Tổng Tài Sắc! Làm Vợ Anh Tận Hai Lần? - Chương 12: Quà Cho Mèo Nhỏ
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
351


Tổng Tài Sắc! Làm Vợ Anh Tận Hai Lần?


Chương 12: Quà Cho Mèo Nhỏ


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Phục Ân vào Trung Tâm Thương Mại lớn nhất Thục Xuyến. Anh đi đến bản đồ và xem xét, khi xác định được nơi mình cần thì anh đi đến thang cuốn lên trên.

Cho tay vào túi, Phục Ân bước đi với dáng vẻ kiêu ngạo, bất cần của mình. Những cô gái có mặt ở đây nhìn anh bằng ánh mắt trìu mến không ngớt một giây. Còn đàn ông trai tráng thì lại hiếu kỳ nhìn anh. Phục Ân lúc này chính là điểm thu hút nhất của cả trung tâm. Ai cũng nhìn theo bóng dáng cao ráo của anh đến khi mất hút.

Phục Ân khó chịu, anh nhíu chặt hai mày. Bực bội! Bức rức! Mấy người này xem anh cứ như món hàng lạ, thích thì nhìn, không thích thì thôi. Vẫn gương mặt không cảm xúc, khí chất lạnh nhạt anh cứ bước đi chẳng đoái hoài đến một người nào. Khi Phục Ân bước vào khu vực của hãng son I.V thì mọi người thôi không nhìn nữa. Thất vọng tràn trề! Anh cũng phải muối mặt lắm mới bước chân vào nơi dành cho phụ nữ như thế này.

– Chào ngài! Ngài cần loại son gì ạ?- Cô nhân viên cúi mặt thẹn thùng hỏi.

– Kiểm tra giúp tôi thỏi son này.- Anh lấy thỏi son trong túi ra, nó chẳng mới mẻ gì cả, có lẽ đã mua khá lâu.

– Vâng!- Cô ấy lấy bằng cả hai tay.

Phục Ân đi dạo xung quanh. Anh với lấy một thỏi son trên kệ xem. Vừa mở ra Phục Ân đã không hài lòng về màu sắc của nó nên đặt về vị trí cũ. Tiếp tục nhìn ngó xung quanh, anh thấy có những thỏi son đặt ở giữa cửa hàng. Hình dáng rất đẹp lại bắt mắt,đó là điều đầu tiên thu hút anh. Phục Ân lấy một thỏi lên xem, cùng lúc cô nhân viên lúc nãy đi đến.

– Thỏi son của ngài mua cách đây 2 tháng, vẫn sử dụng được. Nhưng loại son này từ hãng không đáng tin cậy, tôi khuyên ngài hãy dùng loại khác.- Cô ấy đưa thỏi son cho anh và nói.

– Cô lấy cho tôi loại này, lựa màu nào sáng một tí.- Anh chỉ tay vào những thỏi son trước mặt.

– Màu sáng? Ngài lấy màu cam đào nha, màu đó vừa nhẹ nhàng lại còn khá thu hút.- Cô ấy đưa một thỏi cho anh xem thử.

Phục Ân cầm lấy và xem xét. Thấy thuận mắt, anh gật đầu rồi nói.

– Lấy tôi cái này.

– Mời ngài đến quầy thu ngân.- Cô nhân viên lùi lại để anh đi trước.

– Của ngài 1 nghìn 4 trăm 20 đồng ạ!

Phục Ân ví ra và đưa thẻ cho thu ngân. Khi thanh toán xong, cô ấy trả lại thẻ và ngại ngùng nhìn anh.

Phục Ân không nhìn họ lấy một lần, anh cầm chiếc túi nhỏ của mình và ra ngoài. Đi dạo thêm một đoạn, Phục Ân bước vào khu vực ví, túi xách của phụ nữ. Vừa vào đến, cũng có một cô nhân viên chào anh.

– Chào ngài! Ngài cần gì ạ?

– Tôi muốn xem loại túi xách cho công sở.- Cho một tay vào túi, anh nhàn nhạt nói.

– À, mời ngài theo tôi.- Cô ấy đỏ ửng hai má, cúi thấp mặt rồi bước đi.

Theo sau nhân viên, Phục Ân dùng đôi mắt tinh anh của mình nhìn ngó xung quanh. Vừa lướt qua một chiếc túi màu trắng thì anh liền dừng bước.

– Khoan đã!

– Có chuyện gì thưa ngài?- Cô ấy quay lại nhìn anh.

– Không cần tìm nữa! Tôi lấy cái này.- Anh chỉ tay về phía chiếc ví trắng được thiết kế tinh tế, phần nút để mở ví còn được đính kim cương lấp lánh.

– Ngài quả thực có mắt thẩm mỹ cao! Đây là loại mới nhất, đẹp nhất và đắt nhất ở đây.- Cô ấy cúi đầu rồi lấy chiếc ví.- Mời ngài đến quầy thu ngân.

Phục Ân đi đến quầy và đưa thẻ. Anh chờ đợi, nhìn về phía cô nhân viên kia đóng hộp chiếc ví ấy cho cẩn thận, không được trầy xước.

– Của ngài 24 nghìn 2 trăm đồng, đã thanh toán xong.- Thu ngân đưa thẻ cho anh.- Cảm ơn ngài, hẹn gặp lại lần sau.

Phục Ân bỏ thẻ vào ví, cùng lúc nhân viên mang chiếc hộp ra. Cô ta bỏ hộp vào túi có in hiệu E.A.S rồi đưa cho anh.

– Của ngài ạ!

Phục Ân không trả lời, chỉ gật đầu rồi lấy túi đó ra ngoài. Ra xa chỗ này càng nhanh càng tốt. Tránh khỏi những ánh mắt lăm le ở đây sẽ bớt phiền phức. Đến cả mua đồ cũng bị để ý, nhìn tới nhìn lui. Khó chịu! Không thoải mái tí nào.

Lạc Y cùng Y Phúc ra khỏi phòng kế toán. Cả hai đi đến nơi lấy cafe. Vừa đi, Y Phúc vừa nói chuyện với cô.

– Nay trông em nhợt nhạt quá!

– Em mất thỏi son rồi. Nay để cả mặt mộc.- Lạc Y đưa tay ôm má.

– Chị thấy có khác gì đâu, chỉ là không có son môi thôi mà.- Y Phúc bật cười.

– Thường ngày em cũng chỉ dùng son thôi, đâu có phấn hồng xúng xính.- Lạc Y chu môi nói.

– Uhm, mình làm ở văn phòng mà không son phấn, không chưng diện dễ bị mấy nhân viên phòng khác mỉa mai lắm.- Lấy hai cốc cafe, Y Phúc nói nhỏ qua tai cô.

– Em biết chứ! Nhưng em chẳng quen đâu, thế là đủ rồi.- Lạc Y lắc đầu.

Hai người cùng ra ban công hóng gió. Lạc Y nhắm mắt lại tận hưởng gió trời thanh mát. Có như thế này thì đầu óc cô mới thư thả đi vài phần. Không phải lo âu, suy nghĩ chuyện gì nữa.

Chợt ở phía ngoài, Lạc Y và Y Phúc nghe những cô nhân viên phòng khác nói chuyện với nhau.

– Nè, mấy bà biết gì chưa?- Nhân viên 1 hỏi.

– Chưa! Chuyện gì thế?- Nhân viên 2 và 3 thắc mắc.

– Lúc sáng tôi thấy Thượng Tổng vào công ty.

– Ui giời, tưởng chuyện gì.- Nhân viên 3 bĩu môi.

– Đừng làm mất hứng thế chứ, kể tiếp đi.- Nhân viên 2 liên tục hối thúc.

– Anh ấy mang gì vào hai bà biết không?- Nhân viên 1 tỏ ra nguy hiểm.

– Không! Không nói sao biết.- Nhân viên 3 liếc mắt nhìn rồi thu ngay lại.

– Đó là hai chiếc túi, một lớn một nhỏ. Chiếc lớn in hiệu E.A.S, còn chiếc nhỏ in hiệu I.V đó. Toàn đồ hiệu không thôi.- Nhân viên 1 nhún vai.

– Gì???- Cả hai người kia đồng thanh.

– Hai hiệu đó đều dành cho nữ giới mà.- Nhân viên 2 không khỏi thắc mắc.- Cô có nhìn lầm không đó?

– Không lầm, chính mắt tui thấy đây.- Nhân viên 1 xua tay.

– Tổng Tài của chúng ta có ý trung nhân rồi sao? Sao lại như thế!- Nhân viên 2 ôm má, nói giọng tiếc nuối.

– Haizzz…thất vọng quá! Ai mà được Tổng Tài để mắt chắc có phước lắm.- Nhân viên 3 lắc đầu.

– Mà thôi, vào làm đi, sắp tới giờ rồi.

– Ừ, đi thôi.

Lạc Y vừa nghe xong thì liền vị sặc. Cô ho sặc sụa, cả gương mặt đỏ lên. Cái gì mà có phước chứ? Mấy người này ở cạnh Phục Ân đi rồi biết, bị anh ăn sạch sành sanh luôn đấy. Y Phúc vội vã vuốt lưng Lạc Y, cô ấy lo lắng hỏi.

– Em không sao chứ?

– Em…em không sao…khụ khụ…- Lạc Y xua tay.

Tuệ Mẫn ngồi ở chiếc bàn gần cửa sổ của thư viện. Cô mở quyển “Kẻ Mua Người Bán” của Thập Tuyết ra xem. Cô ấy viết cũng khá hay, từng câu văn lôi cuốn lấy Tuệ Mẫn không thôi. Môi hơi mỉm cười, cô cứ thế mở từng trang mà đọc.

Bỗng nhiên bên cạnh có người đặt chồng sách. Tuệ Mẫn ngước nhìn và mỉm cười thật tươi, tít cả mắt.

– Anh đến rồi ạ!

– Uhm, anh có mang cái này cho em nè.- Vỹ Khanh gật đầu rồi để một chiếc hộp nhỏ bé, xinh xinh trước mặt cô.

– Cảm ơn anh nha!- Tuệ Mẫn mở hộp ra.

Phía trong hộp là một móc khóa nhỏ bé, mặt trước được khắc tên cô tỉ mỉ. Có một nút ấn bé tí ở mặt sau, Tuệ Mẫn ấn vào thì nó bật mở, bên trong là ảnh của cô khi đang cười thật tươi.

– Woa…đẹp quá!- Tuệ Mẫn thốt lên.

– Em thích chứ?- Vỹ Khanh ngồi xuống cạnh cô và hỏi.

– Dạ, em thích lắm.- Tuệ Mẫn gật đầu rồi lấy móc khóa ấy cất cẩn thận vào hộp.

Vỹ Khanh mỉm cười. Nhìn thấy cô vui như thế anh mừng lắm, chưa bao giờ anh thấy tình yêu đẹp như lúc này. Chỉ cần cô muốn thì chuyện gì anh cũng có thể mang đến chỉ cần việc đó nằm trong tầm tay của anh.

– Anh không hiểu chỗ này lắm, Mẫn giải thích giúp anh với.- Mở quyển sách ra, anh chỉ ngón trỏ vào câu thoại của nữ chính.

Tuệ Mẫn vén tóc qua tai rồi ghé người sang nhìn theo hướng tay của Vỹ Khanh.

– À, ý là cô ấy đã phải chờ đợi nam chính quay về rất lâu nhưng không vì thế mà bản thân lại phụ bạc, đi yêu người khác.

Tuệ Mẫn ngước mặt lên, lúc này hai ánh mắt chạm vào nhau, khoảng cách thật gần. Vỹ Khanh cảm nhận được hương thơm nhẹ nhàng từ tóc của Tuệ Mẫn. Và cả hơi thở đều đều của cô. Mọi thứ như lắng đọng lại, mê hoặc anh. Tuệ Mẫn đỏ ửng mặt khi hơi thở nam tính từ Vỹ Khanh phả hai bên má. Đôi môi đỏ mọng của cô mấp máy như muốn nói gì đó, nhưng thôi.

Ngồi thẳng người lại, Tuệ Mẫn căng thẳng, hai má nóng ran. Nhịp tim cô lúc này đập loạn xạ, liên hồi. Chỉ biết im lặng và mím môi, cô không thể nói thêm một lời nào cả. Vỹ Khanh mỉm cười trước sự ngại ngùng, đáng yêu của cô. Anh bạo dạn vươn tay, nắm chặt lấy tay Tuệ Mẫn. Tay anh ấm và to lớn, có thể nắm cả hai bàn tay cô. Sự dịu dàng từ anh làm cho Tuệ Mẫn thấy mình đang được bảo vệ.

Tuệ Mẫn lúc đầu có vẻ hơi giật mình và muốn rụt tay lại nhưng bàn tay của anh đã nắm chặt, ý như là cứ để yên đấy mọi chuyện sau này anh sẽ lo. Khẽ đưa mắt nhìn Vỹ Khanh, cô đan tay mình vào tay anh và mỉm cười một cái thật tươi.

– Tối mai…anh đưa em đi chơi nhé Mẫn.

Tuệ Mẫn không trả lời anh, cô chỉ gật nhẹ đầu ngại ngùng thấy cho sự đồng ý.

Khỏi nói cảm xúc của Vỹ Khanh lúc này rồi. Anh vui mừng tột độ, hưng phấn vô cùng. Như vậy có phải anh đã cưa đổ Tuệ Mẫn rồi đúng không? Chỉ cần một câu tỏ tình nữa thì mọi chuyện sẽ thành hiện thực. Ước muốn bao ngày nay của anh cuối cùng cũng được đáp ứng. Về sau phải chăng sẽ được cưới Tuệ Mẫn về nữa? Ôi cuộc đời của anh! Quả không uổng phí.

Lạc Y ngồi trên đùi Phục Ân và nghịch laptop của anh. Cô mở ET lướt xem tin tức rồi đóng lại, mở tiếp ITB xem phim. Phục Ân ôm lấy eo nhỏ, tựa cằm lên vai cô và cùng xem. Từ trước đến nay chưa một người nào được chạm vào laptop của anh, kể cả Vỹ Khanh. Anh cực kỳ ghét ai đụng vào đồ của mình. Nhưng đối với Lạc Y thì khác. Cô vô tư nghịch laptop và anh chẳng có một lời phản bác, còn muốn cô chơi cho thư thỏa đầu óc.

Lạc Y đóng cửa sổ trang web lại. Cô vươn vai rồi nói.

– Em dùng xong rồi, trả lại anh đó.

– Sao em không chơi tiếp đi.- Anh đưa mắt nhìn cô.

– Thôi, còn trả cho anh làm việc nữa. À mà anh có tài xế nào tên Vỹ Khanh không?- Cô chợt nhớ ra chuyện của Tuệ Mẫn nên liền hỏi.

– Sao em hỏi vậy?- Anh nhíu mày.

Tên Vỹ Khanh kia không biết lại bày ra trò gì nữa đây. Cái gì mà tài xế kia chứ?

– Bạn em có quen biết một người, anh ta nói tên Vỹ Khanh và làm tài xế đưa đón anh và Phó Tổng. Em không rành hết nhân viên của công ty nên hỏi anh cho xong.- Cô nhún vai rồi bĩu môi.

– Có chứ! Cậu ấy là người tốt, không sao đâu.- Anh lên tiếng nói đỡ một câu.

– A…thế thì em yên tâm phần nào rồi.- Cô gật gù.

– Nay em nhợt nhạt quá!- Phục Ân đưa tay nâng cằm cô lên.

– Son của em mất rồi, mai sẽ mua thỏi mới.- Cô chu môi nói.

Phục Ân khẽ nhếch môi, lấy hai chiếc túi dưới chân đặt lên bàn. Anh nhướng một bên mày rồi nói với cô.

– Tặng em!

– Của em á?- Cô mở to mắt.

– Son của em là anh lấy đấy. Bỏ nó đi, dùng son mới này sẽ tốt hơn. Còn túi xách đó cũng mang bỏ luôn đi, anh mua cho em một túi mới nữa đây.

– Em không nhận đâu.- Cô lắc đầu.

– Tại sao không? Của anh mua cho thì lấy đi, không phải ai cũng được như thế đâu nhé.- Anh nhíu mày, đôi mắt mang vẻ yêu chiều nhìn cô.

– A…vậy em giữ nó, đi đâu cùng anh mới dùng. Bây giờ túi kia còn mới, bỏ phí lắm.

– Haizzz…- Anh thở hắc ra.- Em cứ dùng, khi nào đi đâu đó anh mua cho cái khác.

Lạc Y gật nhẹ đầu, cô biết giá trị của nó không hề nhỏ như kích cỡ. Phục Ân tốn một số tiền lớn như thế chỉ để tặng cô thôi sao? Cầm lấy hai túi đó, Lạc Y đặt xuống chân. Vô tình cô thấy hai mảnh giấy nhỏ bị vò nát nằm ngoài thùng rác. Nhặt lên rồi mở ra xem Lạc Y tá hỏa với những gì trong đó.

– Phục Ân! Chỉ hai thứ đó mà đã bằng 2 tháng lương của em rồi sao?

– Không quan trọng! Em cứ dùng, anh sẽ mua tiếp những thứ mới khi cần thiết.- Phục Ân ôm lấy eo cô, áp sát vào người.

– Nhưng…

– Không nhưng nhị gì cả. Dùng thử son này anh xem.

Lạc Y lưỡng lự tô son lên môi. Son hiệu có khác, rất thơm và mịn. Cô rất thích nó, vẻ ngoài bắt mắt, chất lượng lại tốt như vậy. Khi tô xong, cô đưa tay lên lau thử thì son chỉ bị trôi đi một ít, lâu phai.

Phục Ân vươn tay mân mê gương mặt bầu bĩnh của cô. Hễ nhìn thấy đôi môi bé xinh kia thì anh lại không kiềm lòng được. Lạc Y như hiểu ý anh sẽ định làm gì nên cứ né tránh trêu chọc anh.

– Ngoan nào!- Phục Ân đưa tay ra sau, ghì đầu cô.

Lúc môi anh sắp chạm môi mình, Lạc Y đưa tay lên ngăn lại. Phục Ân nhíu mày khó hiểu, chuyện gì nữa đây?

– Anh có nhiều nhân tình như thế, chắc môi này đã hôn nhiều người.- Cô lướt ngón trỏ lên môi anh.

– Em là người thứ 2 anh hôn.

Lạc Y mở to mắt. Phục Ân đang đùa đúng không? Cô là người thứ 2 chạm môi anh sao?

– Anh nói dối.

– Thật! Không đùa.- Anh gật đầu chắc nịch.

– Anh quen nhiều người phụ nữ lắm mà. Cũng sẽ có những chuyện…ít ra cũng hôn chứ?- Cô bĩu môi.

– Môi của họ là dùng để hôn “thằng nhóc” còn môi của em…- Phục Ân hôn nhẹ lên môi cô.- Là để cho anh.

Lạc Y đỏ mặt, cô nhìn thẳng vào mắt Phục Ân. Nó chân thật đến nỗi khiến cô tin một cách mù quáng. Sau này anh có đá cô như những người kia không? Nếu như đó là thật, cô cũng không biết phải làm như thế nào.

Gục đầu xuống vai anh và nhắm hai mắt trông đầy mệt mỏi. Lạc Y biết bản thân mình đã sai. Sai từ khi vừa bắt đầu mối quan hệ mờ ám này. Rồi sau sẽ ra sao? Sẽ như thế nào khi anh có vợ, có con. Cô chính là người đã châm một ngòi lửa cho hôn nhân của anh. Cô ích kỷ, chỉ biết vui cho bản thân. Còn cô gái kia? Với cuộc hôn nhân đổ vỡ như thế chắc chắn sẽ bị tổn thương rất nặng.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN