Tổng Tài Ngược Đãi Phu Nhân - Chương 9: Anh cưng chiều em (1) - 16+
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
592


Tổng Tài Ngược Đãi Phu Nhân


Chương 9: Anh cưng chiều em (1) - 16+


Hy Mộc mê man suốt cả ngày hôm sau, đến tối thì tỉnh giấc. Cô hí nhẹ đôi mắt sưng nhìn căn phòng quen thuộc, bất giác thở phào nhẹ nhõm.

Bàn tay to ấm áp nắm lấy tay cô thật chặt, thay cho lời nói “em an toàn rồi” đầy cảm động. Cô lay lay tay anh. Vương Khiêm giật mình mở mắt, tay lay lay thái dương mệt mỏi. Mấy ngày nay do bận bịu công việc, đến khi có thể ngủ thì lại không ngủ được. Từ khi Trà Ni đi, anh đã không thể ngủ yên giấc. Nhưng vào đêm ôm cô ngủ trong lòng, anh cảm thấy như gánh nặng tan biến, mơ mộng đẹp. “Từ khi Trà Ni đi” cụm từ ấy luôn gắn liền với Vương Khiêm, cô ấy làm đảo lộn cuộc sống của anh, khiến anh sống như chết.

– Khiêm, em đau…

Vết thương trên môi cô hở miệng, do lúc nãy thấy anh mà vui mừng cười nhẹ làm miệng vết thương bong ra, máu chảy loang từ môi xuống cằm.

Anh nhẹ nhàng lấy khăn lau vết máu cho cô, dùng miệng ngậm lấy môi dưới của cô. Hy Mộc mở to mắt, cô phát hoảng, tay bấu lấy bờ vai rộng rắn chắc của anh.

Đầu lưỡi anh mân mê đôi môi của cô, xoa dịu vết thương bướng bỉnh. Hy Mộc như tan chảy, đầu óc trống rỗng, tay rút về đặt lên ngực anh, từ từ nhắm mắt lại.

Sau một hồi “cầm máu” thì anh buông cô ra. Nhìn điệu bộ của cô trông quá đáng yêu, khóe môi anh cong lên:

– Đó là cầm máu, không phải để em hưởng thụ.

Hưởng thụ gì chứ, hai gò má Hy Mộc đỏ ửng, đẩy anh ra, môi mấp máy muốn nói. Vương Khiêm vội lấy hai tay đặt lên má cô:

– Nếu em nói thì anh phải cầm máu lần nữa.

Nghe vậy cô liền ngoan ngoãn im miệng, mấy ngày qua, điều duy nhất cô hiểu ra là – nghe lời anh là con đường sáng suốt.

Anh gõ dùng ngón trỏ và ngón giữa gõ nhẹ vào trán cô, sau đó bước đi.

– Anh…

Hy Mộc nói nhỏ, môi không động đậy, không rõ chữ.

– Anh đi đâu?

Vương Khiêm xoay người:

– Tắm. Anh ngủ ngồi cả ngày rồi, tối nay phải ôm em ngủ.

Tiếng nước chảy mị hoặc lan ra từ phòng tắm. Cô gái nhỏ thì đang một mình hạnh phúc…

Anh ngủ ngồi cả ngày? Ý là trong lúc cô ngủ anh vẫn ngồi cạnh nắm tay cô? Chẳng hay cô bị hành hạ như thế mà vẫn ngủ ngon được. Hy Mộc tủm tỉm cười, môi vẫn không mở rộng ra như lời anh nói.

Quấn chiếc khăn tắm ngang hông, chỉ che phần dưới bước từ nhà tắm ra. Vài giọt nước còn vương vấn trên bờ vai rộng, khuôn bụng chuẩn 6 múi của anh. Mái tóc ước rủ xuống trông anh thêm phần quyến rũ. Anh đi đến chiế tủ màu đen lấy một bộ Pijama màu đen, rồi quay qua cô ;

– Em mặc màu gì?

Sao lại hỏi chuyện đó? Cô là thể loại thì mà phải trả lời anh mấy câu như vậy chứ. Hy Mộc nhíu mày phản đối anh.

Vương Khiêm bỏ bộ Pijama trong tay xuống. Dùng tay kéo chăn Hy Mộc ra, bộ váy ngủ màu trắng vừa vặn với khuôn người tuyệt hảo của cô ánh lên sức hút. Cô dành lại chăn cho mình, mặt đỏ ửng trách thầm anh.

Khóe môi anh cong lên một đường tuyệt mĩ. Lấy trong tủ một áo choàng màu trắng thêu rồng phía lưng, lịch lãm khoác vào rồi nằm cạnh Hy Mộc.

Anh ôm cô vào lòng, tuyệt đối nhẹ nhàng vì sợ làm đau cô. Hy Mộc thì đang đỏ bừng mặt vì xấu hổ. Tay anh mân mê cái mông trắng nõn của cô, như vuốt ve con mèo nhỏ. Hy Mộc giật bắn đẩy anh ra nhưng bị anh gì chặt lại:

– Anh đã thấy hết rồi, không việc gì phải xấu hổ.

Vương Khiêm, anh thật đáng chết. Đang oán hận anh trong lòng thì không khí trong phòng bỗng trầm hẳn xuống. Sao thế, lúc này còn rất vui mà. Cô ngước lên nhìn anh, bắt gặp ánh mắt của nhau, cô rụt rè cuối đầu xuống. Anh nhắm mắt, giọng nói trầm ấm vang lên trong không gian:

– Anh đau lòng khi thấy em như vậy.

Hy Mộc rưng rưng, anh đau lòng vì cô. Điều mà cô ao ước ai đó có thể vì cô mà như vậy. Từ bé đến lớn đều là tự một mình cô chống chọi. Bị bạn bè xa lánh, bắt nạt, tạt nước bẩn, đánh đập thậm chí đốt sách vở của cô, đều là cô tư mình gồng chịu. Không một ai vì cô một lần mà đau lòng, vì cô mà nắm lấy bàn tay nhỏ bé bảo vệ cô. Anh làm cô xúc động rồi đấy, anh biết cô đang khóc nên ôm chặt cô hơn, khuôn mặt vẫn bình thản:

– Có gì muốn nói với anh không?

Cô vòng tay ôm chặt anh sụt sịt. Điều này khiến Vương Khiêm có chút bất ngờ, nhưng anh hạnh phúc.

– Ba em mất lúc bé, mẹ có gia đình mới. Vì gia đình mới có điều kiện nên mẹ không còn nhớ đến em nữa. Em tự học, tự sống đến bây giờ đều cùng Lạc Hiên. Nhưng hắn…

Cô nấc nhẹ trong lòng anh.

– Em an toàn khi ở bên anh. Vì vậy nên đừng chạy đi đâu nữa.

Cô gái này anh muốn bảo vệ, chắc chắn là như vậy. Dường như vết thương những năm qua đã lành miệng, anh hy vọng sẽ không còn một Tố Trà Ni nào nữa. Hy Mộc, anh yêu em.

– Em yêu anh nhé?

Cô ngước đầu nhìn anh, cô không muốn đau khổ nữa, anh là người đầu tiên nói với cô, cô đã an toàn, là người đầu tiên khi cô mở mắt sẽ nhìn thấy, là người bồng cô ra khỏi những nguy hiểm, đớn đau. Cô sẽ thử lòng mình, và quan trọng hơn hết, có lẽ cô cũng đã phải lòng người đàn ông nguy hiểm này rồi.

Anh bất ngờ cúi nhìn cô, khuôn mặt vẫn bình tĩnh, nhưng trong lòng thì đầy rối bời.

– Em…em không biết phải làm gì…em chỉ muốn ở bên anh, muốn anh ôm em…mặc dù anh đối xử với em có chút tồi tệ…nhưng em…

– Anh biết rồi.

Vương Khiêm ôm Hy Mộc vào lòng, cô cũng chôn mặt mình vào, muốn hít lấy hết hương thơm từ lòng ngực anh.

– Đợi đến khi em khỏi, anh sẽ ăn sạch em.

Ăn..? Ăn cô? Đồ xấu xa. Cô giận dỗi đẩy anh ra, nhắm mắt ngủ. Anh cũng quay sang bên khác. Anh có thể làm vậy với cô sao? Đáng ghét, không có anh ôm cô không thể ngủ được.

Cô nhìn anh, rồi lại nhắm mắt, rồi lại nhìn. Sau đó quyết định kéo nhẹ áo anh để anh quay sang nhưng anh chỉ nằm im bất động.

Hy Mộc thất vọng trề môi, không biết phía bên kia có một người đàn ông vừa ngủ vừa cười.

– Ahh….đau

Anh liền quay sang thật nhanh ôm cô.

– Ở đâu?

– Không có. Ôm em.

Hy Mộc cười hì hì nắm tay áo anh. Khuôn mặt anh vẫn bình thản, tâm vẫn vậy, chỉ là cô bé này dám gạt anh. Đợi cô khỏi sẽ xem anh phạt như thế nào.

Ngoài kia màn đêm yên ả buông xuống căn biệt thự to và rộng. Và trong căn phòng rộng lớn, có hai trái tim đang hòa quyện vào nhau, ấm áp và hạnh phúc.

_________________________________-

**bíp bíp** ( tiếng chuông tin nhắn điện thoại Hy Mộc)

– Con gái, con đang ở đâu vậy?

***mẹ Hy Mộc tìm đến rùi. Các bạn cho sao để Bemy viết nữa nhaaaaaa. Bí mật nhỏ là mẹ Bemy cũng ác luôn =)) cũng hành hạ cô bé luôn, cả cô em cùng mẹ khác cha cũng mon men đi gạ gẫm Vương Khiêm. But everybody don’t worry Bemy sẽ dizz cô em xĩu luôn:)))) ***

Mình thấy truyện này nên sửa tên lại =)) Chả thấy anh ngược chỉ thấy người ngoài ngược nên mọi người thông cảm, em lỡ đặt tên vậy rồi:(

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN