Tổng Tài Thâm Tình và Cô Vợ Đanh Đá - Chương 3: Tiêu Khả Hân Con chết chắc rồi! (Phần 3)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
97


Tổng Tài Thâm Tình và Cô Vợ Đanh Đá


Chương 3: Tiêu Khả Hân Con chết chắc rồi! (Phần 3)


Nghe thế Cung Hinh Nhi liền cười nói: \”Dạ, được ạ\” ngoài miệng thì nói thế nhưng trong lòng lại nghĩ: \”Ăn xong là mình đi rồi, sao có thể để bà chị ngốc đây, đưa đến cảnh sát được chứ còn không sợ bị ba ba phát hiện ra sao.\”

Tiêu Khả Hân nghe thế liền, bẹo má của Cung Hinh Nhi một lần nữa, rồi mới đi làm việc của mình, nhưng không ai biết có một chiếc xe hơi màu đen, đang đậu bên đường dường như đang đợi một ai đó, hoặc cái gì đó thì phải.

Tiêu Khả Hân mặc dù đang rất bận rộn, với công việc của mình, nhưng vẫn luôn nhìn Chu Hinh Nhi thì thấy bé con nhường như, đã ăn xong rồi và đang định đi đâu, mà cũng chẳng thấy ai đến đón bé cả Tiêu Khả Hân cảm thấy lạ, lúc này Lâm Nhật Thi đang đưa đồ ăn cho khách xong, thấy vậy Tiêu Khả Hân liền đi đến nói với Lâm Nhật Thi.

Tiêu Khả Hân: \”Cậu đưa thức ăn cho khách giúp mình chút nhé, mình đi đây một chút.\”

Lâm Nhật Thi: \”Ừ, cậu đi đi mình sẽ thay cậu một lát.\”

Tiêu Khả Hân nghe thế liền cám ơn Lâm Nhật Thi.

\”Cám ơn cậu mình sẽ về ngay thôi.\”

Nói xong rồi liền đi đến chổ Chu Hinh Nhi, nhưng cô bé đã đi ra ngoài cửa hàng rồi. Tiêu khả Hân thấy vậy liền đi theo cô bé tính đưa cô bé về nhà, thì thấy trong xe hơi màu đen xuất hiện, hai người đàn ông bận đồ đen chạy đến, ôm Chu Hinh Nhi lên xe mà Tiêu Khả Hân thấy, dường như hai người này đây không phải là người nhà của cô bé, vì Tiêu Khả Hân thấy nhường như cô bé đang chống cự, thấy vậy Tiêu Khả Hân liền chạy đến hô lên.

Tiêu Khả Hân: \”Này hai ông đang làm gì em của tôi vậy? mau thả nó ra nhanh lên.\”

Nghe thế một trong hai người đàn ông liền lạnh giọng hung tợn nói: \”Đây không phải chuyện của cô đừng có sía vào.\”

Nói xong liền tính nhét Chu Hinh Nhi vào xe, thì lúc này Tiêu Khả Hân thấy bé con đang cố gắng, cắn một cái trên tay của tên đang bịt miệng mình, tên đó đau quá buôn tay ra thì lúc này Chu Hinh Nhi nhanh chân, chạy đến nấp sau lưng Tiêu Khả Hân nói:

Chu Hinh Nhi: \”Chị xinh đẹp ơi họ muốn bắt em họ là người sấu đó chị.\”

Nói xong còn khóc trong rất thương tâm, hai tên kia thấy người mình bắt đã chạy thoát, thấy vậy liền ra tay đánh Tiêu Khả Hân, nhưng họ lại không biết Tiêu Khả Hân là một cô gái nhỏ bé nhưng lại có võ cổ truyền, vì hồi đó cô thường bị bắt nạt nên cô đã đi học, một tên tính đánh lén Tiêu Khả Hân nhưng hắn ta không biết rằng, Tiêu Khả Hân đã liếc ra ngoài sau, nên biết được liền né qua một bên tên đó đánh không trúng Tiêu Khả Hân.

Mà lại đánh trúng tên còn lại lúc này Tiêu Khả Hân giơ chân lên, đá tên đã bị đánh xong soay người lại lấy đà, phóng lên đá cho tên còn lại bay lên chiếc xe của bọn chúng luôn, hai tên đó thấy vậy liền biết chuyện không ổn liền lên xe bỏ đi.

Lúc này Tiêu Khả Hân nghe thấy nhiều tiếng vỗ tay, liền nhìn lại thì thấy có rất nhiều người đi đường đang vỗ tay xung quanh cô vừa vỗ vừa nói:

Người đi đường A: \”Bốp… Bốp… Bốp đánh hay lắm cô bé\”.

Người đi đường B: \”Cô bé à em thật dũng cảm đấy.\”

Người đi đường C nhìn Chu Hinh Nhi rồi nói: \”Cháu bé con thật có phước vì có người chỉ vừa đẹp lại thương con như thế đấy.\”

Còn Chu Hinh Nhi lúc này: \”…\” (Ôi, chà không ngờ bà chị ngốc này, cũng không đến nổi nào)

Nghe thấy thế Tiêu Khả Hân hơi ngượng ngùng, rồi ôm Chu Hinh Nhi đi về chổ cửa hàng của mình làm, Lâm Nhật Thi thấy Tiêu Khả Hân về trên tay còn ôm đứa bé nữa, liền kéo cô vào phòng nghỉ của nhân viên rồi mới nói:

Lâm Nhật Thi: \”Cậu đó tưởng mình là mình đồng da sắt hay sao, mà chọc bọn xã hội đen chứ hả\” Nói rồi còn lấy tay chỉ vào Chu Hinh Nhi rồi nói tiếp:

\”Đây là con cái nhà ai thế? mà cậu liều mình cứu nó vậy!\”

Nghe vậy Chu Hinh Nhi liền nghĩ trong lòng: \”Sao mình ghét bà thím này ghê!\”

Lúc này Tiêu Khả Hân mới hỏi: \”Sao cậu biết mình mới đánh nhau thế?\” Nghe thế Lâm Nhật Thi lấy ngón tay điểm vào trán của Tiêu Khả Hân rồi nói:

Lâm Nhật Thi: \”Cậu đó lúc nãy đi vội như thế mình thấy, lạ nên nhìn theo rồi mới thấy cậu đang làm một tiểu anh hùng chứ gì.\”

Tiêu Khả Hân nghe thế liền le lưỡi nói: \”Cậu cũng biết tính mình mà, thấy chuyện bất bình là ngứa tay, muốn đánh kẻ sấu liền à.\”

Lâm Nhật Thi: \”Cậu đó, đừng có nói lảng sang chuyện khác cô bé này là con cái nhà ai thế.\” Chu Hinh Nhi nghe thế liền cảm thấy, Lâm Nhật Thi này khó chịu thật liền làm bộ nép vô người Tiêu Khả Hân, ngước mặt nhỏ xinh của mình lên rồi, ráng nặng ra thêm vài giọt nước mắt rồi mới nói:

\”Chị xinh đẹp ơi chị này làm em sợ.\” Nghe thế Tiêu Khả Hân liền vỗ vỗ lưng của Chu Hinh Nhi rồi nói: \”Không sợ, Không sợ, bây giờ nhà em ở đâu nói cho chị để chị đưa em về nhà nha

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN