cẩn thận tiếp theo đi đâu: “Đi cung điện Potala, cũng muốn đi phố Bát Giác, còn có Đại Chiêu Tự…”
Anh vừa nói vừa vẽ vòng tròn lên trên bản đồ.
Giang Hoàn bên cạnh không nhịn được, nhắc nhở: “Chúng ta không có nhiều tiền như vậy.”
“Vậy à…” – Nhậm Xuyên liếc hắn một cái, âu yếm xoa đầu Giang Hoàn, “Vậy mấy ngày nữa anh không cần ăn cơm, tiết kiệm một ít tiền.”
Giang Hoàn: “…”
Giận mà không dám nói!
Nhậm Xuyên liếc hắn: “Sao, ý kiến gì?”
Giang Hoàn nào dám nói có: “Không, không có…”
Không dám giận cũng không dám nói.
Đầu tiên, bọn họ đến phố Bát Giác, tìm một cửa hàng bán trà ngọt.
Trong cửa hàng đang đốt hương Tây Tạng, mùi thơm nồng và lạ, năm tệ một bát trà ngọt, tự mình trả bao nhiêu thì tùy, để tiền lẻ lên bàn là tốt rồi, uống nhiều hay uống ít đều không có ai quản.
Về cơ bản chính là Nhậm Xuyên uống, Giang Hoàn trả tiền, hắn không có tư cách vào bàn, oan ức đứng phía sau Nhậm Xuyên.
Uống trà xong, đại thiếu gia xoa xoa bụng, lại bước ra đường, nhìn chỗ này một chút, chỗ kia một chút, mua một ít thịt bò khô làm đồ ăn vặt.
Giang Hoàn đường đường là một tổng tài lại lưu lạc thành tùy tùng, không có cơm ăn, không có trà uống.
Có thể thấy được thế sự vô thường.
Bên ngoài Đại Chiêu Tự có một dãy bánh xe cầu nguyện, các tín đồ mặc áo bào dùng tay chạm vào bánh xe cầu nguyện loang lổ, điều khiển bánh xe quay, quay một vòng thì đọc kinh Phật một lần.
Nhậm Xuyên cũng gia nhập đội ngũ của họ, dùng tay cẩn trọng quay bánh xe cầu nguyện, bản thân không có gì để cầu xin, chỉ hy vọng Giang Hoàn-
Sống lâu trăm tuổi.
Một lượt là không đủ, anh quay đủ chín mươi chín lần, điều này còn chân thành hơn nhiều so với việc tặng chín mươi chín bông hồng cho bạn trai cũ.
Phố Bát Giác có rất nhiều cửa hàng lưu niệm Tây Tạng, bán một số đồ trang sức Tây Tạng, còn có hàng hóa từ Nepal và Ấn Độ.
Nhậm Xuyên đi dạo từ hàng này sang hàng khác, vừa đi vừa nghỉ.
Anh đột nhiên nghĩ đến Giang Hoàn, suýt chút nữa quên mất hắn, quay đầu lại tìm thì phát hiện Giang Hoàn đứng ở phía sau không xa, cầm trong tay một chiếc khăn choàng thêu Tây Tạng, đang mặc cả với ông chủ.
Giang Hoàn chỉ chỉ Nhậm Xuyên, cười nói gì đó với ông chủ, ông chủ vui vẻ gật đầu, đưa khăn choàng cho hắn.
Nhậm Xuyên: “???”
Nói gì vậy?
Giang Hoàn cầm chiếc khăn choàng đi tới, đeo cho Nhậm Xuyên từ phía sau, cố định nó bằng chiếc kim băng mà ông chủ đưa cho: “Tây Tạng lạnh lắm, cậu khi ra ngoài nên khoác cái này.”
“Mua cái này làm gì.” – Nhậm Xuyên không vui, “Dày như thế này, không lên dáng, hơn nữa màu sắc rực rỡ quá nhìn không đẹp.”
Giang Hoàn cười, xoa đầu anh, trên mặt còn có thương tích, nói chuyện có chút không lưu loát: “Người địa phương đều mặc cái này, cậu cũng mặc…!thì sẽ không giống tiểu thiếu gia nhà giàu, nếu không có anh cũng sẽ không có ai trộm tiền hay bắt nạt cậu.”
Thì ra là như vậy, Nhậm Xuyên bị sự dịu dàng đột nhiên xuất hiện này đốn ngã, viền mắt lập tức nóng lên, lúc trước anh đối với Giang Hoàn thật tệ hại, còn không cho hắn ăn cơm, “Tôi…”
Đúng lúc này, anh nghe thấy tiếng lách cách, Giang Hoàn cầm điện thoại lên chụp anh một tấm, hahaha cười điên cuồng: “Nhìn cậu như vậy thật giống một kẻ ngốc!”
Nước mắt Nhậm Xuyên đột nhiên chảy ngược về: “…”
Mười phút sau, Nhậm Xuyên đi đến quảng trường Đại Chiêu Tự, Giang Hoàn bị đánh khập khiễng, im lặng vác ba lô đi theo anh.
Quảng trường Đại Chiêu Tự là nơi lý tưởng nhất để chụp ảnh Đại Chiêu Tự, vào giữa buổi chiều, trời trong xanh, bốn phía đều là các tín đồ đang cúi lạy, tụng kinh đều đều, cúng bái dưới mái vòm vàng của Đại Chiêu Tự.
Nhậm Xuyên muốn chụp ảnh với Đại Chiêu Tự, quay lại bắt chuyện với Giang Hoàn: “Giang-”
Anh nhìn thấy Giang Hoàn hòa với một đám tín đồ, biểu tình trang trọng quỳ xuống, cúi người về phía trước, chắp tay hành lễ, nghiêm chỉnh dập đầu một cái.
Hắn vẫn còn đi khập khiễng, cúi đầu quỳ lạy loạng chà loạng choạng, nhưng lại cẩn thận tỉ mỉ hoàn thành, như thể đang làm một việc cực kỳ quan trọng.
Nhậm Xuyên không quấy rầy hắn, cứ nhìn hắn cúi lạy như vậy, thẳng đến lúc hoàng hôn.
Ánh hoàng hôn sáng tối phân cách hắn, thần thánh mà trang nghiêm, khuôn mặt ẩn hiện hư ảo.
Tổng cộng 999 cái.
Giang Hoàn chậm rãi đứng dậy, khập khiễng trở lại, đứng trước mặt Nhậm Xuyên.
Ánh mặt trời đều bị Giang Hoàn cản lại, Nhậm Xuyên nghiêm túc hỏi hắn: “Anh cầu cái gì vậy?”
Giang Hoàn cười mà không nói, chỉ sờ sờ khuôn mặt Nhậm Xuyên.
Tất nhiên là cầu cho cậu – sống lâu trăm tuổi..