Tổng Tài Ngốc Nghếch Của Nhà Ai?
Chương 63
Thái độ của Hạ Lam không có tức giận cũng không có vui thích. Từ lúc ở phòng chủ tịch trở ra đến giờ, khuôn mặt nhỏ thanh tú kia luôn treo biểu tình không – cảm – xúc! Thanh Tùng pha xong cafe, bưng lên đặt trên bàn sau đó đứng cạnh quan sát cô thật lâu. Ấy vậy mà Hạ Lam vẫn không đổi sắc, cứ im lặng như thế, chuyển mắt một cái cũng không!
Lẽ nào bị cô nàng trợ lí đáng ghét kia kích động tức quá hỏng não rồi?
Ừm, cũng không ngờ Hạ Lam có lúc dám đứng ra bảo vệ người khác như vậy. Mặc dù Thanh Tùng không hi vọng bản thân biến thành kẻ yếu được người khác đứng ra chắn gió giúp. Nhưng nói thật lúc đó quá “nguy cấp” đối phương là nữ nữa chứ.. Chẳng lẽ anh lại vứt mặt mũi sang một bên, nhảy vào tranh cãi với một đứa con gái?
“Nhìn đủ chưa?” Hạ Lam thất thần chán chê, cuối cùng cũng hoàn hồn.
Ây, bên kia cửa hàng sửa mãi chưa xong để cô còn khai trương nữa.
Lâu quá đi mất! Có biết lâu thế này làm người ta rảnh rỗi phải suy nghĩ nông nổi nhiều không hả trời?
Hừ, làm việc thì không vấn đề gì, nhưng hễ cứ ngồi yên là hình ảnh đôi cẩunam nữ kia lại hiển hiện trước mặt cô. Hạ Lam không kiềm chế được sự ghen tị cũng không ngăn được mình tò mò. Không hiểu lúc này Văn Minh và Hồng Ngọc ở chung sẽ là bộ dạng gì? Bọn họ cùng nhau cười vui vẻ? Hòa thuận thay băng bôi thuốc? Hay thân mật tựa đầu tâm sự coi phim?..
Quái quỷ thật!
Trước đây cũng đầy lúc Văn Minh không ở cùng cô, nhưng có khi nào Hạ Lam rảnh để tâm xem cậu ta như thế nào đâu. Nhưng mà từ lúc Hồng Ngọc xuất hiện kèm bên cạnh Văn Minh, mọi thứ lại khác hẳn. Tâm của cô xáo động, mọi cảm xúc đều bị chi phối và dần trở nên tiêu cực. Mặc dù Hạ Lam không nắm rõ được tên gọi của thứ xúc cảm đang nảy sinh trong lòng cô này, nhưng cô hiểu rõ, nó không hay chút nào!
Ha, nghĩ kĩ mới thấy thật nực cười, Hạ Lam lúc này giống hệt một đứa trẻ con! Đứa trẻ ấy sở hữu một món đồ chơi cũ, bình thường nó vốn không thèm để ý tới món đồ này nhưng đến khi có người đoạt mất lại tiếc nuối, lại căm phẫn muốn giành lại.
Có vẻ đúng mà lại có chút khập khiễng. Thật ra Văn Minh có khi nào thuộc quyền sở hữucủa Hạ Lam cô đâu? Hơn nữa, nếu nam chính biết mình được người ta so sánh với đồchơicũbỏđichắc chắn sẽ vui lắm đây..
“Trợ lí kia chỉ ngứa mồm!” Thanh Tùng bỗng dưng nổi máu tốt bụng, nhỏ giọng khuyên can “Cô đừng để tâm quá mức!”
“Không để tâm?” Ai có tâm trí mà quan tâm đám người qua đường ấy chứ! Cơ mà thôi, đang rảnh rang thế này đùa giỡn mỹ nhân xíu cũng hay đấy nhỉ? “Làm sao đây? Tôi muốn không để tâm cũng không được! Ai bảo cô ta nói cho đúng lắm vào làm gì kia chứ..”
“Đúng chỗ nào?” Thanh Tùng nhanh chóng phủ nhận “Hồ sơ cô làm vô cùng tốt, nếu có vấn đề, thì vấn đề cũng là ở chỗ khác!”
“Anh không cần an ủi tôi..” Hạ Lam cười chua xót, lắc đầu như thật “..Nhưng mà này, tôi rớt đài có thể không sao, chứ anh ấy à.. Làm trợ lí cho địch, kiểu gì cũng bị Văn Hóa sa thải! Liệu mà tìm việc mới đi..”
“Sao cô có thể bỏ cuộc sớm như vậy?” Khi nãy không phải còn cứng miệng đối đáp với đám người đó lắm sao? Chẳng lẽ tất cả chỉ là vỏ bọc, và con người yếu ớt đang ở trước mặt anh đây mới là con người thật của cô ta?
Ớ, có khỉ ý!
Nguyễn Hạ Lam này bản chất ác độc, chắc chắn lúc này cô nàng đang diễn kịch hoặc đang.. Có bà dì thăm nên tâm trạng mới đi xuống như thế. Vì sao Thanh Tùng khẳng định nhanh vậy à? Còn vì sao nữa, làm quái gì có người nào tâm hồn mỏng manh yếu ớt lại có thể nghĩ ra mấy trò trả thù tàn khốc như cô ta! Cái đồ tiểu nhân này ý à, đập vào đầu cô ta có quả bóng mà cô ta làm như anh muốn mưu sát cô ta không bằng..
“Hạ Lam bình thường đi đâu rồi?”
“Làm kinh doanh phải có một điều kiện tiên quyết: đó là tầm nhìn!” Hạ Lam cúi thấp mặt, lắc đầu thích thú nhìn sự đấu tranh đầy rối rắm trong đáy mắt Thanh Tùng. Haha, người này zui ghê, có cảm xúc gì cũng viết sạch ra mặt! “Tôi không cần cô trợ lí đó chỉ vào mặt cũng nhận ra được ngay chúng ta không cần ra trận đã thảm bại!”
“Tại sao?”
“Bố anh làm chính trị mà anh lại không biết lí do à?”
“Làm chính trị…” Thanh Tùng dường như bừng tỉnh, khuôn mặt sáng rỡ được tô điểm bởi một nụ cười tự tin “..Phải rồi! Sao tôi có thể quên!”
“…”
“Nguyễn Hạ Lam! Lần này tôi sẽ giúp cô! Chúng ta nhất định không thua đám người đó!”
*
Hạ Lam cũng không ngờ việc mình chỉ đùa cho vui miệng lại có thể kích thích khiến Thanh Tùng tung ra người chống lưng. Anh ta nói cần chút thời gian sắp xếp mọi việc cho xong xuôi, chắc chắn trước ngày lên sàn giao dịch sẽ cho cô một cái hẹn hẳn hoi.
Vậy cũng coi như có thêm một phương án dự phòng nhỉ? Nhưng thật sự Hạ Lam không mấy tin tưởng vào phương án mỏng manh này, cô vẫn muốn trở về bàn bạc trực tiếp với Văn Minh hơn. Dù sao sau này ghế gia chủ cũng là cậu ta ngồi, cô chỉ được hưởng sái chút ít thành quả, nên là chuyện này cậu ta nhất định phải nhúng tay vào mà làm!
Giờ nghỉ trưa của Trịnh gia không kéo dài quá lâu, nhưng không hiểu ma xui quỷ khiến thế nào, Hạ Lam lại quyết định trở về căn nhà hai tầng của cô. Trái với suy nghĩ vừa về nhà đã được xem phim Hường Quốc, đợi Hạ Lam chỉ là một mảnh an tĩnh đến lạ thường.
Nghi hoặc mở hết các phòng, lại gọi to thêm mấy tiếng.. Tuyệt nhiên không một ai đáp lời. Uể oải nằm dài trên ghế salon êm ái, Hạ Lam nhấc tay gọi một bàn đồ ăn sẵn. Mãi lúc người đưa hàng mang thức ăn tới cô mới nhớ ra chuyện sáng nay. Trước khi cô đi làm Hồng Ngọc đã chạy tới bên xe thông báo cô nàng sẽ cùng Văn Minh ra ngoài ăn trưa!
Cùng nhau đi ăn trưa nữa cơ!
Hẹn hò cũng ngọt ngào quá nhỉ!
Mấy món đồ ăn trên tay Hạ Lam dường như biến thành rơm hết lượt. Cô cảm thấy chúng khô khốc, không một chút vị ngon nào cả nên thảy xuống mặt bàn nhất quyết không thèm ăn uống gì nữa.
Thôi nào Hạ Lam!
Mày đang dần trở nên kì quặc và mất kiểm soát đấy!
Trở lại bình thường đi cưng!
*
Vậy là cả buổi chiều Hạ Lam quyết định ra ngoài tìm lại con ngườithậtcủa mình.
Chuyện chơi cổ Hạ Lam tạm gác lại, cô không có tâm trí nghiên cứu thị trường, hơn nữa lúc này kinh tế biến động lớn nên các chỉ số tăng giảm rất thất thường. Thời gian này nếu còn lao vào sàn giao dịch thì quả thật chẳng khác gì đánh bạc với kẻ chơi gian!
Thế nên bây giờ cô chỉ còn một nơi để đi: chính là trung tâm mua sắm gần đó! Hạ Lam cần lấy vài món đồ khách đặt online đem ra bưu điện gửi hàng. Bình thường công việc này sẽ có bạn Tùng siêu nhơn kiêm nhiệm, nhưng ai bảo anh ta nói từ hôm nay sẽ bận sắp xếp chuyện kiachứ. Hạ Lam dù muốn hay không cũng đành phải thả người, dù sao cô cũng nhận thức được hai vấn đề này cái nào nặng cái nào nhẹ..
Cũng may mặc dù cửa hàng chưa mở, danh tiếng của Hạ Lam chưa lên nhưng công việc buôn bán vẫn diễn ra rất tốt. Mấy ngày trước khi cô trở lại thành phố này cũng đã tiếp tục luôn công việc đăng đồ lên trang cá nhân để bán. Một ngày tuy không kiếm được đến mấy ngàn đơn hàng, nhưng vài ba chục cũng không hề thiếu. Đồ hiệu cao cấp đều trích phần trăm rất lớn, buôn bán như vậy mặc dù lãi không quá nhiều nhưng cũng đủ để cô tiêu dao vui vẻ.
“Văn Minh mặc bộ này thật đẹp!” Đang vui vẻ xách đồ ra ngoài để tới bưu điện cho kịp giờ, Hạ Lam đột ngột bị âm thanh mềm nhẹ này níu chân.
Ôi má, chúng ta không cần có duyên thế chứ! Trưa nay tôi mỏi mắt tìm các vị thì chẳng thấy ai, ngay khi tôi quyết định né xa hai người, hai người lại lập tức xuất hiện?
Song song với tiếng reo của Hồng Ngọc là mấy tiếng xuýt xoa, gào rú đầy thích thú của mấy cô gái bán hàng. Hạ Lam rốt cuộc không nhịn được tò mò, quyết định đứng bên ngoài làm kẻ rình rập.
Nơi này là một cửa hàng cao cấp có cả đồ nam lẫn nữ, món nào món nấy có giá trị xa xỉ vô cùng, nếu lấy lương Hạ Lam hiện tại làm tiêu chuẩn thì đảm bảo cô đi làm một năm cũng không đủ mua một bộ ở đây!
Hừ, chơi sang gớm cơ!
Hạ Lam xiết chặt nắm tay để móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay. Sự đau đớn xua tan mọi xúc cảm ghen tị vừa dâng lên từ tận sâu trong lòng cô. Này Hạ Lam, bọn họ là nam nữ chính, họ ở bên nhau chính là đạo lí, sao mày cứ bị ảnh hưởng để làm gì?
Cứ như kiểu xuyên qua thân xác Nguyễn Hạ Lam sau đó kế thừa luôn sự ganh ghét của nữ phụ này rồi không bằng. Ây gô, không tốt tí nào! Mày là linh hồn đến từ thế giới khác! Mày tuyệt đối không thể để bị thế giới này chi phối hiểu chưa?
Hạ quyết tâm xong xuôi, Hạ Lam vẫn chưa rời đi ngay mà giả bộ ung dung quan sát tiếp. Đứng ở chỗ của cô lúc này góc nhìn rất hẹp, hoàn toàn không thể thấy được Văn Minh. Bởi lúc này cậu ta đang đứng sau mấy con ma nơ canh cao lớn và chúng liên hợp lại với nhau nên cái người hơn mét 8 đó đã bị che khuất toàn bộ. Thứ mà cô thấy được chỉ là nữ chính Hồng Ngọc và một quân đoàn vừa đăng kí gia nhập fan club Văn Minh. Cô hơi nhíu mày, soi mói nhìn kĩ nữ chính một chút. Cô nàng lúc này diện một bộ váy hai dây màu đen ôm sát cực kì gợi cảm, mái tóc đen thẳng được buông thả hai bên vai trắng ngần. Dưới chân cô nàng có một đôi giày cao gót đen đơn giản mà tinh tế. Trên cổ, hai tai và cả bàn tay thanh thoát cũng được điểm trang bằng một bộ trang sức cùng màu tiêm diễm.
Nhìn qua nữ chính lúc này thuần một màu đen, vẻ đẹp mỹ lệ và quyến rũ ấy thật sự giống như thiên sứ bị đày, mê hoặc vô cùng.
Nhưng quả thật với mấy thứ này cô nàng có thể dạo phố được sao?
Tất nhiên là không rồi!
Vậy thì chắc chắn là vừa xong bạn Minh hào phóng đã vươn tay đắp tiền cho cô nàng! Hừ, váy body quyến rũ cơ! Giày cao gót xệch xi cơ! Còn đồ trang sức bằng kim cương đen nữa chứ.. Quá khoa trương rồi!
Ồ..
Khoan đã!
Đồ trang sức bằng kim cương đen?
Hạ Lam khó tin nhìn kĩ lại món đồ đeo trên cổ nữ chính một lần nữa. Quả đúng là kim cương đen! Hơn nữa cái sợi dây chuyền này còn.. Quen quen nữa!
Phải rồi!
Nó giống y hệt sợi dây chuyền tối dạ tiệc hôm đó Văn Minh đem tặng cô!
Tại sao nó xuất hiện ở đây?
Là Văn Minh lấy của cô ra tặng cho Hồng Ngọc? Không đâu.. Không thể nào.. Sợi dây đó của Hạ Lam vẫn nằm ở tầng ba nhà họ Trịnh, Văn Minh đâu thể trở về đó mà lấy ra cho Hồng Ngọc được.. Vậy thì chỉ còn một khả năng, đó là nam chính có những hai sợi dây chuyền bằng kim cương đen!
Tặng cô thì chỉ có duy nhất một món đơn giản, đây tặng cho nữ chính lại đủ cả bộ như vậy.. Trịnh Văn Minh! Cậu cũng thiên vị quá đấy!
Nhưng nếu Văn Minh tặng cái này cho Hồng Ngọc vì cậu ta yêu thích cô nàng, thì lúc đó cậu ta cũng tặng cho cô vì cái gì? Mua chuộc? Xem thử cảm xúc? Hay.. Chỉ đơn giản là tiện tay đưa qua mà thôi?
Tự dưng Hạ Lam cảm thấy trống rỗng.
Phía ngực trái cứ nhức nhối không rõ lí do..
Quái lạ, cô không biết bệnh tim còn có thể lây được đấy, chắc chắn do cô ở cạnh Văn Minh lâu nên bị cậu ta truyền bệnh cho rồi!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!