Tổng Tài Nhà Bên Và Con Mèo Của Hắn - Chương 3-4
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
48


Tổng Tài Nhà Bên Và Con Mèo Của Hắn


Chương 3-4


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 3

Ôn Thất Bạch chậm rãi lắc lư trên nóc biệt thự, cái gì mà phá chủ nhân, cậu còn chẳng thèm đâu, cùng lắm thì trốn sáu tháng, khu biệt thự này tuy rằng không tính là lớn, cũng không tính là nhỏ, tìm kiếm cũng rất phiền toái, huống chi mèo đen chỉ cần trốn ở nơi tối tăm, nhắm mắt lại liền không ai tìm được.

Dưới lầu có không ít người gọi tên cậu, Ôn Thất Bạch lại đi qua một ngôi nhà, rốt cục nhìn thấy địa điểm cần đến.

Có hai con mèo ngồi xổm trên nóc nhà phơi nắng, thấy Ôn Thất Bạch tới còn lười biếng “meoo” một tiếng.

Hai con mèo này là hai người bạn xấu sau khi Ôn Thất Bạch biến thành mèo kết bạn được, một con mèo đồi mồi (1) đực, một con mèo cáo hoa (2) béo.
Nghe nói chỉ gen màu của mèo cái đặc biệt, thì mới có thể có ba màu sắc và hoa văn trở lên, nhưng con mèo cáo hoa này lại hết lần này tới lần khác là đực, nếu không phải mèo cáo hoa thật sự có ch ym nhỏ, Ôn Thất Bạch sống chết cũng không tin còn có loại tồn tại trái ý trời như vậy.

Mèo đồi mồi gọi là Chiến Quốc, mỗi ngày đều giống như một con chim ngủ không tỉnh, mắt cá chết, nghe nói chủ nhân của nó họ Thắng, tự xưng là con cháu của Tần Thủy Hoàng, cho nên mới có cái tên này.
” Tần Thủy Hoàng chiến thắng kết thúc thời đại chiến tranh, con mèo của tôi phải tên là Chiến Quốc “, Ôn Thất Bạch lần đầu tiên nghe được lời giải thích này đặc biệt muốn cho Chiến Quốc một cây nến.

Lúc này, mèo cáo hoa đang ngồi xổm bên cạnh Chiến Quốc li3m lông cho Chiến Quốc.

Lỗ tai Chiến Quốc giật giật, nghe được dưới lầu có không ít người gọi tên Ôn Thất Bạch, vươn móng vuốt vỗ vỗ Ôn Thất Bạch.

Ôn Thất Bạch cầm móng vuốt ngồi xổm ở bên kia, tư thế này là tư thế mèo thích nhất, tục xưng là ” Nông dân sủy” (3), đem hai móng vuốt giấu lại đặt ở dưới bụng, cáo hoa cùng Chiến Quốc rất thích tư thế như vậy, dần dà Ôn Thất Bạch cũng bị âm thầm đồng hóa, giấu đi cũng rất thoải mái.

“Tiểu Hắc? “Từ dưới lầu truyền đến giọng nói to của gia chủ họ Thắc, chủ của Chiến Quốc, “Tôi không thấy, có phải ở trên nóc nhà hay không? Chiến Quốc nhà tôi cũng thích trèo lên nóc nhà.


Mẹ nhà nó, không sợ đối mạnh chỉ sợ đồng đội ngu, móng vuốt còn chưa giấu nóng đã bại lộ.

Ôn Thất Bạch giậm chân chạy đi, Chiến Quốc cùng Lan Hoa lại rất ngu ngốc, vừa thấy Ôn Thất Bạch bắt đầu chạy, cũng hưng phấn đuổi theo, nhất là cáo hoa, quả thật không phụ danh hiệu đồng đội heo.

Vừa chạy còn vừa ngửa mặt lên trời thét dài, “Ngao ô ~ meo meo meo ~”
Ôn Thất Bạch thật sự muốn đem hai mặt hàng này từ trên nóc nhà đá xuống, bất đắc dĩ đã có không ít người chú ý tới mái nhà.

“Ở đằng kia! Tôi thấy, có ba con mèo! “Người đầu tiên trèo lên nóc nhà liếc mắt một cái liền nhìn thấy ba con mèo đang chạy trên nóc nhà, trong đó màu đen đặc biệt dễ thấy.

Ban ngày một thân da đen quả nhiên không an toàn.

Ôn Thất Bạch từ trên nóc nhà bò xuống, vừa vặn đối mặt Tô Cảnh Dược.

Tô Cảnh Dược trán đổ mồ hôi, hơi thở hổn hển, nhìn về phía Ôn Thất Bạch.

“Tiểu Hắc.” Tô Cảnh Dược cũng không dám tới gần, vừa tới gần Ôn Thất Bạch liền muốn chạy, chỉ có thể đứng cáchđó không xa nhìn quan sát Ôn Thất Bạch.

Ôn Thất Bạch cảnh giác lui về phía sau, hôm nay mình náo loạn động tĩnh lớn như vậy, nếu thật sự bị bắt trở về, nói không chừng sẽ bị nhốt lại, cậu cũng không muốn thật sự giống như mèo ở trong một gian phòng trải qua cả đời.
Ôn Thất Bạch chạy về phía bên kia, mục đích của cậu là vườn hoa nhỏ, nơi đó cây cối nhiều cỏ, tương đối dễ ẩn nấp, cẩn thận ẩn nấp hẳn là sẽ không bị bắt.

Đương nhiên, điều kiện tiên quyết cho tất cả sự kiện đều là dưới tình huống này hai tên ngu ngốc Chiến Quốc và cáo hoa không chạy theo, một mảnh lá chuối không che nổi 3 con mèo, hai con mèo ngu ngốc này lại làm cái gì nữa…
Ôn Thất Bạch tặng Chiến Quốc cùng cáo hoa một móng vuốt, anh trai ta đây tính mạng đều đặt ở vườn hoa phía dưới kia, hai đứa ngu ngốc này nên về nhà ăn cơm đi.
Cáo hoa bị Ôn Thất Bạch quất một móng vuốt, lăn sang bên cạnh, nhưng lại lăn qua lăn lại, quả thực giống như là cố ý vậy.

Nhưng cũng may Cáo hoa không tạo ra tiếng ồn, chỉ yên lặng ngồi xổm ở bên cạnh li3m lông mình, Chiến Quốc ngồi xổm giống như một môn thần, trong miệng động một chút, đang nhai con châu chấu không biết từ chỗ nào.
Ôn Thất Bạch đột nhiên cảm thấy con đường chạy trốn của cậu đặc biệt gian nan.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Ôn Thất Bạch cảnh giác nhìn bốn phía.

Toàn bộ khu biệt thự đều bị lật tung, liên tiếp có tiếng gọi tên Ôn Thất Bạch.

Chỉ có Husky rất bình tĩnh, ngậm mâm cơm của mình đi ra, ở trước cửa nhà Ôn Thất Bạch đi một vòng rồiđi về phía tiểu hoa viên.

Đợi đến khi trong tầm mắt xuất hiện một bóng chó màu trắng bạc, Ôn Thất Bạch lại càng muốn mắng mẹ nhà nó, một đám này đều là đồng đội heo.

Husky đặt khay trước mặt Ôn Thất Bạch, tự mình ngồi xổm xuống.

Sau đó trên mặt tiện nhân này rõ ràng xuất hiện biểu tình nghi ngờ, ngửa mặt lên trời thét dài, ” Gâu Gâu Gâu Gâu! “
Ôn Thất Bạch:…!Sự thật chứng minh, đắc tội ai cũng không thể đắc tội Husky, nó sẽ dây dưa với cậu đến phát điên.

Ôn Thất Bạch nâng móng vuốt lên cào thêm một nhát trên mặt Nhị Cáp, làm cho đồ họa “x” trên mặt Husky biến thành “*”.

Husky hừ hừ vài tiếng, lại bị cáo hoa và Chiến Quốc vây công, chống đỡ không nổi, ngùng khay cơm của mình nhanh chóng chạy về phía nhà, một đường còn không quên vừa quay đầu lại nhìn Ôn Thất Bạch bên này một bên ngửamặt lên trời kêu lên, “Gâu Gâu ~ Gâu Gâu Gâu ~”
Ôn Thất Bạch:…!
Cáo hoa và Chiến Quốc ngay sau đó cũng được chủ nhân gọi rời khỏi hoa viên.
Không có đồng đội heo liên lụy, Ôn Thất Bạch tìm một góc nằm sấp xuống, nhìn mặt trời từng chút từng chút lặn, thế nhưng không ai có thể tìm được cậu nữa.

Không ai có thể nghĩ rằng một con mèo dùng chỉ số thông minh của con người để trốn họ.
Sắc trời dần dần tối sầm lại, cuối hoa viên xuất hiện thân ảnh Tô Cảnh Dược, từng bước từng bước chậm rãi mà đến, ngồi xổm bên cạnh lá chuối.

Tô Cảnh Dược cúi đầu nhìn dấu chân mèo nho nhỏ bị giẫm lên bên cạnh lá chuối, thấp giọng thở dài.

Nửa năm trước khi nhìn thấy con mèo nhỏ kia, cậu còn nhỏ đáng thương, nằm sấp trong đống rác rưởi, sắc bén nghiếnrăng, ai cũng không cho tới gần, cho đến khi đầu óc Tô Cảnh Dược nóng lên nhặt mèo con về nhà, từng chút từng chút nuôi lớn.
Nhìn cậu từng chút từng chút mập lên từng chút từng chút mập lên, Tô Cảnh Dược trong lòng điên cuồng tràn ngập một loại cảm giác khó hiểu, bắt đầu mỗi ngày lo lắng cậu ăn không đủ no, lo lắng Husky nhà bên sẽ bắt bạt cậu, lo lắng buổi tối ngủ quá lạnh, lo lắng cậu bị thương, lo lắng cậu sinh bệnh, ngay cả cuộc sống hỗn loạn làm việc và nghỉ ngơi cũng từng chút từng chút sửa lại, nữ nhân cũng cắt đứt sạch sẽ, không vì cái gì, chỉ là sợ những nữ nhân kia sẽ bắt nạt Tiểu Hắc, sợ Tiểu Hắc không thích họ.

Nhưng cuối cùng, người nói nặng lời vẫn là chính mình, tức giận đuổi cậu vẫn là mình.

Bầu trời bắt đầu tối và nhiệt độ giảm xuống.

Một tiếng hắt hơi nhỏ đặc biệt đáng chú ý trong khu vườn nhỏ.

Ôn Thất Bạch hít hít mũi, chẳng lẽ sức chống cự của cậu đã yếu đến mức này? Đều tại Tô Cảnh Dược.

“Ra ngoài đi, anh không bắt em.

“Tô Cảnh Dược ngồi trên băng ghế dài thấp giọng mở miệng, cởi áo khoác ra đặt ở
bên cạnh, “Lạnh thì lại đây ngồi.


Ôn Thất Bạch cẩn thận nhìn Tô Cảnh Dược, thấy anh có vẻ thật sự không có ý muốn bắt cậu, lúc này mới run rẩy mang sương đầy người đi tới, nhảy lên ghế dài, giẫm lên áo khoác Tô Cảnh Dược, dùng áo khoác lau móng vuốt dính bùn.

Tô Cảnh Dược đưa tay sờ sờ bộ lông lạnh lẽo của Ôn Thất Bạch, bất đắc dĩ thở dài, “Nói em ngốc em còn không thừa nhận, cái vòng tròn này chỗ nào dễ lăn lộn đâu, em ngốc như vậy sớm muộn gì cũng bị người ta ăn ngay cả xương cốt cũng không còn.


Ôn Thất Bạch không lên tiếng, yên lặng dùng áo khoác quấn mình lại.

“Nếu em thật sự muốn đi thì đi, nhưng phải để Trương Nghiêu đi theo.

“Trợ thủ đắc lực nhất của Tô Cảnh Dược chính là Trương Nghiêu, không biết bao nhiêu người đã trăm phương ngàn kế muốn đào Trương Nghiêu đi, nhưng Trương Nghiêu mặc kệ người khác trả lương cao bao nhiêu cũng không chịu đi, Tô Cảnh Dược cũng rất tín nhiệm Trương Nghiêu, cơ mật công ty Trương Nghiêu đều biết không ít, hiện giờ lại chịu để cô đi theo Ôn Thất Bạch, quả thực là dùng nhân tài vào việc nhỏ.
Tô Cảnh Dược đưa tay sờ sờ đầu Ôn Thất Bạch, vật nhỏ này thật sự là một chút cũng không làm cho người ta bớt lo.

Ôn Thất Bạch cũng nghe ra Tô Cảnh Dược là một mảnh tâm ý tốt, chỉ là lúc ấy phương thức nói chuyện có chút vấn đề mà thôi.

“Bị lạnh đến ngốc rồi à.

“Tô Cảnh Dược ôm Ôn Thất Bạch lên, đi về nhà,” Về nhà thôi.


Đèn đường khẽ sáng, Tô Cảnh Dược ôm Ôn Thất Bạch từng bước một đi về phía trước.

Con đường không dài, nhưng đi rất chậm.

“Sau này nếu anh không tìm thấy em nữa thì anh sẽ đi theo Husky, nó đặt kay cơm của mình ở đâu anh sẽ biết em đang ở đâu.” Tô Cảnh Dược trêu ghẹo nói.

Yên tâm đi, còn nửa năm nữa tên kia sẽ không tìm được tôi.

Tắm nước ấm cho Ôn Thất Bạch, lại sấy khô lông, Tô Cảnh Dược mới nhéo nhéo thịt thừa trên bụng Ôn Thất Bạch.

“Mập chết đi được.


Ôn Thất Bạch:…!
Sáng sớm hôm sau, Trương Nghiêu đứng chờ sau cửa.

Ôn Thất Bạch liên tục liếc Trương Nghiêu vài lần, nói không chừng Trương Nghiêu này thích Tô Cảnh Dược mới không ngại vất vả như vậy.

“Nói cho Chương Kỳ biết, có chuyện gì xảy ra cậu ta cũng đừng hòng sống.

“Tô Cảnh Dược đưa Ôn Thất Bạch cho Trương Nghiêu nói một câu.

Trương Nghiêu gật đầu đáp ứng, “Vâng, Tô tổng.


Trương Nghiêu là người đẹp lạnh lùng nổi danh trong công ty, ngoại trừ công tác báo cáo không có bất kỳ lời thừa thãi khác, ngay cả Ôn Thất Bạch cũng không nhịn được nghi ngờ Trương Nghiêu có phải là robot thông minh mới phát triển hay không, ngoại trừ công việc thì những mặt khác đều không biểu hiện gì, cho đến ngày đó Trương Nghiêu bị chuột chết ném trên bàn sợ tới mức ôm đầu chạy trốn, Ôn Thất Bạch mới xác định cô là con người.

Ôn Thất Bạch không rối rắm quá lâu về vấn đề này, bởi vì trên cổ còn đeo thiết bị định vị, Tô Cảnh Dược cũng khôngbiết làm thế nào để đeo cho cậu, kéo thế nào cũng không kéo được.

“Ngài không cần cố sức.

“Trương Nghiêu nhìn về phía Ôn Thất Bạch, có ý tốt nhắc nhở, “Bộ định vị này là dùng vân tay mở khóa, không có vân tay của Tô tổng cho dù ngài cắt đầu cũng không lấy ra được.


Ôn Thất Bạch:…!Cậu đã nói người đẹp không phải thứ tốt đẹp, tất cả đều là tâm địa rắn rết, cái gì gọi là cắt đầu, cậu còn chưa muốn chết có được không vậy?
Vừa đến trường quay Chương Kỳ liền giống như nhìn thấy Đấng Cứu Thế nhào tới, nhưng bị Trương Nghiêu uy hiếp, cũng không dám đến quá gần.

“Chương đạo, đây là một bản hợp đồng, phiền ngài nhìn qua, nếu không có vấn đề thì chúng ta sẽ ký tên.

“Trương Nghiêu dâng lên một bản hợp đồng.

Hợp đồng gì? Sao anh ta không biết? Ôn Thất Bạch tò mò nhìn qua, liền nhìn thấy sắc mặt Chương Kỳ càng ngày càng đen, một phen muốn ném hợp đồng xuống đất.

“Đây là Tô tổng tự mình soạn ra, nếu ngài không muốn, tôi cũng bất lực.

“Trương Nghiêu treo nụ cười công thức chuẩn, nhắc nhở một câu.

Chương Kỳ oán hận từ trong túi lấy ra một cây bút bi, vừa mới hạ bút liền phát hiện không có bút nước, mạnh mẽ ở giữa không trung vảy vài lần mới dùng chữ viết không rõ ràng viết tên mình.

Trương Nghiêu thu hồi hợp đồng, giống như căn bản không nhìn thấy ánh mắt phẫn hận của Chương Kỳ, ôm Ôn Thất Bạch đi vào trường quay.

9 giờ sáng đi làm 11 giờ tan tầm, 3 giờ chiều đi làm 5 giờ tan tầm, một ngày làm việc bốn giờ, trong đó cứ 30 phút nghỉ ngơi một lần, mỗi lần nghỉ ngơi không được ít hơn 30 phút.

Chương kỳ tính toán, ông nội này một ngày nhiều nhất là hai giờ làm việc.

Hai giờ thì đủ để làm gì? Chương Kỳ ném kịch bản trong tay xuống đất, chỉ vào Tề Lãnh Thanh liền mắng một trận, Tề Lãnh Thanh không biết chuyện gì xảy ra, nhưng mà thời gian nghỉ ngơi ba mươi phút theo quy định của Tô Cảnh Dược sắp đến rồi.
Chương Kỳ ngược lại muốn chụp thêm một lát, nhưng mà Trương Nghiêu đứng bên cạnh, giám sát như một pho tượng, đừng nói hơn một phút, một giây cũng không được.

Ôn Thất Bạch đã sớm nghe qua Chương Kỳ tính tình nóng nảy, không nghĩ tới ngay cả ảnh hậu cũng dám mắng máu phun đầm đìa, giấu móng vuốt ngồi xổm ở một bên xem náo nhiệt.

“Thêm một lần nữa, Nếu Tề Lãnh Thanh quay không tốt thì cậu về nhà nghỉ ngơi đi.

“Chương Kỳ không chút nể tình, hắn nổi danh với sự nghiêm khắc, tuyệt đối không cho phép trong phim có bất kỳ khuyết điểm nào tồn tại, một lần không được thì mười lần, mười lần không được thì một trăm lần, nhiều lần dạy mà không thay đổi nên ở đâu thù cút về chỗ đó, trong giới diễn xuất không thiếu nhất chính là bình hoa có diện mạo không có kỹ năng diễn xuất.

Vừa quay đầu Chương Kỳ liền ý cười trong suốt, trên mặt treo đầy nụ cười hèn mọn nhìn Ôn Thất Bạch, “Hắc gia, chúng ta lại thêm một cái nữa được không, rất nhanh.


Sự tương phản của Chương Kỳ có thể thấy rõ, nhưng người bên ngoài lại không cảm thấy kỳ quái, dù sao đối tượng cũng là mèo, loại sinh vật mèo này ăn mềm không ăn cứng, chỉ có dụ dỗ chúng mới nghe lời, giọng nói dám lớn một chút chúng nó liền dám cho mọi người một vuốt.
Tề Lãnh Thanh lại không cho rằng như vậy, một giây trước Chương Kỳ mắng to với cô, một giây sau liền hướng về phía một con mèo ý cười trong sáng, đối với ai cũng không chịu được, Tề Lãnh Thanh không dám đem hận ý đặt ở trên người Chương Kỳ, cho nên một loạt hận ý chồng lên nhau đều bay trên người mèo đen, ánh mắt nhìn về phía mèo đen cũng càng thêm chán ghét.
HẾT CHƯƠNG 3
(1) Mèo đồi mồi:

(2) Trong nguyên tác là mèo Li Hua, mình search thìbnó ra Dragon Li, Chúng sở hữu một bộ lông ngắn với những đốm hayblà sọc tạo nên một vẻ đẹp hoang dã, đặc biệt màu lông ở đuôi của chúng sẽ có màu đen.

(3) Nông dân sủy: Tư thế thể hiện thái độ thoải mái nhưng chăm chú và cho thấy mèo sẵn sàng cho giấc ngủ hoặc cuộc tấn công bất ngờ.
.

Chương 4


Nhưng Ôn Thất Bạch không nhìn thấy, cậu đang chuyên tâm nhìn Viên Y, nữ thần vẫn là rất xinh đẹp, cho dù ăn mặc thành ăn mày cũng là đẹp nhất.

Trương Nghiêu đỡ kính, cúi đầu nhìn đồng hồ, còn mười phút nữa.

“Action! “

Ôn Thất Bạch đi trên bờ tường, bốn phía đêm tối, đuôi rủ xuống, đầu đuôi hơi hơi nhấc lên, giống như báo hoang, ánh mắt xanh biếc hơi nghiêng sang một bên, nhìn về phía Tề Lãnh Thanh dưới tường vây.

Tề Lãnh Thanh đang nhét đồ vật rải rác trên mặt đất vào trong túi mình, túi xách bị rạch một lỗ thật dài, tất cả mọi thứ đều còn, chỉ có ví là không còn, tiền lương vừa phát, cô phải trả tiền thuê nhà, còn có tiền sinh hoạt tháng sau, hiện giờ ví tiền bị mất, ngay cả bữa tối hôm nay cô cũng không ăn nổi.

Ôn Thất Bạch dừng bước, đoan chính ngồi ngay ngắn ở đầu tường, đôi mắt mèo xanh biếc nhiễm ánh tối gắt gao nhìn chằm chằm Tề Lãnh Thanh.

Tề Lãnh Thanh lục tung túi nhiều lần, trong miệng nỉ non, “Ví tiền của tôi đâu? Ví của tôi đâu?”

Cũng chính thời điểm này, hai người bọn họ lần đầu tiên đối mặt, Ôn Thất Bạch từ trên tường nhảy xuống, đi về phía Tề Lãnh Thanh.

Tề Lãnh Thanh cảnh giác nhìn Ôn Thất Bạch, bảo vệ túi xách của mình, cách vài giây, cô mới nhụt chí, lấy thức ăn duy nhất trong túi ra, đặt trước mặt mèo đen.

“Mày đói bụng đi, ăn đi. “

Mèo đen ngước mắt nhìn thẳng vào Tề Lãnh Thanh.

“Cut! “Chương Kỳ cho tới bây giờ chưa từng nghĩ tới kỹ năng diễn xuất của con mèo đen này lại tốt như vậy, đôi mắt kia cũng thật biết nói, đừng nói một ngày hai tiếng, cho dù một ngày một giờ anh cũng tuyệt đối khóc lóc cầu xin Tô Cảnh Dược cho mượn Tiểu Hắc.

Ôn Thất Bạch đi về phía Trương Nghiêu, nhảy lên ghế bên cạnh.

Trương Nghiêu nhìn đồng hồ, không hết giờ.

Bộ phim của Chương Kỳ quay ngày đêm, chỉ cần có cảm giác thì cứ quay mãi, cho đến khi quay được tốt nhất mới thôi, ngoại trừ một tổ tông.

Chương Kỳ cúi đầu khom lưng đi theo Ôn Thất Bạch, từng ngụm từng chữ gọi”Hắc gia”, làm cho người trong đoàn làm phim nổi da gà.

Tề Lãnh Thanh cầm ly thủy tinh trong tay, ngón tay xinh đẹp mảnh khảnh như muốn bóp vỡ ly thủy tinh, trong vòng hai ngày con mèo này khiến cô nhiều lần không xuống đài được, cô tuyệt đối sẽ không từ bỏ ý đồ, không phải ngươi chết thì là ta chết, khóe miệng Tề Lãnh Thanh hiện ra một nụ cười ác độc.

Ôn Thất Bạch nhanh chóng quay đầu nhìn về phía sau, luôn cảm giác có tầm mắt đi theo mình, như có người đang giám thị mình.

Vừa mới bắt đầu Ôn Thất Bạch còn tưởng rằng Tô Cảnh Dược giở trò quỷ, nhưng tầm mắt này thật sự là làm cho người ta khó chịu, giống như rắn độc ở sau lưng rình mò, làm cho Ôn Thất Bạch không nghĩ được Tô Cảnh Dược sẽ làm ra loại chuyện như vậy.

“Wow, thật dễ thương nha. “Một động tác của Ôn Thất Bạch khiến nữ diễn viên và chuyên gia trang điểm xung quanh đều nhìn sang bên này, ai nấy che mặt rơi vào mê mẩn.

Nhưng hậu cung ba ngàn giai lệ, Ôn Thất Bạch độc sủng duy nhất nữ thần Viên Y, nữ thần mau đến xoa xoa bả vai cho tôi, Ôn Thất Bạch sẽ không thừa nhận mình muốn đâu.

Về phần dẫm ngực, vậy thì càng hèn mọn, Ôn Thất Bạch tỏ vẻ là con người, cậu thật sự không thể không biết xấu hổ như vậy, nhưng cậu đã nhìn qua Chiến Quốc cùng Cáo hoa hai đứa giẫm lên nhau, biểu tình cùng động tác thật hèn mọn, Ôn Thất Bạch cũng không muốn nhìn thấy.
Buổi chiều sau khi quay xong, Ôn Thất Bạch dùng ghế chuyên dụng của mình mài móng vuốt xong rồi nhảy vào trong ngực Trương Nghiêu, trước khi đi còn lưu luyến nhìn Viên Y.

Nữ thần Viên Y quay lại cười.

Là một fan não tàn kỳ cựu, Ôn Thất Bạch tỏ vẻ nữ thần chính là một người thiện lương như vậy.

Trương Nghiêu cũng không đưa Ôn Thất Bạch về nhà, ngược lại trực tiếp mang nó đến công ty.

Trụ sở Tập đoàn Tô thị.

Theo lý thuyết, tòa nhà tổng bộ không cho phép bất kỳ thú cưng nào vào, nhưng Trương Nghiêu thì khác, cô ôm Ôn Thất Bạch, quang minh chính đại, đường đường chính chính đi vào, đây nhất định là một món đồ chơi nhồi bông, tuyệt đối không thể là một con mèo, làm sao có thể là một con mèo. Thư ký Trương chính là người tuân thủ kỷ luật của công ty nhất, làm sao cô có thể mang thú cưng đến làm việc chứ?
Ngay khi Tô tổng nhận lấy Ôn Thất Bạch từ trong ngực Trương Nghiêu, toàn bộ người trong công ty còn đang cứng đờ, tổng giám đốc không có khả năng nuôi mèo, nhất định là giống biến dị, nói không chừng là giống biến dị của một con hổ sư tử báo tử, tổng giám đốc lạnh lùng như vật sao có thể nuôi mèo chứ.

“Chương Kỳ có bắt nạt em hay không? “Tô Cảnh Dược nhéo nhéo thịt thừa của Ôn Thất Bạch, rút ra một kết luận, “Béo thật đó. “

Ôn Thất Bạch đáp trả bằng một móng vuốt.

“Được rồi, không tức giận nữa, buổi tối muốn ăn cái gì? “Tô Cảnh Dược cười hôn lên trán Ôn Thất Bạch, nuôi thú cưng quả nhiên phải hôn mới có vẻ thân mật hơn.

Mặt Ôn Thất Bạch lập tức đỏ hồng, mặc dù bị lông đen che dấu không nhìn thấy, Tô Cảnh Dược thế mài lại hôn cậu, mặc dù làm sủng vật luôn được hôn, nhưng Tô Cảnh Dược cho tới nay nhiều nhất cũng là nhéo nhéo thịt trên bụng cậu, chưa tùưng có động tác nào khác.
Ôn Thất Bạch thiếu chút nữa dùng móng vuốt che mặt, sa đọa, làm sủng vật đều sa đọa.

Tô Cảnh Dược nhìn thấy bộ dạng của cậu, tâm tình thoáng cái tốt lên không ít, để Ôn Thất Bạch nằm sấp trên vai mình, liền bước vào thang máy.

Biết chuyện gì chưa, tổng giám đốc hôm nay lại hít mèo.

Nguyên tắc của Ôn Thất Bạch chính là có thể ngồi thì sẽ không đứng, có thể nằm thì không ngồi, bắt được cơ hội liền nằm ngửa trong ngực Tô Cảnh Dược nhìn bốn phía, dù sao hiện tại cậu là một con mèo, căn bản không cần chú ý bất kỳ hình tượng nào.

Thang máy được trực tiếp hạ xuống bãi đậu xe.

Tô Cảnh Dược ôm Ôn Thất Bạch, dung túng không giống người khác, ngay cả con ngươi lãnh đạm vô tình trước sau như một cũng tràn đầy sủng nịch.

Ôn Thất Bạch lăn một vòng trên xe, cọ đến bên cửa sổ xe, ghé vào cửa sổ nhìn ra ngoài.
Ôn Thất Bạch liền nghĩ lại, nhất định phải tự nhủ, đêm nhận được bộ phim mới không được ngủ không được ngủ không được ngủ, chuyện quan trọng phải nói ba lần.

Ngày hôm sau lúc quay phim, Ôn Thất Bạch lại cảm giác được ánh mắt lạnh lùng âm độc kia, trên lưng giống như bị kim đâm, như ngồi trên trông, ngay cả Viên Y nữ thần cũng không thể ngắm trọn vẹn.

“Ngài không sao chứ? “Trương Nghiêu thấy Ôn Thất Bạch rất khác thường, ngồi xổm xuống bên cạnh Ôn Thất Bạch nhẹ giọng hỏi.

Ôn Thất Bạch không có tìm được nguồn gốc của tầm mắt kia, chỉ có thể nghi hoặc lắc đầu, mỗi lần cậu quay đầu lại nơi tầm mắt kia xuất hiện đều trống rỗng, thậm chí làm cho cậu nhịn không đượcthắc mắc có quỷ hay không?

Trương Nghiêu nhìn theo ánh mắt Ôn Thất Bạch, không phát hiện ra gì dị thường, dứt khoát trực tiếp đi tới, lại cẩn thận kiểm tra bốn phía, cảm thấy có thể là mình đa tâm, căn bản không phát hiện ra chỗ nào đặc biệt.
Viên Y vui vẻ nhìn Trương Nghiêu, nghi hoặc hỏi, “Thư ký Trương, cô đang tìm cái gì vậy? “

Trương Nghiêu trở về lễ phép cười, “Không có gì. “

Lúc này, Tề Lãnh Thanh đang hung hăng ném kịch bản hôm nay lên mặt trợ lý của mình.

Tiểu trợ lý hai mắt đỏ lên, cũng không dám khóc, chỉ yên lặng cúi người nhặt hết kịch bản rải rác trên mặt đất.

“Đồ vô dụng.” Tề Lãnh Thanh hừ lạnh một tiếng, đạp về phía trợ lý, một con mèo cũng nhìn không tốt, thiếu chút nữa bị phát hiện, quả thực lad đầu heo.

Tiểu trợ lý không dám trốn, chỉ có thể cứng rắn nhịn, giày cao gót ấn sâu vào trong thịt, lập tức bầm tím.

Lúc Ôn Thất Bạch được Trương Nghiêu ôm về phòng trang điểm thì nhìn thấy tiểu trợ lý của Tề Lãnh Thanh ngồi xổm trong góc, bả vai co lại.
Ôn Thất Bạch nhìn qua bên ngoài, sau đó dùng móng vuốt vỗ vỗ Trương Nghiêu.

Trương Nghiêu đỡ đỡ mắt kính, nhưng lại không có ý muốn đi đến đó.

Ôn Thất Bạch nhảy từ trong ngực Trương Nghiêu xuống, rũ rũ lông mềm, dùng móng vuốt vỗ vỗ tường chỗ cô trợ lí ngồi đó.

Ôn Thất Bạch chưa từng kiểu, vì như vậy làm cho cậu có cảm giác đã biến thành một con mèo, cậu là con người mà, không muốn cùng mèo giống nhau, cho nên những lần giao lưu đều dùng ánh mắt hoặc hành động, may mà Tô Cảnh Dược hiểu, bình thường giao lưu cũng không có chướng ngại, Ôn Thất bạch cho rằng ai cũng như vậy, cho đến khi gặp người khác, mới phát hiện ra chỉ là Tô Cảnh Dược thông minh.

Trợ lý nức nở quay đầu nhìn Ôn Thất Bạch, biểu cảm trên mặt thay đổi không ngừng, cuối cùng ngồi trên đất khóc lớn, tất cả đều do con mèo này, hại cô ngày nào cũng bị đánh, bị mắng, vì sao cô mỗi ngày đều phải theo dõi con mèo này, cô ghét mèo nhất, từ nay về sau ghét mèo nhất.
Ôn Thất Bạch bị trợ lý khóc lớn dọa sợ, cậu cũng không làm gì quá đáng mà, vậy tại sao cô gái này khóc lớn như vậy?

Trương Nghiêu móc giấy lau đưa ra, vươn tay ôm Ôn Thất Bạch, ” Nên về nhà thôi, nếu không Tô tổng sẽ tức giận.”

Anh ta tức giận liên quan gì tới tôi chứ? Ôn Thất Bạch ngồi xổm không chịu đi, nâng móng vuốt vỗ vỗ cô trợ lý của Tiêu Lãnh Thanh, coi như an ủi.

Cô trợ lý hít hít mũi nhìn Ôn Thất Bạch, nước mắt đảo quanh tại hốc mắt, nhìn Ôn Thất Bạch hồi lâu mà khàn khàn nói: “Cảm ơn mày.”

Ôn Thất Bạch nghiên đầu nhìn cô trợ lý, chớp chớp mắt, quay đầu lại nhảy vào ngực Trương Nghiêu.

Trương Nghiêu không có gì để nói, liền ôm Ôn Thất Bạch đi ra ngoài.

Cô trợ lý đầy nước mắt mông lung nhìn bóng dáng Trương Nghiêu, không nghĩ tới thời điểm bản thân uất ức nhất thì con mèo đó lại an ủi mình, cho dù nó không nói gì, nhưng cặp mắt xanh biế kia lại lộ ra an ủi cùng cổ vũ.
Nắm chặt tay, sắc mặt kiên định nhìn về phía phòng hóa trang Tề Lãnh Thanh, lần này, cô quyết định sẽ không yếu đuối nữa, sẽ không bị Tề Lãnh Thanh không lí do bắt nạt.

Số lần Trương Nghiêu nói chuyện cùng Ôn Thất Bạch có thể nói là đếm trên đầu ngón tay, Ôn Thất Bạch chán đến nỗi đếm số lần Trương Nghiêu nói chuyện, đúng là trừ công việc ra thì cái gì cũng không nói.

Trương Nghiêu còn dùng kính ngữ với Ôn Thất Bạch, Ôn Thất Bạch mỗi lần nghe Trương Nghiêu tôn xưng cậu đều có cảm giác vi diệu, Trương Nghiêu năng lực tốt như vậy, thế mà lại cam chịu hạ mình.

Tô Cảnh Dược hôm nay rất bận rộn, đặt Ôn Thất Bjach trên bàn làm việc rồi lại cúi đầu làm việc.

Ôn Thất Bạch nhìn thoáng qua Tô Cảnh Dược, lại nhìn thoáng qua máy tính, cậu không dám nói cho anh thân phận thực sự, nói không chừng Tô Cảnh Dược phát hiện thứ mình nuôi lâu như vậy là con người, thẹn quá thành giận lại không tốt.
” Em chơi một mình đi” Tô Cảnh Dược đang viết cái gì đó, tranh thủ thời gian nhìn thoáng qua Ôn Thất Bạch, “Nhìn anh làm cái gì?”

Ôn Thất Bạch:???

Tô Cảnh Dược buông bút, duỗi tay nhéo nhéo khuôn mặt Ôn Thất Bạch, “Thời điểm ở nhà làm bậy sao không sợ, sao bây giờ lại cẩn thận như vậy?”

Tô Cảnh Dược đã sớm biết Tiểu Hắc nhà mình không phải một con mèo bình thường, tuy rằng Tiểu Hắc không có cùng anh thẳng thắn, nhưng đây cũng là chuyện sớm hay muộn, anh có kiên nhẫn một chút một chút mà cạy miệng con mèo này.

HẾT CHƯƠNG 4.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN