Tổng Tài Ngốc Nghếch Của Nhà Ai? - Chương 23
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
184


Tổng Tài Ngốc Nghếch Của Nhà Ai?


Chương 23


Công việc của Hạ Lam không có gì thay đổi.

Cô đơn giản lên văn phòng gõ gõ vài cái văn bản, sau đó giống như bình hoa tươi di động, đi tới đâu cười nói hòa nhã chào hỏi tất cả mọi người tới đó.

Ban đầu một số người nghe thông tin trên mạng còn nghĩ cô là một kẻ không ra gì đang cố đóng kịch. Sau đó tiếp xúc một thời gian mới biết hóa ra mạng xã hội cũng không đáng tin như thế. Hạ Lam biểu hiện có chỗ nào giống loại người không ra gì chứ? Cô gặp người liền cười, dù bị chửi mắng sau lưng cũng không thèm để tâm. Cô thấy người khó khăn liền xắn tay áo lên giúp đỡ, mặc cho bản thân có phải tăng ca thêm vài tiếng đồng hồ. Cô hoàn thiện hồ sơ sổ sách tuy có tốn thời gian hơn nhân viên kì cựu một xíu nhưng luôn luôn chính xác chưa có nửa lần sai phạm..

Rõ ràng là một cô gái ôn hòa lại có năng lực!

Hơn nữa, theo lời đồn Hạ Lam bỏ chồng bám theo em rể, nhưng xem đi, dù làm chung công ti với cái cậu em rể Văn Hóa kia, song có bao giờ cô chủ động tiếp xúc với cậu ta đâu chứ? Thậm chí bọn họ còn có xu thế đối nghịch, đúng kiểu hai phe chuẩn bị nhào ra cào mặt nhau để cướp cái ghế gia chủ Trịnh gia nữa!

“Hạ Lam!” Giọng nam đột ngột vang lên sau lưng khiến cô giật mình. Mợ, chỗ này là nhà vệ sinh nữ có được không? Mình gặp biến thái hay vào nhầm chỗ vậy?

Không quay mặt lại, liếc qua tấm gương gắn trên tường, Hạ Lam có thể thấy rõ gương mặt không mấy vui vẻ của Văn Hóa.

Hầy, mấy hôm nay đi làm, cô ở bộ phận thư kí, hắn ta bên nhân sự.. nước sông không phạm nước giếng cơ mà, nhìn cô căm hận thế là sao?

Liên quan chuyện gia đình ấy hả?

Không có khả năng đâu!

Mấy ngày nay đi làm về một cái Hạ Lam liền theo thư kí chính xem xét thị trường cổ phiếu. Thư kí chính là người chơi cổ lão luyện, chỉ với một ánh mắt có thể đưa ra đánh giá vô cùng chính xác. Khiến Hạ Lam tát nước theo mưa có mấy ngày mà tiền đã đẻ ra tiền, số không nhiều lên theo cấp nhân! Đã thế “tiếp xúc thân mật” kiểu này cũng gián tiếp làm tăng mức độ gần gũi của cô với thư kí chính. Mặc dù không nói ra nhưng Hạ Lam biết, sau lưng cô thư kí chính luôn nói những lời tốt đẹp.

Có một người cấp cao tin tưởng nhân phẩm của cô, dĩ nhiên phía dưới cũng sẽ có một cơ số người nghe theo. Sống ở chỗ có nhiều người tôn trọng hẳn là dễ thở hơn nhiều so với việc bị người người khinh thị đúng không?

Mục đích chính của Hạ Lam không chỉ dừng ở cổ, cô muốn tự mình lập một công ti gì đó, tự tay phát triển nó lớn mạnh giống như ngày xưa. Lợi dụng số người theo dõi tăng vọt trên mạng xã hội, Hạ Lam liên hệ làm cộng tác viên với một số hãng thời trang nổi tiếng. Sau thời gian bán thử ba ngày, rốt cuộc cô đã kí được hợp đồng với rất nhiều hãng, số tiền lãi kiếm được cũng không phải ít. Tìm được mối hàng, có thị trường tiêu thụ tiếp theo nên thành lập điểm kinh doanh. Mấy ngày này Hạ Lam đau đầu chọn lựa mặt bằng để mở shop quần áo, thời gian đắc tội vị đại gia này không có đâu!

“Rốt cuộc cô đang chơi trò gì?” Văn Hóa vươn tay chốt khóa lại, lạnh lùng tiến về phía cô.

Sau tối ngày chủ nhật, không hiểu cô ta nói gì với ông nội khiến ông nội đá Dung Dung đến trại hè tu dưỡng ba tháng. Bố mẹ mặc dù không đồng ý nhưng cũng chỉ phải gật đầu, bất mãn cũng không dám thể hiện ra trước mặt ông.

Dung Dung là em gái cậu, nếu nó có làm sai thì sao? Kẻ như cô ta được quyền chỉ trích à? Không bao giờ! Mơ cũng đừng mơ! Mẹ kiếp! Dung Dung muốn đánh cô ta thì đánh! Muốn đá cô ta thì đá! Thậm chí đó còn là phúc của cô ta ấy chứ! Thế nhưng con khốn này hoàn toàn không chịu nằm yên hưởng phúc, cô ta dám đẩy Dung Dung đi, có phải ngày nào đó cũng lôi mình xuống?

Trình Văn Hóa ban đầu còn không nhận ra sự khác lạ của Nguyễn Hạ Lam. Khi Hồng Ngọc chuyển đến nhà chính, hắn còn đang mải mê chạy theo gót chân của cô. Mãi tới khi Hồng Ngọc lấy cớ bận bài vở không quan tâm đến cậu, tới công ti lại thấy thái độ của mọi người hòa hoãn thậm chí yêu thích Hạ Lam không thôi. Hơn nữa cái con người ngàn năm lười biếng này lại được xem là có tư duy thiên tài, học một hiểu năm.. quá khó tin! Quá khó tin!

Cô ta còn dứt khoát được với mình như thế, vừa hôm trước da diết yêu đương, đến được công ti liền đá mình không ngoảnh mặt lại.. Lẽ nào cô ta giả yêu mình, muốn khiến mình phân tâm và mất uy tín trước mặt ông nội?

Con người này lại nham hiểm đến thế?

“Tôi hỏi cậu chơi trò gì mới đúng!” Hạ Lam ung dung đến bên bồn rửa sạch tay “Chỗ này là nhà vệ sinh nữ, có gì thì về nhà nói chuyện!”

“Trở mặt không nhận người cũng thật nhanh!” Văn Hóa tiến đến bên cạnh cô, khó chịu muốn tóm lấy tay Hạ Lam. Cô nhíu mày nhanh chóng né thoát, này, mặc dù thân thể này không có tiềm năng võ học, nhưng một ngày chị luyện tập 2h cũng không phải chỉ để cho có đâu! “Cô.. Cô thế là ý gì?”

“Không yêu thương tôi còn muốn chạm vào tôi?” Hạ Lam lui lại hai bước, đôi tay vẫn còn ươn ướt chạm lên thành bồn “Cậu có ý gì mới đúng!”

“Nguyễn Hạ Lam, cô đừng có giả vờ nữa!” Văn Hóa không thèm tiến tới, đứng cạnh đó khinh thường “Vào được công ti là đạt được mục đích rồi chứ gì? Muốn lợi dụng tin đồn yêu đương hạ thấp tôi sau đó đoạt quyền của thằng ngốc Văn Minh để lên làm chủ tịch? Cô cũng thâm sâu khó lường quá nhỉ!”

“Tôi giả vờ đấy thì đã sao?” Hạ Lam suýt giơ ngón tay bái phục thằng nhóc này. Đấy, theo đuôi nó thì nó đuổi, cho nó không gian tán gái nó liền bảo mình giả tạo! Còn nói cái gì mà ngồi ghế gia chủ? Chị không điên đâu mà nhào vô cướp hàng của nam chính, cậu ta mà liệt chị vào danh sách đen có mà nguy!

Ây, nhắc mới nhớ, cũng lâu lắm rồi không gặp Văn Minh.. Từ đêm hôm đó leo thang ra đi cũng chưa thấy trở lại nữa, phiền cô tối nào cũng nơm nớp lo sợ cậu ta đột ngột xuất hiện đòi giường, hết chặn cửa chính lại chèn cửa sổ. Trong mơ gặp ác mộng cũng thấy cậu ta trèo tường đi vào..

Văn Minh đi đâu trong thời gian qua?

Và tại sao cậu ta đi không có ai – kể cả nữ chính phát hiện ra?

Chứng tỏ lúc này Hồng Ngọc cũng chưa mấy yêu thích nam chính, cô nàng thà bận bịu làm bài tập nhóm ông Duy giao, đón nhận theo đuổi nhiệt tình của Văn Hóa, tâm sự với cô.. cũng không muốn đi tìm nam chính!

Hạ Lam cũng tò mò nơi cậu ta tới, nhưng tò mò cũng chỉ có thể để đó mà thôi. Cậu ta đâu phải kẻ ngốc thật sự mà không biết đường về, lỡ như cô báo với ông nội Trịnh chuyện này, sợ rằng náo loạn không nhỏ. Khi ấy nhỡ mà làm hỏng chuyện của cậu ta, chỉ sợ nam chính sẽ chết tức trước khi mình kịp bồi dưỡng cậu ta thành thế lực mạnh nhất!

“Còn hơn cậu! Một chút ý muốn giả vờ cũng không dám!”

“Sao tôi phải làm bộ? Thứ hạ lưu..”

“Đúng tôi hạ lưu!” Hạ Lam uất ức đỏ con mắt mà nhào tới, giày cao gót nện trên phiến đá hoa cương thành thứ âm thanh sắc nhọn vô cùng. Văn Hóa không ngờ con mèo ngoan ngoãn luôn quỳ liếm cạnh mình cũng có lúc phát uy, giật mình lùi lại “Vậy cậu còn qua lại dây dưa với tôi làm gì? Trịnh Văn Hóa, cậu đừng coi thường người khác quá đáng!”

“Nguyễn Hạ Lam cô điên à?” Văn Hóa lại lui thêm mấy bước tránh cú cào hiểm hóc của Hạ Lam, miệng không ngừng hô lớn “Đừng để tôi phải đánh cô ở công ti!”

“Cậu có gan thì làm đi!” Hạ Lam ha ha cười ngất, tựa như mình đang điên tình thật rồi. Ầy, có khỉ ý, diễn sâu kết quả phết đấy nhỉ, cánh cửa nhà vệ sinh bị chốt đã ở ngay tầm tay cô rồi! “Trịnh Văn Hóa, có thể cậu nghĩ tôi giả tạo, nhưng không được phép nghi ngờ tình cảm của tôi! Nguyễn Hạ Lam này đã từng yêu cậu, nhưng đáng tiếc, chỉ làđãtừng mà thôi!”

*

Cuộc nói chuyện chưa vào đến chủ đề chính đã bị Hạ Lam đơn phương cưỡng ép dừng lại. Cô mở cửa nhà vệ sinh, không đợi Văn Hóa kịp tỉnh táo đã chạy ngay khỏi đó. Thanh danh của cô vừa mới được khôi phục thôi, nếu bị bắt gặp bí mật hẹnhòvới Văn Hóa thì hỏng bét hết!

Hẳn là cậu ta bộc phát ra ý định tìm mình nói chuyện, nếu không cũng chẳng phải nhẹ nhàng chỉ là một cánh cửa phòng vệ sinh bị khóa! Hạ Lam xoa hai cánh tay trần, thầm cảm thấy phía trước đầy rẫy nguy hiểm. Sau này cô nhất định phải cẩn thận, Trịnh Văn Hóa có khả năng sẽ loại trừ mình bất kì lúc nào!

Cái đồ vô dụng này, cô đã biểu hiện kém cỏi thế mà còn không vượt qua được nữa! Chẳng nhẽ phải để cô bày cơm trước mặt cho ăn? Hừ, xem ra việc khiến Văn Hóa kiêu ngạo không thành rồi, nhìn vẻ ngoài hắn ta xem, chỉ càng tự ti thì có!

“Mọi người, tối nay bên SM mở tiệc chiêu đãi, tiện thể sẽ có một vài hạng mục được bàn thảo!” Thư kí chính vừa bước vào từ cửa phòng đã vỗ vỗ tay kêu gọi sự chú ý “Chủ tịch đã chỉ định Hạ Lam đi cùng, nhưng người còn lại chuẩn bị kế hoạch chi tiết!”

“Ôi, may quá không phải tôi đi!” Một chị gái tầm bốn chục thở phào nhẹ nhõm “Tiệc của giới thượng lưu không phải chỗ cho người bình thường!”

“Dù như vậy là không chuyên nghiệp..” Một người khác cũng ném cái nhìn thông cảm sang cho Hạ Lam “..Nhưng tôi cũng muốn nói may mà không chọn tôi đi!”

“Ây! Ăn uống đâu phải phần chính? SM là chúa rườm rà, còn cái gì mà khai tiệc nhảy một bản, chơi trò giấu mặt.. Nữa, nguyên vụ đi trang điểm đã đủ chết mệt!”

“Stop!” Thư kí chính nhíu mày sâu sắc lườm qua, Hạ Lam không nói gì, chỉ bình tĩnh cười nhận lệnh kế tiếp “Các người soạn thảo đi nhanh lên! Còn em, Hạ Lam, tài xế đợi em dưới sảnh, các công đoạn chắc không còn cần tôi dạy nữa chứ?”

* Hú hú, pạt ti đi anh em êiiiii

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN