Tổng Tài Tôi Chẳng Thể Yêu!
Chương 130: Cứ ngỡ là ấm êm
“Được, anh sẽ cử người ra sân bay đón em. Không được đi lung tung.”
Tư Cảnh Hàn không phát hiện mẹ con Đại Bạch đang nghe lén mình nói chuyện điện thoại nên khá nhanh chóng thỏa thuận với đầu dây bên kia. Ngữ khí nhẹ nhàng, thái độ dịu dàng của hắn làm Hoắc Duật Hy càng chắc nịch cái tên Ly Ninh kia là ám chỉ một người phụ nữ, lại còn rất thân thiết với hắn.
Lòng ghen tuông của cô nhanh chóng nổi lên.
Cô ôm Đại Bạch bước nhanh đến, giả vờ như không để ý bên trong điện thoại của hắn là ai, cứ thế nhào vào lòng hắn: “Ông xã, sao anh nói chuyện điện thoại lâu quá vậy, bà xã và con trai chờ anh đến sắp chết đói rồi này.”
Tư Cảnh Hàn còn đang giật mình thì Hoắc Duật Hy đã giao Đại Bạch cho hắn bế.
“Hoắc Duật Hy…”
“Tiểu Bạch, Tiểu Bạch bế bế Đại Bạch.”
Hắn vừa định cảnh cáo cô thì Đại Bạch đã lên tiếng chắn cho cô, bốn chi ngắn ngủn của thằng bé đang bấu vào bụng của hắn cứ như một con gấu con, chỉ cần lơ là một chút là nhóc sẽ lập tức rơi xuống đất. Tư Cảnh Hàn không thể không đỡ lấy con trai, kéo nhóc ngồi lên tay rồi nhìn người mẹ “vô tâm” kia vì đối phó hắn mà tính kế luôn con trai.
Đầu dây bên kia không nghe Tư Cảnh Hàn đáp nữa thì gọi mấy tiếng, Hoắc Duật Hy lợi dụng hắn bận bế Đại Bạch nên cầm hộ điện thoại, tiếp lời đối phương: “À, xin lỗi đã cắt ngang câu chuyện của cô nhé, nhưng đến giờ Cảnh Hàn nhà chúng tôi cho con trai ăn cơm rồi, khi nào cô đến Trung Quốc đóng vai là vợ của anh ấy tôi sẽ “chiếu cố” cô thật nhiều, cô yên tâm. Tạm biệt.”
“Tút tút tút.”
Sau khi cúp máy, cô đưa điện thoại cho Tư Cảnh Hàn: “Trả anh này.”
Đương nhiên hành động vừa rồi của đã chọc giận hắn, nếu không phải vì có Đại Bạch ở đây hắn đã không đơn giản chỉ có lạnh giọng trách: “Em có thể thôi tùy tiện được không, ai cho phép giới thiệu là vợ của tôi?”
“Không phải à, em rõ ràng là mẹ của con trai anh.” Nói đến vô lý thì Hoắc Duật Hy chính là vua thành thạo.
Chuyện gì cô có thể nhún nhường còn chuyện liên quan đến người thứ ba thì tuyệt đối không thể, thậm chí cô sẽ sẵn sàng trở mặt.
Biết rằng đôi cô cùng cô sẽ không có kết quả cho nên Tư Cảnh Hàn dứt khoát bỏ đi, không quên để lại một câu: “Đây là lần cuối, nếu còn lần sau thì đừng trách tôi không nể mặt Đại Bạch tính sổ rạch ròi với em.”
Hoắc Duật Hy vốn đã bứt rứt bây giờ còn bị hắn đe dọa nên càng thêm tức: “Em vẫn sẽ như thế đấy, anh làm gì em? Tính sổ thế nào anh nói nghe xem, thô lỗ với em hay không cho em gặp con trai, anh thử làm đi, em sẽ kiện anh, em sẽ tung tin lên báo cho cả thế giới đều biết tổng tài Tư thị rốt cuộc là tên đàn ông tồi tệ đến thế nào!”
Tư Cảnh Hàn biết đe dọa thì Hoắc Duật Hy cũng biết uy hiếp, từ khi cô được Tư Cảnh Hàn chuyển nhượng cho nhiều tài sản như vậy đã gan dạ lên không ít, bởi vì có tiền đồng nghĩa với có quyền, có trách thì trách lúc trước hắn mê muội cô đi.
Đại Bạch ôm cổ Tư Cảnh Hàn thấy mommy của mình chỉ trời chỉ đất giãy nảy lên thì cười sằng sặc, cứ ngỡ là ba mẹ mình đang đùa giỡn với nhau, nhóc còn vỗ vỗ vào ngực Tư Cảnh Hàn nói: “Trông mommy thế này thật đáng yêu phải không Tiểu Bạch?”
Dù đang giận run nhưng có câu này của Đại Bạch bồi vào Tư Cảnh Hàn như được kịp thời dội nước. Hắn chớp chớp mắt, cúi nhìn con trai.
Gu của thằng bé thật lạ.
Cả Hoắc Duật Hy cũng bất ngờ không kém, tuy nhiên cô chỉ muốn đi đầu xuống đất vì độ ngờ nghệch của con trai.
Tư Cảnh Hàn có buồn cười những vẫn muốn hành hạ tâm can Hoắc Duật Hy, hắn nhìn cô hừ một tiếng: “Em yên tâm, Đại Bạch là con trai của em tôi không có quyền chia rẻ mẹ con em, nhưng tôi sẽ không xuất hiện trước mặt em nữa để em thôi việc lấy thằng bé ra làm bàn đạp cho mình.”
Không để cô gặp được hắn nữa – câu này có giá trị nhất mọi thời đại đối với Hoắc Duật Hy bây giờ. Ý của hắn là sẽ giống như chín tháng qua, hắn biệt vô âm tín không để cô tìm ra chút tin tức rồi tuyệt vọng đợi chờ.
Hắn không nói là mình uy hiếp nhưng thật chất lời vừa nói ra chính là uy hiếp, bức cô phải nghiêm chỉnh làm theo ý hắn. Loại đàn ông như hắn chính là bỉ ổi trời sinh!
Hoắc Duật Hy uất ức nhưng không dám mắng nữa, sợ hắn sẽ làm thật.
Ai nói có tiền là có quyền? Điều này chỉ xảy ra khi bạn đủ lãnh lĩnh và thông minh để sử dụng nó một cách đúng lúc, đúng chỗ mà thôi.
Và xét về đa đoan, cô chưa đủ khả năng để sử dụng tiền đối phó Tư Cảnh Hàn. Khi đối phó với người khác, tiền có thể là vũ khí lợi hại của cô. Nhưng đối với hắn, tiền của cô chẳng qua chỉ là giấy trong mắt hắn, bởi vì hắn chẳng những biết tiêu tiền mà còn là cái máy sản xuất ra tiền, hắn có cả một thế mạnh lâu dài, còn cô chỉ là người được hưởng thụ từ hắn.
Tư Cảnh Hàn biết cô muốn mắng mình nhưng không dám, hắn hừ một tiếng cao ngạo ngồi bế con trai vào nhà bếp thêm lần nữa.
Không biết là làm cho ai nhưng đa số đều trùng khớp với khẩu vị của Hoắc Duật Hy, khiến cô không khỏi đảo mắt nhìn hắn hết lần này đến lần khác. Một Tư Cảnh Hàn đa năng như vậy lại có thể là ba của con trai cô, đúng thật là kỳ diệu, cô đã tu kiếp rồi mới có được mối quan hệ ràng buộc với hắn và… cô đã tích lũy nghiệp chướng mấy kiếp rồi mới yêu phải một tên đàn ông thâm sâu như hắn!
“Đại Bạch ăn nhiều một chút, hôm nay toàn nấu món Đại Bạch thích.”
Chính là câu nói này của hắn đã phủ nhận hoàn toàn cảm động trong lòng cô. Ban đầu nhìn một bàn thức ăn hoàn toàn phù hợp với khẩu vị của mình, bản thân cô còn nghĩ hắn tuy độc miệng thế thôi nhưng vẫn quan tâm đến mình.
Thật không ngờ hắn là nấu cho con trai của mình ăn chứ chẳng phải vì cô. Sao lại quên mất khẩu vị của mình và thằng bé giống nhau cơ chứ, rốt cuộc lại tự đa tình.
“Mommy, mommy ăn đi, ngon lắm…” Đại Bạch thấy cô cứ nhìn thức ăn mãi mà không động đũa thì hiểu chuyện lần nữa gắp thức ăn cho cô.
Nhưng bản thân là chủ của bàn thức ăn, Tư Cảnh Hàn cũng chỉ ngồi đó lấy khăn lau tay chứ chẳng nói gì, cô muốn động đũa nào được.
Đại Bạch chờ mãi mà chẳng thấy hai người lớn phản ứng, nhóc đưa tay kéo tay áo của Tư Cảnh Hàn: “Tiểu Bạch… Đại Bạch đói rồi, mommy cũng vậy nữa.”
Thằng bé ám thị cái gì Tư Cảnh Hàn còn không hiểu sao. Khó dễ Hoắc Duật Hy đến đâu thì hắn cũng phải ưu tiên con trai lên hàng đầu, bèn nói: “Ăn cơm thôi.”
Chỉ là tội chết dễ tha tội sống khó tha, hắn bồi nhẹ thêm một câu: “Nhưng nếu cảm thấy không sánh bằng cơm học trưởng kia mời thì có thể không ăn.”
Hoắc Duật Hy vừa mới đưa miếng cơm vào miệng nghe được lời này của hắn lập tức nghẹn cứng lại, chột dạ nhìn sang Đại Bạch.
Thằng bé nào hiểu hàm ý trong câu nói của ba mình là gì, còn đang vô tư ăn, đôi mắt sáng quắc chỉ tập trung vào bàn thức ăn mà không phát hiện ra mommy đang nhìn mình chăm chú.
Hoắc Duật Hy thở dài nhìn Đại Bạch xúc một miếng trứng bỏ vào miệng, nắm tay cầm chắc cái muỗng quơ qua rồi quơ lại, và cái miệng luôn luôn thoăn thoắt nhai cơm.
Nhưng có lẽ nào vì chuyện này nên lúc nãy Tư Cảnh Hàn mới cáu kỉnh không cho cô vào nhà. Cô quay sang nhìn hắn.
Tư Cảnh Hàn còn nghĩ cô muốn chối tội, càng tỏ ra không vui: “Muốn người khác không biết, trừ phi mình đừng làm.”
“Sao em phải sợ người khác biết hay không chứ, em cũng đâu có làm gì sai trái?”
“Chuyện của em tôi không quan tâm, nhưng em dẫn theo con trai của tôi để vui đùa cùng ong bướm của em thì tôi không chấp nhận được.”
Hoắc Duật Hy nghe hắn nói thật chói tai, không nhịn được phân trần: “Cái gì mà ong bướm, học trưởng Kha với em chỉ là bạn bè bình thường, anh đừng có thi vị hóa lên như vậy.”
Cãi nhau ai cũng muốn thắng, Tư Cảnh Hàn cũng vậy, cố ý công kích đối phương: “Tôi đã nói em và Kha Triển Vương là dạng quan hệ gì tôi không cần biết, chỉ là sau này đừng đem Đại Bạch của tôi đi khắp nơi.”
Một câu không quan tâm cô, hai câu chỉ để ý Đại Bạch thật khiến Hoắc Duật Hy tức nghẹn: “Đại Bạch là con trai của riêng anh chắc, nó cũng là con trai em, không có em anh làm sao mà sinh được, lại còn nói cứ như mình anh sinh được vậy?”
“Đừng nói chuyện không liên quan, điều tôi yêu cầu là gì đã nói rõ.” Người đàn ông vẫn đầy lý lẽ.
Hoắc Duật Hy cũng không chịu thua:
“Vậy cô Ly Ninh đó đến đây anh có dám chắc sẽ không dẫn Đại Bạch đi gặp người ta nếu thằng bé đang ở bên cạnh anh?”
“Hoắc Duật Hy em đừng lôi người khác vào, tôi không muốn tiếp tục chủ đề này nữa, Đại Bạch còn phải ăn cơm.”
“Biện hộ, rõ ràng anh muốn trốn tránh câu hỏi của em. Thật sự anh không trả lời được, phải không?” Hoắc Duật Hy quyết tâm ép Tư Cảnh Hàn vào chân tường.
Hắn khẽ nhíu mày: “Chẳng lẽ em muốn Đại Bạch vừa ăn cơm vừa nhìn ba mẹ mình lời qua tiếng lại sao, thằng bé sẽ nghĩ gì?”
“Rất vui mà, giống như xem ti vi vậy Tiểu Bạch.” Đại Bạch nghe nhắc đến tên mình đã bồi cho Tư Cảnh Hàn một câu, và trả lời thay cho Hoắc Duật Hy câu hỏi vừa rồi của hắn.
Đương nhiên Hoắc Duật Hy hả hê muốn chết, lập tức hôn mấy cái lên mặt con trai, ngược lại ba nó đã tối tâm mặt mày, không ngờ con trai ngây ngô đã vô tình tạo phản.
“Sao hả, anh có nghe Đại Bạch nói không, thằng bé chấp nhận để chúng ta đàm đạo tiếp đó.” Hoắc Duật Hy được nước lấn tới, châm dầu vào lửa chọc tức Tư Cảnh Hàn.
Phải mất một lúc hắn mới mắng một tiếng “vớ vẩn”, không quan tâm cô nữa, cầm đũa gắp thức ăn. Hoắc Duật Hy suy cho cùng vẫn nghĩ cho Đại Bạch, như lời hắn nói không tiếp tục vấn đề vừa rồi, cả nhà sau đó hòa thuận ăn cơm.
Ăn cơm xong, Tư Cảnh Hàn và Đại Bạch cùng nhau rửa bát, Hoắc Duật Hy đúng vai trò của một người khách, chỉ có việc ngồi chơi.
Nhìn hai cha con một lúc cô lại nghĩ vấn đề trước mắt của mình và Tư Cảnh Hàn hiện giờ chính là rào cản tinh thần, hắn không muốn yêu cô nữa là do đã mất lòng tin vào tình yêu, vậy cô cần phải làm gì đó để hắn có cảm giác an toàn khi ở bên mình.
Nhưng cô phải làm gì đây?
“Tiểu Bạch, Đại Bạch ra phòng khách ăn kem nhé?” Đại Bạch lau bát được nửa chừng thì giở chứng.
Tư Cảnh Hàn nhìn thằng bé, nó lại quay sang nháy mắt với Hoắc Duật Hy.
“Vậy để em giúp anh.” Hoắc Duật Hy lập tức hiểu ngay, chạy đến cầm lấy khăn lông, thả Đại Bạch xuống đất: “Được rồi, Đại Bạch lấy kem đi, nhưng phải ăn ít thôi, nếu không sẽ bị nhiễm lạnh.”
“Vâng ạ, cảm ơn mommy.” Đại Bạch hứa ngay và chạy bình bịch đến chỗ tủ lạnh, thành thạo lấy ra thành quả mà Tư Cảnh Hàn đã mua chuộc mình.
Nhóc con phải thừa nhận dạo gần đây mình rất đắc giá, cả mommy và Tiểu Bạch đều cho mình đồ tốt chỉ cần mình làm theo lời của hai người lớn mà không biết rằng như vậy chính là “hai mang” trong truyền thuyết.
Đại Bạch đi rồi Hoắc Duật Hy thử nhìn sang Tư Cảnh Hàn, hắn vẫn chuyên tâm rửa bát không nhìn đến cô. Bây giờ chỉ có hai người, cơ hội tốt như vậy cô thật không muốn bỏ qua, nhưng cô phải làm gì bây giờ đây?
Nghĩ nghĩ rồi lại nghĩ nghĩ, cô cắn môi đặt khăn lông trong tay xuống rồi đột nhiên xông tới ôm lấy thắt lưng Tư Cảnh Hàn từ phía sau, động tác tuy rằng tượng gạo nhưng vẫn thành công. Bị quấy phá Tư Cảnh Hàn không vui quát nhẹ:
“Hoắc Duật Hy, em làm gì vậy, mau buông tôi ra.”
“Không, em không buông.”
Tư Cảnh Hàn không biết cô định giở trò gì nhưng tay hắn dính đầy bọt xà phòng cơ bản không phản kháng được, đành nâng giọng: “Tránh ra, em đang cản trở tôi làm việc.”
“Anh cứ làm đi, anh rửa bát bằng tay còn em ôm eo anh mà, có liên qua gì đến nhau?” Hoắc Duật Hy thử lưu manh nói, còn đưa tay chà chà lên bụng hắn tìm kiếm những múi cơ săn chắc quen thuộc.
“Hoắc Duật Hy!”
“Sao, em đang nghe đây?” Giọng của cô càng thêm ngọt ngào, mềm đến nổi có thể vắt ra nước không khỏi khiến Tư Cảnh Hàn nổi da gà, da đầu cũng phát run theo.
Đương nhiên cô như vậy khiến hắn khiến không làm được chuyện gì, từ tức giận chuyển sang thương lượng:
“Đừng đùa nữa, em buông tôi ra trước, một lát chúng ta lại nói.”
“Anh gạt ai thế? Em không phải là Đại Bạch dễ dàng bị anh lừa.” Ánh mắt Hoắc Duật Hy trở nên cảnh giác: “Buông anh ra thì sao có thương lượng công bằng, toàn là thiệt cho em, chỉ như bây giờ thương lượng thì may ra em mới có chút lợi lộc.”
“Được rồi, em muốn gì, nói nhanh đi.”
Tư Cảnh Hàn đã chịu lùi một bước.
Hoắc Duật Hy cảm thấy có chút thành tựu rồi, khẽ nhón chân lên ngửi ngửi trên cổ của hắn: “Thật ra cũng chẳng có gì đáng nói, nhưng mà không nói không được. Anh định sau khi Đại Bạch đi ngủ thì sẽ đuổi em về Hàn Nguyệt phải không?”
“Đây là nhà riêng của tôi, không thích hợp để em qua đêm.”
“Chính là lý do rất hách dịch và đáng ghét này của anh, cho nên em muốn tối này anh không được đuổi em đi. Cũng không được cho em ở lại rồi cùng Đại Bạch ở một chỗ ngủ cô lập em, càng không được bắt em qua phòng khách hay bất cứ nơi đâu hai chúng ta cách xa nhau.” Hoắc Duật Hy nghĩ sao nói vậy.
Tư Cảnh Hàn nghe xong hừ lạnh: “Hoắc Duật Hy, em có thấy yêu cầu của mình rất quá đáng không? Còn nữa, em là phụ nữ, lại ở trước mặt một người đàn ông yêu cầu như thế?”
“Thì sao, phạm pháp à?” Hoắc Duật Hy hỏi vặn lại hắn, hắn im lặng, cô tiếp tục nói: “Bởi vì không phạm pháp cho nên em có quyền yêu cầu, anh có thể nghĩ em lẳng lơ hay thế nào đấy em cũng chẳng để ý, chỉ cần anh hiểu được một chuyện là em vì anh, vì được ở cạnh anh mà không tiếc hy sinh cái gọi là phẩm giá của một người phụ nữ, thanh cao em cũng vì anh mà bán rẻ luôn rồi. Anh phải chịu trách nhiệm!”
“Tôi chịu trách nhiệm?” Tư Cảnh Hàn khinh thường hỏi lại một câu.
Hoắc Duật Hy biết ngay hắn sẽ tỏ thái độ này, cắn răng không nổi giận: “Đúng vậy, không là anh, vậy chẳng lẽ em chạy tới đòi anh Thiếu Khanh hay học trưởng của em sao? Em nói xem nếu đòi được em liền đi ngay, chẳng phải ở đây rườm ra với anh!”
Chỉ cần Hoắc Duật Hy chủ động nhắc đến người đàn ông khác sợi dây mẫn cảm của Tư Cảnh Hàn lập tức trỗi dậy, trong vô thức mi tâm của hắn nhíu lại: “Tôi chưa từng thấy người phụ nữ nào tùy tiện như em, giây trước và giây sau đã nói ra liên tục mấy cái tên của những người đàn ông khác nhau, rốt trong trong đầu em chứa bao nhiêu người hả?”
“Anh không cần chất vấn em, chuyện em hỏi anh còn chưa trả lời. Rốt cuộc anh có đáp ứng em không?”
“Tôi không đáp ứng thì sao? Em sẽ lập tức đi tìm người khác chịu trách nhiệm.”
“Đúng vậy, cho nên anh mau mau chấp nhận đi.” Hoắc Duật Hy theo đà lỡ miệng nói ra câu này, nói xong cô lập tức hốt hoảng che miệng lại nhưng đã không kịp, tất cả đều lọt vào tay của Tư Cảnh Hàn. Quả nhiên hắn lập tức đẩy cô ra.
“Đi.” Giọng nói của hắn thật lạnh lùng.
“Không, em không phải có ý đó, Tư Cảnh Hàn.” Cô muốn giải thích nhưng chẳng ăn thua.
Hắn hừ lạnh, không nói lời nào nữa, quay vào bồn rửa bát, đem mấy thứ gọi là bát đũa, tô dĩa hành hạ một phen kinh hoàng. Hoắc Duật Hy nghe âm thanh thôi mà đã sợ đến lạnh người.
Nhưng tại sao hắn lại phản ứng mạnh như vậy cơ chứ? Chẳng phải hắn nói chẳng thèm quan tâm cô sao, đáng lẽ cô đi tìm người khác hắn nên vui mừng vì chẳng ai quấy rầy mình mới phải, hay vẫn là ngoài miệng hắn chỉ nói thế thôi?
Hoắc Duật Hy trong sợ hãi lại phát hiện được một điểm vui mừng, cô lần nhào vào hắn: “Này, biểu hiện này có tính là anh đang gh…?”
“Hoang tưởng.” Hắn lập tức cắt ngang.
“Sao vậy Tư Cảnh Hàn?” Cô tỏ vẻ giật mình: “Sao anh lại trả lời ngay vậy, em còn chưa nói hết câu mà, chẳng lẽ anh chột dạ gì sao?”
“Chột dạ, cái này đáng lẽ tôi mới là người hỏi em.”
“Nếu không phải vậy anh biết em định nói gì à?”
“Còn không phải mấy câu hỏi vớ vẩn, tôi ghen em với người khác?”
Lần này thì Hoắc Duật Hy cười phá lên, trong đời cô đây là lần đầu bẫy được Tư Cảnh Hàn mắc cạn: “Tiểu Cảnh Hàn thân yêu, anh hình như hơi vội rồi, em chỉ định hỏi chẳng lẽ anh ghét em rồi sao, nào định hỏi anh có ghen hay không. Chậc chậc chậc… vậy mà anh lại suy diễn đến việc ghen tuông, chứng tỏ trong lòng anh có ý niệm này rồi, anh đang ghen với học trưởng Kha!”
Bị Hoắc Duật Hy buộc tội một cách bất ngờ, bản thân Tư Cảnh Hàn vừa rồi cũng không nghĩ mình lại có thể thiếu lý trí như vậy. Vội vàng đâu phải là tính cách của hắn, đặc biệt là cách nói thiếu kiểm soát nói còn nhanh hơn nghĩ để người ta bắt thóp.
Cho cùng thì hắn vừa làm mất đi một phần phẩm giá của mình, hắn không nên như vậy trước mặt cô nữa, không thể để cô được nước lấn tới.
Khi quay người lại đối diện với Hoắc Duật Hy, trên biểu cảm của Tư Cảnh Hàn hoàn toàn là vẻ thản nhiên, hắn hơi đẩy cô ra: “Hoắc Duật Hy, em là người Hoắc gia sao?”
“Đương nhiên, anh hỏi làm gì?”
“Tôi nghĩ không phải, vì Hoắc gia có cao ngạo nhưng chẳng đến nổi tự luyến như em.”
Hoắc Duật Hy thoáng đứng hình, Tư Cảnh Hàn cũng im lặng nhìn cô không lên tiếng, ước chừng một lát nữa cô sẽ nhảy dựng lên để mắng hắn hoặc bắt hắn không được chê bai cô như vậy.
Nhưng đợi một lúc cô vẫn chưa phản ứng, đừng nói nhảy dựng lên, ngay cả giãy giụa cũng không có khiến hắn ngạc nhiên vô cô.
“Ha…” Rốt cuộc Hoắc Duật Hy cũng có chút biểu hiện, nhưng là cười nắc nẻ theo kiểu khoái chí, còn đưa tay vỗ vỗ lên má của hắn: “Tiểu Cảnh Hàn yêu dấu của em, anh đừng giả vờ mặt lạnh nữa, không đánh lừa được em đâu. Vừa rồi là anh đang ghen đấy nhé, bây giờ cũng thế.”
“Hoắc Duật Hy, trò đùa của em không vui chút nào đâu.” Tư Cảnh Hàn càng thêm lạnh nhạt, muốn cắt đứt triệt để hy vọng của cô.
Hoắc Duật Hy nhìn đôi môi mỏng bạc tình của hắn như một đường thẳng không chút sinh động thì thoáng qua một chút hụt hẫng, nhưng vẫn tranh thủ dán người vào cánh tay của hắn: “Vậy lúc nãy sao anh khi nghe em nói muốn đi tìm học trưởng lại quay sang hành hạ bát đĩa hả, nó thì có lỗi gì với anh, trừ phi là anh giận cá chém thớt!”
“Căn biệt thự này là của tôi, tôi muốn dùng đồ bên trong thế nào cũng chờ em ý kiến?” Tư Cảnh Hàn thẹn quá hóa giận, vô lý đùng đùng.
Hoắc Duật Hy biết đã chọc đến sợi lông mẫn cảm của hắn, cho dù cô vui cũng không dám trêu thêm. Nhưng chí ít cô biết hắn vẫn còn để ý đến mình.
Năm ngày nữa Tề Thiếu Khanh và Hoàng Tịch Liên sẽ đính hôn. Vậy mà hai người bọn họ với không hòa hợp.
Gia đình của Đại Bạch vừa vào phòng ngủ Hoắc Duật Hy đã nhận được cuộc gọi từ chỗ của Tề Thiếu Khanh hỏi thăm Đại Bạch, thằng bé chính là hoa đồng được săn đón nhất trong buổi lễ, cũng là khuôn mặt đại diện chứng tỏ họ Tề tỉ mỉ, trịnh trọng thế nào trong việc lựa chọn người và tổ chức hôn lễ.
Hoắc Duật Hy nói đại khái vài chuyện liên quan đến Đại Bạch rồi tiện thể hỏi anh tình hình của Hoàng Tịch Liên đã tiến triển nào, dù rằng anh nói không nhiều nhưng cô có thể cảm nhận được anh không hài lòng với cô dâu của mình.
“Dẫu sao cô ấy cũng là công chúa quen được nuông chiều, cùng anh vất vả phối hợp, anh cũng nên cưng người ta một tý xíu.” Hoắc Duật Hy chân thành khuyên.
Tề Thiếu Khanh bên kia thoáng im lặng, một lúc sau mới kết luận: [Người phụ nữ đó cũng vì được nuông chiều quá mức mới sinh hư, bảo anh tiếp tục nuông chiều, anh không làm được.]
“Tề Thiếu Khanh, bây giờ em mới phát hiện anh cũng thật khó tính.” Hoắc Duật Hy ngã đầu vào cánh tay của Tư Cảnh Hàn, tặc lưỡi đánh giá.
[Khó tính bằng người đàn ông của em?]
“Cái này thì không đến nỗi như vậy.”
Tư Cảnh Hàn đương nhiên nghe rõ mấy lời này, động tác cho Đại Bạch đu quay nhanh chóng khựng lại.
Người phụ nữ này dám công khai so sánh hắn cùng đàn ông khác, có phải rất quá quắc rồi không?
“Tiểu Bạch… Tiểu Bạch quay quay Đại Bạch.” Đại Bạch chờ mãi không thấy ba mình kéo mình lên thì vỗ vỗ vào chân hắn nhắc nhở, Tư Cảnh Hàn mới chịu nhấc người của nhóc lên lay động qua lại.
Bởi vì Tề Thiếu Khanh đang bận nên nói không quá nhiều điều với Hoắc Duật Hy đã cúp máy. Cô đặt điện thoại trở lại bàn, sẵn tiện tham khảo Tư Cảnh Hàn vài câu: “Anh nói bọn họ có kết hôn thành công hay không?”
Miễn là chuyện liên quan đến tình địch kết hôn, Tư Cảnh Hàn rất dư thời gian để đàm đạo: “Có.”
“Hả, tại sao? Em thấy anh Thiếu Khanh và Hoàng Tịch Liên cứ như nước với lửa, không sớm hay muộn gì cũng đánh nhau.” Hoắc Duật Hy có điểm không hiểu, dựa vào đâu mà Tư Cảnh Hàn vội khẳng định như vậy.
“Chuyện cậu ta đã quyết định, thường không thể thay đổi.” Tư Cảnh Hàn nhàn nhạt khẳng định.
“Nói vậy thì vẫn có lúc phải thay đổi mà.”
“Trước giờ chỉ có một lần.” Tư Cảnh Hàn cũng nói luôn.
Vốn dĩ Hoắc Duật Hy không định hỏi sâu về chuyện này, nhưng Tư Cảnh Hàn càng nói cô lại càng tò mò: “Là lần nào vậy?”
Nhìn ra dáng vẻ hóng chuyện của cô, Tư Cảnh Hàn thoáng cau mày: “Chuyện của người khác em biết nhiều làm gì?”
“Nhưng đó là anh Thiếu Khanh, cũng không tính là người ngoài.”
“Vậy tự đi mà hỏi anh Thiếu Khanh của em đi.” Tư Cảnh Hàn nhanh chóng cộc tính hẳn ra khiến Hoắc Duật Hy chẳng hiểu hắn bị làm sao.
“Này, sao anh khó ở vậy hả? Không kể thì thôi, sao phải nhăn mày với em?” Cô vừa lớn tiếng người kia đã tự ái, dùng ánh mắt của một tâm hồn mong manh, dễ vỡ để nhìn cô, như thể đang thắc mắc tại sao cô lại lớn tiếng với hắn?
“Anh…” Hoắc Duật Hy bị ánh mắt đó của Tư Cảnh Hàn làm cho đứng hình, mấy hôm nay cô đã chịu lép vế nhiều rồi, sắp không nhịn được nữa.
Nếu không phải vì đại nghiệp chưa thành cô nhất định sẽ xông đến bóp chết hắn.
Hít lấy một hơi, cân nhắc nặng nhẹ cô lại giả vờ a dua, sà vào lòng hắn ôm chặt lấy không buông:
“Hì hì hì… Không cần căng thẳng, em chỉ đùa thôi. Anh bây giờ là nhất rồi.”
Cô không có tiền đồ như vậy cả Đại Bạch cũng nhận ra ba Tiểu Bạch của mình không giống như lúc trước thường xuyên bị mommy bắt nạt, thằng bé đưa ngón tay cái nhỏ xíu của mình hướng lên khen ngợi hắn: “Tiểu Bạch thì thích rồi nha.”
Tư Cảnh Hàn không nói gì chỉ hừ nhẹ một tiếng.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!