Tổng Tài Ngốc Nghếch Của Nhà Ai? - Chương 54
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
35


Tổng Tài Ngốc Nghếch Của Nhà Ai?


Chương 54


Công việc làm ăn của Văn Minh đa phần do các trợ lí của cậu đứng ra lo liệu. Số người thật sự biết được gương mặtthậtcủa vị chủ tịch trẻ tuổi này chỉ đếm trên đầu ngón tay mà thôi. Trợ lí của Văn Minh đều là những người vừa có năng lực lại trung thành tuyệt đối, hơn nữa dựa vào “ơn huệ” Văn Minh ban cho họ, dù họ có muốn phản bội thì gia đình, người thân cũng không cho phép. Thế nên bình thường cậu luôn nhàn tản, ngoại trừ những việc thật sự quan trọng hầu như không cần nhúng tay vào bất kì thứ gì.

Sáng sớm hôm nay, bác sĩ và y sĩ làm kiểm tra toàn diện cho Văn Minh một lượt sau đó lần lượt ra ngoài. Hồng Ngọc theo thói quen tiến vào, bê đến trước mặt cậu một khay đồ ăn đúng-tiêu-chuẩn. Hai người tiếp tục công cuộc vừa ăn uống vừa bồidưỡngtìnhcảmchẳng có gì thú vị!

Hừ, quay đi quay lại, Văn Minh vẫn muốn thay người có được không trời?

Vị cô nương này các đồng chí khác có thể mê đến điên đảo, nhưng tôi đây hoàn toàn không có hứng thú biết chưa?

“Cậu Minh, có người đưa đồ tới!” Quản gia dường như nghe thấy tiếng lòng của cậu, lập tức gõ cửa phá vỡ không khí lãng mạn giả tạo “Cậu có muốn nhận luôn hay không ạ?”

“Bác giúp tôi mang vào đi!” Văn Minh nói vọng ra, người bên ngoài thao tác nhanh nhẹn vô cùng, chỉ vài giây sau đã tiến đến trước mặt cậu, hai tay đưa lên một tập tài liệu “Nhanh thật! Cảm ơn mọi người, mọi người ra ngoài cả đi!”

“Cậu Minh..” Hồng Ngọc ái ngại nhìn khay đồ ăn gần như còn nguyên trên bàn, rụt rè lên tiếng “Còn bữa sáng?”

“Tôi sẽ ăn sau!” Văn Minh không chuyển mắt, tập trung xem đồ của mình “Phiền cô dọn đi giùm!”

“Hồng Ngọc tiểu thư..” Quản gia thấy thái độ lừng chừng của Hồng Ngọc đôi mắt sắc bén lộ ra chút không vừa ý. Hừm, không nghe thấy cậu Minh nói cho lui rồi à? Cố chấp ở lại xoát cảm giác tồn tại làm gì chứ?

Nói cho hay, nếu cô gái này không phải do Trần Duy đặc biệt gửi gắm thì nhất định đã bị ông đá đi lâu rồi! Không tôn trọng mệnh lệnh cấp trên, chẳng có tí phong thái nào của dân chuyên nghiệp cả!

“Cửa bên này, xin hãy theo tôi!”

“Vâng..”

Trên tay Văn Minh là tài liệu hôm trước cậu đưa người điều tra, hôm nay rốt cuộc bọn họ đã gửi đến tận bàn của cậu. Tất cả mọi việc Văn Minh yêu cầu đều được họ tìm hiểu một cách kĩ lưỡng, thế nhưng dĩ nhiên có việc tra ra tường tận, có việc lại không thể đạt được kết quả như nguyện.

Ví như chuyện kẻ ra tay hại cậu là ai chẳng hạn. Việc này không cần mất công dồn đoán Văn Minh cũng biết được ngay hung thủ, và những người giúp cậu điều tra cũng vậy. Họ không chỉ nói rõ hai kẻ đầu sỏ là: bố Trịnh thân yêu cùng với em trai chung huyếtthốngcủa cậu, mà còn tốtbụngnói luôn cho Văn Minh địa chỉ hai người này thuê người hòng hạ sát cậu. Hừ, vì chút tài sản mà cuống quýt cả lên, người thân cũng không nhận mặt.. Được thôi, nếu bọn họ vẫn cứ quyết tâm chặt đường lui của cậu, cũng đừng trách sau này Văn Minh xuống tay độc ác!

Thế nhưng về tung tích của Hạ Lam lại trái ngược hoàn toàn.. cô giống như ẩn số x không tài nào tìm ra được vậy. Tài liệu ghi rõ ràng, lúc cậu vẫn ở viện Hạ Lam cũng có mặt ở đó, nhưng sau khi Văn Minh phẫu thuật được chuyển đi gấp liền không rõ cô ở đâu, lúc cậu bị công kích, xe ô tô bị nổ.. đều không thấy cô xuất hiện!

Lẽ nào thật sự giống như Trần Duy suy đoán, lần này cậu nhìn lầm người rồi và Hạ Lam đúng là một kẻ chỉ biết bo bo lo thân mình? Ích kỉ tới mức có thể bỏ mặc một người yếu ớt không có khả năng phòng vệ giữa vòng nguy hiểm mà chạy trốn?

Nhíu mày tiếp tục xem phía sau, khi Văn Minh trở lại biệt thự phía Nam, Hạ Lam vẫn còn mất tích tới mấy ngày sau mới trở lại Trịnh gia. Ngay sau đó ông nội Trịnh sắp xếp cho cô sống ở một ngôi nhà hai tầng gần công ti và chuẩn bị hồ sơ tham dự đấu thầu khu Đông.

Rốt cuộc trong thời gian đó cô nàng đã đi đâu? Làm gì? Vì sao phải đi như vậy?

Không hiểu phần bị che lấp này là do có kẻ động tay giấu đi hay sự thật đúng là Hạ Lam chạy trốn rồi lưu lạc… Nhưng dù cho là thế nào thì loại kết quả này khiến Văn Minh không tài nào mà vui nổi!

“Cậu Minh, tôi về rồi!” Giọng nam thanh lãnh phía cửa vang vọng cùng tiếng gõ cộc cộc nhè nhẹ “Tôi có thể vào không?”

“Được!” Văn Minh vứt tập tài liệu trở lại bàn, dùng tay xoa xoa trán. Bực mình thật, sao dạo này chỉ toàn chuyện không vui vậy trời? “Anh vừa tới công ti?”

“Đúng vậy, có vài chuyện nho nhỏ cần giải quyết..” Trần Duy ngồi xuống ghế bên cạnh, tài liệu ngổn ngang trên bàn hấp dẫn sự chú ý của anh.. thế nhưng, có vài chuyện không phải cứ tò mò liền có thể hỏi! “..Cậu Minh, hôm qua Hồng Ngọc có nhắc lại với tôi vấn đề đi học của cậu, không biết cậu..”

“Cô nàng này có vẻ bao đồng quá nhỉ?” Văn Minh cười mỉa mai, giọng nói đầy ý bất thiện “Nhìn tôi thế này mà cô ta vẫn kiên định với ý muốn giúp tôi đi học, có phải coi thường khả năng của tôi lắm hay không?”

“Cậu đừng hiểu nhầm!” Trần Duy nghiến răng vội vã giải thích giúp Hồng Ngọc. Mấy ngày cô ở đây mặc dù hai người không có quá nhiều thời gian nói chuyện nhưng thông qua ánh mắt trong sáng không giấu được điều gì của cô, Trần Duy biết, Hồng Ngọc đã lỡ sa chân vào tình yêu với Văn Minh!

Ngay khi Hạ Lam đề nghị đưa cô tới chăm sóc đặc biệt cho cậu Minh anh đã dự kiến được. Thế nhưng không hiểu do sự xuất hiện của Hạ Lam làm anh nhiễu loạn hay thế nào, anh vẫn cứ cố chấp đưa cô ấy tới. Càng ngày, tình cảm trong mắt Hồng Ngọc dành cho Văn Minh càng sâu. Sâu tới mức khiến anh không còn dám nhìn thẳng vào cô, tới mức đối diện với cô đã đủ khiến anh buồn lòng. Nhưng.. Biết làm sao đây, khi mà cả năng lực và vẻ đẹp trai anh đều kém xa cậu Minh. Có lẽ cô ấy ở bên cạnh Văn Minh mới có thể thật sự hạnh phúc.

Đúng vậy!

Chính vì thế mà Trần Duy quyết định sẽ lui về phía sau làm hậu phương cho Hồng Ngọc. Trừ khi Văn Minh không chấp nhận cô ấy, anh mới tiến lên bao bọc trái tim yếu đuối của cô..

“Cũng bởi trước đây chúng tôi đã có giao ước, nên bây giờ khi cậu sắp lành bệnh Hồng Ngọc mới nhắc lại để nhỡ có đăng kí học sẽ không bị muộn!”

“Đúng là người tốt!” Cậu không phản bác, trước mặt fancuồngđíchthựccũng không bày ra vẻ mỉa mai nữa. Từ từ thu lại biểu cảm trên mặt, Văn Minh nhắm mắt lại, dưỡng sức! “Bảo với cô ta, tôi không cần cô ta ban phúc!”

“Cô ấy dĩ nhiên là người tốt!” Trần Duy thấy Văn Minh thẳng thừng từ chối cô gái nhỏ yếu đuối có hơi phản cảm, anh hơi cao giọng, vừa đẩy mắt kính vừa vỗ nhẹ lên bàn cạnh đó. Nhất thời, mấy tờ tài liệu bên cạnh bay loạn lên, vài hình ảnh thúvịcũng theo đó rơi xuống đất “Hạ Lam? Cậu điều tra về cô ta?”

“Thì sao?” Văn Minh nhướn mày “Trợ lí Duy muốn xen vào chuyện của tôi à?”

“Chuyện này..” Trần Duy phát hiện bản thân lỡ miệng, hơi cúi mặt quay đi, ngập ngừng “..Cô ta có gì đáng để cậu mất công tìm hiểu kia chứ?”

“Tôi thấy thú vị, vui hơn ngồi đây diễn trò với công chúa tốt bụng kia nhiều!” Cậu cười lạnh “Hơn nữa anh cũng biết tính tôi rồi đấy, chuyện gì người khác muốn giấu, tôi càng phải biết!”

“Ý cậu là tôi giấu cậu?” Trần Duy xiết chặt nắm tay, không vui “Cậu Minh, tôi cũng chỉ muốn tốt cho cậu! Cậu tin tưởng cô ta như vậy, nhưng cô ta cuối cùng vẫn phụ tấm lòng của cậu!”

“Trong lúc tôi hôn mê rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Văn Minh đưa đôi mắt sâu thẳm nhìn qua, nét thâm trầm hiển lộ trên mặt “Anh nghĩ rằng mình có thể giấu được mãi hay sao?”

“Cô ta không đáng có được lòng tin cậu!” Trần Duy mắm môi, quả quyết “Cậu Minh, con người ích kỉ như vậy cậu lưu tâm làm gì chứ?”

“Xảy ra chuyện gì?” Văn Minh lạnh giọng nhắc lại “Mời nói!”

“Cô ta chạy trốn..” Trần Duy không nhìn thẳng, cuối cùng vẫn quyết định đổi trắng thay đen. Hạ Lam, có trách cũng tự nên trách bản thân cô ảnh hưởng quá nhiều đến Văn Minh! Cậu ấy là tồn tại cao thượng nhất, tuyệt đối không thể bị kẻ như cô tác động “Sau đó thì như bây giờ..”

“Chạy trốn?”

Căn phòng chìm trong yên lặng thật sâu.

Văn Minh không nói thêm lời nào nữa, chỉ chăm chú nhìn cái gáy trăng trắng của Trần Duy. Cậu không tin anh ta, bởi vì.. Trần Duy, chính anh không biết nhưng tôi lại rất rõ ràng, lúc anh nói dối luôn không dám nhìn thẳng vào mặt tôi!

*

Bởi vì không tiện nên ông Trịnh cho Hạ Lam sống trong một căn nhà nhỏ cách công ti không xa. Thật ra điều này rất đúng với ý của cô, bởi nếu về nhà lúc này, đối mặt trực tiếp với mấy con lang hổ ở đó, cô sợ cô không kiềm chế được mà lao vào K.O chúng luôn mất!

Hừ, còn nữ chính nữa chớ.. Chắc hẳn giờ này cô nàng vẫn đang vui vầy ở cạnh Văn Hóa, yêu cầu cậu ta cho đến công ti làm việc. Trần Duy khốn khiếp đó sẽ không đồng ý đề nghị đưa Hồng Ngọc tới cạnh Văn Minh đâu. Anh ta yêu thích Hồng Ngọc như thế, làm gì có chuyện rời gái nhà ra phục vụ thằng khác.

Nhưng cứ như này thì bao giờ nam nữ chính mới được cọ xát đây trời? Hừm, không ở cạnh nhau lửa tình sao tóe, chuyện yêu đương sao thành?

Mà.. thôi kệ!

Tự dưng Hạ Lam thấy thế này cũng tốt lắm, Hồng Ngọc gì đó đâu phải thứ tốt. Mặc dù bạn Minh cũng không tốt lắm, nhưng ít ra Hạ Lam còn chưa thấy bạn ấy thả thính ai bao giờ. Chứ đâu như nữ chính, thính một rổ, thả ngập giời..

Ngửa đầu trên ghế sô pha êm ái, Hạ Lam hưởng thụ đãi ngộ của “tổng giám đốc” có trợ lí mẫn cán bên cạnh. Vâng, chính là cái bạn trợ lí hôm trước thư kí chính đưa tới trước mặt cô: Thanh Tùng ấy mà.

Nhắc đến vị này lại khiến Hạ Lam khổ tâm hết sức.

Nếu nói anh ta là kẻ thù với cô cũng đúng, vì người này đã một lần ném bóng giết chết nguyên chủ rồi. Nhưng nếu nói anh ta là ân nhân của cô thì cũng chính xác luôn, bởi nếu anh ta không ném chết Nguyễn Hạ Lam, làm sao linh hồn cô có khả năng xuyên vào.

Ây gô, vậy nên lúc này phải đối xử với Thanh Tùng ra sao, đúng là vấn đề đáng để tâm suy nghĩ..

“Cô Lam, xin hỏi cốc cafe này đã vừa ý cô chưa?” Thanh Tùng bê cốc cafe thứ N lên, nghiến răng nhẹ giọng. Mấy ngày nay được nhận vào Trịnh gia làm trên cao tầng khiến anh vui mừng hết sức. Thế nhưng tiếp đó, khi biết mình may mắn được “dưới trướng” Hạ Lam lại làm anh bực bội không thôi.

Hạ Lam này là đàn em dưới khóa của anh, nói xinh đẹp cũng có tí chút, nhưng về đầu óc thì hoàn toàn rỗng tuyếch! Ngu ngốc, kênh kiệu, luôn tỏ ra tinh anh.. kẻ xấu ai cũng ghét như vậy lại không hề biết điều, cứ bám lấy nữ thần Hồng Ngọc của anh. Lắm lúc nhìn Hạ Lam quấn lấy Hồng Ngọc trên sân trường khiến Thanh Tùng khó chịu không thôi. Và đỉnh điểm của chuyện khó chịu chính là anh không kiềm chế được bản thân ném bóng vào đầu cô ta.

Cú ném rất mạnh, sự va chạm trong khoảnh khắc khiến Thanh Tùng loáng thoáng nghe thấy tiếng “boong” rất lớn từ đầu Hạ Lam phát ra. Hô hô, cô ta ngất xỉu nhưng bù lại Thanh Tùng đạt được hai mục đích: Thứ nhất, xác định được trong đầu Hạ Lam kia có não hay không; Thứ hai, lợi dụng thúc đẩy quan hệ với Hồng Ngọc. Ây, mặc dù anh vẫn chưa xin được số điện thoại của nữ thần, nhưng ít ra cũng biết được nữ thần đang trọ ở đâu.

Nén xuống niềm vui chộn rộn trong lòng, Thanh Tùng nghiến răng cúi đầu dâng cafe lên trước mặt Hạ Lam. Cô ta một bước lên tiên, vào được Trịnh gia, lại còn là một trong hai người tranh giành chức danh chủ tịch nữa chứ. Mặc dù là giành hộ chồng, nhưng cả giới thượng lưu này có ai không biết đại thiếu gia đó là kẻ ngu ngốc? Nhỡ như cô ta đủ năng lực ngồi lên ghế chủ tịch, anh chẳng phải sẽ thảm hay sao?

Hừ, nếu Trịnh gia không phải đầu đàn trong lĩnh vực bất động sản, lương không cao, đãi ngộ không tốt.. thì ổn rồi. Nhất định anh sẽ không do dự ném thẳng cafe vào mặt cô ta, sau đó bất khuất trở về. Đáng tiếc.. Thôi được, nam nhi đại trượng phu trả thù mười năm chưa muộn, Thanh Tùng không tin anh suốt đời sẽ bị đè dưới trướng cô ta!

“Anh Tùng đúng là..” Hạ Lam dừng bàn tay đang gõ bàn phím máy tính xuống, chậm rãi mở điện thoại mới của mình lên xem.

Ầy, đúng là đen đủi, tưởng rằng điện thoại của cô sống lại, được Văn Minh hồi sinh rồi.. Ngờ đâu niềm vui ngắn chẳng tày gang, ngay khi hai người chạy trốn ở bãi hoang, Hạ Lam lại lỡ làm rớt mất. Lúc đó lo mạng còn không xong, điện thoại gì đó ai quan tâm chứ? Bây giờ ngồi đây nghĩ lại mới tiếc, cái đó cô mới dùng được mấy ngày mà thôi!

“Pha cafe với thái độ tức giận thì làm sao ngon được chứ? Trịnh gia thuê anh mất bao nhiêu tiền, vậy mà một việc cỏn con cũng không làm xong!”

“Tiểu thư, tôi được thuê làm trợ lí..” Thanh Tùng bặm môi, kiên quyết đặt cốc cafe lên bàn. Nước màu nâu nhờ nhờ khẽ sóng ra, làm ướt một mảng bàn lớn. Mùi cafe thơm nức nhất thời bay khắp phòng, thúc đẩy khứu giác và cả vị giác của con người “..Không phải chuyên trách việc pha cafe!”

“Trợ lí chẳng phải cánh tay phải đắc lực của sếp hay sao?” Hạ Lam bày ra kiểu lí sự cùn, mặt còn cố vô hại chọc tức người khác.

Ây gô, ân nhân à, tui cũng khổ tâm lắm, nhưng gương mặt anh quá đáng ghét thế nên là.. thôi đi! Hành trước tính sau!

“Cánh tay phải pha cafe không được thì chặt đi cho rồi!”

“Cái này chỉ là ví von..” Thanh Tùng vẫn kiên trì giải thích. Ừm, với đứa đầu boong phải bình tĩnh là đúng rồi! Nhưng.. cô ta ngu thế liệu có đủ sức giành hợp đồng khu Đông không ta? Nếu không thì chả phải anh nhịn nhục vô ích à?

“Hơn nữa tôi cảm thấy cafe tôi pha rất ngon, không có gì đáng chê trách cả!”

“Ngon?” Hạ Lam dường như chờ mỗi câu này, cô liếc mắt qua, cao giọng “Thật à?”

“Đúng vậy!” Mắt thấy màn cafe cà pháo này sắp kết thúc, Thanh Tùng mừng suýt rớt nước mắt. Anh tiến lại gần, đẩy cốc cafe về phía Hạ Lam “Cô uống thử là biết liền!”

“Tôi không dám..” Hạ Lam giả bộ sợ hãi, đôi mắt to tròn yếu đuối “Anh uống thử độc trước đi!”

“Chẳng phải cô nói tôi là cánh tay phải đắc lực hay sao? Cô không tin tưởng cả trợ lí của mình à?”

“Tin..” Hạ Lam đột ngột ngẩng đầu, tay cũng theo đó giơ điện thoại lên cao, ngang tầm mắt Thanh Tùng. Trên màn hình là một bức ảnh cắt từ camera, chụp một thanh niên khỏe khoắn đẹp trai đang cố công múc nước.. bồn rửa tay để pha cafe! Thanh Tùng giật thót, vội vã lui lại, đập vào mắt anh lúc này là nụ cười tràn ngập nguy hiểm của Hạ Lam “Tin được mới lạ! Tùng sư huynh ngây thơ, anh không biết điện thoại của tôi có thể truy cập camera công ti hay sao?”

“Cô.. Cô..”

“Đi pha lại nhanh!” Hạ Lam đập bàn quát lớn “Dám đùa với chụy? Cẩn thận cho chú em uống nước bồn cầu bây giờ!”

Bóng dáng Thanh Tùng ủy khuất chạy khỏi phòng làm việc của cô. Hạ Lam thành công dọa người sợ chạy, vui vẻ thỏa mãn ngồi xuống ghế êm. Vừa lúc này trên màn hình báo một cuộc gọi đến, dãy số quen thuộc nhấp nháy khiến tim cô nảy lên thình thịch. Vừa ấn nút nghe, đầu dây bên kia đã vang lên giọng nam trầm nghiêm khắc: “Nhà mình đã lâu rồi không họp mặt.. Ngày mai Dung Dung từ trại hè về nhà, cháu cũng đưa Văn Minh về ăn tối đi!”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN