Tổng Tài Phúc Hắc: Không Nên Yêu Anh - Chương 1: Chiếm đoạt
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
177


Tổng Tài Phúc Hắc: Không Nên Yêu Anh


Chương 1: Chiếm đoạt


Dư Vũ Lam ngồi trong căn phòng tối , trong lòng nơm nớp sợ hãi , lúc nãy chủ nợ của cha cô – Đường Lãnh Phong đã sai người bắt nhốt cô vào đây . Căn phòng tối như mực , không chút ánh sáng , vừa nãy lúc bị đẩy vào cô còn thấy một cái giừơng tròn to , bên cạnh là cây đèn bàn , nhờ ánh sáng bên ngoài chiếu vào , vậy mà bây giờ chỉ còn một mảng đen tối . Đường Lãnh Phong đã tuyên bố , anh sẽ cưỡng đoạt cô , đây cũng là một phần trong câu nói “Tôi muốn làm gì em cũng được ?” Dư Vũ Lam thực rất muốn bỏ chạy , nhưng căn phòng này , xuung quanh bị bao bọc bởi những bức tường dày cộm , ngay cả một cái cửa sổ cũng không có . Cô tuyệt vọng ngồi dưới đất , cha cô làm như vậy , há chẳng phải tuyệt tình với cô ? Dù cho ông có ghét cũng không thể đối xử với cô như vậy , Dư Vũ Lam cười nhạt , tự chế giễu bản thân , từ trước đến nay đã từng có ai yêu thương cô ???

* Cạch….- Cánh cửa phòng được mở ra , ánh sáng bên ngoài chiếu vào , một dáng người cao lớn bước vào , cả người toát ra một cỗ tản mát , Dư Vũ Lam ngồi nép lại bên góc tường , Đường Lãnh Phong đã xuất hiện….

“Đến đây !” – Giọng nói lạnh lẽo , khiến người khác như rơi xuống hầm băng bất giác mà phát run , anh nới lỏng cà vạt rồi tháo ra , tiện tay ném xuống giừơng. Dư Vũ Lam giương mắt nhìn anh , cô đứng dậy bước đến , chỉ là đứng cách anh một khúc , Đường Lãnh Phong đưa tay nắm lấy cánh tay cô mà kéo mạnh đè xuống giừơng, Dư Vũ Lam giật mình sợ hãi , hai tay giữ chặt lấy áo , cố đè nén sự sợ hãi, cứng rắn nói “Ngài…muốn gì ?” Anh nghiêng đầu , khuôn mặt không chút biểu tình , thanh âm lạnh lẽo , hơi thở đầy quỷ dị phút chốc phát ra “Chẳng phải tôi đã nói , tôi muốn làm gì em cũng được sao ?”

“Tôi không phải hạng con gái dễ dãi , đồng ý để ngài làm gì cũng được . Mau tránh ra .” – Cô cắn răng phản kháng , dùng sức đẩy anh ra , nhưng cơ thể vạm vỡ rắn chắc ấy vẫn không có chút xê dịch nào . Anh nhếch miệng cười khinh miệt “Vậy em thuộc loại nào ? Đã bị gán nợ cho tôi còn dám chống đối ? Dư Vũ Lam , tôi nói cho cô biết số nợ hai trăm tỷ , dù có làm việc ở đây cả đời…cô cũng không trả đủ.” – Dứt lời , bàn tay to khỏe thô bạo kéo tay cô ra , hung hăng xé toạc lớp vải trên người cô , Dư Vũ Lam sợ hãi hét lên “Đừng…dừng lại .”

Mặc kệ lời cầu xin của cô , anh bình thản liếm mút cái cổ ngọc ngà của cô . Dư Vũ Lam bất giác run nhẹ , miệng không ngừng kêu la “Đường Lãnh Phong , mau buông tôi raaaaaaa !”

*Cộc cộc – Bên ngoài cánh cửa chợt có tiếng gõ , tiếp theo đó là một giọng nói khá trẻ cung kính nói “Chủ tử !” Đường Lãnh Phong nhíu mày , ngưng việc đang làm lại , gằn giọng cất tiếng “Chuyện gì ?”

“Đã bắt được Diệp đổng.” – Người bên ngoài thận trọng trả lời. Anh ngồi dậy , lạnh nhạt nói “Tôi biết rồi.” Sau đó đứng dậy , đi thẳng ra cửa để lại một dáng người nhỏ nhắn sợ hãi mà run lập cập. Dư Vũ Lam che ngực lại , khuôn mặt trở nên thất thần . Thật đáng sợ…sao anh có thể làm vậy với cô ? Vội vàng bước xuống giừơng , cô cầm lấy cái áo vest của anh , chỉ là mượn tạm để che đi chiếc áo bị anh xé rách , vội vã chạy đi , vốn định mở cửa ra nhưng đột nhiên , một hầu gái xuất hiện , Dư Vũ Lam lùi lại , cố giữ bình tĩnh . “Đây là hành lý của cô . Mời đi theo tôi !”

Dư Vũ Lam kéo hành lý bước theo hầu gái , lên đến tầng hai . Đến căn phòng thứ hai gần cầu thang , người hầu gái dừng lại , cất tiếng “Đây sẽ là phòng cũa cô.” – Nói rồi cúi đầu bước đi. Cô mở cách cửa đi vào , trước hết là phải thay quần áo , không để bộ dạng như vậy được . Thay đồ xong , cô mới sắp xếp lại đồ đạc , lúc này cô mới quan sát căn phòng . Cửa sổ sát đấy cao , bị tấm vải lụa màu xanh nhạt che phủ , chiếc giừơng chạm trỗ hoa văn theo kiểu Trung Quốc bên trên đặt một tấm nệm lớn , gra giừơng , gối , chăn , tất cả đều là màu xanh lam nhạt đặt gần góc tường , bên phải là bàn trang điểm , với hàng loạt mỹ phẩm cao cấp cùng tấm gương to tròn được xếp gọn gàng , bên trái là chiếc bàn nhỏ , đặt một cái đèn ngủ , với hoa văn đơn điệu mà quý phái . Đồ dùng trong căn phòng này , dù là hoa văn được thiết kế đơn điệu hay quý phái đều rất đẹp và tỉ mỉ và tinh tế . Trong phòng còn tản ra một hương thơm dịu nhẹ , lúc ẩn lúc hiện phà vào không gian. Dư Vũ Lam kéo tấm rèm cửa ra , rồi im lặng ngồi trên giường, nơi này hoàn toàn xa lạ đối với cô , và trong căn nhà này có một người còn nguy hiễm hơn dã thú. Cô lục trong vali lấy ra một con thú bông nhỏ đặt lên giừơng , rồi nằm phịch xuống . Cô tự hỏi , cuộc sống của cô sau này sẽ tồi tệ như thế nào ?

Đêm khuya thanh tĩnh , ánh trăng sáng chiếu xuyên qua cánh cửa kính , rọi vào phòng ngủ của cô . Dư Vũ Lam đang nằm nghiêng người trên chiếc giừơng êm ái , tận hưởng giấc ngủ yên lành . Vì sợ Đường Lãnh Phong sẽ về nhà nên cô phải khóa trái cửa mới yên tâm đi ngủ . Mái tóc màu hạt dẻ phủ xuống khuôn mặt hình trái xoan của cô , hơi thở đều đặn , hẳn là đã ngủ rất sâu. Cánh cửa ghỗ từ từ mở ra . Bóng dáng cao lớn chậm rãi bước vào , không để lại một tiếng động nào . Ánh mắt màu đen trong bóng tối chợt lóe sáng lên , nguy hiểm hệt như một con thú đang rình mồi , và miếng mồi thơm ngon ấy đang ở trước mặt anh . Dù là trong bóng đêm , Đường Lãnh Phong cũng có thể thấy được hình dáng của nữ nhân kia , anh ngồi xuống bên mép giừơng , đưa tay vén nhẹ tóc cô qua một bên . Người con gái này tuy không phải xinh đẹp tuyệt trần như bao phụ nữ mà anh đã gặp nhưng lại mang một vẻ đẹp riêng . Nét đẹp dịu dàng , tao nhã , có chút lạnh lùng , sự quyến rũ cũng không kém , đoán chừng không dưới hai mươi. Đường Lãnh Phong kéo tấm chăn lông dày cộm ra , cả thân hình xinh đẹp lộ ra trước mắt anh . Dư Vũ Lam khẽ run , gió lạnh khiến cô từ từ mở mắt . Cô vội bật dậy khi nhận ra trong phòng ngủ vừa xuất hiện thêm một người .

Anh đã về…Đường Lãnh Phong…tại sao có thể vào đây.

“Em gặp ác mộng sao ?” Ghé sát bên tai cô , một giọng nói trầm ấm nhưng lại hững hờ khiến cho cô giật nảy người quay lại. Đôi mắt màu đen u ám của anh trong bóng đêm thật hấp dẫn người nhìn , trông thấy khuôn mặt tuấn tú hé ra ngũ quan rõ ràng, trong ánh sáng mờ mờ của ánh trăng, càng tăng thêm phần tà ác nguy hiểm, không khỏi khiến kẻ khác khiếp sợ. Cặp mắt đen láy được ánh trăng chiếu vào, lóe sáng khác thường, càng có vẻ thâm thúy khó dò. Cộng thêm đôi môi mỏng quyến rũ vô thức giương lên , nnở nụ cười châm chọc , cô lùi lại , mở miệng nói “Không có .” Cánh tay khỏe mạnh vươn ra , giữ lấy tay cô không cho thoái lui , Dư Vũ Lam nhíu mày mở miệng “Ngài muốn gì ?”

Đường Lãnh Phong kéo cô lại gần . Hai tay đặt trên eo cô , cúi đầu xuống thấp , anh nhìn thật kỹ người con gái trước mặt , hai người lúc này chỉ cách nhau mỗi hơi thở . Đường Lãnh Phong lại bình thản nói “Chẳng phải chúng ta còn việc đang làm dở lúc chiều sao ?”

Dư Vũ Lam quay mặt đi , dáng vẻ vẫn kiên cường , bản năng trỗi dậy , cô muốn tránh xa anh . Thực rất muốn tát mạnh vào mặt anh , nhưng cô không thể , Dư Vũ Lam tự biết mình không thể và cũng không được đắc tội với Đường Lãnh Phong . Nếu không chỉ tước họa vào thân . Cô cố ý lờ đi lời nói của anh , thận trọng nói “Số nợ của cha tôi , tôi sẽ cố gắng trả cho ngài . Làm ơn buông tôi ra. ” Nghe câu nói của cô , bàn tay mạnh mẽ nắm chặt cái cằm nhỏ của Dư Vũ Lam quay lại , không cho phép cô lãng tránh anh , mặt đối mặt mà cất tiếng “Em nghỉ có thể trả được sao ?” Dứt lời , anh hung hăng hôn lên môi cô ,

Dư Vũ Lam khiếp sợ không thôi, dường như chịu không được muốn đẩy hắn ra, nhưng khi tay của cô định giơ lên thì lại bị anh giữ lại .

Không cách nào rút tay ra và né tránh nụ hôn mãnh liệt của anh , cô đành phải cố chịu đựng .

Bàn tay to lớn của hắn nắm chặt phía sau thắt lưng nàng, ôm cô ép sát vào thân thể anh.

Môi lưỡi của Đường Lãnh Phong bá đạo mà mạnh mẽ làm cho cô nhịn không được lại muốn phản kháng, nhưng anh lại nắm phía sau gáy của cô ép cô ngẩng đầu lên để cảm nhận anh , dây dưa với môi lưỡi anh. Cô bị cưỡng hôn , nụ hôn đầu đời của cô . Hồi lâu sau , anh mới chậm rãi buông cô ra , lúc này cô mới có thể đẩy anh ra , quay mặt đi mà thở gấp . Người đàn ông khốn khiếp này rõ ràng là cô ý để cho cô nhận ra dục vọng đang trỗi dậy của anh . Dư Vũ Lam tức giận , trừng mắt nhìn anh “Đường Lãnh Phong , rốt cuộc anh muốn tôi phải làm sao ?” Đường Lãnh Phong thích thú , giương mắt đăm chiêu nhìn cô . Cá tính thật mạnh mẽ , rất thú vị , anh đưa tay xoa mặt cô , giọng nói có ý châm biếm “Muốn em thuộc về tôi.”

“Anh điên sao ?” Vừa nói hết câu đôi môi đỏ mọng của cô một lần nữa lại bị anh chiếm đoạt . Cô cố nghiến chặt răng không cho anh xâm nhập , nhưng Đường Lãnh Phong vẫn kiên quyết dùng lưỡi tách răng cô ra , Dư Vũ Lam vùng vẫy , hai tay đánh mạnh lên lồng ngực vạm vỡ của anh . Hơi thở nam tính xa lạ liại thêm chút thô bạo , cô như là một con mồi bị bao vây , cánh tay to khỏe của anh nắm chặt bả vai yếu ớt của cô , không được ! Cô không thể trao cho anh thứ quý giá của cô . Cô chỉ mới hai mươi tuổi , cô không thể bị giam lỏng trong nơi như địa ngục trần gian này….Đau quá !

Chết tiệt ! Anh cắn cô .

Dư Vũ Lam đẩy anh ra , khóe môi cô đau nhức , cô đưa tay lên môi , mở miệng thở dốc . Lợi dụng lúc cô đang mở miệng anh liền đưa tay kéo cô lại , chiếc lưỡi tà ác xâm nhập vào miệng cô , dây dưa với cái lươi đinh hương ngây ngô mềm mại của cô , nuốt hết hoảng sợ , tiếng thở dốc cùng mật ngọt của cô .

“A ! “

Cô mở căng mắt , môi lưỡi của anh bừa bãi di chuyển xuống dưới , Dư Vũ lam khó chịu , cơ hồ xấu hổ mà đỏ mặt , chỉ có thể phát ra âm thanh không rõ ràng . Cô đẩy anh ra , như muốn tách khỏi thân hình rắn chắc của anh , nhưng anh lại nghiêng người đè xuống , dùng thân thể to lớn của mình mà ép cô vào tấm đệm mềm mại , không cho phép cô bỏ chạy.

Thân thể nam tính cường tráng , ép chặt cô vào lòng , trong lúc đó chỉ cách nhau lớp quần áo trên người , rắn chắc và ,ềm mại , hai người dính vào nhau không có khe hở . Trên dưới toàn thân của cô bị anh làm nóng bừng đỏ cả lên . Đôi tay to lớn , dễ dàng tìm kiếm mục tiêu , cách lớp áo ngủ bằng lạu mỏng của cô , khẽ nắn bóp bầu ngực tròn trịa của cô , mềm mại , đầy đã , nhưng săn chắc . Sự đẫy đả của cô , khiến anh rất vừa lòng , vừa đủ bàn tay anh càng kích thích dục vọng mãnh liệt của anh . Đường LãnhPhong cử động nửa thân hình cường tráng , vương bàn tay to đến , không chút lưu tình xé rách áo cô , sau vài tiếng xé chói tay và thô bạo , chiếc áo ngủ nhỏ bé trên người Dư Vũ Lam , trong nháy mắt biết thành các mảnh vụn , rơi rớt trên sàn nhà , cơ thể trắng nõn mịn màng như da em bé của cô phơi bày dưới ánh trăng sáng .

Cô cắn chặt đôi môi đỏ mọng , hô hấp khó khăn , đưa hai tay ôm lấy ngực , xấu hổ muốn che đậy cơ thể trần trụi của mình , hai tay ép chặt trên bầu ngực sữa , nén lại càng làm nó trắng và đẫy đà hơn , càng tăng thêm vẻ mê người không gì sánh được . “Thả tay ra .” – Tiếng nói trầm thấp nam tính vang lên , bởi vì bị dục vọng mà trở nên khàn khàn . Cô nghe thấy nhưng hai cánh tay không cách nào nhúc nhích , lại thêm sợ hãi nên càng không thể buông tay . Trên khuôn mặt khôi ngô , lạnh lùng , lộ ra một chút không kiên nhẫn và khó chịu .

“Thả tay ra.” – Anh chẫm rãi nói , lặp lại câu nói lúc nãy , bây giờ là mệnh lệnh . Ép buộc cô phải buông hai tay ra . Cô vẫn im lặng , không nhúc nhích , nhưng khi thấy anh nhíu mày , trong lòng cô bất giác run lên , ban đêm yên tĩnh chỉ nghe thấy tiếng thở dốc của cô . Dư Vũ Lam đành phải di chuyển hai tay nhưng sao lại khó khăn như thế , khi nhìn vào ánh mắt sắc bén của anh , cô sợ đến mức tim như muốn ngừng đập . Chịu không nổi hành động chậm chạp của cô , Đường Lãnh Phong mạnh mẽ lôi hai tay cô ra , bàn tay to khỏe giữ chặt hai cổ tay mảnh khảnh nhỏ bé của cô , dùng sức giữ chúng trên đầu cô , khiến thân thể trần trụi lộ ra , ánh mắt u ám nhìn không sót thứ gì . Cô thở hổn hển , nhạy cảm nhận thấy được ánh mắt anh giống như lửa , chạy qua da thịt cô . Bàn tay nam tính có chút thô ráp của anh hướng về nhụ hoa run rẩy của cô , bừa bãi chà sát nơi mẫn cảm ấy , không thể nói rõ cảm giác này là gì , đau đớn hay là kích thích , nhưng lại làm cho cô thở dốc không thôi.

“Dừng lại.” – Dư Vũ Lam yêu kiều van xin . Nhưng anh lại đề ngoài tai những lời của cô , bàn tay lại tiếp tục nhẹ nhàng kích thích nụ hoa mẫn cảm , cảm giác chấn động này chạy khắc tàon thân cô , khiến cô không tự chủ được mà vặn vẹo vòng eo nhỏ nhắn . Trong màn đêm tĩnh lặng ấy , vang lên tiếng cười khàn khàn , tuy rất nhỏ nhưng cô lại có thể nghe được , và nhận ra đó là tiếng cười mỉa mai của anh .

Cảm giác như đang bị anh sỉ nhục , gần như muốn xé cô ra . Cố ép tiếng rên rỉ xấu hổ xuống , cô cắn chặt môi , biết không thể thoát khỏi anh , cô chỉ đành phải nhắm mắt , cắn chặt môi chịu đựng sự nhục nhã chưa từng có này.

“Không cần nhịn.” – Tiếng cười trấp thấp , ác ý vang lên như nhìn thấu tâm tư của cô . Mặc cho anh đang chế giễu , cô vẫn im lặng . Anh cúi người xuống , trược ngực cô mà nói tiếp “Bởi vì , em không thể.” Anh há miệng , mút mút cắn cắn cặp nguyệt lê của cô , dùng lưỡi liếm để cảm nhận sự đẫy đà ở đó. Khoái cảm lạ lẫm mãnh liệt , giống như ngọn lửa đốt cháy cô , cô không thể kiềm chế được , dưới sự đùa bỡn của anh , cô chỉ có thể thở dốc , cả thân nóng lên , run rẩy từng chút , nhưng cô vẫn kiên quyết không mở miệng kêu than . Cô cố giãy giụa giằng đôi tay ra khỏi bàn tay cứng chắc của anh nhưng tất cả đều vô ích , lúc này , chiếc lưỡi ấm nóng của anh di chuyển quanh nhũ hoa của cô , thấm ướt cô , khẽ cắn cô , hưởng thụ sự run rẩy của cô , trực tiếp tiến vào giữa hai chân cô .

“Không được , mau tránh ra….” – Bất giác , Dư Vũ Lam hét lên , cô vùng vẫy , không cho anh chạm vào nơi nhạy cảm ấy , thấy sự phản kháng của cô , anh thích thú nhếch miệng cười , rút cà vạy ra trói chặt cổ tay cô buộc vào đầu giường , bàn tay nâng cằm cô lên , cất tiếng đùa bỡn cợt “Em có quyền cấm tôi sao ?”

Đầu ngón tay anh , ân cần thăm dò , nhẹ ngàng khám phá nơi mềm mại được che đậy kĩ càng ấy , vẫn dịu dàng cho đến khi chạm vào nhụy hoa ướt át , anh mới từ từ tiến công , lấy đầu ngón tay cọ sát nơi đó , ra vào , dụ dỗ cô chảy ra chất lỏng ngọt ngào.

“Dừng , dừng lại , làm ơn…á….” – Cô hoảng sợ thét lên , bởi vì anh không ngừng cử động , đùa giỡn khiến thân thể cô không ngừng tăng lên , da thịt non nớt toát ra chút mồ hôi . Khoái cảm thần bí vây chặt lấy cô , càng lúc càng d6ang cao lên , ngón tay tà ác khiến cho hai tay nàng phản ứng , nắm chặt lại , từng móng tay sắc dài đâm vào lòng bàn tay cô nhưng nỗi đau ấy không khó chịu bằng sự gàiy vò này . Trên môi dưới từtừ xuất hiện dấu răng do cô để lại . Dư Vũ Lam mơ màng , nhìn xung quanh , cô bất lực thở dốc . Đường lãnh phong nhìn người phụ nữ trước mặt , lại nhếch môi cười . Thân thể trong lòng anh mềm mại , non nớt và mẫn cảm hơn những người đàn bà bình thường , phản ứng không quen thuộc của cô đều lén lút mang theo sự chống cự , nhưng trái lại khơi mào hứng thú của anh , làm dục vọng anh ngày càng tràn đầy.

Trút bỏ quần áo , thân hình nam tính to lớn , có chút tính toán đến bên người cô , dùng thân thể thô ráp cẩn thận cọ sát với cơ thể cô , anh cúi đầu vào cổ cô , phả ra hơi thở nóng bỏng , tham lam hưởng dụng hương thơm dịu nhẹ trên người cô , thân thể cao lớn xâm nhập giữa hai chân cô , làm cho cô không thể khép chân lại , tiếp đó trong nháy mắt , anh tiến nhập vào cô.

Đóa hoa mềm mại bị vật nam tính khỏe mạnh của anh hung hăng tiến chiếm , cho dù có tiết ra dòng nước ngọt ngào bôi trơn nhưng sự tiến đóng của anh làm cho cô đau đến run rẩy thắt lưng , ngực phập phồng mãnh liệt . Ngay cả khi vô cùng đau nhức , cô cũng không tỏ ra yếu đuối mà kêu than , đôi môi đỏ mọng ngậm chặt lại , chỉ có thể thơ ra tiếng thở mệt mỏi . Cặp mắt nhắm lại , không cần , cô không cần phải nhìn người đàn ông tàn nhẫn trước mặt. Anh chăm chú nhìn cô , dục vọng thô sơ nóng hổi , thong thả đi càng sâu , cảm thụ sự phản ứng của cô . Chỉ có điều…người phụ nữ này thật cứng đầu. Rõ ràng rất khó chịu lại không chịu kêu than. Khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt , vì đau đớn mà càng trở nên trắng bệch thảm hại hơn. Anh nâng chân cô lên , bắt đầu tiến sâu thêm nửa vào trong cơ thể của cô , ép buộc vùng cấm dịu dàng phải bao bọc hết vật nam tính của anh . Tiếp theo đó là sự ra vào liên tụcc của anh . Dư Vũ Lam thở gấp , đau đớn vô cùng , anh chính là muốn ép cô phải cất tiếng van xin anh , nhưng dù vậy . Cô vẫn cứng đầu không lên tiếng , chỉ phát ra tiếng rên khe khẽ từ đôi môi kia . Dư Vũ Lam cắn mạnh , thật mạnh môi dưới , dường như phần môi ấy cũng muốn chảy máu .

Anh cười lạnh một tiếng.

“Em không thể cứ im lặng, em không thể nhịn !” – Từ ngữ nóng bỏng kèm với lực chạy nước rút , lúc nơi mềm mại của cô mở rộng , anh dã man thẳng tiến liên hồi , vân vê , đùa giỡn với nơi u cốc chưa từng bị người thăm dò. Hai người cứ dây dưa với nhau cho đến khi khoái cảm dâng trào . Cô cũng bị khoái cảm ấy đánh úp đi lên đỉnh của sự khoái lạc.

Cao trào qua đi , Dư Vũ Lam mệt mỏi thiếp đi , trên người thấm chút mồ hôi . Trên môi dưới xuất hiện chút mấu tươi do cô cố gắng cắn chặt để ép tiếng kêu than . Đường Lãnh Phong cới chiếc cà vạt ra , phát hiện lòng bàn tay cô có nhiều vết móng tay , anh nhếch miệng cười . Thanh âm lạnh lẽo vang lên “Thật cứng đầu.”….

Mãi đến sáng hôm sau cô mới tỉnh dậy , cảm nhận được phần thân dưới đầy đau nhức , cô nhớ lại tối hôm qua , việc anh làm với cô , thật không khỏi căm phẫn. Hít mạnh một hơi , cô khổ sở bước vào phòng tắm . Mở vòi sen ra , nước lạnh xối lên thân thể trắng nõn của cô .

Dư Vũ Lam muốn xóa bỏ mọi dấu vết của,a anh trên người, bàn tay nắm chặt chà mạnh , rửa sạch nhữbng hương thơm còn vương lại của anh.Cô nhìn khuôn mặt mình trong gương , dù đã xóa hết mùi hương của anh nhưng trên người cô những ấn kí màu đỏ chất đầy. Cô tức giận , lại tiếp tục ngâm mình trong nước lạnh , dòng nước liệu có thể xóa hết những tủi nhục đó của cô !?? Ngâm mình trong nước hồi lâu cô mới đứng dậy bước ra ngoài. Khoác trên mình chiếc áo sơ mi màu trắng cùng chiếc quần short , cô từ từ đi ra phòng , mái tóc vẫn còn vương vài giọt nước , cô đưa tay gài nút áo lại để che đi những ấn kí của anh. Dư Vũ Lam mệt mỏi nhìn ra cửa sổ sát đất , trời hôm nay thật trong xanh . Cô tự hỏi , tiếp theo cô phải chịu đựng những gì ở cái nơi này !???

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN