Tổng Tài Tôi Chẳng Thể Yêu! - Chương 150: Vui như đứa trẻ
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
39


Tổng Tài Tôi Chẳng Thể Yêu!


Chương 150: Vui như đứa trẻ


“Sao vậy?” Tư Cảnh Hàn khẽ nhướng mày, tỏ vẻ ngây thơ thể như trước giờ mình vẫn lương thiện như vậy, vẻ ngạc nhiên của họ làm hắn thấy tổn thương.

“Không không, không có gì, tiếp tục, chúng ta liền họp tiếp tục.” Giám đốc truyền thông liên tục xua tay, mừng rỡ đến mức bối rối.

Tư Cảnh Hàn không để tâm bọn họ nữa, cúi nhìn Đại Bạch trong lòng vừa giật cà vạt của mình, thằng bé chu môi nói ngay: “Tiểu Bạch, Đại Bạch muốn uống sữa sữa.”

“Sữa sao, có mang bình theo không?” Hắn tự nhiên hỏi con trai mặc kệ ánh mắt tò mò của người khác.

Vì Đại Bạch lắc đầu nên hắn không thể pha sữa bột chỉ đành gọi cho thư kí bên ngoài mang vào cho thằng bé một cốc sữa tươi mình hay dùng, Đại Bạch không hề kén sữa tươi hay sữa bột, từng hơi tu cạn cả cốc khiến người khác trông thấy phải yêu.

Lúc này giám đốc truyền thông cũng thông qua xong báo cuối cùng, lại nhìn sang Tư Cảnh Hàn đắm đuối, chờ tín hiệu của hắn để trở về vị trí nhưng hắn cứ vô tâm chơi đùa với con trai làm ông ấy không biết phải làm sao.

Mao Lập Tát đang cười hì hì nhìn Tư Cảnh Hàn cầm hai cánh tay Đại Bạch múa may qua lại thì bị Lục Nguyên huých vào eo, ra hiệu.

“Ờ ờm.” Anh giật mình ngẩn đầu nhìn những người còn lại đang trông chờ tín hiệu phía trên này thì hắng giọng, thu lại tâm tình vừa rồi, thay Tư Cảnh Hàn đứng lên.

Thân từng là thư kí cao cấp của Tư Cảnh Hàn, nay lại là cổ đông trong tập đoàn lời nói của Mao Lập Tát bây giờ có tính đại diện vô cùng: “Buổi tổng kết của quý này xem như đã hoàn thành, đáng mừng là mọi chỉ tiêu chúng ta đề ra đều đạt được với con số tích cực, mọi người đều vất vả rồi. Nhân dịp cuối năm tổng  nhầm khuyến khích những nổ lực các vị đã cống hiến cho tập đoàn nên tổng tài của chúng ta quyết định tăng thêm 15% tiền thưởng so với cùng kỳ năm rồi, công văn chính thức sẽ được gửi đến các cấp sau buổi họp này, mời các vị chúc mừng.”

“Hoan hô!”

Tiếng vỗ tay nhanh chóng trở thành một làn sóng vang khắp phòng hội nghị, Đại Bạch tuy không hiểu gì nhưng thấy mọi người ai cũng vỗ tay nên thích chí cười khanh khách, vỗ theo: “Hoan hô… hoan hô!”

Hành động của thằng bé gây được một trận cười cho mọi người, đặc biệt là giám đốc tài chính, vừa mới có cháu nhỏ bây giờ lại trông thấy Đại Bạch kháu khỉnh như vậy thích thú vô cùng, không khỏi mong ước sau này cháu trai của mình cũng được như thằng bé.

Lợi dụng khoảng cách gần, ông ấy hơi nhích ghế tới, gọi khẽ: “Bé con, bé con…”

Vậy mà Đại Bạch còn chưa nghe thấy Tư Cảnh Hàn đã thính tai quay sang nhìn ông. Giám đốc tài chính giật mình lập tức thu liễm ý định, giả vờ ho khẽ rồi ngồi ngay ngắn đúng vị trí của mình.

Sau khi Mao Lập Tát hết lời Tư Cảnh Hàn theo thông lệ đứng dậy phát biểu tổng kết cuối năm, nhưng đặc biệt hôm nay hắn xách Đại Bạch đặt trên bàn như một vật phẩm trưng bày, sẵn dịp giới thiệu: “Các vị, lúc trước không tiện giới thiệu, hôm nay nhân tiện mọi người đông đủ nên tôi cũng không giấu giếm, đây là con trai của tôi, nhũ danh Đại Bạch, sau này mong các vị chiếu cố.” Dứt lời hắn lại quay sang Đại Bạch, dạy: “Đại Bạch, mau chào các ông và các cô chú nào.”

“Vâng ạ.” Đại Bạch gật đầu rồi nhìn những người chưa từng gặp mặt mà cười rạng rỡ: “Đại Bạch xin chào ông, chào cô chú.”

Trái tim của không ít người trong phòng họp vì câu nói này của nhóc con mà mềm nhũn ra, Tư Cảnh Hàn thấy thế cũng cười nhẹ, xoa xoa đầu thằng bé, nhưng thông báo ở phía sau của hắn còn quan trọng hơn:

“Còn một chuyện khá đường đột hôm nay tôi muốn nói… Các vị lúc nãy ở đây chắc đã nghe được, mẹ của Đại Bạch sắp tới bước vào giai đoạn thai sản, theo quy định của công ty tôi sẽ được hưởng chế độ làm việc ưu tiên, nhưng đóng vai trò là người đứng đầu tập đoàn việc này với bản thân tôi sẽ khá hạn chế và đồng nghĩa sẽ thiệt thòi cho mẹ của Đại Bạch.”

“Tôi nghĩ mọi người ở đây chẳng ai muốn vợ của mình khi mang thai phải chịu thiệt thòi hoặc không có chồng thường xuyên ở bên cạnh, cho nên để lưỡng toàn cả hai, thời gian sắp tới một số việc quan trọng tôi sẽ bàn giao cho các phó tổng của tập đoàn, mong các vị ở đây lắng nghe và thông cảm, tạo điều kiện cho các phó tổng có thể làm việc thuận lợi cũng như hiệu quả tối ưu. Cảm ơn.”

Tư Cảnh Hàn trước giờ hiếm khi, thậm chí là chưa từng nói chuyện cá nhân ở nơi làm việc, vậy mà hôm nay hắn lại một lượt công bố hai chuyện to tát khiến quan chức của tập đoàn không khỏi bất ngờ, mắt chữ O mồm chữ A.

Khi hắn ngồi xuống, ôm Đại Bạch trả về vị trí ban đầu những người còn lại mới có phản ứng.

Lập tức có người nhanh trí, đại diện đứng lên chúc mừng hắn, những người còn lại lập tức hùa theo vỗ tay rầm rộ, tiếng trước còn lớn hơn tiếng sau nhưng Tư Cảnh Hàn không có quá nhiều cảm xúc.

Bất chợt giám đốc nhân sự lên tiếng: “Tổng tài nghe nói bảo bối lần này của anh là một tiểu công chúa nhỉ. Tôi nói Đại Bạch là con trai đã đẹp đến chừng này rồi, nếu lần này lại là một công chúa hẳn sẽ đẹp động lòng người, là mỹ nữ trên đời khó kiếm được. Anh thật sự đứng trên đỉnh cao của sự nghiệp và hôn nhân rồi, ngưỡng mộ, rất đáng ngưỡng mộ. Ha ha ha, ây…” Giám đốc nhân sự đang cười vui vẻ thì bị người cạnh bên đạp vào chân, anh ta nhìn sang hỏi chuyện gì thì người kia hướng mắt về phía Tư Cảnh Hàn, vặn thấp giọng hết mức:

“Cậu điên rồi à, tổng tài đã kết hôn bao giờ đâu?”

Bấy giờ giám đốc nhân sự mới líu lưỡi sợ hãi, đúng là nịnh bợ không đúng chỗ sẽ thường chết sớm.

Không chỉ riêng hai người đang xù xì mà cả phòng họp đang vui vẻ cũng phải nín thở nhìn Tư Cảnh Hàn, chỉ thấy hắn đang xoa cằm suy tư.

Sau một hồi căng thẳng như dây đàn, người đàn ông quyền lực cũng có phản ứng, hắn xách Đại Bạch đặt lên bàn, rồi hỏi giám đốc nhân sự: “Anh nói con gái có thể đẹp hơn thằng nhóc này không?”

Trước kia hắn tự nghĩ Đại Bạch là đứa trẻ đẹp nhất rồi, bây giờ mới sinh con gái làm hắn thật sự đắn đo. Nếu sinh ra giống hắn thì không nói gì, nhưng nhỡ như sinh ra giống Hoắc Duật Hy có khi nào…

Vốn dĩ đang khẩn trương, đầu óc của giám đốc nhân sự đâu còn linh hoạt, bây giờ lại bị Tư Cảnh Hàn hỏi một câu không chủ thật sự giám đốc nhân sự chỉ có nước đứng hình, câm như hến chứ chẳng biết nói gì.

May thay những người còn lại được việc, lập tức chen vào: “Đương nhiên, đương nhiên rồi. Tổng tài anh nên tin tưởng chúng tôi, nhất định không đoán sai đâu, tiểu công chúa sẽ chỉ có xinh đẹp hơn chứ không kém anh trai mình.”

“Ừm.” Tư Cảnh Hàn nghe xong mà mát dạ, vô cùng hài lòng mỉm cười, đặt đại trở lại vị trí cũ sau khi so sánh xong, lần đầu tiên hắn thích nghe lời nịnh hót đến vậy.

Sau một hồi được khen tặng, hắn đã quyết định: “Tăng thêm 5% tiền thưởng cuối năm đi.”

___________

Biệt thự Hàn Nguyệt.

Sau khi thông tin Hoắc Duật Hy có thai được Tư Cảnh Hàn lan truyền đi khắp nơi, buổi chiều đã có đông đủ người đến ăn mừng cùng hắn.

Cũng không có ai xa lạ, là nhóm đàn ông của Lạc Tư Vũ, Tề Thiếu Khanh, Mặc Lạc Phàm, Mao Lập Tát, Lục Nguyên, Mạc Doanh, Trí Quân và Mộc Tích.

Vừa đến nơi Tề Thiếu Khanh đã nhìn thấy Đại Bạch bì bõm mang nước ra mời khách, Tư Cảnh Hàn và nhóm đàn ông đang làm đồ nhấm rượu trong bếp còn Hoắc Duật Hy thì ngồi ở phòng khách xơi bánh cùng hội chị em. Anh khá bất ngờ với cảnh tưởng này, đặc biệt là Tư Cảnh Hàn, hôm nay hắn còn chủ động mời rượu nữa chứ.

“A, anh Thiếu Khanh đến rồi sau, đám đàn ông đang ở trong bếp ấy.” Hoắc Duật Hy vừa nói vừa chỉ tay vào bếp, bảo anh cứ tự nhiên rồi quay lại nói tiếp chuyện mình đang kể cho đám chị em:

“Tôi nói ấy nha ban đầu còn định dọn ra vườn hoa, nhưng Tư Cảnh Hàn sợ tôi cảm lạnh nên mới tổ chức luôn đây đấy chứ.”

Tề Thiếu Khanh nghe cô khoe khoang không khỏi lắc đầu cười trừ, lại nhìn một lượt mấy người phụ nữ vui vẻ nhao nhao với nhau anh chợt nhớ một người không có mặt, nếu là bình thường thì có lẽ cô ấy sẽ là người lớn tiếng nhất, nhưng bây giờ ngay cả một ánh mắt của cô ấy anh cũng không nhìn thấy được.

Có một sự mất mát lướt qua đáy mắt Tề Thiếu Khanh, anh không dừng lại phòng khách lâu hơn, vài bước dài đi đến nhà bếp nơi cánh đàn ông đang nhộn nhịp nấu ăn.

“Ấy, Tề gia đến rồi, nào nào Tiểu Bạch tránh ra, tránh ra, để cậu ấy làm.” Mặc Lạc Phàm nhiều chuyện nhất, vừa trông thấy Tề Thiếu Khanh liền vứt bỏ Tư Cảnh Hàn, giao trọng trách quan trọng nhất cho anh.

Tề Thiếu Khanh nhìn cái xẻng bị nhét vào tay không khỏi thở dài: “Nói cậu thay đổi tôi thấy mình thật nông cạn.”

Mặc Lạc Phàm nghe vậy nhún vai: “Ai bảo trong mấy người ở đây anh là đảm đang nhất. Lục Nguyên, Mao Lập Tát, các cậu không biết, lúc trước nấu ăn cũng là Tề gia dạy tôi, Tư Cảnh Hàn và Lạc Tư Vũ đấy.”

“Thật sao?” Lục Nguyên nhướng mày.

Mặc Lạc Phàm không ngại kể thêm: “Đúng vậy, thậm chí hút thuốc, uống rượu, đánh bạc, đánh nhau cũng là Tề gia dạy tất. Chúng tôi thế này là do cậu ta dạy thành hư. Đúng không A Tư?”

Lạc Tư Vũ đang trang trí món ăn, nghe Mặc Lạc Phàm rủ rê hắn không hùa theo mà nhìn sang Tề Thiếu Khanh.

Rốt cuộc anh cũng phải ngoái đầu nheo mắt nhìn Mặc Lạc Phàm: “Hoài niệm quá khứ nhiều như vậy chi bằng một lát tôi giúp cậu tập lại bài thể dục truyền thống?”

Mặc Lạc Phàm lập tức nín bặt, xua tay với anh rằng không dám nói nữa.

Thấy thế ai cũng thầm cười trộm, từ mấy hôm nay Tề Thiếu Khanh vẫn luôn cộc tính như vậy, ước chừng giống hệt Tư Cảnh Hàn trước đây lúc nào cũng cau mày mỗi khi nói đùa. Mặc Lạc Phàm biết rồi nhưng vẫn cứ đâm đầu vào, đến khi bom nổ trúng cũng đừng trách không ai thương tiếc.

“Sao vậy, bắt đầu thấy khó chịu rồi?” Tư Cảnh Hàn nhân lúc dùng bếp bên cạnh chiên trứng cho Đại Bạch thì hỏi nhỏ Tề Thiếu Khanh.

“Cậu nói tôi có nên đi tìm cô ấy không?”

“Anh nói thử xem?”

“Đừng hỏi ngược lại tôi, tôi không tự trả lời được.”

Tư Cảnh Hàn nhướng mày, gật gật đầu: “Một người phụ nữ khiến anh bối rối không biết làm thế nào thì đúng là rất nên. Hơn nữa, trên anh có ba mẹ già mong con dâu, dưới lại không vướng bận chuyện gia thế như tôi thì có gì mà không thể?”

Tề Thiếu Khanh nghe xong không nói gì cả, đưa tay đảo miếng thịt trong chảo sang mặt còn lại mới nói cho Tư Cảnh Hàn nghe vấn đề của mình: “Cậu không biết đâu, cô ấy còn hỏi tôi một câu khó hơn câu cậu đã hỏi Tiểu Hy, tôi… không thể.”

“Hỏi anh yêu cô ấy không?” Tư Cảnh Hàn nói một cái đã đúng trọng tâm, thấy ánh mắt của anh trở nên nặng nề hắn cười khẽ, đưa tay vỗ vai anh mà nói: “Cảm giác của anh đối với cô ấy có giống với Hoắc Duật Hy không?”

Vì không giống cho nên hôm đó anh mới để Hoàng Tịch Liên rời đi.

Tư Cảnh Hàn vớt cái trứng của Đại Bạch để vào đĩa, trước khi rời đi để lại chi Tề Thiếu Khanh một manh mối: “Tề Thiếu Khanh, anh nghĩ kỹ xem, anh đối với Hoắc Duật Hy thật sự là yêu sao?”

Tề Thiếu Khanh nghe xong ngẩn ra nhưng Tư Cảnh Hàn đã đi khuất, sẵn dịp anh ngẩn người Mặc Lạc Phàm lập tức sà đến, ôm eo anh: “Có chuyện gì mà hai người cứ xì xầm to nhỏ thế?”

Thu lại tâm trạng rối bời Tề Thiếu Khanh lạnh nhạt nhìn Mặc Lạc Phàm, phun ra một câu: “Bàn luận làm sao may miệng cậu lại.”

“Á há há há…”

Mao Lập Tát và Lục Nguyên ngồi một bên chỉ trông chờ giờ phút này nên lập tức cười phá lên khiến Mặc Lạc Phàm phát điên, chỉ muốn may miệng của bọn họ lại trước khi miệng mình bị Tề Thiếu Khanh may.

Buổi chiều hôm đó bữa tiệc diễn ra vui vẻ vô cùng, sau tiết mục chúc mừng gia đình Tư Cảnh Hàn cũng được nhận quà từ những người bạn, tuy rằng Tư Cảnh Hàn đã dặn trước nhưng khi họ đem quà đến thật hắn vẫn tỏ ra vô tội không biết gì để Hoắc Duật Hy được bất ngờ.

“Mọi người đến đây tôi đã thấy hạnh phúc lắm rồi, thật sự không cần đến quà cáp đâu.”

“Chuyện này nên mà, nên mà.” Những người còn lại bên ngoài vui vẻ nhưng thật ra sau lưng đang đay nghiến một ngàn lần vẻ mặt ngây thơ của Tư Cảnh Hàn. Thậm chí hắn còn ôm vai Hoắc Duật Hy mà nói được một câu hết sức “trơ trẽn”: “Mọi người đã có lòng như vậy em cứ nhận đi.”

Tư Cảnh Hàn đã nói vậy Hoắc Duật Hy cũng không ngốc mà từ chối, hơn nữa cô vốn dĩ đâu định từ chối ai: “Thật cảm ơn mọi người, tôi nhất định sẽ giữ những món quà này thật tốt, sau này Nhị Bạch lớn lên tôi sẽ kể cho bé con biết từng món một.”

“Chờ bé con sinh xong sẽ còn có nhiều quà hơn nữa, em chắc chắn nhớ hết sao?” Tư Cảnh Hàn hỏi.

Hoắc Duật Hy khẳng định gật đầu: “Chỉ cần liên quan đến con của chúng ta em nhất định sẽ nhớ hết.”

“Ngoan.” Tư Cảnh Hàn không ngại nhiều người đang nhìn, ngọt ngào hôn lên môi Hoắc Duật Hy khiến ai nấy phải lóa mắt.

Rốt cuộc đáng thương nhất vẫn là Đại Bạch, sau màn show ân ái của ba mẹ, có bao nhiêu quà thằng bé đều ì ạch mang đi cất mà không biết rằng bản thân đang đứng trước nguy cơ bị thất sủng, đã vậy còn vui vẻ ngất ngây giúp em nhỏ đếm quà.

Sau cùng, tiệc rượu cũng đến hồi kết, trên bàn chỉ còn lại vài sợi đàn ông và Đại Bạch đang nằm ngủ hình chữ đại giữa ghế, cánh phụ nữ rã rời đã được tài xế đưa về trước từ lâu, Hoắc Duật Hy nghe lời cũng đã lên tầng đi nghỉ.

Hiếm có dịp say bê bết như vậy Mặc Lạc Phàm thẳng tiến một mình Tề Thiếu Khanh mà ôm cứng ngắc: “Tề gia, Tề gia, anh là nhất.”

Đến lúc này Tề Thiếu Khanh cũng không còn nhiều sức để đẩy anh ấy ra, đành mặc kệ vắt tay lên trán dưỡng thần.

Mao Lập Tát và Lục Nguyên cũng không khá hơn, dí lấy Lạc Tư Vũ, mắng nhiếc: “Anh giỏi lắm, biết đường mà tẩu thoát sớm để lại chúng tôi vất vả gian lao, làm cái chức phó tổng của Tư thị đúng là chẳng khác nào nô dịch. Hắn đã nghỉ thai sản để chúng tôi tăng ca lại còn đòi quà tặng, thiên lí ở đâu?”

Lạc Tư Vũ nghe xong phì cười: “Vậy cậu nói tôi ở chỗ Tề gia của các cậu không bị bóc lột sao, cái gì mà việc nhẹ lương cao, toàn là lừa đảo.”

Trong nhóm đàn ông đến giờ phút này có lẽ Tư Cảnh Hàn là tỉnh táo nhất, tuy rằng là chủ tiệc nhưng hắn lại có phụ nữ đang mang thai trong nhà, không thể mang hơi rượu trên người nên chỉ vài ly góp vui. Nhìn những người đàn ông bình thường trên thương trường không hô mưa gọi gió thì cũng mưu kế đa đoan bây giờ nằm ở phòng khách nhà mình như những con cá sắp bị đem lên thớt hắn không khỏi buồn cười.

“Này, mau để lại địa chỉ muốn về, tôi bảo vệ sĩ đưa các cậu về.”

“Tề gia, mình muốn về nhà Tề gia cơ.” Mặc Lạc Phàm đong đỏng.

Tề Thiếu Khanh thật sự hết cách với anh ấy, ngược lại Tư Cảnh Hàn rất cao hứng quay sang nhìn hai vệ sĩ của mình: “Được rồi, hai cậu cùng Tiểu Vương đưa bọn họ đến biệt thự Nam Thương.”

“Chung cư Đại Nam.” Bất quá vào giây phút cuối cùng chỉ có Lạc Tư Vũ là không chịu về cùng những người còn lại, thẳng thừng nói ra tên chung cư Trí Quân đang ở.

Ai cũng nghe thấy rồi liền trêu hắn một phen, đã là lúc nào rồi còn đòi về nhà ngủ với phụ nữ mới chịu, chỉ có Tư Cảnh Hàn còn tỉnh táo là cười nhạt: “Được rồi, tới Đại Nam, người ta có chứa cậu hay không thì tôi không bảo đảm.”

Sau khi hộ tống đám đàn ông rời đi Tư Cảnh Hàn cho hầu nữ dọn dẹp phòng khách rồi ôm Đại Bạch lên tầng, hắn tỉ mỉ sắp xếp cho thằng bé ngủ ở phòng riêng cùng hai con chó cưng rồi mới quay lại phòng của mình.

Bây giờ Hoắc Duật Hy đã mang thai mọi chuyện đều phải chú ý một chút, Đại Bạch ngủ xấu nết giống cô nên hắn không an tâm để hai mẹ con họ chung một giường, hơn nữa hắn cũng không muốn thằng bé nhìn thấy cảnh mình bị cô “đày đọa”.

“Cạch.”

Cửa phòng được đẩy ra.

Tư Cảnh Hàn giật mình khi thấy Hoắc Duật Hy đã ngồi canh sẵn trên giường, chắc cô chỉ chờ đến giây phút hắn quay trở lại.

Cho nên vừa thấy hắn vào cô lập tức ngoắc tay: “Lại đây, ngồi xuống.”

Hắn: Đi lại, ngồi xuống.

Cô: “Co chân lên.”

Hắn: Cong chân lên.

Cô giơ chân gác lên gối hắn, ngón chân vừa vặn chạm vào cằm hắn không khỏi giở trò quỷ trêu đùa. Ngón cái và ngón thứ hai mở ra kẹp lấy cằm của hắn, xoay qua, xoay lại: “Cũng nghe lời phếch nhỉ?”

“…”

“Nói xem, anh có phục không?”

Hắn đương nhiên không phục, nhưng vẫn nói: “Phục.”

“Vậy bóp chân cho em đi.”

Hắn: Bóp chân.

“Nói xem, cái nhà này ai đẹp nhất hả?”

“Em.”

“Ai xấu nhất?”

“Đại Bạch.”

“Cho anh nói lại lần nữa.”

“…” Hắn dừng một chút, sau đó ấm ức nói: “Anh.”

“Ha ha ha… Hi hi hi…”

“Bịch.”

“A u…”

Hoắc Duật Hy lăn xuống giường, tỉnh ngủ, thì ra vừa rồi chỉ là mơ, cô không khỏi rên một tiếng đau, ai oán xoa mông. Nhưng còn chưa kịp đứng dậy trở về giường thì…

“Cạch.”

Và Tư Cảnh Hàn bây giờ mới thật sự đi vào, đương nhiên hắn thấy đúng cảnh cô ngã lăn xuống sàn cùng bộ dạng kêu đau thảm thiết, đôi mắt lập tức trắng dã.

“Hoắc Duật Hy!”

Tiếng quát của Tư Cảnh Hàn làm Hoắc Duật Hy giật thót mình, cô ú ớ kêu muốn chối tội nhưng vô phương cứu chữa, cùng đường cô chỉ biết nhanh chóng bò lên giường tròn mắt nhìn người đàn ông sải bước dài tiến vào.

Hắn ở đầu giường trừng trừng mắt nhìn cô, không bao lâu sau liền ra tay động thủ, chụp lấy cô.

“A…” Hoắc Duật Hy giật mình kêu lên, định chạy trốn nhưng Tư Cảnh Hàn nhanh tay hơn, xách cô quay trở lại, rồi lật tới lật lui xem cô có bị thương hay không.

Sau mấy lần xem xét, cả mông của cô hắn cũng kéo quần ra xem, chắc chắn là không sao mới thả cô ra rồi cúi người xuống sàn nhà, đưa tay sờ thảm trải sàn thử độ êm ái sau đó liền cau mày, gọi cho quản gia đang thay Hàn thúc quản việc của biệt thự muốn đổi thảm dày hơn.

Hoắc Duật Hy nhìn hành động gấp gáp của hắn trong lòng nổi lên một trận ấm áp, mím môi cười nhẹ nhưng lập tức bị Tư Cảnh Hàn bắt gặp, đừng trách cô gặp xui, đã sai lại còn cười trước mặt hắn nên bị mắng ngay: “Em còn dám cười, em có ý thức được bản thân mình đang là mẹ của người ta không, ngay cả ngủ cũng không đứng đắn được?”

Đương nhiên Hoắc Duật Hy biết điều ngậm miệng ngay, nhưng chợt nhớ ra bây giờ mình đã mang thai bảo bối, ở chỗ này mình chính là người lớn nhất, dù thế nào Tư Cảnh Hàn cũng không được lớn tiếng với phụ nữ có thai, nghĩ thế cô lập tức phản kháng, đưa chân mốc vào bàn tay hắn, đá một cái rồi nghênh mặt: “Anh dám lớn tiếng với em à, bảo bảo giật mình bây giờ!”

Quả nhiên Tư Cảnh Hàn sượng mặt lại, cô càng thêm đắc ý, kéo áo hắn bắt ngồi xuống giường, muốn giấc mơ biến thành hiện thực, bảo hắn cong chân lên.

“Cong chân lên mau.”

“…” Tư Cảnh Hàn không nói cũng không làm.

Cô nhíu mày: “Này, anh không làm thì bảo bảo sẽ buồn đấy!”

Tư Cảnh Hàn vẫn nhìn cô như cũ.

Hoắc Duật Hy không kiên nhẫn nữa ngồi thẳng dậy, chỉ trời chỉ đất: “Tư Cảnh Hàn, anh không thương bảo bảo à? Là bảo bảo muốn…”

“Em bớt hoang tưởng lại đi, con cùng lắm chỉ to bằng hạt táo, vui buồn thế nào?”

Chát!

Đây là thực tế dành cho những mơ mộng của Hoắc Duật Hy.

Lời nói của Tư Cảnh Hàn như một cái tát giáng thẳng vào cô, để cô chừa thói suy tưởng viễn vong.

Tư Cảnh Hàn thế nhưng tỉnh táo vô cùng, không hề ngô nghê sai đâu đánh đó. Kiến thức phổ cập của hắn thậm chí còn vượt xa cô mấy lần nên quay ngược lại giữ vai cô ngay ngắn, giáo dục tư tưởng:

“Ngược lại là em, thời gian cực kỳ nhạy cảm, em không chú ý sẽ gây ra hậu quả khôn lường thế nào biết không? Nếu em muốn hành hạ tôi thì có rất nhiều cách, chỉ là đừng mang con ra uy hiếp, tôi đảm bảo vẫn chủ động nghe lời em, hửm?” Hắn nói đến đây thì dừng lại, lời chưa kịp nói đã bị nuốt thẳng vào trong, hắn không dám mắng câu nào vì sợ cô uất ức sẽ ảnh hưởng đến thai nhi lại không tốt.

Hoắc Duật Hy nghe hắn nói khá khinh thường chu môi, “Cũng không phải lần đầu em mang thai, những chuyện nhỏ nhặt như vậy chẳng lẽ em không biết? Ngược lại là anh, nói cái gì mà chủ động nghe lời em, em mới không tin!”

Tư Cảnh Hàn không cùng cô đôi chối, quả thật đợi đến khi kiểm tra được giới tính của bảo bảo, nếu nó là con trai thì lời hắn vừa nói không hoàn toàn khả thi.

Cho nên: “Tốt nhất em giữ đúng lời cam kết, sinh được con gái cho tôi, nhất định thiên hạ này sẽ là của em.”

Tư Cảnh Hàn cuồng con gái đến vậy thật làm Hoắc Duật Hy khó hiểu, cô nghiêng đầu hỏi hắn: “Có thể cho em biết lý do vì sao anh lại muốn sinh con gái không?”

Chắc không phải vì con gái sinh ra giống cô sẽ thích hơn con trai sinh ra giống cô chứ?

Sự tò mò của cô làm Tư Cảnh Hàn bất chợt nhớ đến những hình ảnh trong quá khứ, bé Duật Hy chân ngắn lon ton đi bán kẹo cao su cùng mình, nũng nịu kêu anh ơi mỗi khi đói bụng, nghĩ đến đã thấy đáng yêu.

Tuy nhiên Hoắc Duật Hy không nhớ được chuyện này nên hắn cũng không kể bao giờ, cô hỏi đến là vì sao hắn thích con gái, hắn chỉ đành trả lời bởi vì đã có một thằng con trai nên muốn có con gái.

“Thật vậy sao?” Hoắc Duật Hy hơi hoài nghi vờ nghĩ ngợi: “Người ta luôn nói con gái là người tình kiếp trước của ba mình, sao em luôn có cảm giác sinh ra Nhị Bạch là con gái thì em sẽ mất chồng ngay lập tức! Mà cái tiểu tam này em lại không thể làm gì. Không phải là tức chết sao?”

“Bớt nói ngốc, à, em cũng không nên nói trước như vậy, ai đã là chồng em?” Tư Cảnh Hàn nhướng mày, buông cô ra, một bên đứng dậy đi vào phòng thay quần áo.

Sự tình không diễn ra như mong đợi Hoắc Duật Hy làm sao cam tâm, khó khăn lắm mới đợi đến thời khắc này cô làm sao có thể cho qua những uất ức mà Tư Cảnh Hàn đã gây ra cho mình?

Cô ôm gối theo hắn chạy vào phòng thay quần áo, trực tiếp đá cửa ra, “Ha, cả cửa cũng không khóa, anh khoe muốn khoe hàng lắm rồi sao?”

“…”

“…”

“A…! Tư Cảnh Hàn, em là thai phụ đấy!” Cô nhanh chóng thét lên, kinh ngạc chỉ chỉ tay về phía Tư Cảnh Hàn chỉ còn mặc độc một cái áo sơ mi trên người.

Hắn cũng không ngờ cô sẽ đá cửa đi vào nên không có chuẩn bị, những gì quý giá đều bị cô nhìn thấy còn hét ầm lên. Nhưng mà, đứa con thứ hai cũng sắp sinh rồi, bản thân hắn không cảm thấy chuyện này đáng kinh hãi như vậy, có phải cô phản ứng hơi thái quá không, đây đâu phải lần đầu cô nhìn thấy.

“Người nên hét phải là tôi đây này, em sợ cái gì chứ, định vừa ăn cướp vừa la làng?” Vừa nói hắn vừa hất một cái khăn lên cao, vừa vặn phủ lên đầu cô, che khuất tầm mắt.

Vậy mà Hoắc Duật Hy theo quán tính lập tức kéo cái khăn xuống, Tư Cảnh Hàn đang cởi áo phải nhíu mày: “Lại chuyện gì nữa, rốt cuộc em có muốn nhìn hay không?”

“Em…” Cô định nói không nhưng lập tức dừng lại, nhìn nhìn hắn rồi nuốt nước bọt, ậm ừ không đáp.

Biết ngay cô chỉ tỏ vẻ Tư Cảnh Hàn thở dài tiếp tục động tác, mặc cho cô muốn nhìn bao nhiêu thì cứ nhìn bấy nhiêu. Đến khi hắn mặc xong vẫn không cùng cô nói câu nào, hắn cũng biết cô đang chờ hắn chủ động lên tiếng quan tâm mình nhưng hắn không làm như vậy, từ phòng thay quần áo ngược qua nhà vệ sinh, đánh răng, rửa mặt, skincare. Suốt quá trình này Hoắc Duật Hy vẫn lẽo đẽo theo đuôi hắn, tròn mắt nhìn người đàn ông như một chú mèo muốn được chủ nhân vuốt ve.

Cô cảm thấy bây giờ mình phải được hắn chú ý và quan tâm, không phải muốn cái gì cũng nói rõ ra như lúc trước, cô không hiểu vì sao mình có ý nghĩ này, nhưng mà cô muốn được như vậy. Chẳng biết người đàn ông này có hiểu được nỗi lòng của cô không mà đã hơn một tháng không gặp nhau rồi, cả một cái ôm nhớ nhung từ sáng tới giờ cũng chưa có.

Tư Cảnh Hàn đã làm xong khâu vệ sinh cá nhân, nhìn cô trong gương ủy khuất đứng ở cửa chờ mình hắn khẽ cười, đi đến kéo lấy tay cô: “Được rồi, đi ra đây.”

Cô không biết hắn định làm gì nhưng vẫn đi theo, đến khi hai người cùng ngồi xuống giường Tư Cảnh Hàn mới nói: “Có chuyện gì muốn nói thì nói được rồi.”

“Anh không nhớ em à?” Cô hỏi ngay chuyện mình canh cánh nãy giờ.

“Nếu tôi nói không em sẽ tức giận chứ?” Tư Cảnh Hàn thử hỏi.

“Em sẽ giết anh ngay luôn ấy!” Cô không ngại mà nói.

Thế nhưng Tư Cảnh Hàn không giận còn phá lên cười, sờ cằm đã nhẵn nhụi râu nhìn cô: “Vậy thì tôi nhất định phải nói có rồi, sao em còn hỏi?”

Hoắc Duật Hy sắp ứa nước mắt: “Anh không hiểu em!”

Trước khi cô tức giận đứng dậy Tư Cảnh Hàn cũng biết điểm dừng, giữ cô lại: “Vậy hiểu em thì phải làm thế nào? Ôm em, hôn em, nói những lời đường mật hay… cùng em trở về Hoắc gia?”

“Anh rõ ràng là biết sao còn không làm, sáng nay em trở về ngay cả một tí anh cũng không rạng rỡ, anh chỉ lo cho con anh là trai hay gái!”

Tư Cảnh Hàn vẫn cười: “Vì tôi muốn để dành những điều đó cho tối nay.”

“Đã tối lâu rồi, nhưng anh có làm đâu, anh còn rảnh rỗi skincare cho anh sạch bong bóng, anh thơm tho, anh đã mừng rỡ hay nhớ nhung em được chút nào?” Nói đến cô lại càng hậm hực hơn, nhưng nghĩ đến con cô không dám tức giận.

Sự trách mốc của cô không làm ý cười trong đáy mắt đối phương vơi đi, cô thật không hiểu hắn đang nghĩ gì mà cứ thản nhiên như vậy, cô giật tay ra mặt lạnh với hắn.

“Được rồi, tôi không cười nữa, chúng ta nói chuyện nghiêm túc nhé. Quay sang đây.” Rốt cuộc Tư Cảnh Hàn đã chịu thương lượng, xoay người cô lại, đối diện với mình.

Trước khi nói hắn lấy ra tập tài liệu sáng nay cô đưa cho mình, trong đó là kết quả siêu âm thai sản, xem lại một lần nữa hắn mới nhìn cô: “Trong này để em mang thai đã hơn 5 tuần, phụ nữ trong 3 tháng đầu mang thai đối với rượu bia nhạy cảm vô cùng, chẳng những suốt quá trình mang thai em không được uống mà thậm chí cũng không nên ngửi. Em nói với tôi những chi tiết nhỏ nhặt khi mang thai em đã biết sao lúc nãy còn chạy theo một kẻ vừa uống rượu như tôi, nhìn xem, vậy tôi vệ sinh cá nhân cho sạch sẽ thơm tho khiến em được dễ chịu là quan tâm em hay không quan tâm?”

“Ư…”

“Suỵt, em không cần nói vội.” Tư Cảnh Hàn nâng ngón trỏ đặt trên môi của cô: “Sáng nay lúc em trở về sao em biết tôi không mừng vui, chỉ là em đã cho tôi biết thêm một điều bất ngờ quá lớn, chẳng lẽ em muốn tôi nhảy dựng lên trước mặt mọi người để ăn mừng như Đại Bạch?”

“Còn nữa, chuyện em mang thai không kế hoạch trước với tôi đã có lời nào tôi hờn trách hay tức giận chưa, Hoắc Duật Hy, lúc trước em mang thai Đại Bạch có những chuyện tôi không thể cùng em làm thật sự có biết bao nhiêu tiếc nuối, cũng chưa từng dám nghĩ chúng ta sẽ có cơ hội thứ hai…”

“Cho nên đối với Nhị Bạch tôi muốn trân quý bằng sự nghiêm túc chứ không gì khác hơn, cho dù bé con là gái hay trai, có đến đột ngột hay vội vàng ngoài dự định của tôi thì chỉ cần nó là con của chúng ta, đối với tôi bé con luôn là món quà vô giá. Em không cần nghi ngờ điều này, không cần nghi ngờ vì tôi chưa muốn sinh em lại cố ý mang thai nên tôi không nhiệt tình quan tâm, hửm?”

Tư Cảnh Hàn nói xong những lời Hoắc Duật Hy muốn chất vấn cũng không cần đến nữa, hai người im lặng nhìn nhau, thêm một thoáng mấp máy môi, cuối cùng cô đã không chịu được nữa nhào vào lòng Tư Cảnh Hàn gọi tên hắn: “Tư Cảnh Hàn…”

“Sao hả?”

“Vậy mà em còn tưởng… còn tưởng anh không thích mẹ con người ta, anh không cần em… không nhớ em, cùng lắm anh chỉ cần con của anh thôi. Nhưng may quá, không phải như vậy, không phải như vậy… hư…”

Bị cô siết chặt Tư Cảnh Hàn có hơi khó thở nhưng không đẩy cô ra, việc hắn quan tâm hàng đầu là không để cho cô quá xúc động: “Được rồi, được rồi em thấy vui thì mau cười cho tôi xem đi, nào, cười lên…”

Hoắc Duật Hy đang mếu máo vì sự khích lệ của hắn mà nén lại nước mắt, cố gắng mỉm cười y hệt như một đứa trẻ vừa bị mắng xong lại được cho kẹo.

“Đúng là trông em khó coi thật.” Tư Cảnh Hàn thấy cô vừa khóc vừa cười không khỏi cảm thán.

“Này, anh đang trêu em đấy à?” Dù có là lúc cảm động thế nào thì chọc đến nhan sắc cô cũng sẽ trở mặt nhé.

Đối phương cười trừ không đáp, thấy cô nhích mông ngồi sát vào mình hơn như muốn nói thêm điều gì nên hắn kiên nhẫn đợi, trước khi cô mở lời hắn không cho cô thêm bất cứ động tác ôm ấp thân mật nào buộc cô phải chủ động.

Hoắc Duật Hy nhìn sang trái lại nhìn sang phải, khá bẽn lẽn trước khi lần nữa nghiêng người thu bản thân vào lòng hắn. Khi đôi tay của cô đã vòng qua eo hắn một cách chắc chắn cô mới rù rì nói: “Anh cứ luôn im lặng mỗi khi quan tâm em, đôi lúc sẽ làm em hiểu lầm nghĩ rằng anh hờ hững, như vừa rồi vậy đó, thật không tốt chút nào.”

Đôi mắt dịu dàng của Tư Cảnh Hàn pha chút yêu thương, một tay vuốt ve mái tóc của cô, một tay còn lại đùa nghịch bàn tay mềm mại, có chút mê hoặc nói:

“Em là người phụ nữ duy nhất của tôi, nếu như không cần em thì tôi đã hồng hạnh xuất tường từ lâu, làm gì có chuyện cho em trộm giống rồi bỏ trốn.”

Hoắc Duật Hy nghe xong hì hì cười, dụi dụi mặt vào người hắn, không khỏi tham lam hít hà hương thơm đặc trưng của riêng hắn.

“Trộm giống gì chứ, Đại Bạch cũng nói anh có nhiều nòng nọc nhỏ như vậy, cho em xin một con thì đã làm sao?”

Tư Cảnh Hàn cúi đầu nhìn cô: “Cái miệng của em lúc nào cũng giỏi giảo biện, đến đây, để tôi xem bên trong đã mọc thêm cái nanh nào chưa mà lúc nào cũng ngứa?”

“A…” Hoắc Duật Hy bị hắn đè xuống không khỏi kêu lên, vội đưa tay đẩy mặt hắn sang một bên: “Này, không được chơi xấu, em còn chưa nói xong.”

Tư Cảnh Hàn trước kia còn muốn làm giá nên năm lần bảy lượt nhịn xuống cơ hội yêu thương cô, bây giờ cô có Nhị Bạch rồi, hắn đừng hòng sử dụng thế cờ này nữa cho nên không việc gì phải nhịn, càng không cần giả vờ thanh cao không thèm, trước tiên hôn cô một phen cho đỡ nhớ nhung sau đó mới buông ra cho cô nói tiếp.

Hoắc Duật Hy sờ sờ mấy dấu dâu tây trên cổ, thầm nghĩ thì ra Tư Cảnh Hàn bình thường đối với người mình yêu nhiệt tình đến vậy, không phải vẻ lãnh cảm và thanh cao hắn hay diễn cho cô xem.

Trước đây hắn đối với cô cũng như vậy, nhưng lúc đó cô chỉ nghĩ hắn làm vậy là muốn thỏa mãn nhu cầu cá nhân trên người nhân tình của mình, nào hiểu đó là ngôn ngữ yêu thương được thể hiện bằng hành động của hắn.

“Cho nên sau này khi làm gì đó cho em anh không được im lặng thế nữa, người ta không muốn hiểu lầm anh chút nào.”

“Thật sao, bé Duật của tôi từ khi nào lại hiểu chuyện như vậy?”

“Anh đừng cứ mãi trêu em, lúc trước chúng ta còn hiểu lầm nên em mới cố tình bát nhao với anh thôi. Chứ anh nghĩ người ta đã là mẹ của hai con rồi còn không trưởng thành sao?” Hoắc Duật Hy chu môi kháng nghị.

Nhưng cho dù là vậy thì đối với Tư Cảnh Hàn cô sẽ mãi là bé Duật Hy không bao giờ trưởng thành: “Chỉ cần ở bên ngoài không gây chuyện thì ở nhà trẻ con với tôi một chút cũng không sao.”

“Tư Cảnh Hàn, có anh thật tốt.” Hoắc Duật Hy thật sự hạnh phúc nở nụ cười, cảm thấy bây giờ mình chính là người phụ nữ may mắn nhất trên đời, không những có được người mình yêu ở bên cạnh mà người đó cũng yêu mình.

Tư Cảnh Hàn nghe cô nói vậy trái tim càng rạng rỡ, hơi nghiêng người để cô nằm xuống, một tay chống bên người cô, một tay còn lại lần mò vào xiêm y mỏng mảnh. Hoắc Duật Hy không từ chối sự yêu thương của hắn, nghênh đón tận hưởng từng động tác dịu dàng, qua rất lâu sau khi hai thân nhiệt nóng bỏng chịu tách ra, tứ chi của cô đều đã mềm nhũn.

“Anh thật hư hỏng, em là thai phụ, còn chưa đủ tháng nữa đấy.”

Cô nũng nịu oán trách càng làm trái tim Tư Cảnh Hàn tan chảy, bàn tay từ trên lưng mơn trớn xuống phía dưới nơi vòng eo nhỏ nhắn và mẫn cảm, khẽ hỏi: “Vậy sao lúc nãy em không từ chối?”

Hoắc Duật Hy xẩu hổ áp mặt vào ngực hắn: “Bởi vì anh là ông xã của em, là ba của đứa trẻ, anh sẽ không làm đau con, và còn bởi vì… em nhớ anh nữa.”

“Ông xã của em? Có phải nói hơi sớm rồi không.”

Vì hắn cứ trêu mãi Hoắc Duật Hy cũng không quan trọng nữa, ngược lại chủ động trêu hắn: “Không sớm tí nào, hơn nữa anh đã hứa sẽ nghe lời em, em còn chưa bắt anh gọi em là bà xã đã là tốt với anh rồi.”

“Bà xã.”

Ngoài dự đoán cô vừa dứt lời Tư Cảnh Hàn đã gọi một tiếng bà xã ngọt lịm, cộng thêm nụ cười trên môi hắn cô còn tưởng mình bị ảo giác.

“Bà xã, em sao thế, vui đến nỗi quên phản ứng rồi?” Hắn vừa nói vừa bóp má của cô, sự đàn hồi này hắn thích thú vô cùng, so với Đại Bạch đúng là hệt như nhau.

“A…” Bỗng nhiên Hoắc Duật Hy kêu lên, ôm khuôn mặt đỏ bừng e thẹn: “Không chịu đâu, em còn chưa chuẩn bị tâm lý sao anh đã gọi rồi, không trang trọng gì hết.”

Ngược lại lần này bị đứng hình là Tư Cảnh Hàn: “Chuẩn bị gì cơ?”

“Anh không hiểu đâu, đối với em đây là một bước ngoặc rất quan trọng, phải mong chờ rất lâu, cho nên tiếng gọi đầu tiên em phải nghe cho thật kỹ, cảm nhận cho thật tốt thì mới thấy thỏa mãn được, rốt cuộc anh lại…” Cô không khỏi trách móc, đánh vào cánh tay của Tư Cảnh Hàn khi hắn để tiếng kêu bà xã đầu tiên cho cô trôi qua chóng vánh như vậy.

“Trước đây không phải tôi vẫn gọi sao?” Hắn ám chỉ cái lần bị mất trí.

Hoắc Duật Hy lập tức lắc đầu nguầy nguậy, không chịu: “Đó là Tử Mặc, không phải anh, không phải Tư Cảnh Hàn lạnh lùng thanh cao.”

“…”

Tư Cảnh Hàn thật sự bị động, trái tim như lơ lửng lên chín tầng mây, hắn vươn tay dài cuộn chặt lấy cô: “Nhóc con, miệng em đúng là ngọt, định sẵn tôi bị em thu phục rồi.”

“Thôi đi, anh đừng vờ vịt nữa, em sẽ không bỏ qua chuyện anh gọi em là bà xã nhưng không thông báo trước đâu.” Hoắc Duật Hy đẩy đẩy hắn ra, chưa hiểu vì sao hắn đột nhiên vui đến vậy.

“Được, không cần bỏ qua, sau này tôi sẽ để em mỗi ngày tính sổ, chịu không?”

Hoắc Duật Hy nghe xong đúng là thích muốn chết, nhưng vấn đề là hắn liên tục đối xử tốt với cô lại làm cô thấy ngượng.

“Em vẫn không quen.”

“Không quen chuyện gì?”

“Anh đừng dịu dàng với em nhiều như vậy, em thật sự không quen. Cứ cảm thấy làm sao ấy.” Cô biết mình nói ra những lời này thật ngốc làm sao, nếu là người khác đã nhân cơ hội này nhào vào lòng hắn cầu xin sủng ái nhiều hơn, nhưng có lẽ cô bị hắn “ngược đãi” thành thói quen, so với trước kia mỗi khi hắn dịu dàng cô luôn phải đề phòng hiểm kế của hắn thì bây giờ không cần đề phòng nữa cô lại thấy khác lạ, cảm thấy thật ra hắn không cần đối xử với cô quá mức tốt đâu, chỉ cần bình thường thôi cô đã thấy thỏa mãn rồi.

Nhìn đôi đồng tử to tròn mà lung linh của cô không ngừng biến hóa Tư Cảnh Hàn phì cười: “Không thể nói là không quen mà là chưa quen mới đúng, em đó, bị tôi dọa đến nghiện luôn rồi, đợi sau này được tôi chiều chuộng thành thói quen có khi sẽ quay ngược lại oán trách tôi lúc trước chưa đủ thương em.”

“Làm sao có thể, bây giờ em đã hiểu mọi chuyện, làm sao có thể trách anh, anh là tốt nhất!” Hoắc Duật Hy không ngại buông vài lời sáo rỗng.

Tư Cảnh Hàn quá hiểu người phụ nữ của mình, bản thân hắn từ lâu đã chuẩn bị sẵn hàng nghìn chiêu thức ứng phó với độc dược của cô, một tay ôm cô, một tay vặn nhỏ đèn ngủ, mập mờ hỏi:

“Nếu em đã hiểu mọi chuyện, vậy có phải nên làm gì đó để đáp lại tình cảm của tôi không?”

“Làm gì cơ?” Hoắc Duật Hy ngẩn ra, chưa hiểu được ngay.

Tư Cảnh Hàn nhướng mày: “Trong thư em đã hứa hẹn với tôi rất nhiều thứ đó.”

“A…” Hoắc Duật Hy khẽ kêu một tiếng, hiểu ngay hắn đang ám thị đáp án của cô cho hai câu hỏi lớn.

Lật mặt cũng nhanh thật, câu trước vừa tình cảm bao nhiêu, câu sao đã đòi hỏi sòng phẳng.

Tuy nhiên cô không hoảng lắm, không ngốc đến nỗi chưa chắc chắn được gì đã cho hắn biết hết tất cả bí mật: “Ừm… trời cũng khuya rồi, chuyện này thì dài lắm, con chắc buồn ngủ lắm rồi…”

“Hoắc Duật Hy, em đang ăn gian sao?” Tư Cảnh Hàn lật người chống tay nhìn cô.

Hoắc Duật Hy ôm mặt cười gian trá: “Đợi anh về đến Hoắc gia em sẽ tự động cho anh biết.”

“Gia hỏa!”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN