Tổng Tài Thâm Tình và Cô Vợ Đanh Đá - Chương 7: Cậu chuẩn bị về nhà ư (Phần 3)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
121


Tổng Tài Thâm Tình và Cô Vợ Đanh Đá


Chương 7: Cậu chuẩn bị về nhà ư (Phần 3)


Tiêu Khả Hân nghe thế liền trong đầu lóe lên nhìn những người áo đen mĩm cười, làm cho những người đó tê rằng hết da đầu.

Tiêu Khả Hân đi đến bên một trong số năm người đó, rồi nắm cổ áo của hắn ta lên rồi nói với giọng hăm dọa.

\”Vậy bây giờ các người nói xem, bây giờ vấn đề ở đây nên giải quyết sao nhỉ?\” Nói rồi liền cum tay lại.

\”Rắc… Rắc.\” Những người đó nghe thế mồ hôi nhỏ xuống trán liền vội nói.

\”Tiểu thư à, là do bọn tôi có mắt không chòng đã chọc đến cô, những thiệt hại ở đây tổng tài của tôi sẽ bồi thường tất cả mong cô bỏ qua cho.\” Lâm Nhật Thi thấy Tiêu Khả Hân như thế còn sợ huống chi là bọn họ.

Đúng lúc này thì cảnh sát đã đến đi đầu là một chàng trai khôi ngô tuấn tú, rất là chuẩn soái ca vừa đến nơi liền hỏi.

\”Xin hỏi là ai đã báo cảnh sát vậy, ở đây sảy ra chuyện gì?\” Lâm Nhật Thi nghe vậy liền vội chạy đến nói.

\”Là tôi đã báo cảnh sát.\” Nói xong liền chỉ năm người bận đồ đen rồi nói.

\”Những người này chúng tôi không biết, họ đến đây để phá tiệm của ông chủ tôi mong các anh bắt hết bọn họ đi.\” Nghe vậy Tống Hạo liền nhìn những người đó, nhìn xong rồi y liền giật mình quay sang nói với Lâm Nhật Thi.

\”Xin lỗi cô tôi đi nghe điện thoại một lát.\” Nói rồi liền đi ra ngoài lấy điện thoại ra rồi gọi số 99xxxxxx chẳng bao lâu liền nghe tiếng trả lời.

\”Alo… Có chuyện gì sao lại gọi điện cho mình giờ này.\” Tống Hạo nghe giọng nói lười nhát của ai kia liền gấp gút nói.

\”Cậu đó những gã vệ sĩ của cậu gây ra chuyện rồi, mau đến giải quyết vấn đề đi.\”

Nghe vậy người đầu dây bên kia vẫn dững dưng, như không có chuyện gì sảy ra rồi nói.

\”À…\”

Tống Hạo: \”Cậu ở đó còn à được nữa à, Cung Lại Sâm mình đang kêu cậu… Alo… Alo… Alo chết tiệt cậu chờ đó.\”

Nhưng Cung Lại Sâm đã cúp máy từ nãy giờ, Tống Hạo thấy vậy liền muốn chạy đến đấm cho anh ra vài phát thôi.

Nhưng trước tiên là phải giải quyết việc trước mắt này đã, rồi tìm tên đó tính sao nghĩ rồi liền bước vào trong quán lại thì đúng lúc này, Cung Hinh Nhi nghe ồn ào nên thức dậy, từ trong phòng nghỉ của nhân viên bước ra làm cho Tống Hạo giật mình liền gọi cô bé.

Tống Hạo: \”Hinh Nhi con làm gì ở đây thế! Đáng lẽ giờ này con chẳng phải đang ở trường hay sao?\”.

Tiêu Khả Hân với Lâm Nhật Thi liền mỗi người một câu đồng thanh nói.

Tiêu Khả Hân: \”Anh biết cô bé này à! bé là con của anh hả?\”

Lâm Nhật Thi: \”Anh có biết anh vô trách nhiệm lắm không, sao bỏ bé một mình ở đây thế lở bị bắt cóc thì sao?\” Nghe Tiêu Khả Hân với Lâm Nhật Thi nói thế Tống Hạo liền đen mặt lại nói.

Tống Hạo: \”Bé không phải con tôi, mà là con của một người bạn.\” Chu Hinh Nhi thấy chuyện không ổn liền làm bộ chạy lại ôm chân của Tống Hạo nói.

Chu Hinh Nhi: \”Chú Hạo cháu khi nãy trên đường đi học, bị bọn xấu bắt may mà có chị xinh đẹp đây cứu cháu còn cho cháu ăn nữa, nếu không chú đã không thấy cháu gái vừa xinh đẹp vừa đáng yêu của chú rồi.\”

Tống Hạo nghe vậy trên trán hiện ba vạch đen nghĩ: \”Tiểu tổ tông cháu không gạt người ta là may lắm rồi, ai mà có gan đi bắt cóc cháu chứ.\”

Nghĩ xong Tống Hạo liền nhìn Tiêu Khả Hân nói: \”Cám ơn cô đã cứu Hinh Nhi, nhưng chắc có sự hiểu lầm nhỏ vì những người này…\” Chỉ vào những người áo đen rồi nói típ \”Đây điều là những vệ sĩ riêng của cha cô bé này, nên những tổn thất ở đây sẽ do anh ta chi trả còn bây giờ tôi xin phép đưa cô bé này về nhà trước.\”

Cung Hinh Nhi trước khi đi còn không quên vẫy tay chào Tiêu Khả Hân và nói.

\”Chị gái xinh đẹp em đi về nhà đây cám ơn chị đã giúp em.\” Tiêu Khả Hân thấy vậy cũng vẫy tay chào lại cô bé.

Nói xong rồi Tống Hạo liền ẳm Cung Hinh Nhi đi ra về, những người vệ sĩ cũng vội đi theo trước khi đi còn cúi đầu xin lỗi Tiêu Khả Hân, thấy vấn đề dã được giải quyết cười nói với Lâm Nhật Thi.

\”Cậu thấy chưa mọi chuyện đã được giải quyết rồi đấy.\” Nói rồi liền dọn dẹp lại chổ này lại rồi bắt tay vào việc làm tiếp.

Lâm Nhật Thi: (…!)

Sa Uyên Linh: (…!)

Hai người điều có cùng chung suy nghĩ: \”Trời ạ. (Cậu) (Em) ấy sảy ra chuyện như vầy vẫn thản nhiên vui vẻ làm việc tiếp, không biết là thần kinh thép hay không có não nữa.\”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN