Tổng Tài Tôi Chẳng Thể Yêu!
Chương 118: Gia đình hoàn chỉnh
Hoắc Duật Hy vừa đánh vừa mắng, lăn xả chẳng kém gì đàn ông đang đánh nhau vì người yêu, có bao nhiêu sức lực đều đốt lên ba người đàn ông cao to, mà cả ba chẳng ai nhúc nhích, cam chịu mặc cho cô phát tiết.
Hoắc Duật Hy không những mạnh tay đá, mạnh chân đá mà còn lớn tiếng mắng, người hứng đòn nhiều nhất chính là Tề Thiếu Khanh.
Dù rằng so với Lạc Tư Vũ và Mặc Lạc Phàm anh là người được biết đến sau cùng nhưng lại là tên đầu xỏ lạnh lùng nhất sau khi Tư Cảnh Hàn gặp nạn. Lạc Tư Vũ và Mặc Lạc Phàm còn biết lung lay với sự đau khổ của Hoắc Duật Hy, muốn cho cô biết hết nguyên căn mọi việc nhưng anh luôn là người ngăn cản, Tư Cảnh Hàn viết thư, dặn những gì, muốn những gì anh đều đáp ứng, kể cả chuyện Đại Bạch.
“A…” Hoắc Duật Hy hết khóc lại hét, khàn cả giọng nhưng vẫn không hết uất ức.
“Uổng công em tin tưởng các anh, đều xem như anh trai ruột của mình, các anh lại quay sang đối xử với em như vậy. Rốt cuộc thì một lời của Tư Cảnh Hàn cũng nặng hơn tình cảm của chúng ta sao?!”
“Tiểu Hy…” Tề Thiếu Khanh khổ sở muốn nói gì đó nhưng Hoắc Duật Hy đã cắt ngang: “Nhất là anh đó Tề Thiếu Khanh, anh luôn miệng nói yêu em, sống chết yêu em, vậy mà khi em đớn đau gần chết anh lại là người vô tình nhất. Rốt anh yêu em hay Tư Cảnh Hàn với anh vẫn quan trọng hơn hả?”
Cô giận đến mức nói năng lộn xộn, Mặc Lạc Phàm trong mưa gió vẫn thính tai bắt được vấn đề trọng tâm, tự dưng bật cười. Tiếng cười không đúng lúc của anh càng làm Hoắc Duật Hy nổi điên: “Anh đang cười nhạo em sao? Mặc Lạc Phàm…”
Dường như bị đã kích quá mức khiến tâm trạng Hoắc Duật Hy không được ổn định, rất dễ bị tổn thương. Rốt cuộc đang ở trạng thái hung hăng biến thành tủi thân, mím môi rồi khóc lớn.
“Hư, em không phục, vì sao tất cả mọi người ai cũng biết chỉ có em là ngây thơ không biết gì, em đúng là con ngốc mà, bị các đi còn ở đó mỉm cười giúp các anh đếm tiền nữa.” Cô vừa nói vừa đánh vào người mình thùm thụp, tự oán tự trách bản thân đã quá ngu ngốc mới bị những người xung quanh xoay như một con ngốc.
Cô dằn vặt như vậy làm ai nấy phải đau lòng, trong khi Tề Thiếu Khanh cố ngăn cản động tác tự tổn thương bản thân mình của cô thì Mặc Lạc Phàm khá lúng túng ngồi xuống cạnh cô, thấp giọng nói: “Tiểu Hy, đừng khóc, đừng khóc… anh không phải cười nhạo em.”
Hoắc Duật Hy thấm mệt, không kêu không quấy nữa, mà nhìn sang anh: “Có phải nếu em không tự mình phát hiện ra Đại Bạch là bảo bảo của em thì các anh sẽ giấu chuyện này vĩnh viễn? Các anh cũng thật độc ác!”
“Đó là tội lỗi các anh có hiểu không? Không phải là có lỗi với em, mà chính là có lỗi với Đại Bạch, các anh là hung thủ khiến thằng bé không có mẹ ruột bên cạnh suốt bấy nhiêu năm. Các anh sau này nhất định sẽ bị trừng phạt, làm trâu làm ngựa không công cho Đại Bạch nhà em!”
Nói về độc miệng thì Hoắc Duật Hy và Tư Cảnh Hàn đúng là tương đồng không sai lệch, nhưng đã là thời khắc nào cô vẫn còn nhớ chuyện thu lợi về cho gia đình của mình, làm giàu trong mọi hoàn cảnh?
Trán Mặc Lạc Phàm chạy đầy hắc tuyến, cái lý thuyết này ở đâu ra vậy. Anh thật muốn nói: Cái này không phải là do người đàn ông của em bày ra à? Hung thủ là hắn cớ gì bắt bọn anh trả nợ?
Nhưng lúc này anh vẫn biết điều mà im lặng, tất cả niềm tin hy vọng đều trông cậy vào Tề Thiếu Khanh. Mà Tề Thiếu Khanh lúc này cũng không khá hơn là bao, mấy cúc áo gần cổ đều bị cào bung ra, thậm chí còn có vết xước trên mặt chứng tỏ Hoắc Duật Hy không hề nương tay. Cô chỉ thiếu chút nữa cầm gậy bóng chày đập cho mỗi người vài phát, gãy bớt chân tay may ra mới hả dạ.
Nhưng cho dù cô làm vậy thật thì trong ba người các anh chắc chắn cũng sẽ chịu đòn, bởi ai cũng hiểu mất mát mà Hoắc Duật Hy gánh chịu thật sự là một khoản gia tài các anh không thể chi trả nổi.
Bốn năm đối với một người mẹ mất con, thậm chí không biết nó là gái hay trai để mà hình dung tưởng nhớ, trong khi nó vẫn còn nguyên vẹn từng ngày lớn khôn, mà cô thì phải ướt gối bao đêm nếm cảnh cắt da cắt thịt không phải về thể xác, nhưng còn khốc liệt hơn vì đó là nỗi đau về tinh thần, thuốc không thể chạm tới, không thể chữa trị, mà cứ thế vết thương cứ bị khoét sâu ra, chỉ cần đụng vào là rỉ máu, đầm đìa.
Ngay từ đầu Mặc Lạc Phàm theo lời Tư Cảnh Hàn giấu đi sự tồn tại của Đại Bạch với Hoắc Duật Hy, anh thừa biết đó là tội ác. Nên anh luôn lo sợ bị trừng phạt, anh rất nhát gan, cũng tin làm chuyện ác sẽ bị quả báo, nhưng mà một khi Tư Cảnh Hàn đã quyết định thì đó chính là con đường tốt nhất có thể đi, mọi chuyện sẽ thật tồi tệ nếu người ta từ lúc khởi hành luôn luôn chọn con đường bằng phẳng, dễ đi để rồi sau đó khi hứng chịu phong ba bão táp thì từ lâu đã trở nên thành kẻ yếu đuối.
Mặc Lạc Phàm lâm vào đường cùng, bị ép đến nổi không còn đường lui, anh thừa nhận anh chẳng phải người tốt lành gì, chuyện thất đức cũng làm không ít nhưng lần đó chuyện của Đại Bạch đã khiến anh sợ, cảm thấy tội lỗi. Cho nên năm trước khi Tư Cảnh Hàn nói có lẽ Hoắc Duật Hy mang thai lần nữa anh đã kịch liệt phản ứng mắng chửi hắn vì anh sợ, sợ mình phải lần nữa thực hiện tội ác giống như ba năm trước đó.
Trong phòng khách ba người đàn ông cao lớn giỏi nhất là hô mưa gọi gió trong chốn thành đô bậc nhất lại không thể xoay sở xong với một người phụ nữ bé nhỏ, tiếng khóc của cô khiến các không không biết mở lời từ đâu cho thích hợp, chung quy đang cảm thấy bất lực trước những tội lỗi mà mình đã gây ra cho cô.
Sau cùng Tề Thiếu Khanh là người có hành động trước nhất, anh kéo lấy cô ôm vào lồng ngực, nhận lấy khăn giấy mà Lạc Tư Vũ đưa lau nước mắt cho cô, dỗ dành: “Tiểu Hy, đừng khóc nữa, bọn anh sẽ đền cho em và Đại Bạch mà.”
“Chỉ đền thôi đã muốn em bỏ qua? Anh đi làm ăn cũng không dễ dàng như vậy buông tha cho ai đắc tội với anh.” Hoắc Duật Hy không dễ nguôi cơn phẫn nộ:
“Đại Bạch lớn từng tuổi này em mới được ôm nó, lần đầu gặp nó cũng không nhận ra ngay nó là máu mủ của mình, lúc nó nhỏ thế nào em không biết, tiếng nói đầu tiên nó gọi ai em cũng chẳng được nghe, chung quy những thứ đầu đời của con trai em em đều không có được, em không cam tâm! Em không cam tâm! Nó là do em mang thai bảy tháng, vất vả là em chịu, các anh lại được hưởng thành quả đầu tiên, thật không công bằng!”
“Còn quá đáng hơn, khi em gặp lại nó rồi các anh vẫn tiếp tục tàn nhẫn che giấu thân phận của nó, muốn chia cắt mẹ con của em, các anh nói là người có nhân tính bình thường chẳng ai như các anh cả!”
Mặc kệ cô mắng thậm tệ thế nào ba người đàn ông cũng chấp nhận, đặc biệt là Tề Thiếu Khanh rất kiên nhẫn với sự bát nháo của cô: “Không phải, Tiểu Hy… Nếu bọn anh thật sự muốn tiếp tục chia cắt em và Đại Bạch thì đã không để nhóc con cho em chăm sóc rồi, bọn anh cũng tin chỉ cần em chăm sóc nó thì sớm muộn gì cũng phát hiện ra bí mật là thôi, nhưng không ngờ lại nhanh đến vậy.”
“Tại sao nhiều năm như vậy các anh còn muốn thử thách em, tại sao không nói sự thật mà muốn em vất vả điều tra?”
“Anh xin lỗi.” Nói đến đây giọng của Tề Thiếu Khanh trầm xuống, anh nhìn về phía cầu thang, rồi thở dài: “Tất cả đều vì hắn không muốn cho em biết đến sự tồn tại của Đại Bạch, bây giờ hắn đã không còn là Tư Cảnh Hàn chân chính, bọn anh không thể manh động trái với lời dặn của hắn trước khi mất trí, nhưng đồng thời cũng không muốn em tiếp tục đau khổ nên đã để mọi chuyện thuận theo tự nhiên, cho Đại Bạch ở chung với em, nhưng không nói ra sự tình.”
Hoắc Duật Hy nghe xong mà nghiến răng ken két: “Tư Cảnh Hàn là cái gì mà tự tiện định đoạt số phận con trai của em, tên đầu xỏ đó, đợi đến khi hắn khôi phục trí nhớ liền nhừ tử với em!”
Cô nói vậy ba người đàn ông sắc mặt lại không mấy khả quan, Mặc Lạc Phàm lên tiếng nói tiếp: “Tiểu Hy, tuy nói rằng Tiểu Bạch sống chết yêu em nhưng hắn lại là tên thù dai, anh chắc chắn hắn giận em rồi, chờ đến lúc tỉnh lại chỉ sợ hắn sẽ thực hiện lời bản thân đã thề độc, em đâm hắn một nhát hắn liền lạnh nhạt tránh xa em, cho em nếm mùi thế nào là có không trân trọng, mất đừng tìm.”
“Em phi! Hắn đã nói tất cả là do hắn tự chuốc lấy, em…”
“Tiểu Hy, em đừng quên Tiểu Bạch đó không phải quân tử gì. Thậm chí tính khí còn tệ hơn ngụy quân tử, hắn nói như vậy nhưng em có chắc là bản thân hắn đã nghĩ vậy không?”
Lời nói của Mặc Lạc Phàm đã giáng một đòn nặng nề vào lòng Hoắc Duật Hy, cô há hốc nhìn anh, anh càng thêm lý lẽ, rất am hiểu Tư Cảnh Hàn mà nói: “Em làm sao khẳng định được đó không phải là một chiêu thức khác mà hắn tung ra để em không quên được hắn, để em có lý do yêu hắn? Tiểu Hy, em so với hắn vẫn còn trẻ người non dạ lắm, Tư Cảnh Hàn là thương nhân, à không, là gian thương nên làm sao có thể khiến bản thân chịu thiệt thòi, cùng lắm thì hắn chịu thiệt một để câu lại mười món lợi lớn hơn mà thôi, cái mạng của hắn chịu bỏ ra cho em chơi đùa thì cũng đã tính rất kỹ làm sao mới có thể sử dụng có hiệu quả triệt để. Em muốn moi tim của hắn thì hắn chí ít cũng phải lấy được chút tình yêu của em, không lập tức nhưng sẽ là sau đó!”
“Khốn kiếp thật!” Hoắc Duật Hy không khỏi mắng một câu.
Không ngờ Tư Cảnh Hàn kia đến chết vẫn không quên tính toán!
Hắn quá yêu nghề chăng?
Mặc Lạc Phàm nhìn Hoắc Duật Hy bậm chặt đôi môi xinh thì thầm hả hê trong lòng, anh chắc rằng bây giờ trong lòng cô có bao nhiêu cắn rứt với tên Tiểu Bạch kia đều đã ném cho Gâu Đần và Đại Ngáo tha đi hết.
Ít nhất phải vậy chứ, đầu xỏ là tên kia lại bắt ba người các ăn đạn đầu tiên, còn hắn thì thảnh thơi ôm con trai đi lánh nạn. Lý ở đâu ra, anh em vào sinh ra tử, có phúc cùng hưởng, có họa tự chịu à?
Nhưng tất cả đều phải trách bản lĩnh của tên Tiểu Bạch phiên bản lỗi kia, cứ khư khư không chịu nói Đại Bạch là máu mủ Tiểu Duật Hy, nên bọn anh cũng ưng thuận theo hắn, để xem hắn có được bao nhiêu tài năng qua mặt “bà xã” của mình. Vốn là trông chờ lắm, ai ngờ đâu, chỉ mới có một ngày đã bị phát hiện, trời ạ, vậy mà cũng đòi che giấu. Nếu không phải vì Hoắc Duật Hy đợi kết quả kiểm tra ADN thì có lẽ bọn anh đã bơi dưới nước từ mấy hôm trước rồi.
Đúng thật là Tư Cảnh Hàn của bây giờ chẳng đáng tin chút nào, có tiếng mà không có miếng, có hình thức nhưng lại thiếu nội dung, có ngoại hình nhưng khuyết nội hàm, thật là… hại bọn anh lãnh đủ tàn cuộc của hắn bày ra.
“Được rồi, Tiểu Hy, em đã biết được nguyên nhân bọn anh che giấu Đại Bạch với em thì cũng nên căm phẫn “ông xã” của em nhiều một chút, tốt nhất đánh gãy ba cái chân của hắn luôn.” Thừa nước đục thả câu Mặc Lạc Phàm là giỏi nhất, bởi vì thế mới nói hại người nhưng lại sợ quả báo là tính cách nổi bật của anh.
Hoắc Duật Hy nghe anh muốn hãm hại Tư Cảnh Hàn thì liếc xéo một cái, lau nước mắt, cộc cằn: “Đó là chuyện riêng của chúng em, anh không cần thêm dầu vào lửa.”
“Gì chứ? Em muốn thiên vị cho hắn à?” Mặc Lạc Phàm giật mình, không thể tin được.
Thế mà Hoắc Duật Hy chẳng thèm giấu giếm còn ngang nhiên công khai, “Ai bảo hắn sang tên hết tài sản cho con trai của em làm gì, sau này em là mẹ của tỷ phú rồi, chuyện trước đó có thể xí xóa vậy.” Phát tiết xong rồi cô cũng bình tĩnh lại, so với những ngày đầu có bao nhiêu oan khuất lòng cô bây giờ đã nguôi ngoai khá nhiều, đương nhiên là Tư Cảnh Hàn mấy hôm nay vất vả xoa dịu bằng không sẽ chẳng có chuyện cô đơn giản bỏ qua.
“Sao cơ? Tiểu Duật Hy, em lại vì tiền mà bán rẻ…”
“Cắt, bán rẻ cái gì chứ? Các anh có thể sang tên hết tài sản của mình cho em để bù đắp tội lỗi không?” Hoắc Duật Hy tự hỏi rồi tự trả lời: “Đương nhiên là không rồi, chỉ có Tư Cảnh Hàn làm được nên em phải châm trước cho hắn chứ.”
“Cái lý lẽ gì chứ, đó là con trai và vợ của hắn, dù có sang tên hay không thì hắn cũng có mất miếng thịt nào đâu? Rõ ràng chỉ là trên danh nghĩa.” Mặc Lạc Phàm không cam tâm, nhưng vấn đề là Hoắc Duật Hy chấp nhận cái lý lẽ không thuyết phục đó.
Ai bảo người làm sai là Tư Cảnh Hàn.
Sau đó cô cũng được biết thêm thật ra năm đó Đại Bạch ra đời đã đến tháng thứ chín thai kỳ chứ không phải tháng thứ bảy như cô và Mục Đương đã nghĩ. Mọi chuyện đều là do Tư Cảnh Hàn lường trước việc có thể Mục Đương sẽ hạ độc thủ với bào thai non nhầm diệt trừ người thừa kế của hắn, cho nên hắn đã cho Mặc Lạc Phàm công bố sai biệt tháng tuổi của thai nhi xuống hai tháng.
Cũng nhờ thế nên lúc xảy ra sự việc Đại Bạch đã đủ cứng cáp để sống sót, nếu không thì với hoàn cảnh khắc nghiệt như thế một đứa trẻ bảy tháng tuổi bị sinh non e là đã như Mặc Lạc Phàm nói trước đây, dù cố gắng thế nào thì nó cũng quá yếu để có thể sống sót.
Cho nên Đại Bạch quả thực sinh non nhưng chỉ sinh non trước mười ngày so với thời gian dự sinh chứ không phải hơn hai tháng.
Lúc Hoắc Duật Hy lên tầng thì thấy Đại Bạch vẫn đang ăn, trong miệng thằng bé đang ngốn một trái chuối, cũng là một món mà Tư Cảnh Hàn không thích nhưng cô lại thích.
Ba người đàn ông kia đã được cô thả về và bọn họ từ chối kể lý do vì sao Tư Cảnh Hàn quyết tâm bằng mọi giá không san sẻ Đại Bạch với cô, dù thế nào cũng muốn giấu cô chuyện của thằng bé và giữ nhóc con trở thành bảo bối của riêng mình.
Cô bỗng dưng thấy thật buồn cười, không ngờ Bảo Bối lại chính là Đại Bạch, con trai của cô, thế mà bấy lâu nay cô vẫn luôn khó chịu, ghen hờn với chính bảo bảo của mình ấy chứ.
Chắc là tên Tư Cảnh Hàn kia hả hê lắm.
Nhưng cũng vì tính khí quá tệ này của hắn, cứ ích kỷ độc chiếm con trai cho nên suýt nữa đã khiến cô gián tiếp hại đến bảo bảo của mình. Cô đã từng vì hận hắn mà tiết lộ cho Mục Đương biết đến Bảo Bối, cũng may ông ta đã nghĩ đó là cô nếu không thì có khi mọi chuyện đã đi vào chiều hướng xấu hơn.
“Chẹp chẹp…” Đại Bạch ăn xong quả chuối thì đi đến để vỏ lại vào đĩa một cách ngay ngắn, rồi nói với Hoắc Duật Hy: “Mommy, Đại Bạch muốn… muốn ăn thêm một quả nữa.”
Hoắc Duật Hy còn đang cảm thán vì sao Tư Cảnh Hàn có thể nuôi được Đại Bạch trở thành một cục bông xinh đẹp như vậy thì bị tiếng gọi của nhóc con làm cho tỉnh táo, cô cười gượng: “À, được chứ, nhưng chỉ một quả nữa thôi, no quá con sẽ không ngủ được đó.”
“Vâng… vâng ạ, Đại Bạch cảm ơn mommy.” Nói là nói thế thôi, vừa dứt lời nhóc đã cắn một miếng thật to lên quả chuối, còn nghĩ đến lúc nữa sẽ được uống thêm cốc sữa do Tiểu Bạch pha cho thì đã rất rất thích.
“Ba Tiểu Bạch của con đâu rồi?” Hoắc Duật Hy nhìn một lượt trong phòng vẫn chưa thấy Tư Cảnh Hàn đâu nên hỏi Đại Bạch.
Bởi vì đang nhai nên Đại Bạch không nói được, bi bô rồi chỉ chỉ về phía phòng tắm.
Hoắc Duật Hy nhìn theo ngón tay nhỏ xíu của con trai, ánh mắt trong chốc lát tối lại, một nụ cười lưu manh nở trên đôi môi của cô.
Đại Bạch còn nhỏ, không hiểu sắc mặt là gì cả, cố bò lên ghế salon trong phòng, vừa ăn chuối vừa nhìn theo bóng dáng của mommy.
Cho đến lúc phòng tắm truyền ra một tiếng thét kinh hoàng.
Ồ, là Tiểu Bạch kêu.
Nhóc vẫn thản nhiên cắn thêm một miếng chuối nữa. Tận hưởng niềm vui ăn uống và triệt để quên đi những sự kiện xung quanh.
Trong phòng tắm Tư Cảnh Hàn đang dùng tay che bộ vị đặc biệt của cơ thể lại, tay lần tìm đến cái khăn lông, muốn che thân dưới lại nhưng Hoắc Duật Hy đã sấn tới làm hắn gấp gáp nói: “Bà xã sao lại vào trong này, ông xã đang tắm mà.”
“Sợ cái gì chứ, em cũng không phải chuẩn bị ăn thịt anh, đên đây.” Hoắc Duật Hy vừa nói vừa ngoắt tay gọi Tư Cảnh Hàn đến bên cạnh mình nhưng hắn không dễ bị lừa như vậy, lắc đầu từ chối.
“Bà xã ra ngoài trước đi, ông xã không thích bị người khác nhìn khi tắm.”
“Gì chứ?” Hoắc Duật Hy nhân nại không được lâu, nhìn hắn che thân mà phát tức: “Trên người của anh có chỗ nào mà em còn chưa thấy, che cái gì?”
Tư Cảnh Hàn vẫn một mực lắc đầu, buộc lòng Hoắc Duật Hy phải dùng vũ lực, trực tiếp đi tới ép hắn dựa lưng vào gương.
“Bà xã, đừng mà, buông ông xã ra đi.”
“Ha, tha cho anh? Nói như em đang cưỡng gian anh ấy, anh thì quý báu quá nhỉ, giữ gìn tiết hạnh cho ai đây? Lúc trước không phải vừa thấy em liền nhào vào sao, bây giờ lại giả vờ thanh cao.” Cô vừa nói vừa cay cú cong ngón tay trỏ gõ lên thanh xương “mềm” bấy lâu nay vẫn ngủ yên của hắn một cách vô tư không hề có ý gì khác.
“Nói đi, có phải hay không anh đang nghĩ bản thân anh là cành vàng lá ngọc, em là thổ hào muốn chiếm đoạt anh?”
Tư Cảnh Hàn bị đau lập tức bắt cổ tay của cô, lắc đầu: “Bà xã, đừng mà.”
Hắn càng nhăn nhó, Hoắc Duật Hy càng thích thú, càng muốn trừng trị hắn một phen, mạnh tay hơn bắt lấy phần sinh mệnh ở giữa hai chân người kia.
“Bà xã!” Tư Cảnh Hàn khổ sở nhíu mày.
“Buông cái tay của anh ra!” Hoắc Duật Hy làm sai còn mạnh miệng, dọa đối phương: “Anh không buông ra hôm nay em liền bẻ gãy anh, tin không?”
“Nhưng mà…” Tư Cảnh Hàn quả thực tiến thoái lưỡng nan, vừa lo vừa sợ, hắn cúi đầu nhìn bàn tay của Hoắc Duật Hy cách một lớp khăn lông đang nắm chặt lấy mình khiến hắn thật khó thở.
“Bà xã buông tay ra đi, thế này rất ngượng.”
Hoắc Duật Hy ha một tiếng, nhìn hắn bị vây khốn mà không biết làm sao càng hả hê trong lòng, lúc trước hắn ý thế cao lớn ăn hiếp cô, bây giờ thì tốt quá rồi, mọi thứ đều thay đổi, cô phải tận dụng triệt để thời cơ mà tính sổ.
“Thế nào là ngượng, anh để yên nó mãi, không thấy khó chịu sao?”
Tư Cảnh Hàn một mực lắc đầu: “Không khó chịu.”
“Dối trá!”
“Bịch bịch.” Cô lại vỗ mạnh vào nơi yếu đuối nhất trên người hắn, khiến hắn phải kháng cự: “Bà xã buông ra đi, đừng đánh, đau đấy.”
“Em hỏi anh một lần nữa, nói xem cái này anh để dành làm gì hả?” Cô bạo dạn ép hắn dựa hẳn vào tấm gương lớn phía sau.
Tư Cảnh Hàn đổ cả mồ hôi, vừa thở dốc vừa khó khăn mở miệng: “Để sinh… Đại Bạch, Nhị Bạch, tiểu Nhị Bạch, rồi tiểu tiểu Nhị Bạch… Bà xã hài lòng chưa, mau buông ra.”
“Sao cơ?” Hoắc Duật Hy giật cả mình trong khi người đàn ông liếc đôi mắt đa tình nhìn thẳng vào cô: “Đại Bạch nói muốn có em Nhị Bạch để chơi cùng, nên phải tìm một chị gái xinh đẹp để sinh Nhị Bạch cho nó.”
“Tại sao không phải là em mà phải tìm người khác?!” Hoắc Duật Hy lập tức nổi đóa, từ đùa chuyển sang giận dữ thật sự.
Tư Cảnh Hàn biết cô giận nhưng vẫn thản nhiên đáp: “Sinh em bé đau lắm, ông xã không muốn bà xã bị đau đâu, tìm người khác vẫn hơn.”
Cái lý thuyết nghe rất sai nhưng lại đúng này làm Hoắc Duật Hy không biết nên thấy hạnh phúc hay nổi điên nữa. Tư Cảnh Hàn này mất trí rồi cư nhiên có ý định đi tìm người phụ nữ khác sinh con?
Hắn nói chung tình với cô vậy mà nửa thân dưới lại thay hắn đi ngoại tình?!
“Tư Cảnh Hàn! Em không cần biết trước đây anh lên giường với bao nhiêu phụ nữ nhưng mà sau này nếu để em phát hiện anh có lỗi với em thì em nhất định biến anh thành hoạn quan*! Có biết không?!”
*Hoạn quan: có thể hiểu đơn giản là “công công”.
Bị cô hét một tràng vào mặt Tư Cảnh Hàn đơ cả người, cứ như không biết mình đã sai ở đâu. Hoắc Duật Hy thấy vậy càng tức giận hơn, đem những chuyện không liên quan vào tính sổ một lượt: “Chuyện Đại Bạch là con trai em bị anh cố tình giấu đi em còn chưa tính toán, bây giờ anh lại công khai muốn tìm người phụ nữ khác, Tư Cảnh Hàn, em nuôi anh cho đẹp vào thật là uổng công mà.”
“Đại Bạch không phải của bà xã.” Tư Cảnh Hàn đột nhiên phản bác.
“Gì cơ?” Hoắc Duật Hy ngẩn ngơ trước câu nói vừa rồi của hắn, nhắc đến Đại Bạch thì hắn trở nên nghiêm túc và hà khắc vô cùng, cả lông mày cũng chau lại, lần nữa tuyên bố: “Đại Bạch là của mình ông xã thôi.”
Hoắc Duật Hy không nghĩ mình nghe lầm, nhưng hắn lại nói gì cơ? Con trai là của riêng hắn?!
Tư Cảnh Hàn thừa cơ đẩy cô ra, đi vội ra ngoài ôm lấy Đại Bạch đang ngủ chổng mông trên sofa.
Hoắc Duật Hy đuổi đến đã thấy hắn ôm thằng bé khư khư trong người, đi đến bên giường đề phòng nói với cô: “Bà xã đừng qua đây, Đại Bạch là của ông xã thôi, không phải của bà xã.”
“Tư Cảnh Hàn, anh đừng vô lý như vậy, đó là con trai của em sinh ra, nó là con của em!”
“Không phải!” Về vấn đề chủ quyền với Đại Bạch thì Tư Cảnh Hàn trở nên hung hăng ra mặt, hắn cũng biết lớn tiếng với Hoắc Duật Hy, nhìn Đại Bạch trong lòng ngủ say chẳng biết gì lại thấp giọng xuống: “Đại Bạch đã hứa rồi, Đại Bạch là của ông xã thôi, sau này cũng vậy, bà xã bỏ rơi ông xã thì vẫn còn Đại Bạch.”
Hoắc Duật Hy thật không ngờ về chuyện của Đại Bạch Tư Cảnh Hàn chẳng thấy có lỗi gì mà còn tiếp tục duy trì chủ kiến ban đầu là độc chiếm thằng bé, nghĩ đến cô đã giận phát điên!
“Đưa thằng bé cho em!”
“Không, bà xã lớn tiếng, Đại Bạch sẽ tỉnh giấc.”
Hắn còn có cớ quay sang oán trách cô?
Hoắc Duật Hy kích động xông đến túm lấy cánh tay của hắn nhưng Tư Cảnh Hàn bất ngờ nhanh nhẹn lạ thường, ngã về phía sau né tránh sự công kích của cô vô tình khiến cả ba người một nhà ngã xuống giường.
“Uỵch.”
Tư Cảnh Hàn chịu trận để không làm động tới Đại Bạch, thân thủ nhanh nhẹn lùi về phía sau giường, Hoắc Duật Hy cũng không kem nhanh như một con báo con, bò tới chụp lấy Đại Bạch. Tư Cảnh Hàn lập tức cong người nằm nghiêng đưa lưng về phía của cô, vây Đại Bạch chắc chắn trong vòng tay của mình.
Thằng nhóc ngủ rất hăng say, dù ba mẹ đang đùa giỡn, rượt bắt nhau ầm ĩ thì nhóc vẫn ngửa cổ ra ngủ ngon lành, cái miệng nhỏ còn dư thời gian thổi bong bóng.
“Tư Cảnh Hàn, quay ra đây, anh muốn làm Đại Bạch tỉnh giấc sao? Anh nói nó là con trai của mình anh mà, chẳng lẽ anh nỡ để giật mình?” Hoắc Duật Hy công kích, đưa tay lần mò vòng qua lưng Tư Cảnh Hàn.
Bị cô vây khốn, mặt hắn cũng đỏ lên: “Bà xã buông tay.”
Hoắc Duật Hy quỳ gối vòng qua người của hắn, cúi đầu phả hơi nóng lên vành tai đang đỏ lên kia, dụ dỗ: “Đưa Đại Bạch cho em, em sẽ tha cho cái sinh mệnh nhỏ của anh.”
Tư Cảnh Hàn cúi đầu nhìn cái đầu nhỏ của Đại Bạch, lại cảm nhận được đầu gối của Hoắc Duật Hy đang tỳ vào giữa hai chân của mình, ánh mắt có chút do dự.
“Sao hả, con trai vốn là của em, anh đưa cho em thì đã mất mát gì đâu, nhưng bằng ngược lại người chịu thiệt nhất định là anh.”
“Đại Bạch không phải là của bà xã mà!” Tư Cảnh Hàn rất kiên quyết đến mức cứng đầu.
“Không có em thì anh nghĩ một mình anh với người “anh em” này của anh có thể sinh được Đại Bạch sao?”
“Ông xã sinh được.”
“Bằng cách nào nói em nghe?” Hoắc Duật hy bắt chẹt khiến Tư Cảnh Hàn cứng miệng.
Vốn tưởng hắn đã chịu thua rồi nhưng mà vào bước đường cùng hắn lại vô lý: “Mặc kệ ông xã, Đại Bạch không phải là của bà xã.”
“Tư Cảnh Hàn, cái tên đàn ông này.” Hoắc Duật Hy giận quá hóa rồ túm lấy cổ áo của Tư Cảnh Hàn rồi cắn một nhát lên cổ hắn.
“Ưm…”
Đúng lúc này khi Tư Cảnh Hàn rên đau một tiếng thì Đại Bạch dụi dụi mắt tỉnh dậy, ngẩn mặt khỏi lồng ngực của hắn quan sát xung quanh, lại thấy Hoắc Duật Hy vừa rời khỏi cổ của ba Tiểu Bạch với một dấu răng đỏ tươi, đôi môi chúm chím bất giác run lên, mếu máo rồi khóc lớn.
“Oa…”
“Oa…” Nhóc con lòm còm bò ra khỏi người Tư Cảnh Hàn, kéo Hoắc Duật Hy ra rồi ôm lấy cổ của hắn, khóc đến đau lòng: “Hu hu hu… mommy đừng… đừng ăn hiếp Tiểu Bạch, đừng đánh Tiểu Bạch mà…”
Không dừng lại ở đó nhóc con còn chu môi thổi phù phù lên dấu răng trên cổ Tư Cảnh Hàn, bàn tay múp míp vuốt vuốt nó mong rằng nó sẽ không đau nữa.
“Tiểu Bạch có sao không?” Nhóc hỏi mà nước mắt rơi rơi, những giọt nước mắt to bằng hạt đậu lăn trên cái má phúng phính vừa đáng thương lại vừa đáng yêu.
“Hư hư hư…” Nhóc cắn nắm tay, quay qua nhìn Hoắc Duật Hy lại nhìn đến Tư Cảnh Hàn nằm bất động thì một mực cho rằng Tiểu Bạch là người yếu thế cần được bênh vực: “Mommy đừng đánh Tiểu Bạch, tội… tội nghiệp.”
Con trai khóc đến tê tâm liệt phế thì làm sao Hoắc Duật Hy có thể ngồi yên, cô muốn ôm lấy nhóc nhưng Đại Bạch khư khư bấu chặt cổ Tư Cảnh Hàn, bảo vệ hắn:
“Không… mommy đừng đánh Tiểu Bạch, Đại Bạch và Tiểu Bạch sẽ dọn đồ đi mà, mommy đừng đánh.”
“Đại Bạch, con nói cái gì, dọn đi?” Hoắc Duật Hy thực không hiểu sự tình mà Đại Bạch đang nhắc tới.
Đại Bạch đưa tay lau lau nước mắt, vảnh ngón tay kể: “Ba Phàm nói nuôi Tiểu Bạch rất tốn… tốn tiền, nên mommy sẽ rất dễ nổi giận, lúc trước nói Đại Bạch không nên đi tìm mommy, nhưng Đại Bạch lại… lại đến ở với mommy, chắc là mommy không vui rồi.”
Hoắc Duật Hy tá hỏa, nhận ra vấn đề thậm chí còn rắc rối hơn cô nghĩ.
Không biết bọn đàn ông kia đã rót gì vào tai Đại Bạch, để bây giờ thằng bé mới nghĩ cô là một người phụ nữ hung dữ như vậy. Còn nghĩ vì cô không muốn nuôi hai ba con nhóc nên mới đối xử như vậy với Tư Cảnh Hàn, thật là tức chết cô cũng tại ba người kia.
“Tiểu Bạch… Tiểu Bạch ngồi dậy đi, để Đại Bạch đi chuẩn bị đồ.” Đại Bạch sụt sùi đứng dậy, kéo lấy cánh tay to lớn của ba Tiểu Bạch, ngây ngô nói.
Tư Cảnh Hàn theo nhóc ngồi dậy, tranh thủ ôm con trai cách xa Hoắc Duật Hy một chút, lợi dụng nhóc hiểu lầm mommy mà chia cắt hai mẹ con.
Hoắc Duật Hy nhìn một cái liền thấu tâm tư xấu xa của hắn, tức muốn thổ huyết nhưng không thể hung hãn như vừa rồi, nếu không thì sẽ làm Đại Bạch sợ hơn nữa.
Vì thế cô chuyển sang tươi cười rạng rỡ, nhưng thật chất là muốn lột da tên mặt trắng xấu xa kia.
“Đại Bạch, con hiểu lầm rồi, mommy đâu có cắn Tiểu Bạch đâu, đó là dấu muỗi đốt đó, mommy chỉ muốn thổi cho Tiểu Bạch mà thôi.”
Mặc dù là nói dối trắng trợn nhưng Hoắc Duật Hy không hề chớp mắt, cô tin vào khả năng nhận diện của tên nhóc béo lùn này là bằng không.
Tiểu Bạch nhìn sang cổ của Tư Cảnh Hàn, lại nhìn Hoắc Duật Hy: “Nhưng… nhưng sau lại có dấu răng vậy?”
“Đại Bạch con còn nhỏ nên không biết, muỗi có nhiều loại, có loại lớn có loại bé, Tiểu Bạch là bị loại muỗi lớn chích đấy.” Đương nhiên cô nói ra những lời không đã ra ám hiệu mắt cho Tư Cảnh Hàn biết điều mà im lặng, nếu không thì làm sao có thể suôn sẻ dỗ được Đại Bạch.
Quả nhiên cô chỉ nói hai câu thằng bé đã tin, “Tội nghiệp Tiểu Bạch… Ô ô ô… nhưng lỡ sau này Đại Bạch gặp muỗi bự thì phải làm sao? Đại Bạch… Đại Bạch sợ quá. “
Nhóc con lại khóc nhưng lần này làm Hoắc Duật Hy cảm thấy buồn cười, ngang nhiên cướp đoạt bảo bối trên tay ba nó, trấn an: “Không sao, có mommy ở đây rồi chẳng con muỗi nào dám đến đâu. Đại Bạch nhìn xem chỉ có Tiểu Bạch mới bị đốt còn mommy vẫn không sao mà.”
“Phải… phải nhỉ?”
“Đúng vậy, nên sau này Đại Bạch phải ở với mommy biết không.”
“Vâng… vâng ạ.” Đại Bạch gật đầu, hoàn toàn quên mất chuyện Tiểu Bạch bị đau, thân thể ngàn vàng của nhóc mới là quan trọng nhất.
“Hic hic…”
Đại Bạch dựa đầu vào vai của Hoắc Duật Hy, rất nhanh đã không còn khóc nữa, có vẻ nhóc cũng không muốn chiêu trò khóc nhè vì rất tốn hơi sức, so với việc khóc lóc nhóc nên dành sức lực vào việc uống sữa của mình hơn.
“Đại Bạch muốn uống sữa sữa…”
“Được, để Tiểu Bạch đi pha cho Đại Bạch.” Hoắc Duật Hy quyết định thay Tư Cảnh Hàn, mục đích là muốn tách hắn với thằng bé ra. Nhưng mà cũng đúng thôi, Đại Bạch uống sữa được pha thế nào cô cũng không biết, khi chưa được Tư Cảnh Hàn chỉ giáo qua cô sẽ không dám pha, vì sợ không hợp khẩu vị của thằng bé.
Tư Cảnh Hàn nhìn cảnh hai mẹ con họ bám víu vào nhau thì thở dài, tạm thời chịu thua, xuống giường tìm áo choàng ngủ mặc vào, sau đó đi xuống tầng vào bếp lục đục pha sữa.
Hoắc Duật Hy ôm Đại Bạch đi theo, sẵn dịp quan sát công thức của hắn.
Đương nhiên công thức pha sữa đã được ghi rõ ràng trên vỏ hộp sữa, Tư Cảnh Hàn chỉ làm đúng theo, bỏ nhiệt kế vào đo độ nóng của nước, rồi từ từ rót vào bình.
Đại Bạch vốn tham ăn nên rất nóng lòng, khi thấy Tư Cảnh Hàn vừa đậy nắp bình sữa lại đã nghiêng người giơ hai tay ra xin: “Sữa sữa, Tiểu Bạch cho Đại Bạch đi… cho Đại Bạch.”
“Đại Bạch ngoan, sữa còn nóng.” Hoắc Duật Hy cũng chới với theo hướng nghiêng của thằng bé, vội dỗ dành.
“Đại Bạch uống được, uống được mà…”
Rốt cuộc Tư Cảnh Hàn cũng đưa cho nhóc, ôm bình sữa trong tay đầu tiên Đại Bạch đã đưa lên miệng mút thử một cái, thấy chưa được nhóc lại lắc lắc cho chóng nguội, rất điêu luyện mà tập trung nhìn bình sữa.
Hoắc Duật Hy dở khóc dở cười, trước giờ cô chưa từng nhìn thấy thằng bé nào bốn tuổi vẫn còn uống sữa như một bữa ăn. Lại còn trưng ra vẻ mặt non nớt tham ăn như trẻ con hai tuổi, quả thực ban đầu vì chuyện này đã khiến cô hiểu lầm nhóc con nhỏ hơn bảo bảo của cô.
Với sự tưởng tượng của cô, con trai của Tư Cảnh Hàn từ nhỏ chí ít đã phải thông minh hơn người, hoặc lạnh lùng như ba của nó, hoặc là một ông cụ non do sự giáo dục nghiêm khắc, chuẩn mực.
Nhưng… thực tế thì cô đã sai lầm một cách nghiêm trọng. So tưởng tượng thì hình mẫu thực tế trái ngược hoàn toàn và tan tác.
“Chọc chọc chọc…”
Mặc kệ suy nghĩ của Hoắc Duật Hy, Đại Bạch vẫn ra sức uống sữa, cái má phúng phính hây hây nhìn vào mà ai cũng muốn cưng nựng không thôi.
Cô chắn chắn một điều dáng vẻ này của thằng bé không phải được hình thành sau khi Tư Cảnh Hàn mất trí, bởi vì với thái độ một mực bảo vệ Tư Cảnh Hàn lúc nãy đã cho thấy hình tượng của người ba này trong lòng Đại Bạch phải là rất ôn nhu, dịu dàng, không có chút độc tài nào.
Thật không ngờ Tư Cảnh Hàn khi nuôi dạy con cái lại dùng dáng vẻ đối lập với con người thật của mình, đi theo khuynh hướng bảo bọc con trai nửa bước không rời như các bà mẹ ở các thập niên trước, khiến cho Đại Bạch có phần ngây ngô hơn so với các đứa trẻ cùng độ tuổi.
Cô không biết nên khen hắn quá yêu thương con trai hay là nên chê cách hắn nuôi con có phần lạc hậu.
Không phải cô lo nghĩ quá xa, nhưng mà cứ nhìn Tư Cảnh Hàn lúc trước, rồi lại nhìn Đại Bạch bây giờ sẽ hiểu được cảm giác của cô. Khi mà người thừa kế Tư thị đã bốn tuổi rồi vẫn còn nói không được rành mạch và bi bô thèm sữa luôn luôn, đã vậy còn ngốc đến độ chỉ biết giơ ba ngón tay thôi nữa chứ!
Không hiểu vì sao mấy tên đàn ông tài giỏi của cái thành đô này hợp lại thì chẳng tạo ra được chuyện gì hay ho? Nuôi con trai của cô thành ra thế này mới đáng hận chứ.
Nếu không phải vì bọn họ làm được một việc tốt, đó là dạy cho Đại Bạch biết cô là mommy của nó, không phải là người phụ nữ nào khác, thì có lẽ cô đã đem từng người một ra giày vò đến hết mùa đông năm nay.
“Hết sữa rồi, nhanh quá…”
Âm thanh tiếc nuối của Đại Bạch kéo Hoắc Duật Hy trở thành hiện thực, cô lấy cái bình sữa rỗng mà Đại Bạch đang lắc lắc xem còn tý nào không đưa cho Tư Cảnh Hàn vệ sinh, đồng thời nhấc thằng bé cao lên một chút vì mỏi tay.
Tư Cảnh Hàn sau khi cẩn thận vệ sinh bình sữa cho Đại Bạch thì đến phụ Hoắc Duật Hy ôm lấy nhóc con, bây giờ thì cô không tranh với hắn được, cô đã đốt hết năng lượng cho việc ôm một cục bột béo tròn đi tới rồi lại đi lui nãy giờ. Ngược lại ba của nhóc lại rất thảnh thơi khi cho nhóc bấu lên cổ của mình, hiên ngang đi lên tầng với lời nhắc nhở:
“Đại Bạch, chúng ta đánh răng thôi.”
Sau khi Đại Bạch đánh răng xong thì Tư Cảnh Hàn để nhóc con đi lại chơi đùa với thú bông thêm một lúc nữa, đúng chín giờ hắn đi đến xách thằng bé đã sắp ngủ gật lên giường.
Từ sau khi rời Canada đến Trung Quốc, tính từ lúc Tư Cảnh Hàn qua được đại nạn lâm vào hôn mê thì Đại Bạch luôn luôn có mặt ở Hàn Nguyệt, và đương nhiên chỗ ngủ của nhóc con cũng là phòng ngủ chính ở tầng ba biệt thự.
Chuyện ngủ chung với Tiểu Bạch là lẽ đương nhiên của Đại Bạch, từ nhỏ đến bây giờ, chỉ cần Tiểu Bạch không đi công tác thì ở nhà Đại Bạch đều được ngủ với Tiểu Bạch.
Cho nên bây giờ giữa Tư Cảnh Hàn và Hoắc Duật Hy còn có một Đại Bạch chen vào giữa.
Cô vốn gai mắt chuyện này, bởi vì cô hiểu Tư Cảnh Hàn đang lợi dụng Đại Bạch để cách ly một khoảng an toàn với cô, nhưng hôm nay mọi chuyện đã sáng rõ, con trai của là chung, cho nên cô cũng có quyền sắp xếp vị trí của thằng bé.
“Bà xã, sao lại để Đại Bạch ngủ ở phía trong?”
Tư Cảnh Hàn nhìn Hoắc Duật Hy đặt Đại Bạch vào vị trí bên cạnh cánh tay phải của mình thì thắc mắc.
Hoắc Duật Hy ngồi lên giường, vỗ vỗ vị trí ở giữa giường, “Anh năm ở đây đi, để Đại Bạch nằm giữa không thuận tiện.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!