Tổng Tài Phúc Hắc: Không Nên Yêu Anh - Chương 8
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
152


Tổng Tài Phúc Hắc: Không Nên Yêu Anh


Chương 8


Dư Vũ Lam ngồi dựa lưng vào đầu giừơng . Đôi mắt vô hồn chung thủy nhìn ra ngoài cửa sổ. Cô không biết bây giờ là sáng hay tối. Đối với cô bây giờ , xung quanh chỉ toàn màu đen . Cô lặng im ngồi cả tiếng đồng hồ , bàn tay đặt trên bụng không buông . Khi nghĩ đến đứa bé , nước mắt cô lại rơi .

“Tiểu thư , ăn sáng thôi.” – Tiểu Đào lay nhẹ vai cô , nhưng Dư Vũ Lam chỉ im lặng , không phản ứng . “Tiểu thư , cô phải ăn mới có sức !”

*Cạch….Đường Lãnh Phong bước vào , trên tay xách theo hộp giữ nhiệt , anh đặt trên bàn , lạnh nhạt nói “Tôi có mang cháo cho em . Mau ăn đi.”

Cô im lặng , vẫn không trả lời , ánh mắt không chút sức sống . Đường Lãnh Phong múc cháo ra một cái chén . Anh ngồi bên cạnh đút cho cô , muỗng cháo vừa đến miệng , Dư Vũ Lam liền hất ra khiến muỗng cháo rơi xuống đất. Đường Lãnh Phong nhíu mày “Em…”

“Anh cút khỏi đây đi….cút đi….”- Cô nhàn nhã nói , không hét lên , không tức giận mà đánh anh . Cô lúc này không còn như lúc trước . Tình yêu của cô đối với anh đã chết theo đứa bé…

“Nếu em muốn trả thù , muốn tiếp tục hận tôi thì em hãy ăn đi. Để có sức mắng tôi , hận tôi.” – Anh đặt chén cháo xuống , lạnh lùng bỏ đi . Tiểu Đào cúi người nhặt chiếc muỗng lên . Cô ngồi xuống bên cạnh Dư Vũ Lam nắm lấy bàn tay nhỏ bé , dụ dỗ “Tiểu thư , để em đút cháo cho cô . Là cháo em tự làm.” – Cô đưa muỗng lên miệng Dư Vũ Lam , lại tiếp tục nói “Là cháo gà đó . Chẳng phải cô rất thích cháo gà hay sao ? Nguội rồi . Cô ăn đi !”

Dư Vũ Lam cuối cùng cũng chịu ăn . Tiểu Đào vui vẻ đút cho cô , từng muỗng từng muỗng một.

“Ăn cùng ta…” – Cô lên tiếng , Tiểu Đào chỉ gật đầu “vâng” một cái rồi lại đút cho cô. Ăn xong , Tiểu Đào giúp cô lấy thuốc uống . Dư Vũ Lam buồn bã nói “Nếu….ta mãi mãi bị mù thì sao ?”

“Cô đừng lo , bác sĩ đã nói là sẽ khỏi mà. Nếu không thì cả đời này em sẽ chăm sóc cho cô.” – Cô nói đùa , vui vẻ mà cười. Dư Vũ Lam khẽ cười trừ.

*Cộc cộc… – Tiếng gõ chợt vang lên . Tiểu Đào quay sang , cô đứng lên , cúi đầu chào. Vương Trấn chậm rãi bước đến gần . “Tiểu Lam , tôi đến thăm em.”

Dư Vũ Lam không trả lời , Vương Trấn lại nói tiếp “Xin lỗi , là do tôi.”

“Tôi biết rồi !” – Cô lạnh nhạt trả lời. Cô không trách anh , không phải lỗi của anh . Tất cả là do một tay Đường Lãnh Phong tạo nên.

“Tiểu thư , cô nói chuyện với Vương thiếu đi , em ra ngoài.” Tiểu Đào cúi đầu đi ra ngoài , Vương Trấn ngồi trên ghế , chăm chú nhìn cô , anh nhìn gương mặt Dư Vũ Lam , cô tiều tụy rất nhiều , anh chợt cất tiếng “Em…định sẽ như thế nào ?”

Cô im lặng , không trả lời câu hỏi của anh . Cômệt mỏi nhắm mắt lại . Cô không muốn phải suy nghỉ bất cứ điều gì .

“Tôi giúp em nằm xuống.” – Anh đứng dậy , đỡ cô nằm xuống . Dư Vũ Lam vẫn giữ im lặng . Nằm im trên giừơng , nước mắt cô lại rơi , dòng nước ấm lăn dài. Vương Trấn nhìn cô đau khổ như vậy khiến anh rất muốn ôm cô vào lòng . Nhưng nếu anh làm vậy cô sẽ ghét anh , anh chỉ đành lặng im nhìn cô khóc trong lặng câm.

Khi mặt trời vừa lặn , Đường Lãnh Phong lại đến bệnh viện thăm cô . Nhìn thấy cô đang nằm ngủ trên giừơng , anh nhẹ nhàng bước đến gần . Trên khuôn mặt trắng nộn ấy còn vương vài giọt nước mắt . Ngón tay thon dài , đẹp như nghệ sĩ piano chạm vào khóe mắt cô , lau đi vệt nước còn đọng lại. Anh biết mình đã sai nhưng anh lại cứ cố chấp phủ nhận tất cả , vẫn đối xử lạnh lùng với cô. Đường Lãnh Phong vuốt nhẹ mái tóc cô , người phụ nữ này ra nông nỗi như bây giờ đều là do anh . Vì muốn chối bỏ tình cảm của cô mà anh lại vô tình khiến cô tổn thương . Còn hại con của cô và…anh vĩnh viễn biết mắt khỏi thế gian này . Anh biết cô rất hận anh , nhưng anh không biết mình phải làm gì để có thể bù đắp lại cho cô…

“Tôi phải làm gì để bù đắp lại cho em…” – Âm thanh trầm ấm khẽ vang , rất khẽ , không ai có thể nghe thấy được . Chỉ có một mình Đường Lãnh Phong là có thể nghe…

— —— —

Dư Vũ Lam đưa tay cầm lấy miếng trái cây mà Tiểu Đào đưa . Sắc mặt cô hôm nay đã tốt hơn , Vương Trấn hằng ngày thường xuyên đến thăm cô. Mỗi lần Đường Lãnh Phong đến đều bị cô xua đuổi nên anh chỉ đến lúc cô đã ngủ.

“Tiểu Lam.” – Anh đột nhiên lên tiếng.

“Chuyện gì ?”

“Tôi….đưa em ra ngoài hóng gió !” – Vương Trấn ngập ngừng , anh muốn nói điều gì đó nhưng lại lảng sảng chuyện khác…

“Không cần , tôi không muốn đi ra ngoài. Ở đây được rồi.” – Cô quay mặt sangg cửa sổ , dù không thấy gì nhưng đối với cô , như vậy là được rồi. Cô thở dài… Vương Trấn nhìn cô , thực rất thương xót…

— ———

Đêm khuya yên tĩnh , Dư Vũ Lam đang yên giấc trên giừơng . Một bóng đen cao lớn xuất hiện , nhẹ nhàng tiến đến bên giừơng cô . Đường Lãnh Phong đưa tay bế cô lên . Rất nhẹ nhàng không gây ra tiếng động cũng không làm cô thức giấc. Anh nhanh chóng bế cô ra ngoài … Lên xe rời khỏi bệnh viện.

Dư Vũ Lam vừa mới thức dậy , cô giật mình khi phát hiện ra đây không phải là bệnh viện , trong căn phòng này thoang thoảng mùi hương trầm luân . Cô vội vã bước xuống giừơng . Cô thực sự sợ hãi , đây là đâu ? Tiếng mở cửa phát ra rất rõ như cố ý để cô nghe được.

“Đã dậy rồi sao ?” – Tiếng nói trầm ấm khẽ vang . Cô lùi lại vài bước. Là anh !?

“Mau ăn sáng.” – Anh bước lại gần , đặt chén cháo xuống bàn . Nắm lấy cánh tay cô , Dư Vũ Lam vùng vẫy “Đây là đâu ? Anh bắt tôi đến đây làm gì ?”

“Đây là phòng của tôi. Tôi sẽ tự tay chăm sóc em.”

“Tôi không cần , buông tôi ra !” – Dư Vũ Lam tức giận hét lên . Cô đánh mạnh vào người anh. Khốn khiếp ! Anh quả thật là tên khốn khiếp , anh khiến cô ra nông nỗi này còn chưa đủ hay sao . Vậy mà bây giờ còn bắt nhốt cô ?

“Dư Vũ Lam !?” – Đường Lãnh Phong gầm lên , anh siết lấy tay cô , hằn lên từng vết đỏ đau đớn. “Em là gì mà dám chống đối tôi ?”

Dư Vũ Lam không chút sợ sệt , lười biếng trả lời “Tôi cũng là con người , không phải loài súc sinh tùy tiện để cho anh hạ nhục , muốn làm gì thì làm.”

Đường Lãnh Phong cười nhạt “Em nợ tôi rất nhiều , bao nhiêu đó dù cho có làm cả đời em cũng không thể trả hết !? Tôi là chủ của em , em sao dám chống đối ?”

Cô tức giận trả lời , trên môi nở nụ cười khinh miệt “Tôi nợ anh ? Vậy còn anh ? Anh nợ tôi đứa con , nợ tôi đôi mắt , nợ tôi cuộc sống tự do , nợ tôi cả một đời con gái ! Vậy anh nghĩ cả đời này anh có thể trả đủ sao ?”…

Sự lên án của cô khiến anh sững người . Anh…từ trước đến giờ luôn tùy ý mình kiểm soát tất cả. Chưa từng nghĩ mọi chuyện sẽ ra nông nỗi này . Anh dịu giọng , buông lỏng tay cô “Chỉ cần em đồng ý , tôi sẽ bù đắp lại tất cả cho em.”

“Anh có biết cái gì đáng sợ nhất không ?” – Ánh mắt vô hồn híp lại , cô bật cười , nụ cười rất thống khổ “Đó không phải là anh …”

“.Trên đời này đáng sợ nhất là sự phản bội…và tồi tệ nhất là bị lừa dối.” – Cô hất tay anh ra , trên gương mắt nhỏ bé ấy xuất hiện hàng nước dài…chầm chậm lăn xuống . Đường Lãnh Phong nhìn cô cố gắng lau nước mắt , vết hằn đỏ hiện rõ trên cổ tay. Tim anh lúc này như bị hàng vạn cây kim đâm thủng . Anh đưa tay vốn định ôm cô vào lòng . Ôm lấy tấm lưng nhỏ bé đang quay mặt đi , nhưng lại sợ bị cô cự tuyệt…

“Tôi không muốn nghe thấy giọng nói anh nữa…đi đi. Tôi cầu xin anh đừng bao giờ bước vào cuộc sống của tôi nữa !” – Dư Vũ Lam khụy xuống , cô đau đớn nắm chặt lấy vạt áo . Khóc không thành tiếng. Đường Lãnh Phong bước đến ôm chặt lấy cô từ phía sau , dịu dàng nói “Hãy tin tôi , một lần này thôi. Hãy để tôi bù đắp lại những tổn thương của em…”

“Tôi không cần…đủ rồi !…”

“Phải làm sao em mới có thể tha thứ cho tôi ?” – Anh gầm lên , nắm lấy bả vai cô .

“Vậy anh…trả con lại cho tôi đi ! Trả đứa bé lại đây !”

Hai bàn tay anh run lên thực khẽ . Anh buông cô ra . Không biết phải trả lời làm sao . Vết thương anh gây ra quá lớn đối với cô . Dư Vũ Lam lại lên tiếng “Không được phải không ? Vậy thì đừng làm phiền tôi nữa… Cả đời này…tôi không bao giờ tha thứ cho anh.”

Anh không muốn để cô lại một mình nên giả vờ đứng dậy rời đi vờ đóng cửa lại rồi lặng im nhìn cô. Dư Vũ Lam nghỉ anh đã ra khỏi phòng , liền òa khóc nức nở. Cô ngồi bệt dưới đất , cả cơ thể run lên . “Tại sao lại đối xử với tôi như vậy ?”

“Đường Lãnh Phong…tôi hận anh !”

“Tiểu Đào , em ở đâu ? Mau cứu ta….cứu ta ra khỏi đây !???”

Nghe những lời oán hận của cô , tim Đường Lãnh Phong thắt lại . Anh lặng yên nhìn cô đau đớn mà khóc lớn . Anh rất muốn chạy lại ôm lấy cô , nhưng lại không thể. Lúc cô cự tuyệt anh , là lúc anh nhận ra mình đã yêu cô…

— —–

* Bệnh viện…

“Không thấy Tiểu Lam ở đâu hết.” – Vương Trấn tức giận nói. Lúc nãy vừa nhận được tin cô đột nhiên biến mất khỏi bệnh viện , hại anh lo lắng đến nỗi xém chút nửa là xảy ra tai nạn trên đường đi .

“Làm sao có thể như vậy được. Đã tìm khắp nơi chưa ?” – Hoàng Phủ Lâm thở dốc , anh đã tìm quanh bệnh viện hai lần rồi nhưng vẫn chưa thể tìm được Dư Vũ Lam.

“Hay là….” – Vương Trấn chợt nghĩ đến Đường Lãnh Phong.

*Reng….reng… – Tiếng điện thoại của Hoàng Phủ Lâm vang lên.

“Cô ấy đang ở nhà tôi. Nếu muốn , cậu cứ đễn !” – Tiếng của Đường Lãnh Phong phát ra qua điện thoại. Chỉ nói một câu rồi cúp máy .

“Tên khốn đó.” – Vương Trấn giận đến phát run . Anh tức tốc đi lấy xe chạy đến nhà của Đường Lãnh Phong.

— —— —-

“Đường Lãnh Phong , cậu là tên khốn khiếp!” – Vừa đến nơi Vương Trấn xông vào đưa tay định đấm anh , Đường Lãnh Phong nhàn nhã đưa tay chặn nắm đấm lại””Chúng ta đều là người có văn minh . Không cần gặp là gây sự như vậy.”

“Văn minh sao ? Loại người như cậu mà dám nói ra câu đó sao ? Thực không biết liêm sỉ . Cậu dám bắt Tiểu Lam.” – Vương Trấn cười nhạt .

“Tôi cho cậu biết cô ấy ở đây . Cậu không biết ơn Thì thôi còn ở đây làm càn.”

“Cậu có tư cách để ở bên cô ấy sao ?”

“Tôi không có tư cách , chẳng lẽ cậu có .” – Anh nhếch miệng cười đểu , ánh mắt chứa đầy sự khiêu khích.”Nếu cậu không khiến cô ấy kích động , thì cô ấy đâu như vậy !?”

“Cậu…”- Vương Trấn tức giận . Thực không ngờ Đường Lãnh Phong lại có thể nói như vậy. Anh quy hết mọi tội lỗi cho Vương Trấn.

“Vưng Trấn….mau cứu em ra khỏi đây . Cứu em…” – Tiếng khóc Dư Vũ Lam vang lên trên tầng một , khi nghe thấy tiếng của Vương Trấn . Cô cố gắng tìm đường ra ngoài , cô biết lúc này chỉ có Vương Trấn mới có thể cứu cô. Dư Vũ Lam tìm đường trong bóng tối , hai tay cô quơ giữa không trung . Đường Lãnh Phong thấy vậy vội đi lên tầng một . Chỉ sợ cô sẽ vấp ngã xuống dưới. Quả nhiên ý nghĩ ấy vừa dứt . Cô đã bị hụt chân té xuống cầu thang . Vương Trấn và anh đồng thời chạy lên đỡ cô. Đường Lãnh Phong nhanh tay đỡ lấy cô , ôm cô vào lòng , một tay giữ lấy thành cầu thang. Anh thở dốc , lo lắng “Em không….”

Chưa nói hết câu Dư Vũ Lam đã đẩy anh ra , loạng choạng đứng không vững , lại một cánh tay nữa vươn ra đỡ lấy cô . Cô định đẩy anh ra nhưng âm thanh trầm khẽ vang lên “Là tôi.” Nhận ra đó là Vương Trấn , bàn tay nhỏ nhắn siết lấy áo anh “Mau đưa em ra khỏi đây….hic…huhuhhhh…”

“Được , tôi sẽ đưa em ra khỏi đây.” – Vương Trấn vỗ nhẹ vai cô . Anh nắm tay Dư Vũ Lam , đi ra gần tới cửa , Đường Lãnh Phong nhíu mày , chạy lại giữ lấy tay còn lại của cô . Tức giận nói”Em không được đi !”

“Bỏ ra…” – Dư Vũ Lam vùng vẫy , cố gắng rút tay ra , nhưng Đường Lãnh Phong vẫn nắm chặt . “Anh làm gì vậy ? Buông ra.”

“Em không được phép ra khỏi đây.” – Anh lạnh nhạt trả lời.

“Anh có quyền gì cấm cô ấy ?” – Vương Trấn nhíu mày , gạc tay anh ra , kéo Dư Vũ Lam về sau lưng . Che chở cho cô.

“Cậu im đi . Đây không phải chuyện của cậu.”

Đường Lãnh Phong nhìn cô sợ hãi núp sau lưng Vương Trấn , tim anh chợt thắt lại . Cố gắng kìm nén nỗi đau , anh cất tiếng , như một lời khẩn cầu “Vũ Lam , ở lại !”

“Không , tôi không muốn ở lại đây . Tôi đã quá mệt mỏi rồi . Anh làm ơn buông tha cho tôi ! Anh…muốn giày vò tôi đến mức nào đây ?” – Nước mắt cô thấm ướt hai bên gò má , tiếng khóc chất đầy uất ức , khổ sở. , đau đớn và đầy tuyệt vọng . “Tôi không còn yêu anh , cả đời này…tôi cũng không bao giờ tha thứ cho anh…Hoặc anh là người xa lạ hoặc anh sẽ trở thành kẻ thù của tôi… Đường Lãnh Phong , anh luôn tự cho mình là người tài giỏi , luôn cho rằng mọi điều anh làm là đúng…vậy anh có từng nghĩ…những điều anh làm là sai….sẽ khiến người khác bị tổi thương ?” – Nuốt nước mắt vào trong , cô hít một hơi thật mạnh , cương quyết nói tiếp “Buông tôi ra !”

Bàn tay to lớn từ từ buông tay cô ra , bất chợt run lên . Mưa cũng bắt đầu rơi , mưa tầm tã phủ trắng cả một khoảng trời to lớn . Thanh âm anh cũng trở nên khẽ run ” Vậy…anh sẽ chờ em…đợi đến khi nào nỗi đau trong em nguôi đi phần nào . Anh sẽ đi tìm em. Cho anh hai tháng , anh nhất định sẽ bù đắp lại tất cả.”

Dư Vũ Lam quay mặt đi , níu lấy tay Vương Trấn . Anh vòng tay bế cô lên , dịu dàngg nói “Dựa đầu vào vai anh , mưa rất lớn , sẽ không tốt cho em lúc này. Anh đưa em ra xe !” Cô nghe lời , rúc đầu vào vai anh . Nước mắt vừa được cô kìm nén lại chợt tuôn trào . Cô không biết là do Vương Trấn đối xử tốt với cô hay do những lời của Đường Lãnh Phong mà càng khiến cô đau lòng…

Đường Lãnh Phong đứng dưới mưa nhìn Vương Trấn bế cô rời đi , trái tim đau đến nghẹn thở . “Tôi không còn yêu anh , cả đời này…tôi cũng không bao giờ tha thứ cho anh…Hoặc anh là người xa lạ hoặc anh sẽ trở thành kẻ thù của tôi… Đường Lãnh Phong , anh luôn tự cho mình là người tài giỏi , luôn cho rằng mọi điều anh làm là đúng…vậy anh có từng nghĩ…những điều anh làm là sai….sẽ khiến người khác bị tổi thương ?” – Từng lời oán trách của cô đã lặp lại rất nhiều trong tâm trí anh . Anh chưa từng nghĩ những điều anh làm sẽ khiến cô tổn thương !?

Hoàng Phủ Lâm ngồi đối diện với Đường Lãnh Phong . Lúc chiều khi đến đây , anh đã thấy cậu ta ngồi uống rượu với bộ dạng ướt sũng . Khuyên mãi cũng không đi thay đồ .

“Tôi phải làm thế nào đây ? Vũ Lam lúc này rất hận tôi…cô ấy bảo không muốn nghe thấy giọng nói tôi một phút nào nữa….cô ấy đi theo Vương Trấn rồi…” – Giọng Đường Lãnh Phong trở nên khàn khàn , anh đã uống hết ba chai rượu , ắt hẳn đã rất say . Hoàng Phủ Lâm không thể làm gì , chỉ đành ỏ mặc Đường Lãnh Phong đang tự trách móc bản thân. Tuy những việc cậu ta làm là sai nhưng dù sao Đường Lãnh Phong vẫn là anh em tốt của anh trong hai mươi mấy năm qua . Anh trở nên như vậy cũng là do cái chết của Đường Vũ Nhi . Cái chết ấy đã khiến anh trở nên ngày càng lạnh nhạt , hờ hững với cuộc sống và mọi người này. Hoàng Phủ Lâm giật lấy chai rượu từ tay anh , cất tiếng nói “Cậu uống nhiều rồi .”

“Phủ Lâm… Cậu biết không , tôi đã từng nghĩ chỉ xem Dư Vũ Lam như bảo người phụ nữ khác , chơi chán rồi bỏ. Nhưng càng ngày….cô ấy lại càng khiến tôi quan tâm đến cô ấy hơn . Ngang nhiên bước vào trái tim tôi lúc nào không hay…” – Anh đã say , khi say anh mới có thể trút bỏ hết tâm sự của mình . Như một lời thú tội của chính bản thân “Tôi phủ nhận tình cảm của mình đối với cô ấy , mỗi khi nghĩ đến Vũ Nhi , tôi lại không muốn yêu Vũ Lam . Nhưng…đến khi tôi nhận ra mình thực sự yêu cô ấy thì cô ấy lại rời bỏ tôi. Tại sao…tại sao tôi lại khiến cô ấy tổn thương như vậy. Ngay cả đứa con của tôi và Vũ Lam cũng không còn…haha….Thực nực cười….tôi làm bao nhiêu chuyện tồi tệ đó…rốt cuộc là vì lí do gì ? – Đường Lãnh Phong ngã người ra phía sau , anh ngước mặt lên cao , âm thanh đượm buồn “Vũ Lam…anh xin lỗi…anh sai rồi…”

Hoàng Phủ Lâm im lặng nhìn anh . Lúc này anh mới phát hiện ra trên khóe mắt Đường Lãnh Phong một dòng nước ấm chợt xuất hiện, lăn dài trên khuôn mặt tuấn tú của cậu ta . Anh giờ mới hiểu , tình cảm của Đường Lãnh Phong dành cho cô rất sâu đậm…

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN