Tổng Tài Quá Tàn Nhẫn
Chương 30: Thủy tinh cầu màu tím
Thủy tinh tinh khiết sáng bóng, bên trong là một bông tuyết màu tím, Tình Không cơ hồ chỉ liếc mắt qua nó thôi cũng đã thích ngay rồi.
“ Chị chủ, cái này bao nhiều?”
Cùng một lúc, có hai bàn tay nữ tính cùng hướng về phía quả cầu thủy tinh kia, Tình Không ngửi thấy mùi hương nước hoa bách hợp thoang thoảng. Cô quay đầu lại, một cô gái thực thanh tú, mắt to, tóc dài xuất hiện trong tầm mắt của cô.
“ Thật ngại quá, quả cầu thủy tinh này chỉ còn có một quả! Hai người…ai muốn mua nó?” Chị chủ cửa hàng nhận thấy hai nữ khách này đều không phải là những cô gái tầm thường, vẻ mặt hơi khó xử nói.
Nhìn thấy ánh mắt không có ý buông tha của Tình Không, cô gái kia, mỉm cười, sau đó nói: “ Quên đi, tặng cho bạn vậy!”
Màu tím thần bí như vậy tựa hồ cũng có khí chất tương tự như Tình Không.
“ Cảm ơn bạn!” Tình Không cảm kích nhìn cô gái, sau đó cẩn thận cầm lấy quả cầu thủy tinh, thanh toán, thích thú mà thưởng thức mãi không muốn buông tay.
Lúc đẩy cửa đi ra ngoài, một trọng lực rất mạnh đánh úp lại, Tình Không sợ hãi kêu lên một tiếng, quả cầu thủy tinh tuột khỏi tay rơi ra bên ngoài.
“ Cẩn thận!”
Người tới vững vàng dùng hai tay tiếp được, sau đó nhìn ngắm một hồi mới trả lại cho Tình Không: “ Của cô sao?”
Nghe thấy tiếng nói quen thuộc thế này, Tình Không mới ngẩng đầu lên nhìn rõ khuôn mặt của người phía trước, không khỏi giật mình.
“ Là cậu?”
Chàng trai đã đưa nước trái cây cho cô tại buổi tiệc từ thiện tối hôm qua.
“ Ừm.!” Chàng train he răng cười, khuôn mặt tuấn tú thuần khiết.
“ Xin chào! Việt Trạch…!” Cậu ta vươn tay ra trước, Tình Không một bàn tay cầm quả cầu thủy tinh, tay còn lại vươn ra bắt lấy tay cậu ta, nói: “ Mộ Tình Không.”
“ Tên tiếng anh của cô là Sky sao? Tình Không!” Việt Trạch tươi cười tựa như ánh mặt trời sáng lạn, ngay cả Tình Không cũng bị cuốn hút bởi sức sống của cậu ta.
Cậu chỉ chỉ vào đầu vai của cô. Tình Không mặc một bộ váy ngắn, trễ ngực, nhìn hình xăm trên vai là có thể hiểu.
Tình Không mỉm cười một chút, Việt Trạch nhìn thấy hai bóng người gắt gao quan sát bọn họ phía sau lưng Tình Không, cậu vội vàng kéo lấy tay của cô, phi nhanh đến đường lớn đối diện.
Tình Không không rõ bản thân bị cậu ta kéo đi, rồi lên xe như thế nào, hai tay của cô vẫn gắt gao nắm trọn quả cầu thủy tinh.
“ Ngồi vững nhé!” Tình Không còn chưa kịp thở, Việt Trạch đã khởi động xe, đạp phanh ga, cho xe chạy với tốc độ cực hạn.
Tình Không nhìn ra Việt Trạch là một cao thủ đua xe. Cậu ta lái chiếc xe như làm xiếc lắt leo qua những chiếc xe giữa dòng người qua lại tấp nập. Không bao lâu sau, hai chiếc xe phía sau đều bị bỏ xa.
Cậu khoái trá huýt sáo, hớn hở nhìn về phía Tình Không ngồi bên ghế lại phụ, ánh mắt lộ ra chút kinh ngạc: “ Cô không sợ hãi sao?”
“ Trên thực tế, tôi cũng thích đua xe!” Tình Không đáp lại hắn bằng một khuôn mặt tươi cười xinh đẹp.
Có rất ít cô gái thích trò chơi mạo hiểm này, nhưng Tình Không thì ngược lại. Lúc còn ở Las Vegas, cô không có chỗ nào để đi chơi, đua xe cũng là một trong những cách mà cô dùng để phát tiết cảm xúc của chính mình.
Việt Trạch nhìn cô, thiện cảm trong mắt mỗi lúc một nhiều. Lúc xe sắp dừng lại, Việt Trạch nhìn đến có bốn chiếc xe thể thao xuất hiện ở chung quanh, bức cậu phải cho xe táp vào vệ đường. Cậu không thể tin khi nhìn thấy bóng người xuất hiện từ những chiếc xe kia.
Cậu rõ ràng đã thoát khỏi bọn họ rồi cơ mà?
Dẫn đầu là Tra Lý. Hắn mở cửa xe, đối với hai người vẫn còn đang kinh ngạc nói: “ Mộ tiểu thư, Việt thiếu gia, mời đi theo tôi.”
Sắc mặt Tình Không trở nên trắng bệch, bên kia thì Việt Trạch la lớn: “ Tôi đã nói rồi, tôi không cần ai phải bảo vệ cả! Các người định làm gì?”
Việt Trạch là con lai Trung – Mĩ, con trai của thị trưởng Vili.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!