Tổng Tài Phúc Hắc: Không Nên Yêu Anh - Chương 17
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
148


Tổng Tài Phúc Hắc: Không Nên Yêu Anh


Chương 17


Từ khi có thai cơ thể Dư Vũ Lam càng ngày càng suy nhược , dù Đường Lãnh Phong có chăm sóc hay bồi bổ cô thế nào thì cũng không khá lên được . Bây giờ đã là cuối đông , bụng cô cũng đã to hơn trước . Dù việc ở công ty đã giao hết cho Hoàng Phủ Lâm nhưng cũng có một số giấy tờ cần anh xét duyệt , vào những ngày đó thì Tiểu Đào đều chăm sóc cô.

“Tiểu thư , cô uống chút canh tẩm bổ đi ! Đầu bếp Thái nấu cho cô đấy !” – Tiểu Đào đưa chén canh cho Dư Vũ Lam. Cô cầm lấy uống một chút rồi đặt xuống bàn. “Được rồi , ta đã nhắc em bao nhiêu lần rồi.

Đừng gọi ta là tiểu thư nữa mà !”

“Hi…em quen rồi !” “Phải rồi , chuyện của em và Phủ Lâm thế nào rồi ?” – Dư Vũ Lam mỉm cười , buông lời chọc ghẹo Tiểu Đào “Ta nghe nói , Phủ Lâm đang cố gắng theo đuổi em hả ?”

“Tiểu thư….à không chị…” – Cô cất tiếng nhưng khi nhìn thấy Dư Vũ Lam đang trừng mắt nhìn liền thay đổi cách xưng hô “Không có , chắc anh ta chỉ đùa cho vui thôi ! Chẳng phải anh ta rất đào hoa sao ?”

“Thật sự là em không có chút tình cảm nào với anh ấy ?” “Tất nhiên rồi , anh ta rất đào hoa . Lần trước đang ngồi ăn cơm đã có hết hai cô đến tìm rồi !” – Tiểu Đào nói đầy oán trách. Nhìn điệu bộ của cô , Dư Vũ Lam bật cười , nhìn xem , thái độ của cô ấy không phải là đang gen sao ? “Mà thôi , đừng nhắc đến hắn nữa , chị à . Còn chuyện của hai người thì sao ? Lê cưới phải hoãn lại à ?”

“Ừ , Lãnh Phong nói chờ sau khi ta sinh em bé sẽ tổ chức lễ cưới luôn ! Hai đứa bé cũng có mặt.”

“Nhìn chị thật hạnh phúc !” – Tiểu Đào thầm ngưỡng mộ , hai người đã phải vượt qua bao nhiêu sóng gió mới đến được với nhau. Chắc bù cho Hoàng Phủ Lâm…. Nghĩ đến đây cô chợt thở dài chán nản…

“Tiểu Đào…em thực sự không có cảm giác với Phủ Lâm.”

“Em chắc chắn là không . Nếu yêu anh ta rồi em sẽ sớm chết thôi.” “Tại sao ?” – Dư Vũ Lam sững người , ý cô là sao đây !??? Xem ra chuyện tình cảm Hoàng Phủ Lâm và Tiểu Đào không có tương lai rồi…

“Haiz…..Nếu đồng ý yêu anh ta thì ngày nào em cũng sẽ bị những người bạn gái cũ của anh ta chọc cho ghen mà chết !”

“Phụt…ha…hahahaha….. Em có tưởng tượng qua không vậy ?” – Dư Vũ Lam bật cười.

“Phải đó ! Em có nói quá không vậy. Sao lại đi nói xấu tôi như thế ?” – Giọng nói bất mãn của Hoàng Phủ Lâm vang lên ngoài cửa, Dư Vũ Lam đưa mắt nhìn , híp mắt cười tươi “Phong !”

“Anh về rồi !” – Đường Lãnh Phong ngồi xuống ôm lấy cô , cưng chiều hôn lên vầng trán rộng. “Sao hôm nay về sớm vậy ?”

“Công việc vừa giải quyết xong nên anh về sớm.”

“Chào anh , Phủ Lâm !” – Dư Vũ Lam nghiêng người chào Hoàng Phủ Lâm. Anh gật đầu vui vẻ nói “Chào em !”

“Đang uống canh sao !?” – Ánh mắt vừa nhìn chén canh để trên bàn , vừa hỏi cô.

“Vâng !”

“Nè , cậu đến đây rồi , gặp được người cậu muốn gặp rồi thì về đi ! Tại sao lại ngồi đây làm phiền vợ chồng chúng tôi ?” – Đường Lãnh Phong đưa mắt nhìn cậu , lạnh nhạt cất tiếng .

Hoàng Phủ Lâm nhíu mày “Ý cậu là muốn đuổi chúng tôi !?”

“Phải !” “Này , cậu có phải là huynh đệ tốt của tôi nữa không vậy ?” “Tất nhiên là có !”

“Thôi được rồi , Chị à , em về nhé !” – Tiểu Đào đứng dậy cúi chào anh rồi đi ra về. Hoàng Phủ Lâm thấy vậy liền lên tiếng đuổi theo “Tiểu Đào , chờ tôi !” Dư Vũ Lam nhìn bọn họ chợt cười thầm “Ưm…công nhận Phủ Lâm có rất nhiều bạn gái nhưng chỉ thật lòng yêu Tiểu Đào thôi.”

“Tất nhiên rồi , dù đàn ông có trăng hoa đến đâu nhưng chỉ cần là người họ yêu thì sẽ bỏ lại tất cả để theo đuổi cô ấy thôi.”

“Ha….anh hiểu rõ quá nhỉ…ừm mà dù sao lúc trước anh còn trăng hoa hơn anh ấy mà.”

“Em vừa nói gì ?” – Anh nhíu mày quay sang nhìn cô , Dư Vũ Lam giật mình , vội rút lại lời nói “Không…không có ! Em nói chơi thôi !” Đưa tay nhéo nhẹ cái mũi nhỏ xinh của Dư Vũ Lam , anh cúi người hôn lên môi cô.

— —— —

Ăn cơm tối xong , Dư Vũ Lam ngồi dựa đầu vào vai anh , vòng tay to khỏe ôm lấy cô . Ngồi dưới sảnh. “Phong , anh đã nghĩ tên cho con chưa ?”

“Ừm….để xem….hay là đợi đến khi em sinh chúng ta cùng đặt tên cho hai đứa bé ! Được không ?” – Đường Lãnh Phong cưng chiều nói.

“…..Vâng !”

“Phải rồi , đám cưới xong cả nhà bốn người chúng ta cùng đi hưởng tuần trăng mật nhé ! Em muốn đi đâu ?” – Anh đưa quyển tạp chí về nơi du lịch và nghỉ mát cho cô xem . Dư vũ Lam lật vài trang , trầm mặc một lúc mới lên tiếng “Ưm…Osaka vào mùa Xuân sẽ có hoa sakura nở , nhưng ở Hawaii cũng rất tuyệt . Pháp nữa….em khô ng biết nên đi đâu !”

“Hay đi cả ba !” “Không được , đi ba nơi sẽ tốn chi phí lắm . Với lại em chỉ muốn chọn một nơi thật sự phù hợp thôi !”

“Vậy em suy nghĩ đi ! Mọi việc đều do em quyết định ! Bà xã !” – Đường Lãnh Phong cười tươi , nhéo cái má trắng nộn của Dư Vũ Lam , nhu tình như nước mà nói.

“Để em xem….ưm…..” – Chợt đầu cô nhói lên , mọi vật như đang xoay chuyển , cô khó chịu nhắm chặt mắt lại . Thấy sắc mặt cô trở nên xanh xao , anh lo lắng hỏi “Lam Lam , sao vậy ? Em không khỏe sao ?”

“….Vâng…em hơi mệt….chúng ta bàn sau nhé !” – Cô thều thào trả lời , dựa vào vai anh….cô bây giờ rất khó chịu….

Anh siết chặt vai cô , ước gì ngay lúc này anh có thể san sẻ bớt đau khổ và mệt mỏi giúp cô….

Cẩn thận đặt Dư Vũ Lam nằm trên giừơng , anh vuốt những sợi tóc vương trên khuôn mặt xanh xao , Dư Vũ Lam gượng cười trấn an Đường Lãnh Phong “Em không sao…anh đừng lo….xin lỗi….làm anh mất hứng chọn nơi đi du lịch…” Nhìn cô gắng gượng như vậy , lòng anh càng thêm đau , tự trách bản thân rất nhiều. “Là do anh không tốt….người phải xin lỗi là anh ! Biết em mệt như vậy lại còn hỏi em nhiều thứ !”

“Em không sao mà….chỉ cần ngủ một giấc là sẽ ổn thôi !” – Nụ cười nhợt nhạt khẽ xuất hiện trên khuôn mặt cô , đôi mắt từ từ nhắm lại , hơi thở cô trở nên có chút nặng nhọc. Anh vuốt tóc cô , tự nhủ , nếu như xảy ra chuyện gì phải lựa chọn giữa cô và đứa bé , dù cho cô có hận anh thêm một lần nữa , anh vẫn lựa chọn giữ lại cô…..và bỏ hai sinh linh vô tội kia……

— ——–

Cảm giác ấm áp lan ra toàn cơ thể Dư Vũ Lam , lười biếng mở mắt . Sau làn nước đọng là khuôn mặt tuấn tú , rất anh tuấn , trên môi lại xuất hiện ý cười , Đường Lãnh Phong mỉm cười vén tóc cô gọn qua một bên “Chào buổi sáng….bà xã….”

Dư Vũ Lam đăm đăm nhìn anh , cô nghĩ đây là một giấc mơ , vì vậy cô muốn nhắm mắt lại tiếp tục ngủ để giấc mơ này không biến mất . Khóe miệng chợt giương lên mấp máy vài chữ “Em yêu anh….” Đường Lãnh Phong bật cười từ khi nào cô trở thành con sâu ngủ vậy hả ???

— —— —–

“Phong à….phải rồi hôm nay là ngày giỗ của mẹ em . Em muốn đi viếng mẹ !” – Dư Vũ Lam ngồi trên ghế sofa kéo áo anh .

“Em định đi bây giờ sao ?” – Tuy đang chú tâm đọc báo nhưng anh cũng không quên chú ý đến người phụ nữ bên cạnh.

“Bây giờ vẫn còn sớm . Hay chúng ta cũng tranh thủ mua ít đồ cho hai tiểu bảo bối nha !” Anh đặt tờ báo xuống bàn , vui vẻ gật đầu “Ừ !”

Dừng chân trước cổng một nghĩa trang lớn , Dư Vũ Lam cùng Đường Lãnh Phong đi vào trong , trước ngôi mộ màu trắng , cô đặt bó hoa vào lọ , ngạc nhiên khi nhìn thấy ngôi mộ rất sạch đẹp không bị cỏ dại bao quanh , rõ ràng là hơn một năm qua cô chưa quay lại đây thì làm sao có thể chăm sóc cho phần mộ của mẹ được. Thấy cô đứng ngẩn người , anh cất tiếng “Sao vậy ?”

“Phong à , lạ quá , một năm trước em chưa từng đến đây để dọn dẹp mộ của mẹ. Tại sao vẫn rất sạch sẽ ?”

“Lúc trước anh thường đến đây để thăm mộ của mẹ em !” “Sao ?” – Cô bất ngờ , cô chưa từng nói cho anh biết ngày mẹ cô mất mà…..sao anh có thể !? “Anh biết em đang nghĩ gì , tất cả những điều về em anh biết rất rõ !” – Đưa tay xoa đầu cô , anh nỉ non nói.

“Cảm ơn anh !” – Dư Vũ Lam mỉm cười . Đặt những thứ mang xuống đến , thắp một nén nhang cắm vào mộ , cô vui vẻ nói “Mẹ à , con đến thăm mẹ nè ! Anh ấy là Phong . Mẹ cũng biết mà phải không ?”

“Chào mẹ !” – Đường Lãnh Phong cúi người , vẻ mặt hiện rõ niềm hạnh phúc. Dư Vũ Lam chợt đỏ mặt “Nè , đó là mẹ em , không phải mẹ của anh nha !”

“Mẹ của em cũng là mẹ của anh thôi . Chẳng phải chúng ta là vợ chồng sao ?” “Em chưa lấy anh mà !”

“Chẳng phải em đã chấp nhận rồi sao .”

“Ưm….” – Cô cứng họng , không thể nói thêm câu gì. Thấy vậy Đường Lãnh Phong mới dỗ ngọt cô “Chúng ta đến để thăm mẹ em mà phải không ? Em có gì muốn nói với mẹ thì mau nói đi !”

“Hừ….” – Dư Vũ Lam hừ mạnh một tiếng , quay sang bức hình đặt trên mộ “Mẹ à , chúng con sắp có con rồi đó. Là một cặp song sinh. Anh ấy là chồng con , sau khi con hạ sinh hai đứa bé sẽ làm đám cưới đó….”

“Mẹ yên tâm con sống rất hạnh phúc , mẹ đừng lo !”

“Con sẽ chăm sóc cho cô ấy thật tốt !” – Đường Lãnh Phong ôm lấy cô , dịu dàng nói. “Mẹ yên tâm , cả đời này con sẽ thay mẹ chăm sóc cho Lam Lam luôn ở bên cô ấy.” Dư Vũ Lam ôn nhu nhìn anh , khóe miệng giương lên càng rõ rệt. Một dòng nước trong chảy dài trên gò má xin đẹp , Đường Lãnh Phong đưa tay lau đi những vệt nước , cưng chiều nhìn cô “Sao lại khóc ?”

“Không biết , dạo gần đây rất thích khóc , chỉ cần anh tốt với em một chút là nước mắt lại tuôn ra !” – Dư Vũ Lam thút thít trả lời , như một đứa trẻ dụi dụi đôi mắt ướt nhẹp. “Khờ quá , anh tốt với em , em cũng khóc sao ? Ngoan , đừng khóc nữa !”

“Phong , em hứa với anh , em sẽ sinh hai bảo bối của chúng ta thật khỏe mạnh !” – Hai bàn tay nhỏ nhắn đặt lên bụng , đôi mắt to tròn trong veo hệt có nước , hạnh phúc nói.

“Ừ….” – Đường Lãnh Phong cúi người hôn cô , một nụ hôn chất đầy yêu thương! Nhìn cô nở nụ cười hạnh phúc như thế khiến mọi bất an đều tan biến hết…

— —— ——-

Gần đến ngày sinh , sức khỏe cô cũng ngày càng tệ nên phải nhập viện để theo dõi. Đường Lãnh Phong hầu như cũng ở lại bệnh viện cùng cô .

“Ăn thêm chút nữa!” – Anh đưa cô chén cháo còn dở , hối thúc cô ăn thêm. Dư Vũ Lam lắc đầu chán nản từ chối “Ưm….em no rồi ! Không thể ăn thêm nữa.”

“Thật là đã no.”

“Vâng !” “Em có muốn ăn trái cây không ? Anh lấy cho em.” – Đường Lãnh Phong để gọn chén cháo sang một bên , vuốt tóc cô. Dư Vũ Lam gật đầu , anh gọt táo cũng rất thành thạo vừa nhanh lại vừa đẹp mắt. Anh lấy nỉa cắm vào muíêng táo vừa gọt đưa cho Dư Vũ Lam. “Ưm….rất ngọt ! Anh cũng ăn đi !”

“Được !” – Bàn tay to rộng vươn ra nắm lấy tay cô kéo gần miệng , Đường Lãnh Phong há miệng cắn miếng táo cô đang ăn , ngước mắt nhìn cô , rất thỏa mãn “Ừm…quả thật rất ngọt.”

“Anh….anh thật là…tại sao không tự lấy ăn !?” – Dư Vũ Lam đỏ mặt lúng túng nói. Chỉ nhận được nụ cười xấu xa của anh “Ăn như vậy mới ngon miệng !”

“Hừm…anh lúc nào cũng nói giỡn được.”

“Hahah…..” – Anh cười vui vẻ để lộ hàm răng trắng đều , nhìn vẻ mặt của anh khuôn mặt chợt đỏ ửng…anh quả thật là người đàn ông yêu nghiệt mà…

*Keng…Cạ ch…….*Chợt bụng Dư Vũ Lam nhói lên , cơn đau quặn thắt phát ra , cô đau đớn ôm bụng . Đường Lãnh Phong hoảng hồn vội kêu.

“Lam Lam , em sao vậy ?”

“Đau…..hộc….cccc…..bụng em…hic….” – Bàn tay cô siết lấy áo anh , đau đến phát khóc. “Bác sĩ….mau đến đây….MAU LÊN…BÁC SĨ !”

— —— ——

“Bác sĩ , cô ấy đau dữ quá !” – Y tá vội lay bác sĩ , lo lắng nói.

“Vậy là sao ? Không phải một tuần nữa mới sinh sao ?” – Đường Lãnh Phong đứng ngồi không yên , tức giận gầm lên.

“Thưa tổng giám đốc , phu nhân mang thai sinh đôi thường là sẽ sinh non. Vấn đề bây giờ , một trong hai đứa là thai nghịch , tình hình có vẻ chuyển biến xấu….mong ngài hãy chuẩn bị tinh thần cho tình huống xấu nhất….” – Bác sĩ nữ trả lời , anh sững người khi nghe tin ấy , cả người như phát run , rít qua từng khẽ răng “Chết tiệt , không cần biết , bằng mọi giá các người phải bảo toàn cả hai nếu không….tôi sẽ giết các người.”

“Thưa , việc này là không thể . Nếu trong tình huống thật sự phải lựa chọn thì ngài chỉ có thể chọn một thôi.”

“Á….ư….Phong….” – Dư Vũ Lam nằm trên bàn mổ đau đớn gọi tên anh , đau quá…..tại sao lại đau đớn như thế này ? – Trong lòng Dư Vũ Lam đang rất hoảng sợ , cô phải mạnh mẽ lên…

“A…. …..”

“Lam Lam…em đừng sợ , có anh ở đây….” – Anh nắm chặt lấy tay cô nhìn cô đau đớn như thế ngay cả bản thân cũng thấy đau , anh cảm thấy bản thân mình thật vô dụng trong lúc này lại không thể giúp cô nguôi bớt cơn đau thắt.

“Chị à.” – Đúng lúc Tiểu Đào cùng Hoàng Phủ Lâm vừa chạy đến , chỉ thấy tình trạng cô ngày càng xấu đi.

“Bác sĩ , huyết áp càng lúc càng tụt xuống , nếu như vậy thì…” – Ý tá đứng bên thông báo.

“Tổng giám đốc , xin ngài hãy quyết định !” – Nữ bác sĩ lúng túng mở lời.”Giữ lại mẹ hay giữ hai đứa bé ạ ?” Đường Lãnh Phong chết lặng , không đủ can đảm để quyết định . Anh chưa từng như lúc này , hèn nhát lại vô dụng. Thấy anh không trả lời , Hoàng Phủ Lâm lay vai anh “Lãnh Phong mau quyết định…” “

Tôi…”

Bỗng , một bàn tay nắm lấy áo anh , Dư Vũ Lam đau đến phát khóc , nước mắt cô liên tục tuôn ra “Phong…đừng lo cho em , mau cứu hai đứa bé…Nếu như….nếu như em xảy ra chuyện gì…..thì anh hãy thay em…chăm…sóc con…..Nếu như…..có kiếp sau….anh hãy tìm kiếm em…..anh nhé !”

“Không được…Lam Lam…chẳng phải em đã hứa sẽ không bao giờ rời xa anh rồi sao ? Em sẽ không sao đâu…” – Sống mũi Đường Lãnh Phong bất chợt cay cay , đôi mắt đỏ ngầu , nước mắt cũng rơi xuống chạm vào bàn tay đang nắm lấy anh “Dù cho em có hận anh thêm một lần nữa cũng được , anh không thể mất em , thà bỏ hai đứa trẻ còn hơn là anh…mất em…”

“A……Phong….” – Dư Vũ Lam giật nảy người , cơn đau càng ngày càng tăng lên.

“Lam Lam….giữ lại người mẹ , mau lên !”- Đường Lãnh Phong gầm lên . Bàn tay đang được anh nắm chợt buông lỏng , không còn chút sức . Anh vội quay sang , bất lực sợ hãi gọi tên cô “Lam Lam…mau tỉnh dậy……cầu xin em….LAM LAM….”

.

.

.

.

Trong vô thức , Dư Vũ Lam mơ màng thấy mình đứng giữa không gian màu trắng mờ ảo , bàn chân trần bước chậm rãi , sau màn sương xuất hiện một bóng người , Dư Vũ Lam đưa tay chạm vào , xa xăm nghe thấy giọng nói vô cùng dịu dàng giống như mẹ của cô “Tiểu Lam…cố lên…. “

.

.

.

.

*Bíp….* . *Bíp…*

“Oe…Oe….” – Tiếng khóc hai sinh linh nhỏ bé vang lên khắp căn phòng , đôi mắt to tròn dần dần mở ra…giọng nói cô thều thào “Lãnh….Ph…ong….” Đường Lãnh Phong giật mình ngước nhìn cô….nỗi lo toan , sự đau khổ đều biến mất . Anh vui mừng siết lấy bàn tay nhỏ bé “Lam Lam….em giỏi lắm….”

“Đây là hai đứa bé của ngài.” – Y tá bế trên tay hai đứa trẻ xinh xắn trắng trẻo. Anh đưa tay ôm lấy , đặt lên giừơng cho cô .

Dư Vũ Lam bật khóc khi nhìn thấy hình hài bé nhỏ kia. “Em giỏi lắm. Bà xã của anh…Cảm ơn em…cảm ơn em vì vẫn còn bên anh.” – Anh hôn lên vầng trán trắng rộng , cưng chiều ôm lấy cô cùng hai đứa trẻ . Dư Vũ Lam không biết nói gì ngoài việc khóc….

Tiểu Đào cũng bật khóc , siết lấy Hoàng Phủ Lâm…thật là may quá….

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN