Ôn Thất Bạch mở mắt, cố gắng nhìn tình huống xung quanh, lại phát hiện mình bị nhét vào trong balo du lịch, xung quanh một mảnh đen kịt, cái gì cũng không nhìn thấy.
Trương Nghiêu từng nói qua, cái thiết bị định vị trên cổ cho dù cắt đầu cũng không làm xong, hiện tại cậu cũng chỉ có thể hy vọng xa vời Tô Cảnh Dược có thể nhanh chóng tìm được cậu, trước khi cậu bị lột da cho vào nồi nấu.
“Tại sao lại có bộ định vị cao cấp như vậy? “Xe dừng lại, Ôn Thất Bạch bị một người đàn ông khác từ trong túi kéo ra, từ trên xuống dưới kiểm tra nhiều lần, “Mày cũng đừng gây phiền toái cho tao, làm nghề này vốn kiếm không được tiền, chẳng may chủ nhân mày tìm tới cửa, nói không chừng bọn tao sẽ ngồi tù.
“
Người đàn ông chú ý tới thiết bị định vị trên cổ Ôn Thất Bạch, có vẻ như hắn ta không muốn nhận phiền toái này.
Người có thể mua được loại thiết bị định vị này tuyệt đối sẽ không phải là người bình thường, nếu như hắn nhận vụ này, nói không chừng sẽ gặp phải phiền toái lớn, hắn cũng không muốn rước phiền toái.
“Tôn ca, lần này người ta cho vụ này, cứ ném nó vào trong dòng sông ven thành phố là được, tuyệt đối sẽ không có việc gì.
“Người đàn ông đồng lõa cùng bắt Ôn Thất Bạch cười giải thích, “Anh đã thuần thục vậy rồi, thoát khỏi máy theo dõi thì sẽ không ai biết là anh làm, tiền này rất dễ kiếm nha.
“
Cho dù có thiết bị định vị, chỉ cần trước khi chủ nhân phát hiện ném xuống sông, đến lúc đó còn không phải là chết không có bằng chứng à.
Người đàn ông được gọi là Tôn ca sau khi nhìn thấy số tiền liền trợn to hai mắt lộ vẻ tham lam, con số này là bọn họ bắt chó mèo hai ba năm cũng không kiếm được, lúc này liền vỗ ngực cam đoan, “Tin không được người khác còn không tin được anh đây sao, không phải là ném xuống sông sao, chúng ta hiện tại đi luôn.
“
Ôn Thất Bạch lại bị bỏ vào túi du lịch, ném vào cốp xe máy cũ nát.
Tôn ca ném tàn thuốc xuống đất, vặn vặn chân, lúc này mới bước lên xe máy, chim chết vì ăn người chết vì tiền mà, sau hôm nay hắn sẽ nghỉ ngơi 2 năm, chờ tránh thoát khỏi điều tra lại quay lại, cũng chỉ là một con mèo cưng mà thôi, nhiều nhất nửa năm, chủ nhân liền quên sạch sẽ, đổi lại sủng vật mới, ai còn có thể nhớ rõ con mèo đen này.
Ôn Thất Bạch bị một đường lăn lộn đến sông rìa thành phố, thằng nào ném búa vào cốp xe máy, quả thực, luôn đập vào đầu cậu, sắp bị đập thành ngu ngốc.
Ôn Thất Bạch gian nan đem búa dời đi, sức lực vẫn chưa khôi phục.
Cuối cùng, xe máy dừng lại, Ôn Thất Bạch bị người xách chân sau kéo ra.
Ôn Thất Bạch gian nan chớp chớp mắt, lần đầu tiên nhìn thấy mặt trời sau đó chính là một dòng sông chảy xiết, tốc độ dòng chảy làm cho cậu có loại cảm giác nhìn thấy địa ngục.
Người đàn ông xách chân Ôn Thất Bạch nhấc lên, mạnh mẽ ném vào dòng sông.
Cuối cùng còn cảm khái một câu, “Con mèo nhỏ, vận mệnh tốt đến cuối cùng đều phải chết sao? “
Vận mệnh tốt cái quỷ, Ôn Thất Bạch vươn móng vuốt che mũi mình, phòng ngừa lúc rơi xuống nước bị sặc.
Trước khi rơi xuống nước cuối cùng hít sâu một hơi, nhắm mắt lại, chìm xuống đáy nước.
Chấm đỏ trên máy tính văn phòng tổng giám đốc nhấp nháy hai cái, cuối cùng không còn dấu vết nào nữa.
Tô Cảnh Dược lúc này đẩy cửa văn phòng ra.
Máy tính vẫn đang không ngừng quét tín hiệu, trên màn hình nhảy ra một ô màu đỏ.
『Tín hiệu bị mất, nhấp vào để xem tín hiệu tọa độ cuối cùng.』
“Tô tổng, việc ngài phân phó đã hoàn thành, có muốn bắt đầu tìm kiếm hay không.
“Mệnh lệnh phong tỏa đã hạ xuống, hiện tại chờ bắt đầu tìm, nhưng thành phố này lớn như vậy, muốn tìm một con mèo đen bình thường có thể nói là mò kim đáy biển, gần như không có khả năng.
“Trước tiên điều tra giám sát, để Lục Mạch dẫn người theo tôi đi sông rìa thành phố.” Tô Cảnh Dược đại khái nhìn lướt qua tọa độ, cầm lấy áo khoác trên lưng ghế, phân phó nói.
“Vâng.
“
Lúc Tô Cảnh Dược chạy tới bên bờ sông rìa thành phố, sắc trời đã tối xuống, trên mặt sông thổi tới gió lạnh như băng, Tô Cảnh Dược đứng bên trên cầu, trong tay cầm điện thoại di động.
Vị trí hiển thị cuối cùng của tín hiệu không phải là trên cầu.
Không phải trên cầu, mà đó là…!Trong nước…!
“Tô Cảnh Dược! Tô Cảnh Dược, anh bình tĩnh một chút, nước lớn như vậy anh nhảy vào cũng không tìm thấy, chờ năm phút, năm phút, năm phút có được không? “Lục Mạch mắt thấy không đúng lập tức ôm lấy Tô Cảnh Dược, nói đùa à, con sông này cũng không phải là dòng suối nhỏ trong Thầyng viên, nhảy xuống chính là chín phần chết một phần sống đó, hắn cũng không gánh nổi trách nhiệm này.
Trong mắt Tô Cảnh Dược chỉ có nước chảy chảy xiết, loại nước sông này, Ôn Thất Bạch phải làm sao bây giờ? Nếu thực sự bị ném vào, anh nên làm gì bây giờ!
Lục Mạch bị Tô Cảnh Dược đẩy ra, trơ mắt nhìn Tô Cảnh Dược nhảy vào trong dòng sông chảy xiết.
“Đều đơ ra đó làm gì, đi xuống cứu người đi.
“Lục Mạch không biết bơi, cũng không dám đi xuống, chỉ có thể quát lớn với một đám người chung quanh.
Phạm vi tìm kiếm mở rộng, Lục Mạch lấy giấy bút ra tính toán thời gian và khoảng cách trôi dạt, vẽ một vị trí trên sông, trọng lượng của mèo đen kết hợp với tốc độ dòng sông, tính toán ra khoảng cách trôi dạt, hạ lưu có đập, nhất định có thể ngăn cản, phân định phạm vi tìm được cũng chẳng qua là vấn đề thời gian.
Lúc Tô Cảnh Dược bị Lục Mạch từ trong nước kéo ra, môi đều lạnh đến tím tái.
“Người đủ rồi, cậu đi nghỉ ngơi một chút, chờ tìm được tôi thông báo cho cậu.
“Lục Mạch chỉ có thể khuyên bảo như vậy, những thứ khác hắn không có biện pháp nói, hắn hiểu được trọng lượng của con mèo này trong lòng Tô Cảnh Dược, con mèo này nếu xảy ra chuyện, thành phố này không chừng đều sẽ bị thay máu.
Tô Cảnh Dược không nghe đề nghị của Lục Mạch, chỉ từng bước từng bước đi về phía trước, từng tấc từng tấc tìm kiếm bóng dáng Ôn Thất Bạch trên mặt nước.
Lạnh…!Cái lạnh thấu xương…!
Ngón tay Ôn Thất Bạch giật giật, cảm giác được có thứ gì đó mềm mại xẹt qua trên khuôn mặt lạnh như băng của mình.
Lông mi dính băng sương gian nan giật giật, Ôn Thất Bạch chậm rãi mở mắt ra, đập vào mắt chính là một cái bóng màu nâu, cái bóng kia “ư ư” kêu r3n, đầu lưỡi ấm áp không ngừng xẹt qua gò má lạnh lẽo của cậu.
Đây là…!Teddy ở đài thi đấu dưới lòng đất, Ôn Thất Bạch nhớ lại, gian nan di chuyển thân thể nhìn tình cảnh của mình, thân thể một nửa ở trong dòng sông thấu xương, một nửa nằm sấp trên mặt đất, trên người mặc áo ngủ mỏng manh, từng đợt rét lạnh thấu xương truyền vào trong thân thể.
(Truyện chỉ đăng tải duy nhất tại Wattpad.com Linh0068: https://.wattpad.com/user/Linh0068)
Ôn Thất Bạch giật giật ngón tay cứng ngắc, gian nan từ trong nước bò ra, rét lạnh đã khiến đầu óc cậu không tỉnh táo hoàn toàn, không cách nào suy nghĩ, chỉ có thể theo bản năng thúc đẩy thân thể động tay chân từ trên mặt đất lạnh lẽo đứng lên.
Đột nhiên, Teddy giật giật lỗ tai, cảnh giác nhìn về một hướng, thấp giọng hướng về phía Ôn Thất Bạch “Gâu” một tiếng, chạy vào trong rừng cây lá rụng hết.
Ôn Thất Bạch không nghe thấy cái gì, nhưng vẫn gian nan đi theo Teddy, bước ra bước cứng ngắc, từng bước từng bước đi vào trong rừng cây nhỏ.
Teddy dẫn Ôn Thất Bạch dần dần đi ra khỏi phạm vi ven sông, đưa Ôn Thất Bạch lên một con đường nhỏ.
Lúc này mới lắc lắc cái đuôi, ngồi xổm tại chỗ nhìn Ôn Thất Bạch.
“Mày không đi với tao sao?” “Ôn Thất Bạch nhìn con Teddy kia ngồi xổm tại chỗ bất động, vươn tay đỡ cột đèn đường, thắc mắc nói.
Teddy ngồi xổm trên mặt đất nhìn Ôn Thất Bạch, lại quay đầu nhìn khu rừng nhỏ kia, trong ánh mắt có không nỡ, có hoài niệm.
Xem ra, chỗ này đối với con Teddy có ý nghĩa đặc thù gì, mới làm cho nó lưu luyến như vậy.
Teddy chỉ do dự một lúc, đưa ra quyết định của riêng mình, nó, không đi.
Khóe môi xanh bệch của Ôn Thất hơi cong lên, hướng về phía Teddy nở nụ cười, “Cảm ơn mày, rất cám ơn mày đã cứu tao.
“
Con Teddy này có chuyện riêng phải làm, có lý tưởng của mình phải bảo vệ, cậu chỉ có thể lựa chọn chúc phúc, cùng cảm ơn.
Teddy vẫy đuôi, ngồi xổm tại chỗ, nhìn Ôn Thất Bạch từng bước từng bước biến mất trên con đường tối tăm.
Không có xe cũng không có người, nước trên người Ôn Thất Bạch đều đóng thành băng, đầu óc cũng không cách nào tự hỏi, mơ mơ hồ hồ chỉ muốn đi phía trước đi.
Ánh sáng!
Phòng bảo vệ của nhà xưởng xa xa lóe chút ánh sáng, Ôn Thất Bạch gian nan mà vỗ vỗ cửa nhà xưởng.
Chú bảo vệ cho Ôn Thất Bạch mượn điện thoại, lại cho cậu một ly nước ấm.
Đã một năm trôi qua, Ôn Thất Bạch chẳng nhớ số điện thoại của ai, trong đầu nhớ duy nhất chính là dãy số của Tô Cảnh Dược, nhưng hiện tại lại không thể ấn số, sau một lú khó hăn ấn sai số trên màn hình, điện thoại cuối cùng cũng liên hệ được.
“Alo? Ai đó?”
Âm thanh oa oa của một thiếu niên vang lên, Ôn Thất Bạch thiếu chút nữa rơi nướ mắt, hơi hơi hé miệng, nửa ngày mới kêu ra một cái tên, “Vệ Khanh.”
“Tiểu…! Tiểu Bạch!” Vệ Khanh bên kia nháy mắt liền tỉnh táo lại, Ôn Thất Bạch không khóc nhưng anh lại trước khóc, một bên khóc một bên lau nước mắt còn một bên nói, “Con tiện nhân Hứa Thêu kia bảo cậu chết rồi, tôi đi tìm Thầy ta rất nhiều lần nhưng Thầy ta bảo cậu đã chết, Tiểu Bạch, Cậu cuối cùng đã đi đâu vậy, tôi vội muốn chết rồi.”
Ôn Thất Bạch khóe miệng hơi cong, con ngươi cong thành một độ cong xinh đẹp, thấp giọng an ủi nói, “Được rồi cậu đừng khóc, tôi ở ngoại thành, cậu lại đây đón tôi đi.”
Vệ Khanh là bạn từ nhỏ của Ôn Thất Bạc, so với Ôn Thất Bạch thì nhỏ hai tuổi, từ nhỏ hai người cùng nhau lớn lên.
Vệ Khanh một đường khóc oa oa mà đến đây, thời điểm thấy Ôn Thất Bạch khóc còn thảm hại hơn, đi đến giữ chặt tay Ôn Thất Bạch, chạm vào làn da lạnh lẽo đến xương Ôn Thất Bạch, lại tiếp tục khóc.
Vệ Khanh từ nhỏ đến lớn không có yêu thích đặc biệt gì, chính là thích khóc, kiểm tra được thành tích tốt cũng khóc, kém cũng khóc.
“Tiểu Bạch, là ai hại cậu biến thành như vậy?” Trên đường trở về thành phố Vệ Khanh cũng khóc đủ, mới hít hít cái mũi hỏi Ôn Thất Bạch.
Ôn Thất Bạch đã sớm bị đông lạnh mất đi ý thức, đôi mắt nhắm lại, làn da tái nhợt, như một tượng điêu khác tinh tế.
Thời điểm ý thức lại lần nữa trở về thân thể, Ôn Thất Bạch gian nan mà mở to mắt, đập vào mắt chính là một mảnh tuyết trắng.
“Cậu như thế nào cũng không làm người khác bớt lo, bị lạnh đến thế này, đến bệnh viện muộn chút nữa cậu liền nằm chờ chết đi.!” Tiếng khóc tàn bạo ở bên tai vang lên.
Ôn Thất Bạch liếc mặt, đây không phải là bạn từ bé của mình, Vệ Khanh sao, cậu nhớ ra cậu hình như là xuyên trở về rồi.
“Hôm nay là ngày nào?” Ôn Thất Bạch lập tức ngồi dậy, túm chặt cánh tay Vệ Khanh, sau đó hô đau một tiếng, lúc này mới cảm giác được toàn thân đều đau.
“Ông nội ơi, tôi bảo cậu đấy ~ cậu đừng lúc thì kinh ngạc lúc thì rống lên nữa, tôi bị cậu dọa nhập viện mất.” Vệ Khanh bị Ôn Thất Bạch hù chết rồi, cả người tổn thương do giá rét, bác sĩ cũng chưa gặp qua loại tình huống này.
Ôn Thất Bạch lúc này mới ngoan ngoãn nằm xuống, nhìn trần nhà, tự hỏi toàn bộ ngọn nguồn sự việc.
“Hôm nay 12 tháng 3, cậu đã hôn mê ba ngày.” Vệ Khanh kéo chăn cho Ôn Thất Bạch, “Cậu bị làm sao mà mua đông lạnh như vậy, lại nhảy xuống sông tự ngược đã bản thân.”
Ôn Thất Bạch:……
Ngày 12 tháng 3.
Ôn Thất Bạch vuốt băng gạc trên đầu, chẳng lẽ những việc đã trải qua đều là giấc mộng Nam Kha (*)?Cậu thực sự không hiểu được.
(*)Giấc Mộng Nam Kha: Trong tiếng Hán có một câu thành ngữ “Giấc mộng Nam Kha”, được dùng để hình dung cõi mộng ảo hoặc một việc không tưởng không thể thực hiện được của ai đó.
Thành ngữ này có nguồn gốc từ cuốn tiểu thuyết “Tiểu sử Nam Kha Thái Thú” của Lý Thầyng Tá Đường triều Trung Hoa thế kỷ 9 Thầyng nguyên.
“Cậu không cần lo lắng, tôi đã nhờ người khác điều tra, nghe nói cậu ta đã phái người đi điều tra, không lâu nữa sẽ tống hết bọn chúng vào nhà giam.” Vệ Khanh lần này không đạt mục đích thề không bỏ qua.
“Phải không?” Ôn Thất Bạch không chút để ý mà hỏi Vệ, “Còn có người lợi hại như vậy à? Bạn của cậu?”
“Thực ra tôi cũng không quen, là bạn của thầy tôi, tên Lục Mạch.” Vệ Khanh gãi gãi đầu, cười hì hì trả lời.
Ôn Thất Bạch:……!Lục Mạch!.