Tổng Tài Tôi Chẳng Thể Yêu!
Chương 123: Cô nhận ra hắn không?
Cô đưa tay xách Đại Bạch đặt lại gối, lại nhìn một lượt xung quanh tìm kiếm được bóng dáng của tên đàn ông kia. Trùng hợp, ngay lúc này cửa phòng thay đồ được đẩy ra, đương nhiên người bước ra là Tư Cảnh Hàn.
“Anh…” Cô chỉ thốt lên một tiếng này rồi sững sờ bất động, mất luôn phản ứng, bởi vì bây giờ hắn xuất hiện đã mang theo diện mạo mà suốt thời gian qua cô không được thấy lại lần nào.
Chẳng phải là dáng vẻ lượm thượm của Tử Mặc suốt ngày quanh quẩn với mấy bộ đồ ngủ rộng tuềnh toàng, với đủ sắc màu và họa tiết ngộ nghĩnh giống Đại Bạch, mà thay vào đó là tây trang phẳng phiu tối màu, giày da tối màu, cả kẹp cà vạt cũng được đeo tươm tất.
Cô vừa choáng váng vừa bàng hoàng, cứ như Tư Cảnh Hàn của lúc trước đang hiện diện trước mặt mình vậy, quá đột ngột khiến cô không thể phản ứng theo tự nhiên.
“Tư Cảnh Hàn…” Cô khẽ gọi tên hắn, nhưng hắn rất dửng dưng ừ nhạt rồi đi đến giường ngủ, cúi người gọi Đại Bạch: “Đại Bạch, dậy thôi.”
Hắn càng lạnh nhạt, cô càng khẩn trương, trái tim lại thùm thụp đánh, nghiêng người đến gần hắn hỏi nhỏ: “Tiểu Bạch, anh sao vậy?”
Vốn dĩ Tư Cảnh Hàn còn bình thường, khi nghe cô nói đến hai từ Tiểu Bạch thì sắc mặt thoáng thay đổi, liếc nhìn cô còn đang trợn mắt nghi ngờ, chẳng biết hắn thật sự là ai thì đạm mạc nói: “Công ty có chuyện quan trọng, Tư Vũ muốn anh sang đó.”
Một câu đơn giản giải thích của Tư Cảnh Hàn đã dập tắt tất cả suy nghĩ vừa nhen nhóm của Hoắc Duật Hy, cô ồ một tiếng trong miệng rồi thở dài: “Biết ngay mà.”
Tư Cảnh Hàn nghe cô nói vậy đáy lòng tiếp tục chùng xuống, nhưng không nói gì mà bế Đại Bạch đang gật gù lên: “Đại Bạch, tỉnh dậy ăn sáng, chạy bộ nào. Mấy hôm nay đã không tập thể dục rồi.”
“Ư…” Đại Bạch ở trong lòng của hắn khẽ rên một tiếng, dụi dụi mắt trở mình nhưng không ngủ tiếp mà mắt nhắm mắt mở nhìn hắn: “Tiểu Bạch… tới giờ ăn sáng rồi hả?”
Có lẽ đối với nhóc thứ có đủ sức quyến rũ nhất bây giờ chính là bữa sáng, cũng là lý do lớn nhất để nhóc tỉnh dậy.
Hoắc Duật Hy nhìn hai cha con bọn họ xù xì với nhau mà thấy bản thân mình thật dư thừa, đặc biệt là khi Tư Cảnh Hàn khoác trên người dáng vẻ này đột nhiên khiến cho cô cảm thấy áp lực.
Nhưng tối qua hai người giận nhau, rõ ràng là hắn có lỗi, sáng ra hắn không ăn năn còn đeo vẻ mặt lạnh nhạt này, định ép cô bắt chuyện trước thì mới cam tâm sao, lý lẽ cũng quá trịch thượng rồi.
Lẽ nào biết cô sẽ luôn dung túng cho mình nên hắn mới thay đổi như vậy, trở thành một người đàn ông hư hỏng, nghĩ rằng cô rất cần hắn, không có hắn sẽ sống không nổi, cho nên hắn muốn làm gì cũng được?
Quá quắt!
Sau suy nghĩ đó khiến mặt Hoắc Duật Hy nóng ran, hắn muốn đóng giả dáng vẻ lạnh lùng phải không, được, cô sẽ cho hắn diễn, để xem lần này cô không chủ động hòa giải hắn sẽ chịu được bao lâu!
“Tiểu Bạch… Tiểu Bạch đẹp trai quá.” Đại Bạch lờ mờ cuối cùng cũng nhìn thấy hôm nay Tư Cảnh Hàn ăn mặc chải chuốt rất đẹp, thằng bé vô cùng thích thú mỉm cười, đưa tay sờ sờ mặt của hắn.
Hắn cười nhẹ bế nó vào nhà vệ sinh cho nó đánh răng rửa mặt tiện thể đem hai con chó cưng phân phó cho hầu nữ đang đợi bên ngoài đưa chúng xuống tầng vệ sinh.
Hoắc Duật Hy cũng tự mình lục đục vào nhà vệ sinh, đánh răng rửa mặt đàng hoàng, còn cha con Đại Ngáo xong phần của mình liền dắt díu nhau xuống tầng ăn sáng, một câu cũng chẳng hỏi đến cô.
Cô thầm rủa tên đàn ông khốn kiếp đó một nghìn lần, cho dù hắn có là Tử Mặc đi chăng nữa thì vẫn không hết cái vẻ đáng ghét trước kia được!
Bởi vì Tư Cảnh Hàn sẽ xuất hiện ở Tư thị sau thời gian dài vắng mặt nên đích thân Lạc Tư Vũ đến đón hắn đi làm.
Hoắc Duật Hy không biết có chuyện gì quan trọng mà nhất thiết Tư Cảnh Hàn phải có mặt bất chấp việc hắn có thể không đảm nhận nổi vai diễn này, tuy rằng giận nhau nhưng cô vẫn phải lo lắng cho người đàn ông của mình, hơn ai hết cô không muốn hắn bị người khác nghi ngờ hay khi dễ một chút nào.
Có lẽ nhìn ra không khí lạ thường giữa Tư Cảnh Hàn và cô nên trước khi đưa người rời đi Lạc Tư Vũ khẽ an ủi cô: “Sẽ không sao đâu, chỉ cần Tử Mặc của em không cười thì những người trong công ty sẽ không dám nghĩ tới hắn là đang đóng giả. Em đừng lo lắng.”
“Em mới không thèm lo lắng cho hắn.” Hoắc Duật Hy nghĩ một đằng nói một nẻo, Tư Cảnh Hàn nghe cô nói vậy thì tự mình ly khai khỏi phòng khách ra xe ngồi trước.
Quả nhiên khi hắn vừa rời đi Hoắc Duật Hy lập tức hỏi han Lạc Tư Vũ: “Vậy khi nào thì hắn trở về?”
“Chiều nay, dù gì mấy cổ đông trong ty cũng có mắt, bọn anh không thể quá qua loa.” Lạc Tư Vũ đại khái nói tình hình, tranh thủ trêu ghẹo Đại Bạch vài cái nữa thì rời đi, gấp rút như lúc vừa tới.
Đại Bạch ôm hai con chó đứng ở trong phòng khách nhìn ra, không biết Tiểu Bạch có thấy được nhóc hay không nhưng vẫn giơ tay ra vẫy chào tạm biệt.
Người mang nhiều tâm trạng nhất đến giờ phải nói là Hoắc Duật Hy, không hiểu vì sao khi thấy cảnh tượng Tư Cảnh Hàn buổi sáng lên xe đi làm hệt như lúc trước thì trái tim cô lại đánh dồn dập, một cảm giác khó tả đem lòng cô loạn cả lên.
Trên chiếc xe thương vụ màu bạc, sự im lặng được duy trì đến mức đáng sợ.
Cho đến khi đã rời khỏi hẳn biệt thự Lạc Tư Vũ mới đưa mắt nhìn về người đàn ông đang nghiêng người nhìn ra cửa sổ ở phía sau mà nói: “Cậu sẽ không vì lâu rồi không đi làm mà trở nên căng thẳng chứ?”
“Không phải, chỉ là có chút luyến tiếc.”
“Luyến tiếc?” Lạc Tư Vũ kinh ngạc lập lại từ này, rồi nhanh chóng tự ngộ ra, hắn cười nhạt đầy ý tứ đủ để người ngồi phía sau khó chịu: “Cậu sẽ không hiểu được cảm giác của mình đâu.”
Nói đến đây Lạc Tư Vũ đính chính lại: “Vừa rồi không phải là cười cợt cậu, chỉ là mình đang nghĩ cậu hà tất phải luyến tiếc sự sủng ái không phải dành cho mình làm gì? Mình đã nói rất rõ cậu là ai rồi mà.”
“Là Tư Cảnh Hàn không phải Tử Mặc.” Tư Cảnh Hàn nhắc lại lời Lạc Tư Vũ đã nói với mình khi hắn tỉnh dậy, thấy đối phương hài lòng gật đầu hắn khẽ đưa mắt nhìn ra cửa sổ, băng quơ nói:
“Nhưng nếu cứ như bây giờ thì cuộc sống thật dễ dàng.”
Sự cảm thán của hắn không ngần ngại cho Lạc Tư Vũ nhìn thấu tâm tư của mình.
Lạc Tư Vũ cũng thoáng suy nghĩ về câu nói này của hắn, sau một hồi lại nói: “Cậu nói cứ như cậu đã nhớ ra mọi chuyện vậy.”
Trước kia Tư Cảnh Hàn chỉ luôn bảo vệ người khác, vất vả và mệt mỏi thế nào chỉ mình hắn gánh chịu, bây giờ thì ngược lại hắn được người khác che chở, có phải hay không còn muốn hưởng thụ cảm giác này nhiều hơn một chút.
Tư Cảnh Hàn không đáp lời này của Lạc Tư Vũ, trí nhớ của hắn là một ẩn số, không phải đối với người bên ngoài mà cả bản thân hắn cũng tự hoài nghi mình đã nhớ lại hay chưa, hay thật sự chỉ vì không muốn nhớ lại mà thôi.
Nếu nhớ lại có phải hay không sẽ không có nhiều điều tốt đẹp của hiện tại.
Còn Hoắc Duật Hy nữa, cô sẽ làm gì?
Có nhận ra hắn ngay không?
Tư thị.
Tư Cảnh Hàn xuất hiện ở cuộc họp nội bộ của tập đoàn khiến trên dưới cổ đông đứng ngồi không yên.
Bên cạnh Lạc Tư Vũ thì Mao Lập Tát và Mạc Doanh cũng bình tĩnh hơn những người còn lại. Lần xuất hiện này của Tư Cảnh Hàn không quá hoành tráng, đơn giản hệt như lúc trước không có gì thay đổi giống như gần một năm nay hắn thật sự là ra nước ngoài công tác.
Ban đầu Lạc Tư Vũ nhìn động thái im lặng của Tư Cảnh Hàn cũng nghĩ rằng hắn đang cố gắng ứng phó hoàn thành vai diễn, chỉ đến khi giám đốc tài chính báo cáo tiến trình của quý vừa rồi lên thì hắn mới thấy Tư Cảnh Hàn thật sự có điểm khác lạ.
“Là 66,9%, không phải 69,6%. Tôi nhớ không lầm thì đây không phải là lần đầu tiên các vị để tôi phát hiện lỗi sai này rồi. Nhưng giám đốc Lưu đây hẳn là có thừa khả năng chi trả cho khoản sai sót này nên mới dám thản nhiên đọc sai như vậy nhỉ?”
“Bịch.”
Bản báo cáo trên tay của vị giám đốc kia lập tức rơi xuống, ai cũng thừa hiểu vì quá căng thẳng nên ông mới đọc sai, tất cả đều nhờ on phước của hắn mà ra.
“Không không, tổng tài…”
“Chủ tịch.”
“Hả? A… chủ tịch, chủ tịch… sẽ không có lần sau, tôi đảm bảo sai sót này sẽ không bao giờ lặp lại.” Giám đốc Lưu vội sửa miệng theo đúng ý của người đàn ông ngồi ở vị trí trung tâm. Đôi mắt lạnh ngắt của hắn vẫn như trước đây chưa từng thay đổi, trong tập đoàn thời gian qua có vô số tin đồn về sự mất tích của hắn, nhưng hôm nay họ đã biết những tin đồn trước kia đều là giả rồi.
Người thật, việc thật ngay tại đây mới là sự thật.
Sau khi giám đốc tài chính về chỗ của mình Tư Cảnh Hàn mới lạnh lùng nhắc nhở: “Đây là lần cuối, nếu như trong cuộc họp lần tới tôi còn bắt gặp bầu không khí hiếu kỳ chuyện thị phi của các vị đây một lần nữa thì đừng trách vì sao tôi không nhắc nhở đã kỷ luật. Tan họp.”
Hắn dứt khoát đứng dậy, cũng như lúc đến, thật oai phong rời đi mà không ngoảnh mặt lại thêm lần nào.
Lạc Tư Vũ và Mao Lập Tát cũng bước vội theo sau đi vào văn phòng của hắn, cho đến khi đóng kín cửa lại Lạc Tư Vũ mới kịp kéo cổ áo của hắn lên, kích động: “Vừa rồi là thế nào, nói đi, cậu là ai?”
Mao Lập Tát cũng nóng lòng đứng nhìn, đợi câu trả lời từ phía Tư Cảnh Hàn.
Khác với họ, Tư Cảnh Hàn rất thản nhiên, bảo: “Làm cái bóng đúng là tốt thật, nhưng đã đến lúc hấp thụ ánh sáng của bản thân mình rồi.”
“Cậu… tên quỷ nhỏ này!” Lạc Tư Vũ thật sự kinh hỷ, hắn cười ra tiếng nhịn không được đấm vào vai của đối phương.
Tư Cảnh Hàn bị đau nhưng không cáu, Mao Lập Tát cũng kích động không kém gì Lạc Tư Vũ còn định nhào vào người Tư Cảnh Hàn nhưng bị hắn đẩy ra ngay. Mặc kệ, anh ấy vẫn rất vui vẻ: “Để tôi gọi điện báo cho Tề gia tin vui này.”
“Không cần đâu.” Tư Cảnh Hàn lên tiếng.
Mao Lập Tát và Lạc Tư Vũ đồng thời nhìn hắn: “Có lẽ nào…”
“Ừ.” Hắn không giấu giếm, gật đầu.
“Cậu đúng là đồ thiên vị!”
“Ha, đừng đánh, đau đấy…”
______________
Hôm nay đúng giờ tan làm của Tư thị Tư Cảnh Hàn mới trở về, Hoắc Duật Hy còn đang chiến tranh lạnh với hắn nên không thèm ra cổng chờ mà vắt chân ngồi ở phòng khách.
Lúc hắn vào trong chỉ có Đại Bạch và hai con chó ra mừng.
Tư Cảnh Hàn bế Đại Bạch lên thằng bé lập tức đưa tay chạm vào má của hắn, thích thú vẻ mặt đẹp trai của ba mình nhưng đồng thời cái mũi lại nhạy cảm ngửi ra được một mùi hương khác, nên lập tức hỏi: “Tiểu Bạch uống rượu hả, thơm nhỉ…?”
Nói xong nhóc còn chu môi hôn hắn khiến Tư Cảnh Hàn cười nhẹ, chỉ có Hoắc Duật Hy đang ngồi ở một bên vừa định lạnh lùng lại nghe đến từ “rượu” mà Đại Bạch nhắc đến thì đứng dựng lên, đi đến trước mặt Tư Cảnh Hàn và Đại Bạch, nhìn bọn họ.
Đương nhiên là cô chờ sự giải thích từ người đàn ông cao lớn đứng giữa phòng khách này.
Chỉ là cô cố chấp không mở miệng thì hắn cũng không nói, nhìn cô một cái rồi lại quay sang hỏi Đại Bạch: “Gia gia đâu?”
Hôm trước Hàn thúc đã trở lại biệt thự, chỉ là thường xuyên có việc phải ra ngoài, đến tối mới về lại biệt thự.
“Gia gia ở ngoài vườn, đợi Tiểu Bạch về ăn… ăn cơm.”
“Được rồi, chúng ta đi tắm sau đó ăn cơm, hả?” Tư Cảnh Hàn vừa ân cần hỏi con trai, vừa bế nhóc con hướng lên tầng, không cho Hoắc Duật Hy thêm ánh mắt nào nữa.
Nhìn theo bóng lưng của hắn, Hoắc Duật Hy không hiểu vì sao có một cảm giác khó nói thành lời.
Lúc dùng cơm xong Tư Cảnh Hàn không về phòng ngủ mà dẫn Đại Bạch qua phòng của Hàn thúc, nói chuyện gì đấy cho đến giờ Đại Bạch đi ngủ hắn mới trở về.
Phải nói Hoắc Duật Hy đã chờ mòn mỏi từ lúc chiều đến tận bây giờ, bây giờ hắn hắn đi vào lại tiếp tục giữ vẻ mặt lạnh nhạt bất cần thật sự đã chọc cho cô tức điên.
Cô đạp đổ hết mọi thề thốt của mình, đi đến trước mặt hắn, lên tiếng trước: “Anh không thể hạ mình với em một lần sao, đã bao nhiêu tuổi đầu rồi còn không chịu nhường nhịn nhau?”
Tư Cảnh Hàn vừa vào phòng đã bị chất vấn nhưng không đáp ngay bởi vì hắn biết cô sẽ còn hỏi vế sau. Quả nhiên là thật:
“Hôm nay thế nào anh lại uống rượu, ai đưa anh đi, uống với ai, ở đâu? Anh cũng lớn gan quá rồi nhỉ, cả rượu cũng dám uống.”
“Tư Vũ đưa đi.”
Lại là một câu ngắn gọn chọc đối phương tức điên. Hoắc Duật Hy động tay động chân, vỗ mạnh vào bả tay hắn:
“Tên Tiểu Bạch này, anh không thể hợp tác hơn à? Trả lời như thế liền hết chuyện sao, anh làm em tức giận rồi đấy!”
Đơn thuần cô vẫn xem Tư Cảnh Hàn là Tử Mặc ôn hòa thường ngày cho nên mới cao giọng với hắn, ai ngờ lại nhận được cái nhíu mày của đối phương.
“Bà xã mệt rồi thì ngủ trước đi, khi nào hết giận chúng ta lại nói tiếp.”
Nhưng rất may sau đó hắn vẫn trả lời bằng ngữ khí điềm tĩnh.
Hoắc Duật Hy đâu bỏ qua dễ dàng như vậy, hai bước đã lấn tới khịt khịt mũi ngửi trên người của hắn, nhìn cho rõ có dấu vết mờ ám nào hay không rồi hung dữ trừng mắt: “May cho anh trên quần áo không có dấu vết của con hồ ly nào, nếu không em nhất định lột da cô ta rồi hoạn luôn anh đó!”
Tư Cảnh Hàn cho cô ngửi thỏa mãn rồi tách cô ra, tự mình cầm một cái gối trên giường lên bước đến cửa, ngụ ý là muốn ra ngoài ngủ.
“Anh đi đâu?”
“Thư phòng.”
Câu trả lời của hắn khiến Hoắc Duật Hy phải giật mình, trợn nghĩ tên mặt trăng này hôm nay đã ăn phải mấy cái mật gấu mà lớn gan đến như vậy?
Thật ra lúc này cô vẫn nghĩ vì cô giận dỗi với hắn nên với bản tính thối của hắn đang cố tình làm mình làm mẩy để cô chịu thua hắn đây mà.
Hắn bây giờ còn bốc đồng hơn cả cô trước đây, hành động thật giống một đứa trẻ!
“Không được đi, tối anh dám ra khỏi căn phòng này liền biết tay em.” Cho nên cô cũng học theo giọng điệu của người lớn mà đe dọa hắn.
Tư Cảnh Hàn nhìn cô gấp gáp như vậy chợt nhớ đến những lời bọn Tề Thiếu Khanh đã nói với hắn lúc ở DJ.
“Tính sao, cho cô ấy kinh hỷ một phen không?” Lúc hỏi câu này Tề Thiếu Khanh đã uống được vài ly, cũng cao hứng hơn nhiều mà khoác vai hắn.
Tính tới thời điểm hiện tại thì anh chính là người biết hắn hồi phục sớm nhất, lúc hắn chủ động gọi cho anh, anh cũng rất ngạc nhiên. Nhưng chuyện đó cũng là sau khi Hoắc Duật Hy phát hiện ra Đại Bạch là con trai của cô, mà dường như trước đó mấy ngày hắn đã có lại ký ức.
Nghe anh hỏi Tư Cảnh Hàn hơi vươn vai, đẩy đẩy ly rượu trên bàn qua lại vẫn chần chừ chưa uống.
“Kinh hỷ? Cô ấy không chừng chỉ thích Tử Mặc thôi.”
Tề Thiếu Khanh không đồng ý: “Đừng tự ti như vậy, đôi lúc phải biết tin tưởng nhau một chút. Trước kia chẳng phải cậu cũng hy vọng cô ấy tin cậu sao, bây giờ ngược lại rồi, đến lượt cậu dành lòng tin cho ấy.”
“Tôi không còn can đảm…”
Hắn còn chưa nói hết Tề Thiếu Khanh đã phát tay cắt ngang, nhìn sang Mao Lập Tát và Lạc Tư Vũ bên cạnh, bảo: “Rót rượu đưa qua đây.”
Hai người kia làm theo, rót sẵn mấy ly đẩy tới chỗ anh, anh lại xếp thành một hàng dài trước mặt Tư Cảnh Hàn, nói với hắn: “Thiếu can đảm, tôi cho cậu can đảm. Uống hết đi, rồi về nhà, nói chuyện với Tiểu Hy.”
“Tôi không muốn.” Tư Cảnh Hàn lập tức tránh đi nhưng đã bị Mao Lập Tát và Lạc Tư Vũ giữ chặt lại, đối diện với hắn Tề Thiếu Khanh cười như không cười cầm ly lên: “Vậy để tôi dạy cậu uống.”
“Khụ khụ khụ…” Tư Cảnh Hàn được buông ra là sau khi bị đổ cạn năm ly rượu.
Động tác của Tề Thiếu Khanh rất tàn độc, chỉ thiếu nước bóp hắn chết ngạt nhưng hắn đánh không lại anh, cộng thêm thân thể lâu ngày chưa rèn giũa thì càng yếu thế, chống lại anh chỉ có đường chết.
Thấy Tư Cảnh Hàn gục đầu trên bàn ai oán nhìn mình Tề Thiếu Khanh rất cao hứng, cười nhàn nhạt: “Tôi chỉ muốn tốt cho Đại Bạch thôi. Cậu nên nhớ Tiểu Hy không giống cậu, trên cô ấy còn có bác trai và Hoắc gia, đêm dài thường lắm mộng, cậu quá trễ nãi người ta sẽ không thích đâu.”
Nghe anh nói Tư Cảnh Hàn khinh bỉ hừ một tiếng, “Nếu người phụ nữ đó không nhận ra tôi thì sao?”
Đúng vậy, nhỡ cô không nhận ra hắn thì sao? Cô nói cô mong chờ hắn trở về nhưng biết đâu trong tâm tưởng của cô chỉ toàn Tử Mặc, chỉ muốn Tử Mặc ở bên cạnh mình!
Ngược lại lần này đến lượt Tề Thiếu Khanh cười giễu: “Cậu ở đây bảo tôi suy đoán thì được ích gì, trở về nhà, là biết ngay thôi. Nào, cạn ly, lấy can đảm.”
“Cạch!”
Đến đây Tư Cảnh Hàn rời khỏi dòng hồi tưởng, lại nhìn Hoắc Duật Hy trước mặt khí thế trừng mắt với mình, hắn hạ thấp giọng, đáy mắt trầm tĩnh, không giống hắn thường ngày: “Thư phòng còn rất nhiều việc.” Hắn như vậy là đã gợi ý cho cô rất nhiều rồi.
Nhưng, Hoắc Duật Hy không nhận ra, còn chế giễu khoanh tay trước ngực. Càng buồn cười hơn khi người mang tâm hồn như hắn nhắc đến chuyện công việc ở thư phòng: “Tên Tiểu Bạch như anh cũng biết chuyện công văn là gì sao, diễn cũng giống quá rồi. Nhưng mà đóng giả thì cũng chỉ là đóng giả thôi, không cần nhập tâm thế đâu?”
“Nhập tâm?” Trái tim Tư Cảnh Hàn lần nữa như bị ai đó cứa vào, mọi mong chờ đã sụp đổ trong nháy mắt.
“Đúng vậy, anh tốt hơn hết chỉ nên làm Tiểu Bạch của mình, còn những chuyện rắc rối kia không phù hợp với con người của anh.” Hoắc Duật Hy có lòng tốt khuyên Tử Mặc của cô, nếu như hắn đã là Tử Mặc thì chỉ nên an phận ở nhà với cô, công sự ở công ty người phù hợp làm mới là Tư Cảnh Hàn, phong thái uy nghiêm, lãnh khốc đó của hắn cho dù là người có hình dáng y hệt đi chăng nữa thì cũng không sao bắt chước được, sự ngạo kiều kia phải xuất phát từ bản tính trời sinh.
Chỉ là những lời này của cô lọt vào tai Tư Cảnh Hàn lại nghe ra một tầng nghĩa khác, bây giờ hắn chỉ biết cô đã không nhận ra hắn, cô nói bản thân mong chờ hắn trở lại, nhưng rốt cuộc khi hắn sờ sờ đứng trước mặt cô, cô lại không nhận ra, còn phủ nhận hắn, cho là hắn đang diễn?
Sau đó chỉ thấy ánh mắt của hắn tối lại, mạnh mẽ bắt lấy cổ tay cô, hy vọng bị phủ nhận khiến hắn giận dữ trở nên cộc cằn: “Tại sao phải làm Tiểu Bạch?”
Là vì cô không muốn hắn nhớ lại mình là Tư Cảnh Hàn sao, là vì cô không muốn con người thật của hắn quay về, cô chỉ muốn sống cùng Tử Mặc?!
Tự dưng bị hắn nắm chặt cổ tay đương nhiên Hoắc Duật Hy có xu hướng giãy ra, nghĩ rằng hắn uống say nên loạn tính, càng bực bội: “Tên Tiểu Bạch chết bầm này, anh làm em đau rồi đó.”
Từ lúc nãy tâm tình của Tư Cảnh Hàn đã không được tốt, bây giờ Hoắc Duật Hy lại liên tục gọi hắn bằng Tiểu Bạch khiến hắn trở nên nhạy cảm vô cùng, nghe đến từ kia đã phát đau cả người làm sao dễ dàng buông cô ra được.
“Bà xã nói phải chăng chỉ thích ông xã làm Tiểu Bạch?” Hắn vừa chần chừ vừa day dứt.
“Còn nói không phải sao, cứ như trước kia tuyệt đối nghe lời em, bây giờ lại giở chứng nửa thịt nữa mỡ, lúc này lúc khác, cái thói hung dữ này không biết lại đào từ đâu ra, chết một lần rồi vẫn không bỏ được!”
Những lời này Hoắc Duật Hy hoàn toàn vô ý nói ra, bởi vì cứ nghĩ người ở phía trước là Tử Mặc nên có lẽ chẳng hiểu được mấy phần. Thế nhưng thế tế thì càng ngày càng tệ, Tư Cảnh Hàn đã buông cô ra, muốn ra ngoài ngay lập tức để không phải phát nộ.
“Anh không được đi.” Nhưng cô đã kịp thời kéo hắn lại, “Em đã bảo không đi đâu rồi mà, anh còn chưa nói rốt cuộc hôm nay vì cớ gì anh uống rượu, nếu không trả lời tử tế em sẽ không bỏ qua đâu.”
“Mừng một người bạn trở về.” Câu này Tư Cảnh Hàn gần như rít qua từng kẽ răng, vừa thấp vừa lạnh.
“Bạn nào? Anh cũng có bạn?” Ngoài Mặc Lạc Phàm, Lạc Tư Vũ và Tề Thiếu Khanh thì còn có ai? “Chẳng lẽ có tin tức của anh Lạc Phàm?” Chuyện là sau hôm cô gọi cho Mặc Lạc Phàm thì anh ấy cũng đột ngột mất tích, tới thời điểm hiện tại vẫn chưa tìm thấy tâm hơi.
Cô nghi vấn nhưng Tư Cảnh Hàn lắc đầu, lại hỏi rốt cuộc là ai nhưng hắn không đáp, cô càng nghi ngờ: “Rốt cuộc là uống ở đâu hả, uống bao nhiêu rồi?”
Nếu hắn dám vào dạng địa phương kia vui đùa thì cô sẽ không để yên đâu!
“Bà xã quan tâm ông xã là vì bây giờ ông xã dễ bị gạt, hay là vì sợ ông xã trêu ong ghẹo bướm?” Dễ bị gạt là Tử Mặc, còn trêu ghẹo ong bướm là khả năng của Tư Cảnh Hàn.
Cố nhiên Hoắc Duật Hy là lo cho Tử Mặc, “Tất nhiên là vì anh dễ bị gạt rồi. Nếu là anh là người kia thì em làm gì có hơi sức để lo.” Vì đơn giản là cô lo không nổi, càng không đủ khả năng để quản thúc Tư Cảnh Hàn thực thụ.
“Ông xã hiểu rồi.”
“Hiểu cái gì?” Ngược lại là Hoắc Duật Hy không hiểu, nhìn chằm chằm vào đôi mắt màu lam đại dương, trong đó vẫn không có mấy biến chuyển khiến cô mờ mịt.
Cô câu chặt lấy cổ của người đàn ông, ép hắn cúi sát xuống, vẻ trầm tĩnh của hắn bây giờ làm cô phải lo lắng, sao hôm nay Tiểu Bạch lại không lắm lời biện giải vậy?
Chẳng lẽ vừa rồi cô nói vậy làm hắn có cảm giác mình bị khi dễ nên giận rồi?
“Tiểu Bạch, không phải chỉ nói vậy anh đã giận rồi chứ? Anh nói xem, em sợ mất anh thế nào mới nói như vậy, nếu anh không vui, em xin lỗi anh nhé, chúng ta đừng chiến tranh lạnh nữa, được không?” Hoắc Duật Hy thấp giọng cầu xin.
Tư Cảnh Hàn nhìn cô.
Người phụ nữ cao ngạo trước giờ chưa từng chịu khuất phục trước hắn, cũng chưa bao giờ vì muốn hàn gắn tình cảm với hắn mà mở miệng cầu xin, hôm nay lại vì Tử Mặc của cô mà không tiết lời dỗ ngọt, thậm chí không giữ chính kiến của bản thân mình.
Cô yêu Tử Mặc đến vậy? Yêu đến không cần gì cả!
Sự cao khiết cô chỉ dùng để đối phó với hắn, còn trước mặt người đàn ông yêu thương thì cô không cần đến tôn nghiêm, cô chỉ cần người đó thôi!
Vì sao vậy? Vì sao cô lại thiên vị như vậy?!
Lý trí của Tư Cảnh Hàn bị lòng hờn ghen thiêu đốt, đáy mắt trong chốc lát nổi lên chút thâm tàn, mượn hơi rượu còn mang trên người hắn cúi người dán môi vào tai của Hoắc Duật Hy, nói khẽ: “Bà xã, chúng ta lên giường không?”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!