Tổng Tài Tôi Chẳng Thể Yêu! - Chương 19: Quân cờ (1)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
158


Tổng Tài Tôi Chẳng Thể Yêu!


Chương 19: Quân cờ (1)


Có tiếng ô tô lướt qua, chốc chốc chim non trên cành lại đớt đát kêu lãnh lót.

Ánh nắng từ lúc rơi trên hàng mi đến khi nhuộm sáng cả căn phòng, làm ấm áp mọi ngóc ngách.

Khung cảnh xác xơ, có chút hỗn loạn, quần áo vung vãi trên sàn nhà không phân biệt được là của ai, ga trải giường nhăn nhúm từng đoàn, cái chăn một góc rơi xuống đất, làm người ta cứ tưởng bước vào một bãi trường vừa xảy ra hỗn chiến kịch liệt.

Hoắc Duật Hy khẽ hô một tiếng thì giật mình mở mắt nhưng lập tức mặt cô liền vo lại thành một nắm. 

“A….”

Đau rát, sưng trướng như bị xé làm hai, thắt lưng mỏi nhừ, hai chân run rẩy vô lực. Cảm giác được trên eo có một sức nặng Hoắc Duật Hy nhìn sang thì thấy Tử Mặc đang vùi mặt vào tóc của cô, rất yên tĩnh ngủ.

Nhìn khuôn cằm thập phần tinh xảo của hắn, Hoắc Duật Hy không khỏi cảm thán. Thật không ngờ lần đầu của cô lại cam tâm tình nguyện trao cho một tên Tiểu Bạch Kiểm, chỉ có điều cho đến bây giờ, khi tỉnh táo hẳn cô vẫn không hối hận, ngược lại cũng có chút vui sướng, mãn nguyện.

Chỉ có điều bây giờ hậu quả của việc sa ngã, hư hỏng kia là cô đau muốn chết đi sống lại.

“Tiểu Bạch thối tha, đáng ghét!” Hoắc Duật Hy áp mặt ở trong ngực của hắn không ngừng mắng, đấm tay trắng nõn đập đập vào vai của Tử Mặc. Nhưng mà, người kia vẫn bất động không có phản ứng, hơi thở tuyệt nhiên thong thả, ngủ rất trầm.

Hoắc Duật Hy lắng nghe nhịp tim của hắn, vừa vững vừa ổn, mạnh mẽ và đập chậm hơn hơn bình thường.

Sao vậy nhỉ?

Hoắc Duật Hy thật tò mò về tất cả trên người Tử Mặc, nhưng cuối cùng con quỷ nghịch ngợm trong người cũng thức giấc, cô nở nụ cười gian trá, hơi dịch đầu ra sau đó nghiêng mặt hướng về cổ của hắn, nhìn yết hầu khêu gợi Hoắc Duật Hy chu môi thổi khí.

Dường như cảm thấy nhột, Tử Mặc hơi chuyển động cơ thể tránh né, Hoắc Duật Hy thấy vậy càng thích chí, sấn tới nhe răng nanh cắn cắn lên hầu kết vừa chuyển động.

“Hư…ngủ ngủ, mệt…mệt quá.” Trong vô thức Tử Mặc khẽ lẩm bẩm mấy tiếng, giống như trẻ sơ sinh chép chép khuôn miệng xinh đẹp. Hoắc Duật Hy tận mắt chứng kiến cảnh này tâm tình liền sôi trào, không thấy thì cô sẽ không tin, nhưng khi tường tận đến chân thực thế này đúng là khiến cô mê như điếu đổ.

“Xấu xa, anh mà cũng biết mệt sao?” Tối qua cứ nhào nặn cô thành đủ loại tư thế còn rất hưng phấn, điên cuồng như thú dữ xổng chuồng. Đau như vậy mà mấy người phụ nữ kia không biết tại sao lại thích như vậy, dùng thật nhiều tiền bao nuôi hắn. 

Tử Mặc lim dim mở mắt, theo bản năng đã kêu nhỏ: “Tiểu Duật Hy…”

Hoắc Duật Hy cố nhịn đau ôm cổ của hắn, dịu dàng hôn lên cánh mũi mịn màng kia, “Tiểu Bạch, chúng ta hẹn hò được không?”

Tử Mặc ngẩn ngơ mở to mắt, sau đó gật đầu thật mạnh, cũng ôm lấy tấm lưng trần của cô, khóe môi không nhịn được cong lên một nụ cười, chạm đáy mắt.

Mười lăm phút sau.

“Tiểu Duật Hy, ổn không vậy? Có vẻ rất đau.”

Hoắc Duật Hy cảm thấy bụng dưới quả thật ngày càng đau âm ĩ, cô vốn tưởng sẽ giống trong mấy quyển tiểu thuyết một lúc sẽ khỏi nhưng mà thực tế lại rất khác lạ.

Tử Mặc vội xốc chăn lên, Hoắc Duật Hy đau đến sắc mặt trắng bệch, đâu còn để chuyện hai người có mặt quần áo hay chưa. Cô nằm nghiêng một bên, Tử Mặc nhìn ga giường vốn có vài vết bẩn do hoan ái và do ấn ký đêm qua để lại, nhưng bây giờ từ đùi của Hoắc Duật Hy lại chảy dọc ra tơ máu cùng ít ái dịch lưu lại đêm qua.

Sao vẫn còn chảy máu, Tử Mặc sợ hãi ra mặt, “Tiểu Duật Hy, chúng ta đi bệnh viện đi.”

Nói xong hắn liền vọt vào nhà tắm, rất nhanh quay trở ra với bộ dạng ướt sũng, đưa tay vơ vội khăn lau người hắn liền đi đến gom quần áo của mình trên sàn mặc vào ngay trước mặt Hoắc Duật Hy. Cô nào lo được nhiều như vậy, chật vật ngồi dậy, Tử Mặc đi đến tủ quần áo của Hoắc Duật Hy, tìm một chiếc váy dễ mặc nhất, rồi đem khăn lông đã giặt sạch lau người cho cô mới mặc váy vào.

Sau đó không nói mấy lời liền ôm Hoắc Duật Hy lao xuống lầu, bắt xe đến bệnh viện.

Khởi đầu năm thứ nhất.

“Vợ chồng các cậu vui chơi cũng phải biết điểm dừng?! Nhất là cậu, làm chồng người ta mà không biết chừng mực, có biết làm như vậy sẽ tổn thương đến cơ thể của cô ấy hay không?” Vị bác sĩ nữ nâng giọng giáo dục tư tưởng, chỉ tay vào Tử Mặc.

Hoắc Duật Hy không nói gì, rất xấu hổ núp ở một bên.

“Sau này sinh hoạt vợ chồng không được dùng sức đến thô lỗ như vậy biết không?” 

Tử Mặc gật gật đầu.

“Lần này không sao, chỉ bị xuất huyết nhẹ, nhưng lần sau còn như vậy ảnh hưởng đến tử cung nội mạc của cô ấy, rất có thể sẽ bị viêm nhiễm. Nếu nghiêm trọng hơn sẽ ảnh hưởng đến quá trình thụ thai, không sinh được em bé đến lúc đó cậu có chịu trách nhiệm nổi không?”

Tử Mặc lắc lắc đầu rồi lại gật gật đầu.

Vị bác sĩ kia nhìn hắn rồi lại nhìn Hoắc Duật Hy liền chắc mẩm tên chồng mới cưới này rất kém kinh nghiệm, cũng thông cảm cho cô gái này. Có chồng nhìn thật đẹp trai nhưng đem đầu tiên lại thê thảm thế này, ban đầu mang Hoắc Duật Hy đến đây bà cứ tưởng là nạn nhân vừa bị cường bạo, môi bị cắn rách, cả người cũng đầy vết bầm sưng tím và dấu răng, có hiện tượng sung huyết vùng kín, cũng may xương khớp không bị ảnh hưởng gì.

Bác sĩ nữ giáo dục tư tưởng cho Tử và Hoắc Duật Hy thêm một chút nữa thì phẩy tay cho về. Tử Mặc sốt sắng nghe lời căn dặn của mấy y tá về mấy loại thuốc của Hoắc Duật Hy.

“Đây là thuốc của vợ anh.” Cô y tá đỏ mặt nhìn Tử Mặc nói.

Tử Mặc gật đầu, đưa tay phải ra nhận lấy phần thuốc.

Một cô ý tá khác lúc này vội đi vào, “Thật xin lỗi, đơn thuốc lúc nãy đã bị sai ngày tháng nên làm phiền anh ký lại giúp chúng tôi.”

“Được.” Tử Mặc đi đến chỗ cô y tá kia, tay còn lại rảnh rỗi liền cầm bút linh hoạt ký.

Sau đó theo hướng dẫn của bác sĩ nên chăm sóc Hoắc Duật Hy thế nào thì bế lên, ra về.

_________

“Tiểu Duật Hy, xin lỗi, lần sau sẽ không như vậy nữa.” 

Hoắc Duật Hy được Tử Mặc ngồi trên sofa ôm trong lòng, ủy khuất đau đớn gì đó nửa điểm cũng không cảm thấy khó chịu, mà ngược lại rất hưởng thụ lòng ngực ấm áp của hắn, mùi hương nam tính đặc trưng cũng giống như một loại mĩ vị, từng chút một thưởng thức thế nào cũng thấy không đủ.

Nhưng sực nhớ đến một sự kiện nào đó, Hoắc Duật Hy ngẩn đầu lên nhìn Tử Mặc nói: “Tiểu Bạch, vòng gỗ của anh đâu?”

“Vòng gỗ?” Tử Mặc hơi ngẩn người, sau đó sờ sờ túi lấy ra bóp da, kéo nhẹ chiếc vòng gỗ ra đưa cho Hoắc Duật Hy.

“Tiểu Bạch luôn đem theo bên người sao?”

“Ừm.” Tử Mặc gật đầu, nhìn vào chiếc vòng tay mà Hoắc Duật Hy đang vân vê, trong mắt của hắn xẹt qua mấy phần cảm xúc không rõ ràng.

“Đeo cho Tiểu Duật Hy đi!” Hoắc Duật Hy đưa tay lên cho hắn, chu môi nói. 

Tử Mặc nghi hoặc nhìn cô, Hoắc Duật Hy thấy hắn không đeo cho mình thì giải thích: “Chẳng phải đã nói sẽ tin Tiểu Bạch sao, vì thế vòng tay này Tiểu Bạch tặng tất nhiên Tiểu Duật Hy nhất định phải lấy rồi.”

Tử Mặc không nhịn được hơi cong khóe môi, nhận lấy chiếc vòng, đeo cho Hoắc Duật Hy: “Vòng tay này trên đời chỉ có một, là của gia đình Tiểu Bạch nhiều đời để lại…à, xong rồi này.”

Hoắc Duật Hy không chú ý đến đoạn nói đứt quảng kia, thích thú nhìn vào chiếc vòng nằm vừa khít trên tay. 

Quả thật là rất đẹp.

“Tiểu Bạch, đồ quý thế này mà cho Tiểu Duật Hy thật sao?”

“Tất nhiên, bởi vì Tiểu Duật Hy rất đặc biệt với Tiểu Bạch.”

“Thế…thế người phụ nữ ở Nhà hàng – khách sạn King là ai? Không phải muốn nghi ngờ Tiểu Bạch, nhưng mà…nhưng mà…”

“Là người muốn bao nuôi Tiểu Bạch.”

“Hả? Thật hả? Vậy…vậy Tiểu Bạch với người ta…”

“Tiểu Bạch sớm bị người ta ăn sạch rồi.” Tử Mặc nhẹ tênh nói, nhưng lọt vào tai Hoắc Duật Hy giống như quả tạ nặng nề đánh vào trái tim, cô không nói gì nữa, không còn tâm trạng nhìn ngắm chiếc vòng nữa.

Tử Mặc nén cười, hắng giọng: “Tiểu Duật Hy, có muốn uống chút sữa không?”

“Không.”

“Vậy hả? Vậy có muốn ăn chút gì không?”

“Không.”

“Ừ, vậy Tiểu Bạch đi ăn trước. Có chút đói rồi, Tiểu Duật Hy ngồi đây nghỉ ngơi nhé.” Hắn nói xong, chực muốn đứng lên, Hoắc Duật Hy nghe xong liền há hốc miệng, nhìn hắn nhưng Tử Mặc giả vờ như không hiểu ý tứ của cô, tuyệt nhiên không năn nỉ thêm lời nào.

“Hức, Tiểu Bạch xấu xa.”

Hoắc Duật Hy không nhịn được ai oán kêu lên, Tử Mặc phì cười, hai tay ôm má của Hoắc Duật Hy:  “Ừ, xấu xa lắm nên Tiểu Duật Hy mới sống chết không buông Tiểu Bạch ra phải không?”

“…” Một hai ba mặt Hoắc Duật Hy liền đỏ bừng, muốn xô hắn ra nhưng bị người kia đoán được ý đồ, nắm lấy tay của cô áp lên ngực trái của mình, “Nói dối đó, người phụ nữ đó là giảng viên ở trường đại của Tiểu Bạch. Cô ấy lớn lên ở châu Âu nên cách xả giao có chút thoải mái. Hôm trước Tiểu Bạch hoàn thành bài báo cáo góp vào dự án nghiên cứu của trường nên lúc tổ chúc ăn mừng được mời đến đó, còn thẻ tín dụng là tiền được thưởng chuyển khoảng. Do hôm trước Tiểu Bạch mất hết thẻ tín dụng, cũng chưa làm lại nên nhà trường đã làm giúp rồi trực tiếp chuyển vào.”

Hoắc Duật Hy nhìn hắn không chớp mắt, Tử Mặc nhếch mày: “Tóm lại, Tiểu Bạch rất học rất tốt cũng rất có năng lực mới được hậu đãi như vậy. Nên Tiểu Duật Hy đừng hiểu lầm rồi nổi ghen giận Tiểu Bạch lần nữa nhé.”

“Ba hoa, bóc phét.” Hoắc Duật Hy định thần, đấm vào ngực của hắn. Tử Mặc ôm ngực cười, chễm chệ chống cằm lên đầu gối đang cong lại của Hoắc Duật Hy nhìn cô tựa lưng vào gối, hắn lại thong thả nói: “Còn cô gái làm cho Tiểu Duật Hy ăn không ngon, ngủ không yên mà Tiểu Bạch gọi là Tiểu Tinh Linh đó là em họ của Tiểu Bạch. Suốt ngày tìm việc phá phách người khác, gặp ai cũng bảo Tiểu Bạch là bạn trai của nó.”

Nhìn Hoắc Duật Hy nghi hoặc, Tử Mặc hắn giọng: “Thật ra Tiểu Bạch từng nói dối, ở nhà Tiểu Bạch vẫn còn một số họ hàng thân thuộc. Nhưng mà, đối với Tiểu Bạch thân cô thế cô, họ lại là những người có tiền chẳng muốn nhận mối quan hệ này, thế nên có cũng như không tồn tại. Duy chỉ có Tiểu Tinh Linh kia là người đối xử tốt với Tiểu Bạch nhất, giúp Tiểu Bạch rất nhiều, hôm trước nó vừa về Trung Quốc đã tìm Tiểu Bạch đòi ăn, đòi chơi. Nhưng nếu không phải Tiểu Duật Hy ghen hóa mụ mị mới không nhận ra trong nó rất giống Tiểu Bạch.”

Tử Mặc lại cúi nhìn Hoắc Duật Hy đang mê mẩn nghe hắn diễn đạt, sau đó nhận ra hắn lại trêu chọc mình mới xù lông, phồng má muốn cung tay lên đánh hắn. Tử Mặc cười lớn khiến Hoắc Duật Hy thẹn quá hóa giận: “Vậy tại sao lúc đó hỏi anh, anh lại thừa nhận Tiểu Tinh Linh là bạn gái của anh chứ?”

Tử Mặc hất cằm, quay mặt đi cũng vểnh môi lên nói: “Vì giận lẫy mới nói vậy.”

“Tiểu Bạch đáng ghét, đồ lừa đảo! Tại sao anh có thể đáng ghét như vậy hả?”

“Tiểu Bạch không đáng ghét, ai bảo Tiểu Duật Hy không nghe người ta giải thích đã nổi giận. Còn nữa, Tề Thiếu Khanh kia là ai mà Tiểu Duật Hy đòi đi gặp hắn chứ?” Tử Mặc ngược lại chất vấn cô, Hoắc Duật Hy đảo mắt trắng dã, ỡm ờ một lúc thì gân cổ lên.

“Chỉ nói vậy để dọa Tiểu Bạch thôi, người ta có đi gặp Tề Thiếu Khanh khi nào đâu chứ. Hơn nữa  do Tiểu Bạch lén lút đi làm thêm không cho Tiểu Duật Hy biết mới khiến người ta hiểu lầm đó!”

Nhắc đến Tề Thiếu Khanh, Hoắc Duật Hy lại đau đầu. Làm sao để giải quyết đây, chơi bời với Tiểu Bạch thì thích thật nhưng mà hậu quả bây giờ chính là lâm vào khốn cảnh.

Nhưng mà cô mặc kệ, miễn sao có thể ở cùng Tiểu Bạch thì cô sẽ bất chấp tất cả. 

____________

[Tề Thiếu Khanh, hiện tại đối với Hoắc gia mà nói anh là đối tượng tốt nhất để kết giao. Nhưng hiện tại tôi còn quá nhỏ, chưa nghĩ sẽ  xây dựng một mối quan hệ nào khác ngoài sự nghiệp.]

“Anh có thể chờ em. Chỉ vài năm, không lâu.”

[Anh là người đàn ông ưu tú, sẽ không cảm thấy lãng phí tuổi trẻ của mình sao?]

“Duật Hy, chỉ cần là em, anh sẽ đợi được. Anh hứa, sẽ không đến tìm em, làm phiền em, chỉ cần em nhớ còn có một người đang đợi em là được rồi.”

[Tề Thiếu Khanh, anh thật ngốc, tôi không phải người tốt như anh nghĩ.]

“Trong mắt anh, người tốt hay xấu cũng không quan trọng bằng em. Được rồi, em đi học đi, anh có chút việc cần giải quyết, tạm biệt.”

[Tạm biệt.]

Tề Thiếu Khanh cúp máy, nhấc điện thoại bàn đang không ngừng kêu trên bàn làm việc. 

“Có chuyện gì?”

[Tổng bộ xảy ra vấn đề, chủ tịch vừa nhập viện, ngài ấy yêu cầu Tổng tài trở về ứng nhiệm củng cố ngay lập tức.]

“…”

____________

“Tiểu Hy, cậu làm gì mà uống nhanh quá vậy?”

“Tiểu Bạch…Tiểu Bạch sắp đi làm về rồi, mình phải về nhà nấu cơm cho anh ấy.” Hoắc Duật Hy lùa ly nước vào bụng, gấp gáp nói.

Mộc Tích thở dài chống cằm nhìn Hoắc Duật Hy hết uống lại nuốt nửa cái bánh ngọt trong vòng hai cái cắn. 

Tiểu Bạch kia cô đã gặp qua hai lần, ừ thì đẹp trai không chịu nổi, có vẻ đối xử với Hoắc Duật Hy vô cùng tốt, nhưng mà độ mê mẩn của cô nhóc này dành cho anh chàng kia ngày càng không kiểm soát được.

“Tiểu Hy, cậu thật sự sống với Tử Mặc như vậy sao?”

“Hả, sao cậu lại hỏi vậy? Chẳng phải cũng đã ba tháng như vậy rồi sao?”

“Cậu mê người ta thật rồi cậu có biết không?”

Hoắc Duật Hy ăn nốt phần bánh ngọt còn lại, sau đó cầm túi đứng lên: “Cảm ơn cậu đã nhắc nhỡ. Chỉ là mình cũng không phải không nhận ra điều đó.”

Bỏ lại một câu như vậy, Hoắc Duật Hy nháy mắt với Mộc Tích rồi lập tức rời đi.

Mộc Tích: “…”

________

“Tiểu Bạch, Tiểu Bạch ơi…Tiểu Duật Hy về rồi nè.”

Hoắc Duật Hy vui vẻ đẩy cửa đi vào đã thấy Tử Mặc nằm úp trên sofa, cô đi đến hắn mới lười nhác ngẩn đầu lên.

“Tiểu Duật Hy ơi, Tiểu Bạch đói quá!”

“Được, Tiểu Bạch chờ một chút. Hôm nay lại nấu thức ăn ngon cho anh.”

Tử Mặc gật đầu, sau đó tiếp tục nằm bẹp xuống sofa chờ được ăn.

Hoắc Duật Hy ở trong lúi húi trong bếp, cất giọng gọi: “Tiểu Bạch, anh biết làm nước chấm không, vào đây một chút.”

“Thôi, không biết làm đâu.” Tử Mặc nằm ôm gối lười nói.

Hoắc Duật Hy lẩm bẩm, đúng là vô dụng, cái gì cũng không biết nấu. Đàn ông của người ta trong tiểu thuyết không phải đều nấu ngon đến kinh hồn sao? Còn tên mặt trắng cô nói thì chuẩn vô dụng.

“Tiểu Duật Hy, xong chưa vậy?” 

Không biết từ đâu Tử Mặc đã đứng một bên, ôm gối nhìn thức ăn đang kêu trong nồi.

“Qua đó đứng đi, chuẩn bị ăn rồi. Không được lộn xộn.”

“Hư…” Tử Mặc than một tiếng rồi ôm gối đi đến bàn ăn, đá một cái ghế ra ngồi xuống.

Một lúc sau.

“Tiểu Bạch sao anh ít quá vậy? Chẳng phải kêu đói sao?”

“Tiểu Bạch no rồi.”

“Sao có thể, Tiểu Duật Hy chưa no nữa.” Hoắc Duật Hy gắp một con tôm đưa lên nhai, chớp mắt hỏi.

“Không phải Tiểu Bạch ăn ít, tại Hoắc Duật Hy là con heo nhỏ không sợ béo ăn nhiều thôi.” Tử Mặc đưa tay xoa tóc trấn an Hoắc Duật Hy, chắn chắn rằng hắn không hề ăn ít.

“…”

_________

“Tiểu Duật Hy.”

“Cái gì?” Hoắc Duật Hy ủ rũ chống cằm tính tính tháng này cô đã tiêu mất bao tiền, làm sao dám ăn vặt nữa đây?

“Nhìn xem đây là cái gì?” Tử Mặc ngồi xuống, tay trái bùng một cái, trên ngón ngón tay xinh đẹp, mảnh khảnh xòe ra trước mặt Hoắc Duật Hy một số tiền mới cảo. “Hôm nay Tiểu Bạch mới nhận được tiền lương tháng này nè!”

Hoắc Duật Hy mắt sáng rỡ, “Tiểu Bạch giỏi quá, cuối tháng này chúng ta giàu to rồi.” Cô ngoác miệng cười muốn chụp lấy sấp tiền nhưng người kia liền giơ cao lên.

“Dễ như vậy liền giàu sao?” Tử Mặc nhếch mày, cho Hoắc Duật Hy một ánh mắt. Cô liền sáp tới, ôm cổ hắn hôn một cái thật kêu lên má của hắn: “Giàu được mà, giàu được mà!”

Tử Mặc bật cười kéo cô lại, cắn mấy cái lên đôi môi đỏ mọng sau đó mới đưa tiền cho cô, Hoắc Duật Hy nhanh tay đếm, càng đếm thì cười càng nhiều, đưa lên hôn mấy cái tham lam.

Tiền thì Hoắc gia cho cô thật nhiều, nhưng tiền của cô và Tiểu Bạch kiếm được lại mang đến một hương vị khác hoàn toàn. Cô thà rằng sống kiên dè, khuôn ép bằng số tiền của sinh viên kiếm được cũng xem là một loại hưởng thụ vui vẻ còn hơn chơi bời vô vị bằng số tiền không giới hạn của Hoắc gia.

Tất cả đều vì Tiểu Bạch, khiến cô cảm thấy ngọt ngào trong loại chật vật này.

Hoắc Duật Hy và Tử Mặc buổi chiều liền vui vẻ dẫn nhau ra khu vui chơi nhưng trước tiên đã ghé một quán ăn sinh viên nhỏ ở cạnh bờ sông.

“Này này, bên này, bên này.” Hoắc Duật Hy nắm tay Tử Mặc nhanh chân chạy đến một chỗ bàn ghế còn trống, ngồi xuống.

“Bà chủ, cho một phần đồ cuốn, một phần thịt xiên.”

“Tới ngay.”

Một người phụ việc nhanh chóng đem tới phần thức ăn bắt mắt, đặt xuống.

Hoắc Duật Hy cầm xiên thịt vui vẻ cắn mấy miếng liền, Tử Mặc một bên đưa tay bắt đồ cuốn, cuộn mấy cái rồi đút cho Hoắc Duật Hy.

“Ngon không?”

“Ngo..on…nhắm.” Hoắc Duật Hy ú ớ nói, một miệng thức ăn khiến cô không còn dáng vẻ hay hình tượng những người của công chúng.

Tử Mặc giật lại cuốn thức ăn, bỏ vào miệng nửa cuốn còn lại, “Tiểu Duật Hy ăn hết rồi, Tiểu Bạch chưa ăn nữa.”

“Anh cao lớn như vậy còn ăn làm gì cho lắm.”

“Không phải Tiểu Bạch muốn ăn, chỉ tại sợ Tiểu Duật Hy vốn đã lùn hơn, béo hơn Tiểu Bạch, bây giờ còn ăn nhiều như vậy, sau này còn xấu hơn Tiểu Bạch thì tội lắm.”

“…”

Ăn uống no say, vui chơi thõa thích, hai người lại ghé ngang siêu thị gần đó.

Tử Mặc đẩy xe kéo nhìn ngó xung quanh, đưa tay cầm mấy thứ đồ quan sát.

Hoắc Duật Hy nhanh tay gom mấy món đồ cần dùng bỏ vào xe, lúc đi ngang qua một kệ hàng đồ dùng nam giới đủ màu sắc, cô hơi khựng lại, ngập ngừng đưa tay cầm mấy hộp lên.

Sau đó lại ngập ngừng đặt xuống, đưa tay lựa chọn một kích cỡ khác mà lưng cũng toát mồ hôi trộm.

“Tiểu Duật Hy, làm chuyện xấu hả?” 

Tử Mặc đột ngột xuất hiện nhìn Hoắc Duật Hy lắm la lắm lét thì cười nói. Không Hoắc Duật Hy thật sự hoảng hốt kêu lên, những người xung quanh đều nhìn về phía cô.

Tử Mặc nhìn mấy cái hộp trong tay Hoắc Duật Hy thì tai của hắn bất giác cũng đỏ lên, sau đó hắng giọng đưa tay lấy mấy cái hộp kia bỏ vào giỏ hàng, rồi đưa tay kéo Hoắc Duật Hy áp mặt cô vào trong ngực của mình mới đi tiếp.

Hoắc Duật Hy cũng xấu hổ hai tay ôm chặt eo hắn, vùi mặt trong ngực rộng lớn thoang thoảng mùi hương cơ thể thanh sạch, quyến rũ mười phần.

Cô nhịn không được bật cười khúc khích, Tử Mặc nhìn cô gái nhỏ nhắn vừa xấu hổ lại thích chí hắn cười thầm sau đó nói:

“Thật ra chuyện tốn sức lực như vậy người ta không muốn làm nhiều đâu, chỉ tại thấy Tiểu Duật Hy thích như vậy Tiểu Bạch mới cố gắng hy sinh một chút vậy.”

“…”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN