Tổng Tài Thật Đáng Sợ
Chương 235: Yêu thật đáng sợ 7
Phòng khách có tiếng bước chân hỗn loạn truyền đến.
Tần Mặc nhìn thấy cuốn “Ai Cập đồng sử” cánh mi thật dài khẽ run lên, khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh đi một chút, tựa vào sofa ngồi không nhúc nhích.
Bước chân Tần Dịch Dương vừa mới vào đến nơi, liếc mắt một cái liền nhìn đến đứa bé đang thiếu nợ hắn kia.
“Pa Pa đã về!” Một giọng nói thanh thúy vang lên, trên cầu thang một tiểu cô nương ánh mắt mở lớn trong veo như nước, lảo đảo chạy xuống đến nơi, dang hai tay hướng hắn vội vàng chạy: “Pa pa, pa đã về rồi!”
Sắc mặt Tần Dịch Dương lập tức nhu hòa, mở lớn hai cánh tay ra, trong nháy mắt khi mà nó nhào vào mạnh mẽ ôm lấy, cười giơ giơ lên cao nhìn xem một cái, tiểu cô nương cười khanh khách, vội vàng ôm lấy cổ hắn, bị hắn ôm vào trong ngực.
“Mấy ngày nay Vũ nhi có ngoan không? Có nhớ papa hay không?” Giọng nói du dương lộ ra từ tính, Tần Dịch Dương nhìn cô bé xinh đẹp ngây thơ không vướng bụi trần lớn giọng hỏi.
“Nhớ rất rất nhiều.” Tần Vũ Lạc kéo dài thanh âm nói, khuôn mặt nhỏ nhắn phấn nộn hồng thấu: “Papa hôn nhẹ đi, mấy ngày nay Vũ nhi ngoan ngoan nhất.”
Tần Dịch Dương cười rộ lên, ở trên cái trán hồng hào cùng khuôn mặt nhỏ nhắn của nó in lên vài nụ hôn tràn ngập tình thương của người cha.
Mà trên sofa, đứa bé lạnh lùng kia trông lại càng có vẻ cô đơn, nhịn không được buông sách xuống, từ xa nhìn bọn họ.
Lúc này Lâm Hi Hi cũng từ bên ngoài tiến vào, một thân váy dài màu vàng nhạt, tóc dài đen bóng xõa xuống, quyến luyến lại lộ ra chút khí chất của tiểu nữ nhân thành thục, mang đến cho căn phòng khách rộng lớn quạnh quẽ một tia ấm áp, mà phía sau nàng mấy người đàn ông mặc đồ đen cũng đem hành lý tiến vào, mang những lễ vật từ Hà Lan vào.
Tiểu Vũ rất là vui vẻ, được papa ôm xong lại đến mẹ ôm, khuôn mặt nhỏ nhắn phấn nộn không hề che giấu hưng phấn. Dù sao đứa bé này cũng nhỏ hơn Tần Mặc 1 tuổi, tâm tư sẽ đơn thuần hơn rất nhiều, chỉ chốc lát đã bị món qùa mà cha mẹ mang về từ Hà Lan hấp dẫn. Lâm Hi Hi ôm nó, trên mặt nở nụ cười ngọt ngào, dưới ánh sáng nhu hòa từ bên ngoài cửa sổ chiếu vào, hết sức mê người.
Tần Dịch Dương dừng ở một màn này, trong lòng dâng lên cỗ ấm áp, nhưng khi ánh mắt thâm thúy đảo qua nhìn thấy biểu tình lãnh đạm của thằng bé trên sofa thì sắc mặt ngay lập tức lạnh xuống, trong ánh mắt hai người một lớn một nhỏ tựa như nổi lên lửa đỏ khiêu chiến.
Đối diện, nhìn chằm chằm hồi lâu, cũng không ai nói một lời nào.
Cuối cùng vẫn là Tần Dịch Dương thỏa hiệp trước, thân ảnh cao ngất đi qua, ngồi xuống sofa.
“Không muốn đi Windy House cho ba một lý do? Được chứ?” Toàn thân hắn tỏa ra cỗ khí phách thản nhiên, ở trên khuôn mặt nho nhỏ kia cũng không ngoại lệ, hơn nữa còn ngập tràn sự khiêu khích của một tiểu hài tử.
Tần Mặc nhìn hắn, ánh mắt sáng ngời, áo sơ mi kẻ carô khiến cho cậu bé càng thêm tao nhã và trầm tĩnh, nhưng là sự lạnh lẽo từ trong đôi mắt toát ra khiến cho người ta không thể làm ngơ.
“Những gì cần học ở đó con đều đã học hết, không muốn đi nữa, ba tìm cái gì đó mới mẻ một chút cho con đi, ba, sợ rằng ngay cả hiện tại trình độ của con như thế nào ba cũng không biết đi?” Một đứa bé nho nhỏ, mà lời nói quả là không tốt chút nào.
Tần Dịch Dương nhíu mi.
Trình độ? Một đứa bé 5 tuổi, đi Windy House thực đã làm cho người ta nghẹn họng nhìn trân trối, hiện tại nó còn nói, nơi đó không xứng cho nó học?
Ánh mắt hắn lạnh hơn một chút, gần đây đúng là hơi xem nhẹ sách vở bài tập của nó, nhưng mà không đến mức ngay cả những điều cơ bản cũng không biết, hắn vừa định mở miệng nói cái gì, liền nhìn thấy cuốn sách trong tay thằng bé.
“Con đang đọc cái gì?” Tần Dịch Dương có chút tò mò, lời nói lạnh lùng hỏi.
Tần Mặc dấy lên một mạt cười lạnh, không nhìn hắn, tiếp tục đọc sách của chính mình.
“Ai Cập đồng sử!” Tại sao nó lại có hứng thú với loại sách này? Cánh mày đang nhăn của Tần Dịch Dương càng thêm nhíu chặt.
Lâm Hi Hi cũng đã nhận thấy phía đối diện có chút khác thường, đem tiểu công chúa trong lòng mình dàn xếp ổn thỏa, xác định nó đã bị áo choàng cùng chiếc váy xinh đẹp của nó hấp dẫn lực chú ý, ngồi ở trên sofa yên lặng chơi với cái váy, lúc này mới chậm rãi đứng dậy, hướng một đôi cha con bên kia sofa đi đến.
Giống như là ánh nắng ấm áp chậm rãi đến gần.
Khuôn mặt Tần Mặc vẫn cúi xuống, tầm mắt dừng lại ở trên tập sách vở có hình ảnh kỳ dị.
Lâm Hi Hi đi qua nhìn liếc mắt một, những cái này nàng chưa từng xem bao giờ, không hiểu sao môt đứa nhỏ còn nhỏ như vậy vì sao lại si mê, sắc mặt Tần Dịch Dương có chút khó coi, nàng có thể nhận ra.
“Mặc Mặc…” Lâm Hi Hi ôn nhu gọi một tiếng.
Lông mày của Tần Mặc nhảy dựng lên, sắc mặt có chút biến đổi, chính là vẫn như trước không có ngẩng đầu lên.
Lâm Hi Hi đem Tần Dịch Dương từ từ đẩy ra, thân thể tinh tế yểu điệu chậm rãi ngồi xổm xuống, mỉm cười, hai cánh tay nhẹ nhàng nắm lấy thân ảnh nho nhỏ trên sofa, yêu thương nói: “Mặc Mặc không nhớ mẹ sao? Mẹ đi 1 tuần, thật vất vả mới trở về thế nào con lại không nhìn mẹ một cái, quà mẹ mang về cho con… Con đoán xem là cái gì?”
Tần Mặc có chút không thích ứng kịp, khuôn mặt lãnh đạm như băng có tia rối rắm.
“Com thích cái này sao?” Ánh mắt nhu hòa của nàng đảo qua cuốn sách trên tay nó nhẹ giọng nói, “Lần sau mẹ cùng con đi tìm sách được không? Mặc Mặc…. Mẹ rất nhớ con….”
Cánh môi anh đòa hồng nhạt của nàng in lên khuôn mặt đứa nhỏ kia, như là muốn đem nụ hôn thức tỉnh khuôn mặt lạnh lùng của nó vậy.
Đứa nhỏ mới hơn 5 tuổi, lệ khí trung cổ trên người chậm rãi rút đi.
Hình như nó mệt mỏi, ánh mi xinh đẹp cong dài lộ ra một tia ủ rũ, bỏ sách xuống, hai cánh tay chậm rãi bò lên cổ Lâm Hi Hi: “Mẹ!”
Tính cách trẻ con bây giờ mới hiện lên, trong lòng Lâm Hi Hi thở phào một hơi, đem thân thể nhỏ nhắn của nó ôm vào trong lòng nhẹ nhàng vỗ về, sợ khuôn mặt lạnh lùng của Tần Dịch Dương tiếp tục dọa nó.
Nàng không cần cái gì là thiên tài hay thần đồng, nàng chỉ cần cục cưng của nàng vui vẻ an toàn lớn lên. Nàng còn nhỡ rất rõ hình ảnh khi Mặc Mặc còn rất nhỏ khi nó chập chững tập đi, mỗi một lần nhớ lại khuôn mặt bọn họ là nở nụ cười chói lọi như pha lê, nó thực rất đáng yêu, nhưng là mấy năm nay tính tình đã bị tôi luyện đến như vậy.
Lâm Hi Hi có chút đau lòng, ôm chặt nó, ngồi ở trên sofa để cho nó cuộn mình trong lòng mình, nhẹ giọng nói chuyện làm cho nó vui vẻ. Mặc Mặc là một đứa com trai rất xinh xắn, khi nó cười rộ lên làm cho người ta có cảm giác bị mê hoặc, rất giống Tần Dịch Dương, mỗi lần nàng thấy đều thất thần, nghĩ rất muốn rất muốn yêu thương nó.
Tần Dịch Dương thực đã không còn cách nào nữa, đối với đứa con này, hắn cảm thấy nó thực kỳ lạ nhưng làm thế nào cũng không thể gọt giũa được.
Giống như hiện tại, hắn rất muốn như trước đây, dựa gần vào ôm lấy tiểu nữ nhân mà mình yêu thương, chính là nàng đang ôm cục cưng, bộ dáng như là ôm lấy khắp thiên hạ vậy, ngọt ngào động lòng người, hắn cũng không nhẫn tâm đi phá hư.
Khẽ thở một hơi, quyết định vẫn là từ xa nhìn là được rồi.
Mà vô thức, thừa dịp Lâm Hi hi trở mình hài lòng cầm lấy tờ tạp chí, có một kẽ hở, khuôn mặt nhỏ nhắn của Tần Mặc ngẩng lên, ánh mắt trong veo lại u tĩnh xuyên qua không khí nhìn thẳng vào mắt Tần Dịch Dương.
Đúng, hai cha con, một lớn một nhỏ, ánh mắt lại chạm nhau.
Mà lúc này đây, sự lạnh lùng trong mắt Tần Mặc đã không còn rõ rệt nữa, khóe miệng lại nổi lên một nụ cười nhàn nhàn, đôi mắt đen dài lộ ra một tầng sáng, ánh mắt kia thực rõ ràng, nó tên là khiêu khích.
“Nhìn xem, ai bảo ba giành mẹ với con!
*** 235 ***
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!