Tổng Tài Nhầm Lẫn Sắc Phu Nhân - Chương 8: Yến tiệc
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
177


Tổng Tài Nhầm Lẫn Sắc Phu Nhân


Chương 8: Yến tiệc


Tác giả: Vi, @cookieisvi.

“Uhm~” Một tiếng động hốt hoảng này của cô liền khiến phòng khách chìm vào hũ mật.

Âu Cung Tước lấp đầy môi cô bằng môi anh, từ nhẹ nhàng mút sau đó chiếm lấy mạnh mẽ tìm kiếm vào bên trong khuấy động liên hồi.

Từng động tác của anh như sóng triều dâng cao kịch liệt ập đến cô, toàn thân Nhược Nhiên mềm nhũn trong vòng tay của anh.

Cho đến khi hơi thở cả hai đều gấp gáp mới lưu luyến mà buông ra, Nhược Nhiên gục đầu vào vai anh thở hổn hển.

Âu Cung Tước thuận tay ôm cả người cô vào thủ thỉ kế bên tai “Hôm nay anh muốn em đi dự tiệc cùng với anh!”

Phải mất một lúc cô mới chấn chỉnh lại tình hình “Anh..nói em sao? Em không thể đi được đâu”

Cô nhìn người mình từ trên xuống dưới, cả người đều ám mùi vị dầu mỡ bụi bẩn cả ngày trời sao có thể đi tiệc với anh chứ?

Anh nhíu mày nhẹ, cô gái này lại nghĩ sâu xa gì nữa đây.

Hôn lên vành tai còn đỏ ửng của cô “Ngoan! Nghe lời anh”

Vừa định từ chối lần nữa nhưng chỉ cần nhìn vào mắt anh cô liền bị sa lầy vào hố đen đó không lối thoát!”

“Dạ~”

Cánh cửa sảnh tiệc mở toang chào đón, cô vô thức siết chặt tay anh dưới hàng vạn ánh mắt và đèn flash liên tục dán lên người cô.

Một giờ đồng hồ trước, cô chỉ nghe anh dặn bên tai là “Làm cho cô ấy xinh đẹp!”

Sau đó cô bị đẩy vào phòng, từ tắm rửa, chọn trang phục, trang điểm, làm tóc, làm móng tay,…

Đến khi cô kịp quay về hiện tại, thì trong gương đã hiện hữu một cô gái kiều mỹ xinh đẹp rồi. Tấm rèm màu đen được kéo ra, Âu Cung Tước đang đọc tạp chí phải ngẩng đầu lên.

Thật sự anh đã thành công khi biến hoá cô từ Lọ lem sang Công chúa, vẻ đẹp muôn hoa phải ngại ngùng thật sự là cô.

Từng thứ được trau chuốt kĩ càng, bộ váy đuôi cá cúp ngực phía trên còn có một màn ren màu đen che phủ do anh lựa chọn cho cô bây giờ nổi bật trên làn da trắng nõn của cô.

Nhược Nhiên ngại ngùng dưới ánh nhìn của anh, cô cố gắng che che phần ngực tuy là đã có ren che phía trên nhưng vẫn thấy không quen.

Nhưng, cô nhìn anh bước bên cạnh đưa tay vòng sang eo ôm cô thật chặt còn nhỏ nhẹ bên tai cô là “Đi thôi, công chúa của anh!”

——

“Âu tổng, thật đúng là một vinh hạnh và tự hào lớn cho lão già như tôi!” Vu Thế Hào thấy anh đến liền cười toe toét đến xua tay không ngừng.

“Khách sáo rồi, Vu tổng!” Anh cũng theo lễ nghĩa cười nhẹ với ông, anh thật sự chán ghét nhất những yến tiệc thế này.

Chỉ tại mẹ dặn anh nhất quyết phải đi vì đây là buổi tiệc quan trọng nên anh mới đi.

Ông ta liếc qua Nhược Nhiên đứng bên cạnh anh không biết suy nghĩ gì sau đó xoay sang anh khéo léo hỏi “Còn vị tiểu thư xinh đẹp này là..”

“Tôi là Nhược..”

“Cô ấy là Nhược Nhiên, em gái tôi thôi!” Âu Cung Tước không nặng không nhẹ ngắt lời cô.

Nhược Nhiên nhìn anh bỡ ngỡ, cô chỉ định nói tên của mình mà thôi nhưng có lẽ anh lại nghĩ khác rồi..

“Em gái tôi thôi, em gái tôi thôi, em gái tôi thôi…” Anh đừng lo, Âu Cung Tước em không có ham muốn địa vị bên cạnh anh đâu…

Nhìn xuống cô đang thẫn người anh thở dài, không muốn nói cô là bạn gái anh là vì anh không muốn cô vì anh mà xảy ra chuyện gì.

Thương trường tàn ác, lòng người ganh ghét, thủ đoạn vô biên anh không thể nào lường trước được sẽ có chuyện gì xảy ra.

Cả hai người cứ như thế mà chìm vào suy nghĩ riêng, cứ như thế đẩy lùi khoảng cách của hai người hơn.

Mãi mê trầm lặng không biết khi nào đã có một cô gái quyến rũ đi đến phía anh và cô!

Mùi hương nước hoa nồng nặc, trang phục của cô ta hở đến táo bạo, tóc uốn xoăn theo lọn xuống bờ vai.

“Anh Tước! Lâu rồi không gặp, em là Vu Sa Liễu anh có nhớ em không?” Cô ta cười đằm thắm lao đến ôm cổ anh.

Nhược Nhiên bất ngờ buông tay đang choàng cánh tay của anh ra, đứng sang bên cạnh nhìn hai người vui vẻ.

“Xin lỗi, tôi không nhớ!” Âu Cung Tước lạnh lùng đẩy cô ta ra chỉnh lại cà vạt mới nhận ra bên tay đã trống rỗng!

Nhìn cô đang đứng cách xa anh vài bước liền sa sầm mặt bước đến kéo cô lại kiên quyết tay đan tay.

Vu Sa Liễu nhìn thấy một màn đó đương nhiên bản tính ghen tị lại nổi lên “Em là con nhóc nhỏ nhỏ ngày xưa hay chơi với anh đó, ba mẹ gọi chúng ta là thanh mai trúc mã!”

“Thanh mai trúc mã”

Nghe đến bốn từ đó liền cảm thấy cổ họng khô khốc xoay sang nói nhỏ với anh “Em có thể đi uống nước không?”

“Được” Âu Cung Tước thả tay đang nắm chặt cho cô đi, anh cũng muốn cho cô có thoải mái một chút.

Rời xa chỗ Vu Sa Liễu cô mới thấy nhẹ nhõm một chút, tiến đến quầy nước lấy một ly nước lọc uống.

Cầm ly nước nhấc làn váy đuôi cá khó khăn đi đến góc khuất, trốn vào sau đó lẳng lặng nhìn anh ở cách cô khá xa tay đang đút vào túi quần tướng đứng nghiêm nghị bàn chuyện làm ăn.

Tim cô đập “Thình..thịch” Loạn lên vài nhịp vì vẻ đẹp trai lãng tử của anh.

Mãi mê nhìn ngắm anh từ xa không biết Vu Sa Liễu đang từ từ sải bước đến nơi cô.

“Vừa nãy không chào hỏi cô, cô tên là gì vậy?” Cô ta chủ động bước đến gần cô vui vẻ cười.

Cô chuyển tầm mắt lên Vu Sa Liễu sau đó hạ mi mắt nhẹ nhàng nói “Tôi là Nhược Nhiên.”

“Nhược Nhiên à?? Sao tôi chưa bao giờ nghe đến vậy, gia đình của cô ra sao?” Cô ta nghiền ngẫm tên cô một lúc.

Nơi nhạy cảm nhất của cô bị người ta nói đến, Nhược Nhiên rụt vai lại cảm giác lạnh băng bủa vây xung quanh cô!”

“Tôi..tôi là trẻ mồ côi được anh Âu giúp cho ở lại nhà của anh ấy” Cô ngước mắt lên mím môi dũng cảm nói ra, chỉ là trẻ mồ côi thôi mà đâu có gì phải sợ chứ?

Vu Sa Liễu nghe hết câu đột nhiên che miệng lại cười “Thì ra là vậy à, nãy giờ làm tôi cứ tưởng cô là thiên kim tiểu thư nào đó mà anh ấy mới quen. Thì ra là người hầu à?”

Tay cô cuộn thật chặt, cúi đầu, trong lòng chỉ là gợn sóng nhẹ vì cô đã quá quen với những từ chế giễu này rồi.

Dưới tiếng cười ma mị của cô ta, Nhược Nhiên đứng thẳng dậy nói một câu sau đó tìm kiếm nơi anh đứng mà đi đến “Tôi…xin phép”

Nhưng..

Vu Sa Liễu cô ta, đâu dễ dàng tha cho cô như vậy. Mắt loé lên tia xấu xa, cô ta nhìn làn váy luộm thuộm của cô sau đó nhấc chân, giày cao gót cao mười phân mạnh mẽ đạp xuống chiếc váy đuôi cá.

“Á!” Tiếng la không lớn cũng không nhỏ của cô làm cả đại sảnh ai ai cũng phải ngước nhìn, đèn flash loé sáng nơi góc cửa liên tục nháy!

Hết chương 8

Mọi người tích cực vote giùm mình giúp mình có động lực ra nhanh hơn! Mình cảm ơnn

*Vi

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN