Tổng Tài Tôi Chẳng Thể Yêu!
Chương 106: Di ước còn sót lại
Khi Tiểu Bao được bốn tuổi, biến cố một lần nữa xảy đến.
Một chuyến du lịch đến Canada vào mùa đông đã khiến cho tuổi thơ của Tiểu Bao chìm trong tai nạn khủng khiếp.
Một tai nạn mà sau đó Tư Tĩnh Nghiên cùng Tư Cảnh Uyên vùi trong bão tuyết, nhưng nói chính xác thì chính là một vụ ám toán có tổ chức.
Dưới sự thao túng của bà chủ Hoắc gia, nam trợ lý bên cạnh Tư Cảnh Uyên như hổ được thêm cánh, hắn ta gia nhập vào thế giới ngầm và có được địa vị nhất định trong thời gian chớp nhoáng.
Một đội lính đánh thuê tập kích người nhà của Tư Cảnh Uyên, Tiểu Bao bị bắt.
Trước mặt Tư Cảnh Uyên, con trai bị người khác dùng dao mà tàn nhẫn rạch chéo theo lưng, bọn họ muốn lột da thằng bé!
Tư Cảnh Uyên sống chết cứu được Tiểu Bao, khi nhóc con trốn thoát được cũng là lúc sau lưng ba mẹ của nhóc vụt tan cùng đám người đáng sợ vào trong những tuyết.
Đến đây thì Tiểu Bao không còn nhớ được gì nữa, nhóc đã như thế nào sau đó, đã đi đến đâu và như thế nào tỉnh dậy trong một bệnh viện tồi tàn rồi lại trở thành một đứa trẻ lưu lạc.
Tất cả ký ức đó đều mơ hồ và đáng sợ. Không nguyên nhân, không sâu chuỗi, thật rời rạc.
Tiểu Bao từ nhỏ đã được bảo bọc trong vòng tay của nhà họ Tư, chỉ là một đứa trẻ ngay thơ không hơn không kém, bây giờ bốn tuổi thì có thể nhận thức được bao nhiêu. Không cần nói cũng có thể tưởng tượng ra cuộc sống suốt bao nhiêu năm lưu lạc bên ngoài thê thảm đến thế nào.
Từ một đứa trẻ ngây thơ trở thành một đứa trẻ quen mùi đời, chịu được cảnh đầu đường xó chợ, từ bãi rác cho tới ga tàu nhà lửa, giành nhau với những đứa trẻ khác miếng ăn ngon, chỗ ngủ ấm.
Quá khứ của Tư Cảnh Hàn lẫy lừng hôm nay chính là một Tiểu Bao chưa kịp hạnh phúc bao lâu đã bị cuộc đời bắt nạt. Đẩy vào cuộc sống tối tăm và ô uế.
Năm 8 tuổi, Tư Cảnh Hàn vô tình gặp được người của Mặc gia, thông qua đó Thác Vân Nghê đã đón được Tư Cảnh Hàn trở về, không còn ai nhận ra đứa trẻ mụ mẫm của năm xưa đã trở nên gầy trơ xương và đôi mắt lúc nào cũng thất thần, lạc lỏng.
Chuyện của những năm sau đó Tư Cảnh Hàn được đưa đi đặc huấn, lễ trưởng thành năm mười tám tuổi của hắn quả thật là đến Hoắc gia, gặp ông nội Hoắc.
Ông nội Hoắc lúc đó đã bất ngờ vô cùng, thì ra đứa trẻ của năm đó bây giờ đã trưởng thành thực sự.
Năm đó khi ông biết được hành động của vợ mình thì đã quá muộn, không kịp vãn hồi mọi chuyện vì đứa trẻ đã lưu lạc không rõ tung tích mà bà nội Hoắc mấy năm sau cũng đã qua đời.
Hơn mười mấy năm trôi qua mọi chuyện dần lắng xuống, cứ nghĩ rằng tất đã chìm vào thời gian quên lãng thì nay đứa trẻ năm xưa đột ngột quay về yêu cầu được biết sự thật.
Ông nội Hoắc sống đến từng tuổi ấy cũng chẳng còn mối bận tâm nào, mà ray rứt nhất chính là chuyện một nhà Tư Cảnh Uyên lâm vào đại nạn là do người thân của mình gây ra, bây giờ Tư Cảnh Hàn xuất hiện chẳng những ông không sợ hắn vì báo thù mà đến ngược lại còn thấy vui mừng, nhiều hơn là nhẹ nhõm.
Hắn không sao xem như lỗi lầm của vợ ông gây ra đã nhẹ hơn một chút.
Thật sự trước khi đến Hoắc gia từ chỗ Thác Vân Nghê Tư Cảnh Hàn đã nắm được mọi chuyện, hắn tìm đến Hoắc gia cốt yếu không phải đòi chân tướng mà mục đích là muốn xem ông chủ Hoắc gia đối với sự việc năm xưa có thái độ như thế nào. Đương nhiên nếu như người Hoắc gia từ đầu chí cuối mù quáng không biết hối lỗi, hoặc xuyên tạc sự thật thì hắn nhất định hạ thủ không lưu tình, dùng máu rửa hận, tế cho lễ trưởng thành của mình.
Chỉ là mục đích đến Hoắc gia của hắn đã hoàn toàn thay đổi khi đứng trước ông nội Hoắc vừa quyền uy, vừa thâm trầm nhưng đầy ôn hậu.
Hắn lúc đó không có quá nửa động tác thất lễ, thậm chí còn ngay ngắn ngồi nghe ông tường thuật mọi chuyện từ đầu đến cuối như một hậu bối tiếp chuyện bề trên.
Không có một chi tiết nào sai với sự thật mà hắn được biết từ Thác Vân Nghê, cho nên Tư Cảnh Hàn lại càng thêm kính trọng người làm chủ của Hoắc gia này.
Hắn lặng lẽ đến rồi lại lặng lẽ rời đi, đồng ý với ông cụ từ nay về sau sẽ không bao giờ bước chân vào Hoắc gia với mục đích trả thù nữa. Tất cả mọi chuyện đã kết thúc, trên người hắn có một vết sẹo và trong lòng người Hoắc gia mang theo một nổi đau, cứ thế hai bên hòa một ván, về sau nước sông không phạm nước giếng.
Chỉ là khi hắn rời đi không lâu, lại được tin ông nội Hoắc qua đời.
Lúc đó cả hắn cũng bàng hoàng, bấy giờ mới nhận ra trong lời nói của ông cụ nói với hắn trước khi hắn rời đi dường như đã báo trước chuyện này, chỉ vì lúc đó hắn chưa nghĩ nhiều đến vậy.
Ông nói, làm sao có thể hòa một ván khi nhà hắn có tới ba người gặp nạn, hai người ra đi mà Hoắc gia thì chỉ có một. Biết rằng sẽ thiệt thòi cho hắn khi bắt hắn từ bỏ ý muốn trả thù…
Cho nên ông ra đi chính là muốn bù đắp cho hắn.
Chỉ là sự việc không đơn giản dừng lại ở đó, ông nội Hoắc tự nguyện ra đi trong im lặng thì Mục Đương lại lợi dụng chuyện này gây nên mối hận thù sâu sắc hơn trong lòng người nhà họ Hoắc đối với Tư cảnh Hàn.
Trong bóng tối ông ta lợi dụng được mối quan hệ hạ thủ với Hoắc Diệc Huyên, người thừa kế tiếp theo của nhà họ Hoắc rồi giá họa cho Tư Cảnh Hàn, tung tin rầm rộ trong giới hắc đạo lễ trưởng thành năm 18 tuổi của Tư Cảnh Hàn là trở lại Hoắc gia để tắm máu, rửa thù, trước hạ thủ với ông nội Hoắc, sau khiến Hoắc Diệc Huyên cũng trong cơn thập tử nhất sinh, cũng may Hoắc Diệc Huyên phúc lớn mạng lớn lâm trọng bệnh nhưng qua được quỷ môn quan.
Tất cả một phần đều do Mục Đương góp sức làm vui, bởi vì ông nội Hoắc đã ra đi nên không còn người nào đối chứng nên Tư Cảnh Hàn phải ngậm bồ hòn làm vui trong suốt bao nhiêu năm qua với cái danh máu lạnh, bạo tàn.
Nhưng cho dù bản thân vô tội thì Tư Cảnh Hàn cũng không có ý định giải thích, họ Hoắc và họ Tư đã cơm không lành, canh không ngọt thì cho dù có giải thích thì cũng được gì. Huống hồ gì hắn đã hứa với ông nội Hoắc từ nay sẽ không bước chân vào Hoắc gia nữa, hai bên hoàn toàn không cồn liên quan, tất cả nợ nần đôi bên đã chấm dứt kế từ lúc hắn ra khỏi phòng của ông nội Hoắc.
Hắn trở về làm quỷ vương của một xứ từ đó mối hận năm xưa cũng theo thời gian trở thành một chuỗi âm thanh khẽ khàng mà dường như chẳng khi nào nghe thấy nữa.
Hắn nay đã đủ lớn mạnh để bắt đầu thâu tóm tất cả quyền hành của Tư thị ở bạch đạo, cùng lúc đó thân phận tôn chủ của Vong tạo cho hắn một cơ hội không gì tốt hơn để diệt trừ kẻ thù lớn nhất – Mục Đương.
Nhưng mà cuộc đời thường không diễn ra như cách mà người ta vẫn thường nghĩ, khi mọi kế hoạch của hắn đã đi được một nửa đoạn đường thì một tai nạn bất ngờ ập đến làm hắn rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan.
Nạn kiếp lớn nhất đời hắn – Hoắc Duật Hy, con gái cưng của hoắc Duật Huyên, người của nhà họ Hoắc mà bấy lâu nay đối với hắn luôn là nỗi đau dai dẳng lại trở thành người phụ nữ hắn yêu nhất trong nhân sinh.
Hắn đối với cô không phải vừa gặp đã yêu, mà cô vẫn luôn là một góc ký ức tuổi thơ lúc nào cũng nhìn thấy đường nét rõ ràng, không chút phai nhòa, mà cũng chính vì cô hắn và Tề Thiếu Khanh mới xuất hiện khúc mắc dẫn đến kết quả anh rời khỏi tổ chức sau khi làm lễ trưởng thành.
Tư Cảnh Hàn luôn không nói, ở trong hình dạng của một Tiểu Bạch Kiểm hắn ngây thơ đến vô tội.
Đối với cô có thể đó chỉ là một lớp kịch mà tên thủ vai chính như hắn diễn đạt đến ngỡ ngàng, hắn giả vờ yếu đuối chỉ mong góp nhặt được sự thương hại và tình yêu của cô. Nhưng đối với Tư Cảnh Hàn để được có những khoảnh khắc nói cười bên cô hắn đã phải lao tâm khổ tứ đến mức độ nào.
Một bên sợ để lộ thân phận, sợ cô nhận ra hắn là kẻ thù mà trước nay Hoắc gia luôn ghi hận. Một bên lại sợ người trong hắc đạo biết đến cô ở bên Tôn chủ của Vong, sợ Mục Đương nhận ra hắn là tên trai bao cô nuôi trong nhà, nhất định cô sẽ bị tổn thương. Vì thế hắn phải diễn thật đạt thậm chí nhẫn nhịn chịu ngã xuống trước bọn vệ sĩ của lão già muốn gạ gẫm Hoắc Duật Hy sau khi rời khỏi bữa tiệc của Kha Triển Vương. Rồi lần cùng cô giận dỗi hôm sinh nhật, lúc đó tuy rằng hắn có giận thật nhưng không phải nông nổi mà muốn rời đi, chỉ vì tổ chức có việc đột xuất, thông tin của hắn có thể bị lộ nên mượn cớ đó mà dọn ra ngoài để đảm bảo an toàn cho cô.
Hắn luôn phải che giấu luôn khuôn mặt thật của mình, ở bên ngoài tiếp tục tồn lại dưới lớp mặt nạ bạc.
Vì Tư Cảnh Hàn của Tư thị luôn đeo mặt nạ do dung mạo quái nhân, vì ông chủ của Vong là Yue rất giỏi thuật dịch dung, không bao giờ để lộ khuôn mặt thật. Cho nên trước ngày Mạc Quyết bị phán xét thì hầu như giới hắc đạo, kể cả Mục Đương cũng chưa nhìn thấy khuôn mặt thật của Tư Cảnh Hàn. Cho nên khi Lạc Tư Vũ đeo chiếc mặt nạ kia lên, nhiều lần thay thế Tư Cảnh Hàn hành sự thì chưa từng có ai phát hiện ra.
Tư Cảnh Hàn ở bên cạnh Hoắc Duật Hy một mặt ẩn đi tai mắt của Mạc Quyết, một mặt tiến hành các kế hoạch tiếp theo, công khai xuất hiện ở bên ngoài mà không hề bị cản trở.
Hắn thừa nhận, thân phận Tử Mặc là do hắn lừa dối Hoắc Duật Hy nên mới có được nhưng, tình cảm hắn dành cho cô là của Tư Cảnh Hàn chân chính, ở trước mặt cô hắn là một bản gốc với khuôn chân chính! Chiếc vòng gỗ gia bảo cũng là hắn nhân danh Tư Cảnh Hàn tặng cho cô, thậm chí những đồng tiền lương ít ỏi hàng tháng hắn góp cho cô tiêu vặt cũng là hắn tự mình đến cửa hàng quà lưu niệm kiếm được. Chỉ có những khi hắn nói dối phải đi trường đại học thì chính là lúc hắn phải đi giải quyết công việc của công ty hoặc của tổ chức, nhưng hắn chưa bao giờ để chuyện đó lấn áp đến thời gian giữa hai người, hắn cũng làm việc ngoài giờ theo đúng lịch học tự xếp của sinh viên, hắn không muốn phải gian dối tất cả để đổi lấy hạnh phúc, chỉ cần những gì có thể làm thật hắn đều làm. Hắn cũng muốn cảm nhận được một chút hạnh phúc gọi là chân thật.
Cũng bởi vì hắn dùng sự dịu dàng mà Tư Cảnh Hàn có dâng cho Hoắc Duật Hy bằng thân phận Tử Mặc nên rốt cuộc Hoắc Duật Hy cũng yêu mất Tử Mặc rồi không bao giờ dứt ra được.
Nhưng hắn không trách cô, những chuyện này cũng không phải là lỗi của cô.
Một cô gái làm sao có thể yêu một kẻ luôn tàn nhẫn với mình mà quên đi người từng cùng mình đắm say ngọt ngào.
Là do hắn tự chuốc lấy, vì lời hứa với ông nội Hoắc, vì tình yêu của cô không dành cho hắn và vì sự an toàn của cô, hắn muốn cô hận mình nên làm những chuyện tàn nhẫn để cô triệt để cắt đứt mọi sự do dự, bây giờ cô theo như ý hắn rồi, hận hắn đến mức cực cùng, ra tay không chút vướng bận thì hắn có lý do gì để trách cô?
“Cho nên, Tiểu Hy, đó không phải là lỗi của em…” Tề Thiếu Khanh từ dòng hồi tưởng trở về hiện thực, nhìn Hoắc Duật Hy, ý tứ sâu xa: “Là do lỗi của bọn anh luôn giấu em, cứ nghĩ như vậy thì chính là cho em những điều tốt nhất.”
Hoắc Duật Hy lắc lắc đầu, cô mạnh mẽ hơn những người xung quanh đã nghĩ, lúc nghe ngọn ngành câu chuyện cô không hề khóc, chỉ trầm lặng suy nghĩ để liên két cả một quá khứ dài mà không nghĩ đến sẽ một lần khơi gợi ra hết. Trong đó có ngọt ngào mà xen lẫn là lắm thương đau.
“Anh Thiếu Khanh, anh nói xem, anh và hắn vì em mà xuất hiện khúc mắc, nhưng rõ ràng lúc trước đó em và hắn chưa từng gặp gỡ.”
Những người khác thực sự cũng giống như cô không hiểu lắm về điểm này, thời điểm gia đình Tư Cảnh Hàn gặp biến cố cùng lắm Hoắc Duật Hy mới được một tuổi, tất nhiên là loại trừ khả năng gặp nhau, thứ hai khi hắn lưu lạc thì điều này lại càng vô lý.
Cả Tề Thiếu Khanh cũng không cho cô được một đáp án rõ ràng, khúc mắc còn lại cuối cùng này Tư Cảnh Hàn đã mang theo nó đi về một nơi rất xa.
Hoắc Duật Hy lần nữa im lặng, đôi mắt do dự rồi dứt khoát: “Mọi người luôn nói hắn chỉ yêu một mình em, vậy Bảo Bối là ai? Trong khi Tư Cảnh Hàn không có người thân nào nữa, vậy thì…”
Khi nhắc đến Bảo Bối, cánh đàn ông có mặt lập tức thay đổi thái độ nhưng cũng chỉ thoáng qua trong giây lát. Hàn thúc minh mẫn cho Hoắc Duật Hy một đáp án vô cùng phù hợp: “Bảo Bối mà thiếu chủ luôn yêu thương nhất là em gái của cậu ấy. Đương nhiên cô ấy là em gái nuôi, cô gái này là con gái độc nhất của Thác Vân Nghê tiên sinh. Trước lúc lâm chung, ông ấy tin tưởng gửi gắm bảo bối tâm can của mình cho thiếu chủ, tình cảm giữa thiếu chủ và ông ấy cũng như cha con ruột thịt cho nên đối với cô em gái nuôi này cậu ấy không hề phân biệt có phải máu mủ hay không mà yêu thương hết mực, nhưng vì để giữ cho cô ấy được an toàn cho nên trước giờ chưa khi nào nhắc về Bảo Bối trước mặt người ngoài.”
Nghe Hàn thúc nói xong, cả nhóm ba người đàn ông của Tề Thiếu Khanh đều nhìn Hoắc Duật Hy như một mực khẳng định lời thúc ấy nói là thật.
Hoắc Duật Hy cũng tin Hàn thúc sẽ không bao giờ nói dối mình, mà hơn nữa giây phút này còn điều gì nữa mà thúc ấy phải giấu. Chỉ là không hiểu tại sao ngay lúc này có chút chùng xuống.
Cô thật đã tin ông trời nói thế nào là duyên nợ, hắn và cô thật có duyên nhưng nợ nần ở kiếp này đã bị tự tay cô chặt đứt không còn bất cứ đường lui nào.
Hắn yêu cô đến vậy, nhưng cô lại vô tình đến vậy, rốt cuộc thì hắn làm cho cô tàn nhẫn, còn hắn là nạn nhân của những nỗi đau, tính cách của Tư Cảnh Hàn thật quái gở, quái gở đến nỗi người ta phải đau lòng.
“Vậy bây giờ hắn… Tư Cảnh Hàn thế nào rồi.” Hoắc Duật Hy rốt cuộc cũng chịu đi tìm người đàn ông đó, nhưng Tề Thiếu Khanh ánh mắt không lay chuyển: “Tiểu Hy, Tư Cảnh Hàn cũng chỉ là người bình thường thôi, trái tim của hắn cũng biết ngừng đập.”
“Anh Thiếu Khanh, em không tin đâu, Tư Cảnh Hàn là chiến thần…”
“Là chiến thần nên cô có thể tùy tiện đùa bỡn với mạng sống của hắn hay sao? Vì là chiến thần nên có vài cái mạng để cô làm đồ chơi?”
Một giọng nói cực lạnh bén nhọn cắt đứt lời nói của Hoắc Duật Hy, vừa âm trầm vừa vang vọng, hôm nay dường như đến biệt hự Nam Thương không hề ít người!
Mọi người trong phòng khách đều tập trung về nơi giọng nói vừa cất lên, tiếp đó một người đàn ông bước vào, anh ta có khuôn mặt đẹp đẽ mềm mại với cằm nhọn, da trắng và mái tóc màu nâu dài tới cổ bồng bềnh được buộc tùy tiện ra phía sau, chỉ có ánh mắt là luôn toát lên vẻ lạnh lùng, kiêu ngạo và căm ghét một thứ gì đó.
Anh ta vừa nắm bắt được mục tiêu đã xăm xăm đi đến, tháo kính của mình xuống, cùng sấp tài liệu trong tay quăng lên bàn, ngay trước mặt Hoắc Duật Hy.
“Cậu Tống, tiểu thư cũng là người vô tội.” Hàn thúc nhắc nhở thì người đàn ông kia mới thoáng thu vào một ít thái độ, trước hết biết hành lễ với thúc ấy, rồi tìm ghế ngồi đối diện với Hoắc Duật Hy.
Tề Thiếu Khanh dùng thân phận chủ nhà rót nước, tiện thể giới thiệu cho ba người phụ nữ có mặt được biết: “Đây là luật sư đại diện của Tư thị, cũng là người đại diện trên cơ sở pháp lý cho Tư Cảnh Hàn, cậu ấy gọi là Tống Ly Khắc.”
Đối với lời giới thiệu của Tề Thiếu Khanh, Tống Ly Khắc không có quá nhiều cảm kích, ngược lại còn giễu: “Cái gì mà luật sư của Tư thị, cái gì mà đại diện pháp lý cho hắn, tất cả cũng chỉ là mác danh.” Anh ta chỉ vào sắp tài liệu trên bàn: “Cái này là gì các cậu biết không, hắn đã giấu cả tôi mà đi làm đấy!”
Dường như càng nói Tống Ly Khắc càng bực bội, nhắm vào Hoắc Duật Hy: “Người phụ nữ này không biết đã cho hắn ăn bù mê gì rồi, chẳng những cho cô một cái mạng, mà còn gửi kèm thêm quà hậu đãi, ha… nực cười thật.”
Anh ta cầm sấp tài liệu lên, không tuyên bố hay trịnh trọng như các văn kiện pháp luật khác, hoàn toàn cay cú trước hai chữ “di chúc”.
Di chúc!
Những người khác cũng hít thở không thông khi nhìn thấy hai từ này.
Tống Ly Khắc cười hừ hừ: “Tề gia, người trên đời này hiểu hắn nhất quả nhiên là anh. Thứ mà anh kêu tôi đi tìm chính là cái này.”
Tề Thiếu Khanh trầm mặc, Mặc Lạc Phàm cười khẩy, còn Hàn thúc đôi mắt già nua bỗng chốc đỏ hoe.
Chỉ có Hoắc Duật Hy là bình thản đối diện, cô mím môi, chờ đợi.
Theo di chúc, ba năm trước 70% cổ phần Tư Cảnh Hàn có trong tay đã sang tên cho Bảo Bối 60%, 10% còn lại, mỗi người Mao Lập Tát và Mạc Doanh giữ 5%, chính thức trở thành cổ đông trụ cột của công ty.
Lạc Tư Vũ được ủy quyền quản lý toàn bộ công ty nếu hắn gặp chuyện bất trắc.
Còn về phần tài sản cá nhân, tiền mặt ở ngân hàng và các bất động sản hắn có được toàn bộ sang tên cho Hoắc Duật Hy, ngoại trừ biệt thự Hàn Nguyệt.
Ngoài ra, kèm theo di chúc là một mẫu thư dặn dò chuyện của tổ chức. Ngự Khinh sẽ thế chỗ của Lạc Tư Vũ, hỗ trợ cho Tề Thiếu Khanh, Lục Nguyên trở lại công ty tiếp quản 5% cổ phần mà Lạc Tư Vũ trích ra, cùng Mạc Doanh và Mao Lập Tát giữ vững công ty trong giai đoạn nhiều biến động khi hắn không có ở đây.
Tống Ly Khắc đọc xong những người có mặt đều chìm vào một khoảng tĩnh lặng.
Người được chú ý đến nhiều nhất đương nhiên là Hoắc Duật Hy.
Mà chính bản thân cô nghe xong cũng phải hãi hùng.
Thì ra hắn đều đã chuẩn bị từ trước, cho dù hắn có chết thì cũng phải khiến người khác làm theo lời của hắn.
Móng tay của Hoắc Duật Hy vì một loại cảm xúc mãnh liệt mà sắp xuyên qua da, cô lắc đầu thật mạnh: “Tôi không lấy, tôi không chấp nhận, hắn chưa chết!”
Tống Ly Khắc rất dửng dưng, đối với cô hoàn toàn là ghét bỏ: “Biết ngay cô sẽ nói như vậy mà. Nhưng Tư Cảnh Hàn trong thư có dặn, mọi thứ đã sang tên đi thì không nhận lại, cô muốn xử trí thế nào tùy cô, quyên góp cũng được, vứt đi cũng được, như cách mà cô vứt bỏ hắn vậy!”
Hoắc Duật Hy nghe đến câu cuối của anh ta trái tim liền bị véo một cái đau đớn, gần như không thở được, Tống Ly Khắc thấy mặt cô tái nhợt đi xem như đã đạt được mục đích. Anh ta ngồi xuống, Hoắc Duật Hy càng thấm thía nỗi đau thì càng thích mắt.
“Hắn như thế là muốn cắt đứt mọi quan hệ với em?” Bất chợt Hoắc Duật Hy run rẩy bắt lấy tay của Tề Thiếu Khanh, anh khó khăn gật đầu nhưng đó vẫn là sự thật.
“Tiểu Hy, Tư Cảnh Hàn đã quyết định rồi thì không thể thay đổi nữa đâu. Em sẽ dần quên hắn thôi mà.”
“Anh biết là không thể mà…” Hoắc Duật Hy bây giờ mới bắt đầu mếu máo, thật bất chợt. Bởi vì nếu không nghĩ đến những nỗi đau khuất lấp của hắn, chỉ cần nghĩ đến những tổn thương sâu sắc của hắn đã gây ra cho mình thì cô sẽ không sao cả, sẽ không đau đớn.
Nhưng đâu dễ dàng như vậy, người ta dùng vài phút để biết đến một người, nhưng đôi khi mất một đời vẫn không quên được người đó.
Biết thì rất dễ, quên đi mới là chuyện khó, cho nên chỉ cần nghĩ đến nỗi đau của hắn nước mắt của cô lại vô thức tuôn ra.
Tề Thiếu Khanh vuốt tóc Hoắc Duật Hy: “Tiểu Hy, em rất mạnh mẽ mà phải không, phải can đảm lên.”
Hoắc Duật Hy lắc lắc đầu: “Không, em không muốn mạnh mẽ như vậy, em muốn gặp hắn mà.”
“Để làm gì?” Tống Ly Khắc sắc bén hỏi, Hoắc Duật Hy ngơ ngác nhìn sang anh ta, trong chốc lát không biết phải nói gì, đương nhiên Tống Ly Khắc cũng đoán được điều đó, châm biếm: “Mọi người đều nói cô không có lỗi, nên không cần xin lỗi. Cho nên cô gặp Cảnh Hàn để làm gì đây, có ý nghĩa gì sao?”
“Tôi…” Thế mà Hoắc Duật Hy lại không trả lời được, để làm gì cô cũng không biết làm gì.
“Hoắc Duật Hy, đừng nực cười nữa, bây giờ cô muốn gặp hay không cũng không do chúng tôi quyết định, nên cả đời này trừ phi Tư Cảnh Hàn tự động tìm đến cô nếu không cô đừng mong gặp lại cậu ấy.” Tống Ly Khắc quả quyết, nhưng cũng rất nhanh sau đó dập tắt hết mọi hy vọng của Hoắc Duật Hy: “Nhưng mà cô hãy cầu nguyện điều này xảy ra ở kiếp sau đi, bởi vì người đàn ông cô đành tâm giết chết, đã không còn nữa rồi!”
Hoắc Duật Hy gần như sụp xuống, rồi đột ngột trở nên kích động muốn xông ra ngoài.
Tề Thiếu Khanh hoảng hốt giữ chặt cô lại: “Tiểu Hy, em muốn làm gì?”
Hoắc Duật Hy quẫy đạp giãy khóc như một đứa trẻ, mất hẳn bình tĩnh: “Các người đều đang muốn gạt em, Tư Cảnh Hàn nhất định là giận em nên mới tránh mặt thôi.”
Mặc Lạc Phàm nhíu chặt chân mày, nhìn Mộc Tích: “Ôm chặt cô ấy lại.”
“Anh muốn làm gì?” Mộc Tích có phản ứng, nhưng vẫn nghi hoặc hỏi lại một câu, nhìn thấy anh mang hòm thuốc ra thì càng hoảng hốt.
Tề Thiếu Khanh giúp Mộc Tích giữ lại Hoắc Duật Hy không cho giẫy giụa, khi Mặc Lạc Phàm rút thuốc từ lọ thủy tinh Hoắc Duật Hy càng phản kháng dữ dội hơn.
Một liều thuốc an thần nhanh chóng có tác dụng, cộng thêm thân thể của cô đang suy yếu sau cơn ốm nặng chưa mấy hồi phục nên thiếp đi trong vòng tay Mộc Tích một cách dễ dàng.
Hoàng Tịch Liên nhìn Hoắc Duật Hy một thân bù xù gục xuống thật sự vô cùng đáng thương, cô mím môi hỏi Tề Thiếu Khanh: “Liệu như vậy có ổn không?”
Mặc Lạc Phàm dứt khoát cất dụng cụ y tế vào, trấn an hai người phụ nữ còn lại: “Không sao đâu, nếu để cô ấy kích động như thế mãi có khi còn tồi tệ hơn, nghỉ ngơi một chút đến chiều tỉnh dậy rồi cho ăn nhẹ.”
Mộc Tích gật đầu, tuy rằng người ở đây đối với cô ai nấy đều thân thiện nhưng chung quy vẫn chưa đạt đến mức độ thân thiết như Hoắc Duật Hy, hơn nữa cộng thêm địa vị xã hội và gia thế cũng làm cho cô nhận ra khoảng cách xa vời thế nào.
Tống Ly Khắc nhìn một màn trước mắt vẫn không lấy ra được một chút tình cảm: “Cô ta có thể nào thì cũng không sánh bằng nổi đau của Cảnh Hàn, chỉ là sốt nhẹ thôi, không cần phải lo lắng đến thế.”
Lời này nói ra quả thật rất chói tai, Mộc Tích từ lúc nãy tới giờ vẫn luôn e dè cũng không chịu nổi thái độ đáng ghét này của Tống Ly Khắc, thay bạn thân nói một câu lý lẽ: “Cho dù là như vậy thì Tiểu Hy phải chết theo Tư tổng anh mới hả dạ sao? Anh sốt ruột cho bạn tốt của mình thì chúng tôi không thể lo lắng cho bạn của chúng tôi sao?”
Những người khác cũng rất bất ngờ khi Mộc Tích lên tiếng đáp lại lời Tống Ly Khắc, nhưng ngược lại anh ta không hề để cô trong mắt, thực chất là xem thường: “Ra là bạn thân, thảo nào đều cùng một giuộc, ra đến nông nỗi ngày hôm nay không phải do cô một phần góp vốn sao?”
“Anh…”
“Được rồi Ly Khắc, đừng ồn ào nữa, mọi chuyện rắc rối hơn cũng chẳng tốt đẹp gì đối với chúng ta.” Tề Thiếu Khanh đứng ra can giải, một phần nào cũng bên vực Mộc Tích, đuổi khéo Tống Ly Khắc về khách sạn.
Anh ta cũng chẳng mấy lưu luyến chỗ này, thực rất đáng ghét kiêu ngạo bỏ đi một nước.
Mộc Tích ngượng ngùng ngồi xuống cạnh Hoắc Duật Hy, giúp cô vén mấy sợi tóc con ra khỏi má.
“Hoàng Tịch Liên, bây giờ cũng sắp trưa rồi, cô dẫn Mộc Tích lên tầng nghỉ ngơi đi, khi nào buổi chiều Tiểu Hy tỉnh lại, tôi lại gọi hai người qua.” Tề Thiếu Khanh thuận tiện dặn dò.
Hoàng Tịch Liên hiểu ý đi đến đỡ Mộc Tích lên, mấy hôm nay được đưa về Mộc Tích cũng được sắp xếp ở chỗ của cô, bởi vì đều là phụ nữ với nhau nên không có quá nhiều trở ngại.
“Nghỉ ở đâu?” Lúc lên tầng, Hoàng Tịch Liên bỗng dưng hỏi.
Tề Thiếu Khanh thoáng nghĩ ngợi: “Cạnh phòng của Tiểu Hy.”
Mặc Lạc Phàm cũng khom người bế Hoắc Duật Hy lên, đi theo phía sau hai cô gái, chủ đích trấn an Mộc Tích: “Không cần lo lắng, anh là bác sĩ, chăm sóc Tiểu Hy là thuận tiện nhất.”
Bọn họ đi rồi trong phòng khách cũng chỉ còn Tề Thiếu Khanh và Hàn thúc. Bất giác Hàn thúc lại hỏi Tề Thiếu Khanh: “Thực sự phải nhẫn tâm như vậy sao?”
Tề Thiếu Khanh nhìn thúc ấy, ánh mắt thâm trầm nhưng không có quá nhiều lưỡng lự: “Một Tiểu Bao như vậy đã là quá đủ rồi, con đã hứa bảo vệ hắn suốt đời, nhưng rốt cuộc vẫn không làm được, cho nên phải bù đắp bằng cách bảo vệ người hắn thương yêu nhất. Hắn muốn, con sẽ làm cho hắn.”
Anh nhất định sẽ không để bi kịch lập lại một lần nữa.
_________
Thời gian là một vị thuốc dẫn quý báu, có thể là người ta nguôi dần cơn đau, từ yêu chuyển thành không yêu, từ không yêu cũng có thể trở thành yêu.
Thời gian là một liều thuốc độc, gặm nhắm thanh xuân, bào mòn vẻ đẹp của một con người, là hạn định bắt buộc con người ta phải biết trân quý hơn khoảng thời gian có được hạnh phúc.
“Tư Cảnh Hàn…”
Hoắc Duật Hy thều thào gọi nhỏ tên người đàn ông bằng tất cả ruột gan.
Đôi mắt mơ màng ầng ậng sắc nước như sương đêm, bất chợt bên má cảm nhận được một bàn tay quen thuộc.
“Tư Cảnh Hàn?” Cô gọi với, cứ như vậy nắm chặt lấy bàn tay kia, nhưng nó lạnh ngắt không có độ ấm. Trong tiếng thở dốc và hơi thở lạnh buốt của ban đêm, tất cả cảnh vật xung quanh đều chìm vào đêm tối không nhìn thấy gì nữa, chỉ có một tia sáng dọi thẳng xuống từ trên đỉnh đầu ở chỗ của cô.
Hoắc Duật Hy bàng hoàng mở mắt, khuôn mặt tinh xảo của người đàn ông trong bóng tối vẫn trắng trẻo và trong suốt, xinh đẹp như một con búp bê thủy tinh, hắn vẫn mặc bộ lễ phục chú rể trắng muốt.
“Tư Cảnh Hàn, anh còn sống phải không?” Hoắc Duật Hy muốn nhào vào lòng của hắn nhưng bị một sức lực vô hình giữ lại, không cách nào đến được bên cạnh người đàn ông.
Có lẽ hắn giận hờn cô cho nên đôi mắt vẫn vô hồn và khuôn mặt lạnh lùng không cảm xúc.
Hắn nhìn cô chăm chú, tuy rằng không mở miệng nhưng giọng nói quen thuộc lại đối thoại với cô.
“Hoắc Duật Hy, tôi muốn trở thành chú rể đẹp nhất để xứng đáng với cô dâu đẹp nhất. Nhưng mà em lại không chịu, là bởi vì tôi xấu xí lắmđ sao?”
Hoắc Duật Hy lập tức lắc đầu, không phải như vậy.
“Không phải như vậy? Thế thì cớ sao em lại tàn nhẫn với tôi đến thế, em xem, ở chỗ này của tôi đau lắm, lúc xuống địa ngục cũng không được mang theo trái tim.”
Tư Cảnh Hàn cứng nhắc đặt tay lên ngực trái, lập tức nơi đó rỉ máu, một vết thương sâu hoáy ở vị trí trái tim của hắn. Cả bộ lễ phục trắng muốt nhanh chóng loang lỗ màu đỏ thẫm đáng sợ, khuôn mặt trắng trẻo sạch sẽ của Tư Cảnh Hàn cũng bỗng chốc nhếch nhác những máu tươi, đầy u ám.
Hắn cứ như một thần chết, chỉ về phía cô: “Hoắc Duật Hy, tôi đau lắm, em biết không?”
Hoắc Duật Hy sợ hãi, ra sức lắc đầu, cố vươn người đến chỗ của hắn: “Tư Cảnh Hàn, xin lỗi, tôi không muốn vậy đâu, tôi đi theo anh được không?”
“Nhanh như vậy đã không sống nổi?” Giọng nói của Tư Cảnh Hàn đột nhiên trở nên lạnh buốt và đầy châm biếm, khiến đối phương không rét mà run.
“Nhưng tôi sẽ không cho em cơ hội chuộc lỗi đâu, em tàn nhẫn với tôi như vậy. Thế nên tôi phải trừng phạt em, trừng phạt em ở lại thế gian này, đời này kiếp này sống thật tốt nhưng mãi mãi cũng không thể quên tôi, không thể quên đi kẻ mà em đành tâm giết chết!”
Sức lực luôn giữ chặt Hoắc Duật Hy bỗng nhiên nới lỏng rồi buông hẳn ra, cô theo quán tính ngã xuống đất nhưng vẫn cố bò về chỗ Tư Cảnh Hàn đang đứng.
Nhưng không hiểu sao dù có cố gắng thế nào cũng không chạm vào được.
“Tư Cảnh Hàn…”
Hoắc Duật Hy càng gọi thì hình ảnh của Tư Cảnh Hàn lại thêm mờ dần, cứ như một làn khói mỏng manh chuẩn bị theo cơn gió mà tan biến, trong bóng đêm đó chỉ còn lại mình cô, cô chỉ còn nhìn thấy chính mình ngoài ra chẳng còn gì một màu đen kịt.
“A…” Cô cúi đầu khóc thê lương, bên tai còn văng vẳng tiếng nói của Tư Cảnh Hàn.
Tôi trừng phạt em ở lại thế gian này một mình…
Đời này kiếp này sống thật tốt nhưng mãi mãi cũng không thể quên tôi…
Không thể quên đi kẻ mà em đành tâm giết chết!
Không thể quên…
“Đừng mà…”
Từ trong ác mộng cho tới hiện tại Hoắc Duật Hy vẫn kinh hãi bật khóc, nước mắt ướt đẫm cả gối, rồi dòng lệ khô thành một con đường rõ ràng trên má cô.
Đã mấy ngày rồi đêm nào cũng như vậy, đêm nào cũng nhìn thấy Tư Cảnh Hàn từ xinh đẹp rồi hóa đẫm máu.
Hắn không cho cô về biệt thự Hàn Nguyệt, thế nên bất luận ra sao những người ở đó cũng không cho cô đặt chân vào trong.
Quả nhiên hắn muốn phủi bỏ hết quan hệ với cô.
Hắn vẫn độc tài như vậy! Hắn biết mà, cho dù có tiền muôn bạc biển thì đầy kỷ niệm cũng chỉ có Hàn Nguyệt mà thôi, hắn cho cô tất cả những căn biệt thự mà hắn có, duy nhất căn biệt thự vô giá ấy hắn giữ khư khư bên mình không san sẻ, hắn biết mà, đối với cô ngoại trừ Hàn Nguyệt thì tất cả còn lại đều không có giá trị, không nghĩa lý.
Hiện tại cô đang ở chỗ của Tề Thiếu Khanh, tuy rằng nói để anh chăm sóc cô nhưng thật ra cô biết là để trông chừng không cho cô náo loạn.
Tư thị không có Tư Cảnh Hàn vẫn trôi trải vận hành, thậm chí qua cuộc khủng hoảng không bao lâu thì giá cổ phiếu đã tăng vọt và trở về mức ban đầu.
Tư Cảnh Hàn quả nhiên là người có tâm kế khó đoán, những cổ đông lớn tuổi giữ chức vụ quan trọng trong tập đoàn trong cuộc suy thoái rút lui rời đi không phải là một mất mát, mà đó chính là một công cuộc dọn đường cho Mao Lập Tát, Mạc Doanh và Lục Nguyên danh chính ngôn thuận ngồi vào hàng cổ đông.
Trước kia Tư Cảnh Hàn cho dù muốn thế người của mình vào thì cũng chẳng có lý do thích hợp, cho nên khi lợi dụng chuyện này kích thích một số cổ đông quả nhiên đã sợ hãi, tự động tạm biệt cái ghế ngồi suốt mấy mươi năm mà hắn không cần hao tâm tổn sức.
Những người ở lại sau cơn thập tử nhất sinh của tập đoàn cũng đã hiểu ra dụng ý của Tư Cảnh Hàn, trong lòng không khỏi run sợ, rất may mà bọn họ còn có chút can đảm, nếu không nhất định sẽ tức đến chết!
Lạc Tư Vũ hiện tại thay thế Tư Cảnh Hàn điều hành công ty, hời hợt lấy một lý do Tư Cảnh Hàn gặp tai nạn giao thông, ảnh hưởng đến khuôn mặt phải ra ngoài điều trị cấy ghép tế bào da trước mắt không thể lộ diện.
Đương nhiên người trong tập đoàn đều có não, dù bán tin bán nghi hoặc không tin đi nữa thì cũng chẳng dám ý kiến nửa lời bởi vì cả hội đồng quản trị đều cùng một giuộc với nhau, bọn họ chỉ là ăn cơm của người ta, no bụng là được rồi, dù chủ nhân là ai cũng không quan trọng!
Hoắc Duật Hy có mấy lần đòi đến công ty, Tề Thiếu Khanh không cho, nhưng cô quậy rất dữ nên đành gọi Hoàng Tịch Liên qua dẫn cô đi.
Nhưng kết quả lần nào cũng như lần đó, văn phòng của Tư Cảnh Hàn luôn luôn khép kính cửa.
Cô chờ cả ngày cũng chăng thấy hắn đâu.
Rồi cô chờ trước cổng biệt thự Hàn Nguyệt, từ sáng sớm khi đèn đường tắt đi cho đến lúc lần nữa được thắp sáng thì trong phòng ngủ tầng ba, và bất kể ở nơi đâu trong biệt thự cũng không thấy bóng dáng của hắn lướt qua.
Thất thủ ở Hàn Nguyệt, cô đến nằm vùng ở bệnh viện của Mặc Lạc Phàm, không ngừng làm phiền anh ấy, có khóc lóc, có van xin, có nài nỉ, có giận dữ, có gắt gỏng, có nổi điên, thậm chí xông vào đánh anh ấy, uy hiếp bệnh nhân trong bệnh viện bắt anh ấy nói ra tung tích của Tư Cảnh Hàn nhưng mà kết quả chỉ có một.
Tư Cảnh Hàn chết rồi, hôm đó bị cô giết chết thật rồi!
Không giống như tình tiết của một bộ phim, nam chính trải qua địa ngục luân thai vẫn có thể toàn vẹn trở về. Con người thực sự trên thế gian này đều giống như nhau, không ai thoát được cái chết, dù là người phàm tục hay kẻ tu hành, dù giàu dù nghèo, dù có là bác sĩ đi chăng nữa!
Cho nên Tư Cảnh Hàn cũng sẽ có lúc bất lực, nằm xuống mãi mãi.
Cô đã quá ảo tưởng vào năng lực của hắn, cô đã từng nghĩ dù có thể nào thì Tư Cảnh Hàn cũng sẽ không chết được đâu.
Thậm chí lúc cô đâm nhát dao đó vào người hắn, cô còn không nghĩ hắn sẽ chết! Tư Cảnh Hàn thì làm sao có thể dễ dàng chết như vậy được chứ?
Cô muốn hắn chết, nhưng cô nghĩ hắn sẽ không chết.
Vậy mà cuối cùng hắn đã không trở lại, không giống như những lần trước đó, hắn là chiến thần từ cõi chết đứng lên, từ đây hắn sẽ không bao giờ phẫn nộ nữa nếu cô trái ý hắn, sẽ không bao giờ hôn cô mỗi khi cô ngoan ngoãn nghe lời.
Bởi vì đông đi tuyết sẽ tan, tình đi người cũng không còn.
Có lẽ chết trong tay người tình là một điều hạnh phúc, nhưng chết dưới tay người tình mới là một nỗi tuyệt vọng…
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!