Tổng Tài Thực Đáng Sợ - Chương 101: Phải có trách nhiệm với lời nói của mình
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
108


Tổng Tài Thực Đáng Sợ


Chương 101: Phải có trách nhiệm với lời nói của mình


“Lâm tiểu thư, cô vẫn luôn không trả lời vào vấn đề chính mà truyền thông muốn hỏi, là vì bản thân cô chột dạ sao?”

“Lâm tiểu thư, nguyên nhân gì thúc đẩy cô lần nữa chống án?”

“Lâm tiểu thư …”

Bọn họ chen chúc chạy đến, tiếng huyên náo khiến cho Lâm Hi Hi cảm thấy
hít thở không thông, cũng cảm thấy cả người bị xô đẩy mãnh liệt.

Microphone cơ hồ chạm được đến môi của nàng, có mùi vị của sự bức bách.

“Đáng chết…” Nguyễn Húc tận lực che chở cho nàng không bị bọn người đó
quấy rầy đến, hiện tại hắn đã cảm giác được cái gì gọi là thế đơn lực
bạc, mặc dù bản thân là một đại nam nhân.

Hẳn là so với phụ nữ thì mạnh hơn, nhưng mà ngu ngốc đối đầu với không
phải một người mà là một đám, hơn nữa còn là một đám người không sợ chết là gì, hắn thì có hề hấn gì chứ.

“Chúng ta đi vào bên trong trước đi!” Không chần chừ, Nguyễn Húc hướng
bên tai Lâm Hi Hi hét một tiếng, liền kéo nàng đi vào bên trong.

“Lâm tiểu thư, chúng tôi đã phỏng vấn qua bố mẹ cùng người nhà nạn nhân
đã tử vong Tống Viện Y tiểu thư, đối với sự việc bị cường bạo bọn họ tỏ
thái độ không tin tưởng, rất có thể trên phiên tòa họ sẽ đối kháng với
cô, đối với tình huống như vậy cô có ý kiến gì?”

“Anh nói cái gì? Bác Tống …. Bọn họ nói thế nào?” Ánh mắt Lâm Hi Hi chợt sáng lóe lên, tựa như là không hỏi ra vấn đề thì quyết không bỏ qua,
tựa đã bị nhà báo đó bắt thóp được lời nói, không khỏi một hồi kích
động.

“Hi Hi!” Nguyễn Húc cau mày kêu nàng một tiếng, che đi microphone của
nhà báo kia, “Đừng tin! Bọn người này đều đang nói bừa đó.”

Sắc mặt Lâm Hi Hi càng thêm tái nhợt, nhẹ nhàng ngăn tay Nguyễn Húc lại, hỏi lại lần nữa: “Bọn họ nói như thế nào?”

Nhà báo nói: “Theo cha mẹ Tống Viện Y tiểu thư cho biết họ không thừa
nhận sự việc cường bạo xảy ra, hơn nữa có thể trên tòa họ sẽ đứng về
phía lập trường của bị cáo mà bác bỏ đơn tố tụng của cô. Chẳng lẽ Lâm
tiểu thư không biết sao? Đối với thái độ này của người nhà họ Tống cô có cảm tưởng gì?”

“Chuyện đó, anh khẳng định sao?” Lâm Hi Hi nhẹ giọng nhưng kiên định mà hỏi.

Nhà báo tưởng mình đang mơ: “Lâm tiểu thư, là tôi đang hỏi cô.”

“Anh không cần có trách nhiệm với những lời mà mình nói sao?” Thanh âm
êm ái của Lâm Hi Hi có chút đanh lại, nhìn chằm chằm khuôn mặt nhà báo
kia, “Tôi hỏi một lần nữa, anh chắc chắn như vậy sao?”

Sắc mặt nhà báo kia cực kỳ lúng túng, “Chuyện này chúng tôi chưa có chứng thực, chẳng qua chỉ là phỏng đoán.”

Lâm Hi Hi thở phào nhẹ nhõm, lãnh đạm nhìn anh ta, “Chuyện bị cường bạo
là do bệnh viện giám định, mặc dù hiện giờ tôi cảm thấy y đức của bệnh
viện kia cũng thực khốn nạn, cư nhiên giúp đỡ bị cáo ngụy tạo chứng cớ,
nhưng sự thật phơi bày trước mặt tôi mới quan trọng.” Nàng cười cười,
thê lương nhưng lại đẹp như đóa bách hợp nở rộ, “ Chẳng phải chỉ là suy
đoán sao? Các người thì biết cái gì……”

Câu nói cuối cùng kia, nàng nói rất nhẹ, nói xong xoay người rời đi.

Nguyễn Húc sửng sốt một chút, đuổi theo, tiếp tục giúp nàng mở đường.

Tiếng ồn bốn phía như muốn nhấn chìm nàng, trong đầu Lâm Hi Hi hiện lên
toàn bộ tình cảnh trong buổi tang lễ ngày hôm đó, bố mẹ Viện Y rốt cục
có thái độ gì nàng chính là người biết rõ nhất, thế giới này thật bạc
bẽo.

“Tần tiên sinh chưa tan họp sao?” Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng tái nhợt,
cắt đứt tiếng an ủi cùng giải thích liên hồi của Nguyễn Húc ở bên cạnh.

Nguyễn Húc nhìn khuôn mặt nàng, than nhẹ một tiếng: “Chưa xong, đang ở phía đối diện.”

Lâm Hi Hi nhìn về phía đối diện, một tòa nhà ở rất gần, cách cửa sổ thủy tinh trong suốt, có thể nhìn thấy một thân ảnh cao ngất từ đầu tới cuối đều ngưng mắt nhìn thẳng nàng, ánh mắt thâm thúy.

Lâm Hi Hi đứng thẳng lưng, dưới ánh mắt chăm chú của hắn bước lên bậc
thang, từng bước tùng bước rất kiên định. Sắc mặt nàng tái nhợt, xinh
đẹp đến đau lòng người, nàng lại hoàn toàn không biết, ánh mắt vẫn trong veo như trước.

Sợ rằng lần này nàng phải đơn độc chiến đấu. Nàng cũng muốn đứng thẳng, bước đi thật uyển chuyển.

Hai bên phản biện được một nửa, luật sư biện hộ ngồi xuống, thấp giọng
hướng về phía Lâm Hi Hi nói mấy câu, sắc mặt Lâm Hi Hi có chút u ám,
chẳng qua là đả kích lần trước đã để lại cho nàng bóng ma quá lớn, nàng
đã hoàn toàn mất lòng tin với tòa án.

“Lâm tiểu thư, tôi đã sớm nói vụ án như thế này không nằm trong phạm vi
khả năng của tôi, cảm ơn cô đã tin tưởng tôi, tôi cũng đã cố gắng dốc
toàn lực để dành chiến thắng, nhưng vụ kiện này, chúng ta ngây ngốc ở
thế bất lợi, Lâm tiểu thư tôi chỉ có thể nói lời xin lỗi.” Dung mạo luật sư biện hộ thực xấu xí, thấp giọng nói lời xin lỗi với cô gái xinh đẹp
nhu nhược bên cạnh.

Không giúp được cho nàng, quả thực đáng tiếc. Cái đầu xinh đẹp của Lâm
Hi Hi hơi cúi thấp, cánh môi có chút tái nhợt nhẹ nhàng nói: “Tôi còn
chưa có buông xuôi, cô nóng lòng như vậy làm gì?”

Khuôn mặt luật sư biện hộ đỏ lên, cánh tay nắm chặt văn kiện hạ xuống, ngồi thẳng hơn một chút.

Không lâu sau, Nguyễn Húc xuất hiện tại ghế nhân chứng.

Luật sư phản biện đứng lên, vẫn là hình ảnh phong lưu phóng khoáng giống như trước kia, khóe miệng chứa đựng nụ cười nói: “Nhân chứng nguyên
đơn, anh có thể chứng minh sau khi phiên tòa thứ nhất kết thúc, nguyên
cáo là Lâm tiểu thư đã bị Nhạc tiên sinh bên phía chúng tôi gây khó dễ,
dữ dội hơn như anh nói là đã hạ thuốc mê phải không, anh có thể nói rõ
hơn một chút thành phần của thuốc mê chứ?”

Nguyễn húc nhàn nhạt nhìn hắn: “Thành phần thuốc mê có báo cáo của bệnh viện giám định, anh có thể đi xem.”

Luật sư biện hộ nói: “Được, tôi biết. Nhưng là nghe nói ở hoàn cảnh lúc
đó cũng chỉ có một mình anh ở đó phải không? Trừ anh cùng người trong
cuộc, còn có ai có thể chứng minh không?”

Nguyễn Húc cười cười: “Câu hỏi này có chút ngây thơ nha, nếu như có thể
nói, tôi rất hi vọng Nhạc Phong tiên sinh có thể tự mình đứng ra thừa
nhận, nhưng mà không có biện pháp, hắn nhát gan, tôi chỉ có thể tự mình
chứng minh mà thôi.” Căn phòng khẽ ồn ào.

Trên mặt luật sư biện hộ thoáng qua một tia ngưng trọng, lại nhanh chóng biến mất: “Quan toà đại nhân, tôi có thể phản đối nhân chứng đang công
kích nhân phẩm công nhân chứ?”

Búa nhỏ đánh một tiếng rõ ràng, “Phản đối không có hiệu quả, tiếp tục
phản biện.” “Vậy tôi tiếp tục hỏi, trong bản báo cáo thành phần thuốc mê của bệnh viện, như vậy lời anh nói là có thể chứng thực, như vậy xin
hỏi mối quan hệ của anh cùng nguyên cáo là như thế nào?”

“Chúng tôi là đồng nghiệp,” Nguyễn húc lãnh đạm nói, “Cụ thể mà nói, cô
ấy chẳng qua chỉ là một nhân viên nhỏ của Bác Viễn mà thôi.”

Luật sư biện hộ cười cười: “Nguyên cáo bạn của anh Lâm tiểu thư rất đẹp, chẳng lẽ anh cũng chưa có……”

“Phản đối, ” Nguyễn Húc nhẹ giọng cắt đứt lời của hắn, ánh mắt sắc lạnh
giương lên, từng chữ từng chữ nói rõ ràng, “Mời không cần đứng ở ngoài
cuộc mà suy đoán bừa bãi, để tránh ảnh hưởng đến danh dự người trong
cuộc, tập đoàn Nhạc Thị các người không phải chú trọng nhất là danh dự
sao? Cũng xin hãy tôn trọng đối thủ của anh, đây là phép lịch sự tối
thiểu.”

Lâm Hi Hi lẳng lặng nhìn, tứ chi vốn là mềm yếu vô lực bỗng có thêm mấy
phần khí lực, nhìn Nguyễn Húc đứng lên, trong lòng nàng dâng lên một tia hy vọng nhỏ nhoi, ánh mắt hai người gặp nhau một khắc trong không
trung, Lâm Hi Hi có thể hiểu được khẩu hình từ môi của hắn. Cố gắng lên.

Nàng nhẹ nhàng cắn môi, cho mình sức mạnh, cũng đè nén xuống ấm áp nơi hốc mắt.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN