Tổng Tài Ngốc Nghếch Của Nhà Ai? - Chương 27
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
173


Tổng Tài Ngốc Nghếch Của Nhà Ai?


Chương 27


Giám đốc bệnh viện TL, lại còn có duyên với cô.. Hạ Lam nén kích động dâng đầy trong mắt, anh ta nhận ra cô! Nhận ra cô kìa!

Trời ơi! Người này vì sao có thể? Rõ ràng hai người mới gặp qua có một lần chớp nhoáng, khi ấy cô còn sở hữu thứ tạo hình trái ngược hoàn toàn với hiện tại!

Chẳng lẽ anh ta là thiên tài nhìn qua một lần liền nhớ? Hoặc là.. Ngô Ngọc Thái này cũng có ấn tượng sâu sắc với cô?

Cố gắng bày ra nụ cười hoàn mỹ nhất của mình, Hạ Lam giả như nghi hoặc: “Anh Ngọc Thái? Trùng hợp thật, không ngờ có thể gặp lại anh ở đây!”

“Tiểu thư vẫn còn nhớ tên tôi?” Giọng nói của Ngọc Thái cao lên vài phần, rõ ràng là vui vẻ “Vinh hạnh cho tôi quá!”

“Cách lớp mặt nạ vẫn được anh nhận ra..” Cô gật đầu, lén nhìn qua vẻ mặt đang đanh lại của ông nội Trịnh một cái, lập tức lạnh giọng “..Vinh hạnh gì đó để tôi nói mới đúng!”

“Nốt ruồi son xinh đẹp này không phải ai cũng có!” Ngọc Thái không quan tâm ánh mắt người khác, thân mật gạt lông vũ chớm che khuất trán cô. Dưới ánh sáng của đèn hoa kết dày thật dày, Hạ Lam có thể thấy rõ đôi mắt đẹp của anh ta ánh lên sự ôn hòa khác lạ.

Cái loại ánh mắt có thể nhấn chìm toàn bộ trái tim yếu đuối của thiếu nữ, làm cho người ta nhầm tưởng rằng mình là sinh vật đặc biệt duy nhất trong mắt người đàn ông này vậy.

Cái nhìn này.. Quá giống..

Giống tới mức khiến Hạ Lam sững sờ! Cô không thể nhầm lẫn được, bởi trước đây cũng chính vì đôi mắt hoa đào này mà Hạ Lam mới lún sâu vào bể tình đơn phương không lối thoát với Đăng Khoa.

“Tôi vừa nhìn qua đã nhận ra ngay đó là em!”

“E hèm..” Ông nội nóng mắt lập tức hắng giọng gọi tỉnh một số đối tượng. Hạ Lam cúi mặt tự giác lui ra sau, Ngọc Thái cũng không hành động gì thêm, anh ta ngượng ngùng thu tay, cười cáo lỗi với hai người “Thì ra hai đứa có quen biết?”

“Chiều nay cháu có ca mổ gấp nhưng xe hỏng nên phải đi nhờ tiểu thư đây!” Ngọc Thái miễn cưỡng quay trở lại cách xưng hô khô cứng, sự ôn nhu khi nãy bốc hơi nhanh chóng “Xin lỗi tiểu thư Hạ Lam, tôi thất lễ rồi!”

“Không có gì!” Hạ Lam gật đầu không thể hiện thái độ, trái tim đập bình bịch trong ngực bị cô kìm hãm xuống mức thấp nhất. Cũng may tiếng nhạc thật lớn, nếu không ông nội đứng ngay cạnh kiểu gì cũng phát hiện cô khác thường cho xem! “Anh có thể gọi tôi là Hạ Lam!”

“Nếu cô không phiền..”

“Ông nội! Ông ở đây hả?” Cuộc nói chuyện chưa đến hồi kết đã bị người cắt ngang. Hạ Lam nhìn về phía phát ra giọng nói, chỉ thấy Văn Hóa diện một thân vest xám bảnh bao, đang kéo tay một cô gái đi tới.

Ừm, khỏi cần lên tiếng cũng biết được người đó là ai, nữ chính Hồng Ngọc!

Cô đã bảo không có gì với nam phụ này cơ mà? Năm lần bảy lượt theo cậu ta đi tiệc đi chơi là ý gì? Lần trước nguyên chủ Nguyễn Hạ Lam và Văn Hóa còn quan hệ yêu đương thì lén lút đi, lần này biết hai người nọ đã chia tay lập tức công khai lên đường?

Còn nắm tay kéo chân thân mật kiểu kia.. có phải muốn nguyên chủ tức chết mới chịu không vậy trời?

Mang tiếng bạn thân.. Xì, thật sự là bạn bè như cái bẹ* bà!

Chậc, nói thật chuyện này chả liên quan gì cô, nhưng nữ chính tiểu thuyết chẳng phải là người ngoan hiền đức hạnh à? Hay cô không đọc truyện của giới trẻ bao giờ nên không biết, thực ra hình mẫu trai nào cũng tấp này mới là lý tưởng?

“Cháu chào ông!” Hồng Ngọc cười tươi, hôm nay cô nàng tạo hình theo đúng kiểu bầu trời xanh thanh xuân mướt mát..

Một bộ váy đuôi cá màu xanh nhạt khéo léo tôn lên làn da trắng ngần. Dịu dàng chắp ren phía trên để lộ đường cong bờ vai mong manh và khuôn ngực đẫy đà. Eo nhỏ được chiết lại càng có cảm giác bé xíu như một nắm tay đã vừa, vòng ba ngược lại, cong vểnh xinh đẹp, thịt no đủ, ai thấy cũng mê!

Hồng Ngọc còn trang điểm theo lối nhẹ nhàng, tóc đen dài tùy ý kẹp lên, một chiếc mặt nạ cùng tông điểm trên mặt. Đúng là không cần nhìn hết, chỉ cần nhìn qua cũng đoán được đây là mỹ nhân!

“Chào anh, chị!”

“Chào cô!” Ngô Ngọc Thái nhướn mày, không biết là có hứng thú với nữ chính hay gì, giọng nói càng thêm ôn nhu.

Ơ hơ!

Này! Đừng để Hạ Lam đây ghen tức nhé!

Kiếp trước cô đã bị Đăng Khoa bơ một lần, kiếp này không thể vì một Hồng Ngọc mà lỡ mất anh lần nữa!

Ây, nhưng chỉ vì ngoại hình và cái nhìn giống nhau đã kết luận thì có vội vàng quá không nhỉ?

Trước đây Đăng Khoa mặc dù vẻ ngoài luôn tỏ ra ôn hoà, với ai cũng bày ra dáng vẻ hoà hoãn. Thế nhưng đằng sau lớp mặt nạ ấy lại ẩn chứa một hầm băng chỉ nóng chảy vì duy nhất một người – Vi Tịnh Nhi, bạn thân của cô!

Đúng vậy, Hạ Lam ở cạnh anh năm năm, số phụ nữ muốn nhào đến câu dẫn quyến rũ anh không phải ít. Thế nhưng người có thể chiếm được trái tim anh ấy, khiến anh ấy một lòng hướng về chỉ có Tịnh Nhi mà thôi. Con người Đăng Khoa nặng tình vô cùng, một khi đã yêu thương ai sẽ mãi nhớ về người ấy. Hồng Ngọc trước mặt này chắc chắn không phải Tịnh Nhi, vậy ánh mắt nóng bỏng kia của anh ta cô nên lí giải thế nào đây?

Hạ Lam nén sự ghen tị trong lòng xuống, hít một hơi sâu lấy lại bình tĩnh. Trong lòng tự dưng nảy sinh một nỗi nghi hoặc mơ hồ, cô hiểu rõ con người có thể thay đổi về tính cách hoặc lối suy nghĩ, nhưng một vài thói quen vĩnh viễn không thể thay đổi được. Cô cần bình tĩnh! Để ý một chút, chỉ cần bỏ công quan sát, Hạ Lam đảm bảo bản thân có thể kết luận ngay người này có đúng là Đăng Khoa của cô hay không!

Ừm, kéo dài thời gian, bình tĩnh, bình tĩnh!

“Chào Hồng Ngọc!” Hạ Lam đầy ác ý lên tiếng, giọng nói sắc lạnh làm Văn Hóa không kiềm chế được phải liếc qua cô.

Hừ, nhìn cái quái gì?

Chị cũng không phải vì cô ta đi cùng chú mà ghen đâu! Đừng tưởng bở!

“Hạ.. Hạ Lam?” Hồng Ngọc nghe đến tiếng cô lập tức buông tay Văn Hóa, vô tội lại gần. Trong lúc di chuyển còn vô ý vấp chân một cái, suýt nữa ngã sấp mặt xuống sàn. Cũng may trong thời khắc nước sôi lửa bỏng, Ngọc Thái tinh ý đưa tay đỡ được.

Hạ Lam và Văn Hóa đều thể hiện đúng chất nhân vật phản diện ra mặt. Ai nấy đều đỏ mắt nhìn hai người ở giữa vô ý thân mật, tư thế anh hùng cứu mỹ nhân này quả nhiên có thể khiến người ta mù mắt chó!

Hồng Ngọc mảnh mai yếu đuối, đôi mắt ngập nước, môi nhỏ hồng khe khẽ mím lại thành một đường bất lực. Cả người cô được đỡ trọn trong vòng tay lớn vững chãi của Ngọc Thái. Trong khoảnh khắc đầy bối rối này, hai người họ bất giác ngẩng đầu nhìn nhau, bốn mắt vừa chạm, hình như quanh đây có mùi thịt nướng..

Mẹ kiếp!

Cái thế giới chó má gì đây chứ? Tưởng làm nữ chính liền thích chỉ định ai làm nam phụ cũng được à?

Hoang đường!

Quá mức hoang đường!

Hạ Lam đả đảo!

Tui muốn phản đối những thứ phi lô gic!

Tiếng sét ái tình nhanh chóng qua đi, Hồng Ngọc nhẹ giọng nói cảm ơn, rời vòng tay lưu luyến của Ngọc Thái rồi tiến nhanh về phía cô: “Xin lỗi mọi người, cháu thất lễ quá!”

“Tiểu thư cô không sao chứ?” Ngọc Thái quan tâm hỏi han, bàn tay lớn vẫn để trôi trong không gian trống vắng “Chân có vấn đề gì không?”

“Ngọc Thái, cậu định làm việc cả trong lúc này à?” Ông nội Trịnh nén nét không vui xuống, hắng giọng hỏi “Chuẩn bị khai tiệc, chủ tịch SM sắp lên phát biểu rồi đấy!”

“Vậy ạ?” Ngọc Thái nhìn qua cô một cái rồi rất nhanh chuyển ánh mắt về hướng Hồng Ngọc “Thế cháu xin phép trước, mọi người, hẹn gặp lại!”

“Tạm biệt!”

Bóng lưng cao lớn khuất dần sau dòng người đông đúc, Hạ Lam nhìn theo mãi tới khi anh ta biến mất hẳn mới thôi. Bên này Hồng Ngọc đang nắm lấy tay cô, còn Văn Hóa lại đứng đối diện, hỏi han nữ chính xem vấp ngã như vậy có đau lắm hay không?..

“Ông nội, chủ tịch SM hai năm nay có vẻ thích kiểu thần bí như vậy nhỉ?” Hỏi han chán chê, Văn Hóa quay sang bàn luận chính sự với ông nội Trịnh “Liên tục bày ra cái tiệc nhàm chán này, khó hiểu muốn chết!”

“Cháu không hiểu chuyện thì đừng lớn tiếng!” Ông nội không vui, nghiêm giọng răn đe “Cái này là việc nội bộ của họ, hình như chủ tịch mới không phải con dòng chính trong nhà mà là cổ đông lớn bên ngoài xâm nhập!”

“Có cái này nữa?” Văn Hóa ngạc nhiên trợn mắt. Hiển nhiên là phải ngạc nhiên rồi, SM ấy à, là một cái đầu rồng lớn tuổi vững như bàn thạch đó!

Trước khi Trịnh gia được thành lập, SM đã là công ti giải trí có tiếng trong và ngoài nước, tập hợp đủ mọi loại minh tinh lớn bé. Thời gian trôi qua càng lâu, sức mạnh và tầm ảnh hưởng của tập đoàn này càng lớn. Hơn thế, họ nổi danh không chỉ ở việc đào tạo tầng lớp minh tinh thực lực, mà còn ở việc tuyển chọn bộ phận quản lý. Chỉ có người trong nhà, không dây người khác họ!

Vậy thì làm cách nào mà chủ tịch mới lại rơi vào tay một cổ đông chính?

Người này rốt cuộc là ai?

Tài giỏi đến như vậy..

“Không biết thần thánh phương nào, ghê gớm quá mức!”

“Nhìn vóc dáng đoán được còn trẻ, phong thái khí độ đều rất có tu dưỡng, chắc cũng là con cái thế gia nào đó,..” Ông nội Trịnh gật đầu “Cậu ta không lộ mặt chính là để cổ phiếu SM bình ổn, hơn nữa mẫu đàn ông bí ẩn kiểu này rất được hoan nghênh. Lên báo nhiều, được ca ngợi nhiều, danh tiếng tốt tự dưng nhiều thứ tốt đi theo!”

“Cũng đúng..”

“Đáng tiếc ngoài bữa dạ tiệc thường niên tháng sáu không khi nào cậu ta xuất đầu, nếu không..”

“Ông, cháu nói này..”

Bên này hai ông cháu đang vừa nâng li vừa dốc bầu tâm sự, bên kia Hạ Lam bị nữ chính níu chân không nhích nổi nửa li. Cô muốn rơi lệ, bạn à, bạn đến đây là để cản trở con đường công danh của tôi đúng không? Để yên cho tôi nói chuyện coi!

“Hạ Lam, cậu đi tìm nhà vệ sinh với mình đi!” Hồng Ngọc cúi xuống nhỏ giọng tha thiết “Mình lần đầu tới đây, không biết gì hết!”

“Mình cũng không biết rõ!” Tôi đây chỉ di chuyển từ phòng chờ ra sảnh lớn, cậu nghĩ tôi nắm được địa chỉ nhà vệ sinh sao? “Cậu hỏi phục vụ xem!”

“Đi chung với mình đi mà, mình sợ..” Nữ chính nhỏ giọng run rẩy, hết cách rồi, dù sao tiệc cũng còn dài, Hạ Lam cô không lo không làm ra được cái gì vui vẻ!

Hơn nữa từ chiều tới giờ còn chưa đi vệ sinh nữa, đúng là có hơi bị mắc thiệt.

“Hình như chút nữa có cả nhảy dạo đầu hay sao ý, mình không biết nhảy, có nên trốn không nhỉ?”

“Haha, cậu nói ngốc gì vậy?”

Hai cô gái tìm một phục vụ hỏi địa điểm nhà vệ sinh, sau đó vừa di chuyển vừa cùng nhau trao đổi một số vấn đề. Cùng lúc này, trên sảnh lớn dàn nhạc đã ngừng toàn bộ tiết tấu, tất cả mọi người trong sảnh tiệc cùng nhau nín thở chờ đợi lời phát tiệc của chủ tịch thần bí SM.

Từ bên phải sân khấu, một người đàn ông cao tầm mét tám, mặc một bộ vest đen vừa vặn vô cùng, đôi giày da đen thẫm gõ nhịp đi lên. Mái tóc anh ta được vuốt ngược ra phía sau, mặt nạ che kín nửa trên khuôn mặt. Người này chỉ tùy ý nhếch khóe môi, ai nấy cũng đều phải ôm tim thốt lên hai tiếng “mỹ nhân”!

Đúng vậy! Người đàn ông đẹp trai lai láng này chính là chủ tịch trẻ của SM!

Về phần thân phận thực sự của anh ta như thế nào.. mọi người đoán được chưa?

*Size S và size M đã có chủ =))))

Các cưng đoán ra ai chưa nà??

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN