Tổng Tài Tôi Chẳng Thể Yêu! - Chương 51: Em đúng là đồ Phá của!
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
25


Tổng Tài Tôi Chẳng Thể Yêu!


Chương 51: Em đúng là đồ Phá của!


Mấy ngày sau đó Tư Cảnh Hàn vô cùng đau đầu vì Hoắc Duật Hy, cô đau bụng đến mặt mài tím tái, hắn cho cô nghỉ ở nhà cô lại không chịu, kiên quyết phải đến công ty. Nhưng chẳng làm được bao nhiêu việc lại lăn ra đau bụng, quặn từng cơn, nhăn nhó khó chịu ngồi bệch một chỗ. Hắn thấy vậy nên không bắt cô nấu thức ăn cho đem đến, mà chủ động dẫn cô đến nhà hàng ăn trưa.

Vậy mà Hoắc Duật Hy ở nhà hàng thấy đồ ăn tráng miệng thì bản tính thích ăn vặt trỗi dậy, không phân biệt bản thân hiện tại thế nào đã ăn mất mấy đĩa bánh rồi tậu luôn hai ly kem. Cũng vì cớ đó mà cô không đi nổi lên xe, cho cô về biệt thự trước cô lại tỏ vẻ có chết cũng không về.

Mấy lần trước cũng có đau bụng nhưng không đau như lần này, Hoắc Duật Hy nằm bò trên giường đau sắp phát khóc. Tư Cảnh Hàn về đây chưa đầy một tháng, hơn nữa hắn còn mất mấy tuần đến thành phố N, bây giờ họ hàng của cô lại đến, có khi nào hắn sẽ cụt hứng ra ngoài tìm phụ nữ không?

Cô ngó xem đồng hồ đã mất một tiếng kể từ lúc hắn vào thư phòng nghe điện thoại.

Nói cái gì mà lâu thế? Sao dạo này A Tư lại nói nhiều như Mặc Lạc Phàm vậy?

Mặc dù nghĩ vậy cô vẫn cố chòm dậy, vớ lấy chén nước đường đỏ, uống mấy hơi nhân lúc nó còn ấm nóng, rồi xé một gói chocolate đen trong túi đồ Tư Cảnh Hàn mua về, nhai ngọt lịm, mấy mấy miếng lại quên mất cả đau. Càng ăn lại càng thấy ngon, cô xé thêm mấy gói nữa cho vào miệng. Khi cô đang ăn đến gói cuối cùng thì Tư Cảnh Hàn mở cửa đi vào, thấy cô mở to mắt nhìn mình hắn nói:

“Tôi ra ngoài bây giờ, có lẽ sẽ về trễ, em ngủ trước đi.”

Nghe xong câu này của hắn, Hoắc Duật Hy ngừng ăn.

“Anh đi đâu vậy?” Nhận được ánh mắt của hắn nhìn mình, cô vội sửa lời: “Ý tôi là khuya rồi, anh ra ngoài là có chuyện gì rất gấp sao?”

Tư Cảnh Hàn lấy áo khoác vừa mặc vào vừa nói: “Cũng không có gì, có hẹn với một người.”

Hoắc Duật Hy quăng gói chocolate xuống giường, đi về phía Tư Cảnh Hàn nhìn hắn, rồi nói: “Anh sẽ không vì tôi bất tiện mà ra ngoài tìm phụ nữ khác chứ?” Cô biết cô hỏi này không phù hợp với mối quan hệ của hai người, chí ích là cô không có quyền đặt một câu hỏi như vậy. Nhưng cuối cùng, cô vẫn nói ra.

Hắn cài cúc áo, bình thản hỏi lại: “Em là sợ tôi tìm phụ nữ khác hay là sợ tôi tìm Na Mộc Lệ?”

Hoắc Duật Hy không trả lời, hắn cài xong cúc cuối cùng mới nhìn sang cô, ngón tay trắng trẻo, thon dài nâng lên đặt bên khóe môi của cô: “Thật sự muốn thắng Na Mộc Lệ thế sao?”

“Đúng vậy.” Lần này Hoắc Duật Hy lập tức trả lời không do dự.

“Em có biết hậu quả khi xem tôi là một công cụ để em lợi dụng là gì không?”

“Cùng lắm tôi cũng chẳng còn gì ngoài Mộc Tích và cái mạng này, nếu anh là quân tử thì đừng động vào Mộc Tích, còn cái mạng nhỏ này của tôi cũng rất đáng giá mà!”

Tư Cảnh Hàn trầm tư trong giây lát rồi lại nói: “Nhưng em cũng biết, trước giờ tôi cũng chẳng phải quân tử gì.”

Hoắc Duật Hy trợn tròn mắt nhìn sự tà đạo trong đáy mắt người đàn ông, sao cô lại quên mất điều này chứ. Hắn đâu phải người tốt gì, hắn đâu phải loại người dành cho những cuộc giao dịch công bằng. Ngay cả trên thương cũng vậy, mỗi hợp đồng được ký thì bên có lợi hơn luôn là Tư thị, các công ty kia bị chèn ép nhưng cũng chẳng phản kháng được chút nào chỉ có thể phó mặc cho hắn thao túng.

“Được rồi, đừng đoán già đoán non, tôi đi gặp một người quen, có hơi trễ nhưng vẫn sẽ về Hàn Nguyệt.”

“Làm sao tôi biết anh có tranh thủ mấy tiếng với người phụ nữ đó hay không?”

“Sao tôi phải nói dối em? Nhưng quả thật, nếu hiện tại so với Na Mộc Lệ thì cô ta đã có tiến bộ hơn em rất nhiều. Em lo ngại cũng là chuyện đương nhiên.” 

“Tôi thì thua cô ta chỗ nào chứ?!” Hoắc Duật Hy nghe thế thì sợi lông mẫn cảm của phụ nữ dựng lên, câu hỏi cũng vì thế có phần gay gắt.

Ngón tay của Tư Cảnh Hàn quẹt nhẹ lên cánh môi căng mọng của cô, đôi mắt của hắn dưới ánh đèn vẫn luôn xinh đẹp và phẳng lặng như màn đêm, hắn nói: “Buổi tối ăn nhiều đồ ngọt quá sẽ không tốt.”

Cô không hiểu vì sao nổi hắn, chuyện này thì có liên quan gì đến vấn đề giữa cô và Na Mộc Lệ? 

“Được rồi, chẳng là rất muốn thắng Na Mộc Lệ một ván bù lại lần trước bị cô ta đánh sao, muốn tôi hậu thuẫn thì nên nghe lời mới khiến tôi hài lòng, biết chưa?” Hắn ấn lên mi tâm đang nhăn lại thành một đoàn của cô, trầm giọng nhưng rất từ tốn.

Hoắc Duật Hy bắt lấy cánh tay của hắn kéo xuống, liếc nhìn đồng hồ treo tường, bây giờ đã gần 10 giờ tối. Cô đầy hắn ra xa mình một chút, xoay người ôm bụng bò lên giường.

“Ngoan lắm, ngủ sớm đi.” Tư Cảnh Hàn cũng đi đến đầu giường giảm ánh sáng đèn cho cô, sau đó mới ra khỏi phòng.

Tiếng động cơ của hắn vừa biến mất sau khoảng xa xa, phòng ngủ của hai người lập tức sáng đèn, Hoắc Duật Hy bật dậy ném cái gối của hắn xuống đất, cô bực dọc mò mẫn gói chocolate lúc nãy ăn dở ra ăn tiếp. 

Cái gì buổi tối ăn đồ ngọt không tốt, phải đi ngủ sớm không được thức khuya?! Hắn xem cô là cái gì, là con gái của hắn mà đối xử chắc?

Cô khổ sở xoa xoa bụng, vẫn đau nhưng không âm ỉ. Vừa nghĩ đến Na Mộc Lệ kia có cái gì hơn người chứ, ngoài cái vẻ ưa nhìn thì cô ta có điểm nào ưu tú hơn cô? Cô không đẹp sao? 

Bỗng động tác nhai của Hoắc Duật Hy dừng lại, cô nhìn chằm chằm vào thanh chocolate trong tay. Rồi vội quăng nó sang một bên, kinh hãi và hoảng sợ, cô đưa tay sờ sờ mặt.

Chẳng phải nói ăn cái này sẽ tăng cân khủng khiếp sao, mà cô còn ăn vào buổi tối nữa?!

Cô chạy đến soi mình vào gương, sau khi cô nghỉ việc ở phim trường thì hình như không còn chăm sóc vóc dáng như trước kia nữa, chỉ cần thèm gì là sẽ ăn ngay. Trong khi đó ắt hẳn Na Mộc Lệ sẽ cố gắng giữ vóc dáng mảnh mai của cô ta sao cho đàn ông thích mắt.

Chết rồi, có khi nào cô béo hơn cô ta không? Có khi nào ý của Tư Cảnh Hàn chê cô là như vậy không?

Hắn là vương tử đứng giữ một vườn hoa, mà mỹ nữ là không thể thiếu rồi. Tạm thời gọi Na Mộc Lệ là hoa khôi trong những bông hoa đó, và nếu cô muốn thắng cô ta thì với điều kiện cần là hai người phải có lợi thế ngang bằng, nhưng đằng này ngay cả dáng vẻ của cô cũng thua cô ta thì cô đã mất một phần lợi thế từ lúc bắt đầu.

Hoắc Duật Hy ôm mặt, ngồi trở lại giường, trăn trở suy nghĩ, Tư Cảnh Hàn đối với cô ta cũng không thuộc dạng quá nhiệt tình nếu hắn mắt nhắm mắt mở để cô đối phó cô ta thì cũng không phải không có khả năng. Nhưng trước tiên cô nên tranh thủ sự hậu thuẫn của hắn đã.

Làm sao để hắn hài lòng nhỉ? Nếu hắn dung túng cho Na Mộc Lệ vì cô ta là người của hắn, cũng là một phụ nữ xinh đẹp làm hắn thuận mắt, vậy thì cô phải đẹp hơn cô ta. Có nên giảm cân không đây?

Bất quá thấy khát nước, Hoắc Duật Hy lại tu ừng ực một hơi hết cốc nước. Nằm trở lại giường cô suy nghĩ những cách để chiếm ưu thế trong lòng Tư Cảnh Hàn, nhưng chẳng nghĩ được bao lâu cô lại ngủ mất, quên hết đại sự.

____________

Trong một gian phòng rộng lớn mang đậm chất cổ kính, những cây cột làm bằng gỗ lim được chạm khắc tinh vi những đường cong của chim phượng hoàng, chiếc đèn chùm pha lê mĩ lệ ở giữa trần nhà càng tôn lên vẻ đẹp kiêu sa lộng lẫy của những món đồ cổ đắc giá, từ thời Hán, Đường, Tống, Nguyên đều có.

Ở vị trí trung tâm của căn phòng có một chiếc ghế, chiếc ghế đó mang họa tiết của phượng hoàng lửa, nhưng lại ấp ủ mặt trăng trong lòng, đôi mắt nó được đính bởi một viên đá quý ngọc lục bảo. Bên cạnh chiếc ghế là một cái bàn trà, một bộ tách bằng ngọc bích của thời nhà Thanh vua Càn Long đã dùng, ngoài ra trên tường sau chiếc ghế là bức tranh thủy mặc khắc trên đá ngọc bích cũng có từ thời vua Càn Long, bức tranh có hình chữ nhật, khắc họa một hồ nước, một cây thông lớn, ở trên đề một bài thơ. Tinh xảo cực hạng!

So với cảnh vật đầy lộng lẫy và sa hoa ấy không khí trong căn phòng lại đầy u ám, từ cửa dọc cho đến chiếc ghế ở vị trí trung tâm được lót thảm đỏ, dọc hai bên lại là những chiếc bàn làm từ gỗ quý, đương nhiên bên cạnh đó cũng là những món đồ với giá trị liên thành. Một lối sắp xếp phân bậc rõ ràng cho thấy sự thao túng của người ngồi ở vị trí trên cùng là tuyệt đối.

Người có mặt trong căn phòng không nhiều, là năm người đàn ông. Sau bao nhiêu đợi chờ cuối cùng ngoài cửa cũng có động tĩnh, một luồn khí bức bách theo những bước chân của người đàn ông từng bước nện đều trên thảm. Cho đến vị trí cuối cùng, là chiếc ghế với họa tiết phượng hoàng, hắn mới dừng bước.

“Tôn chủ!” Năm người kia đồng loạt cất tiếng chào.

Tư Cảnh Hàn khuôn mặt không chút biểu cảm gật đầu, chân trái vắt lên chân phải, lưng tựa vào thế ung dung mà cao quý như một vị vương tử.

“Việc tôi phân phó, đã đến đâu rồi?”

Năm người kia lần lượt báo cáo, rõ ràng, ngắn gọn nhưng vô cùng đầy đủ. Đến người thứ năm thì anh ta nói:

“Tôn chủ, theo thông tin mật thì Quãng Long đã đi vào những bước chuẩn bị cuối cùng rồi. Thời cơ của bọn họ không còn xa nữa, nhưng còn một tin rằng có người của Mục Đương trong tổ chức của chúng ta!”

Dường như không ngoài dự đoán, trước báo cáo này Tư Cảnh Hàn vô cùng dửng dưng, trước giờ hắn vẫn luôn chần chừ chưa ra quyết định triệt để tẩy quyết Quãng Long bang duy chỉ vì một con virut trong nội bộ này. Đã ba năm, thời gian bắt hắn chờ đợi một người xuất đầu lộ diện như vậy đã là quá dài, nhưng muốn nắm được cái thóp của một lão đại lẫy lừng thì cần có kiên nhẫn. Hắn có thể đưa Mục Đương vào cõi chết, nhưng đó không phải là tất cả những điều hắn muốn, cái mà hắn muốn chính là diệt cỏ tận gốc, chỉ cần một cái gai nhỏ cũng khiến hắn khó chịu không chấp nhận được. Nếu đều là đỗ máu, thì chỉ cần một lần đã đủ rồi.

“Ba năm trước, có một Mạc Quyết, vậy ba năm sau sẽ là ai đây? Ta cũng rất mong chờ.” Nụ cười đầy khát mát của Tư Cảnh Hàn khiến những người có mặt đều khiếp đảm trong lòng, bọn họ đều là những người trải qua mưa bom bão đạn, đứng trên máu và nước mắt để trở thành người làm việc cho tôn chủ những vẫn không kìm được sợ hãi.

Nhớ lại những ngày đầu tiên Tư Cảnh Hàn ngồi lên vị trí này, trước mấy trăm người đứng đầu các tổ chức đào tạo đặc công – lính đánh thuê cũng như bộ đội đặc chủng, lúc đó người ta thấy hắn cũng ngồi trên chiếc ghế đó, nghiêng người nằm lên chiếc bàn bên cạnh, đôi mắt nhắm nghiền như đang ngủ. Trên người hắn là một phong áo sơ mi trắng sạch sẽ, ngay cả làn da cũng non nớt vô cùng. Có người nói hắn dùng thuật dịch dung, cho nên dung mạo kia cũng không phải là thật, chưa từng có ai nhìn thấy gương mặt của hắn rốt cuộc như thế nào. Nhưng cũng không ít người cảm thán trước dung nhan dù thật dù giả đó.

Lúc có người lên tiếng nhắc nhở đã tập hợp đông đủ, hắn chỉ lười biếng ngồi dậy, trong vẻ tà mị người ta lại tưởng có một sự lẳng lơ, lúc đó lại có lời đồn có khi thượng nhân Yue của tổ chức “Vong” thật sự là một nữ nhân, hoặc một quái nhân đa nhân cách, bán nam bán nữ.

Có điều, đồn thổi cũng chỉ dừng lại ở mức độ đó, qua mấy năm thượng nhân của bọn họ là ai thì cũng chẳng ai biết được, cho đến khi một màn thanh trừng của ba năm trước, Mạc Quyết biến thành vật hiến tế cho sự phản bội, bấy giờ người của thế giới ngầm mới biết Yue kia rốt cuộc che giấu khuôn mặt là vì một nốt ruồi son trên mắt phượng của mình. 

Bao nhiêu người muốn tìm hắn để trừ khử, muốn tìm ra điểm yếu để ép hắn xuất hiện nhưng với thế giới bên ngoài hắn không thân không thích, một mình và cô độc mà tồn tại. Bọn họ lại trực tiếp quay sang đối phó hắn, tuy vậy mãi mãi cũng chẳng tìm ra chỉ vì không biết rốt cuộc đặc điểm trên con người thật của hắn, thế nhưng một khi biết sau lớp dịch dung, hắn có một nốt ruồi son thì tìm ra hắn không còn là chuyện khó. 

Đến lúc Mạc Quyết bị phát hiện, không còn bị đe dọa bởi thế lực nội gián, cho nên hắn cũng không ngại để bản thân xuất đầu lộ diện, Mục Đương phải trả một cái giá thật đắc. Chỉ là đến bước cuối cùng, khi Mạc Quyết gần bại lộ lại có một bất ngờ nảy sinh, là tai nạn của cuộc đời hắn, không thể tránh khỏi… điểm yếu của hắn lại xuất hiện đột ngột, khiến hắn phải tiếp tục trì hoãn để thu sếp cục diện.

“Buông em ra, buông em ra!”

Lúc này, từ ngoài cửa có tiếng kêu vọng vào, sau đó cửa mở ra, người đến là Lạc Tư Vũ, trong tay hắn có xách theo một người, là một cô gái xinh rất đẹp, tầm 22 tuổi, cô bị trối gô như cái bánh chưng.

Tư Cảnh Hàn nhìn một lượt rồi phất tay với năm người có mặt, hiểu ý, bọn họ lập tức rời đi.

“Đã bắt được rồi sao?” 

“Cảnh Hàn, sao anh có thể đối xử với em như vậy?” Cô gái kia nhìn hắn bằng ánh mắt đáng thương, long lanh đẫm lệ càng tăng thêm nét kiều diễm, ai thấy cũng phải đau lòng. Quả thật hai người đàn ông vốn mặt lạnh như tờ điều vì biểu cảm của cô mà hòa hoãn giọng.

“Đừng làm loạn, chẳng phải anh bảo em không được về Trung Quốc sao?”

“Em không muốn, em rất nhớ anh, muốn gặp anh cũng không được à? Lạc Tư Vũ trói em đau muốn chết, anh mau kêu anh ấy thả em ra.” Cô càng nói càng khóc đến đáng thương.

Lạc Tư Vũ lắc lắc đầu, bảo: “Đừng nháo nữa, nếu em nhớ hắn thì vừa đến đây đã chủ động chạy đi gặp hắn rồi chứ không phải trốn người của anh như vậy. Không nói nhiều, em phải lập tức trở lại Canada.”

Nghe đến hai chữ trở về, cô gái lập tức trở mặt: “Vì cớ gì các anh dám làm vậy với em, có gì mà không dám cho em gặp người chứ! Tư Cảnh Hàn, Lạc Tư Vũ các anh nghe rõ đây, em nhất định phải gặp cho được Hoắc Duật Hy, em muốn gặp chị ta nói cho ra lẽ, xem xem rốt cuộc chị ta thì có điểm nào lợi hại, cả Na Mộc Lệ gì đó của anh cũng không ngoại lệ đâu Tư Cảnh Hàn!!!”

Tư Cảnh Hàn thật sự đau đầu, thấy nước mắt của cô ròng ròng hắn có chút xót nhưng giọng nói quyết không chút thương lượng: “Em đừng giận lẫy người khác rồi tìm anh tính sổ, trở lại Canada đi, nếu không sẽ có rất nhiều người không vui, không chỉ có anh thôi đâu.”

“Em chính là không muốn ở lại Canada, em muốn tất cả các người không vui, em muốn tới Trung Quốc! Rõ ràng các người không ai thương em nữa, các người đều có mới nới cũ. Em ghét các anh! Em ghét các anh!”

Lạc Tư Vũ thật sự rất mệt với cô nhóc này, hắn mở điện thoại, bấm một chuỗi số rồi nói vào máy: “Đến sân bay đón người.” Sau đó liền xách cô gái ra ngoài trong sự vùng vẫy kịch liệt của cô, đặc biệt là sau khi hắn gọi điện xong.

“Em không đi! Em không đi, ưm… ưm…” 

Tư Cảnh Hàn nhìn bóng hai người khuất dần thì thở một tiếng nhẹ nhõm, cô rất lanh lợi nên để đề phòng chắc là Lạc Tư Vũ đã nhét khăn vào miệng của cô, mong rằng trên đường trở về không có sơ xuất gì, hắn lại nhìn đến đồng hồ trên tay, đã 12 giờ nên đứng lên quay trở lại biệt thự.

___________

Về đến nơi, Tư Cảnh Hàn lên thẳng phòng ngủ, vừa định bước vào thì chân của hắn khựng lại, ngay tại cửa một chiếc gối nằm lăn lốc, trên giường Hoắc Duật Hy nằm ngang, một phần chăn còn rơi xuống sàn, bên cạnh có vài vỏ của gói chocolate, một phần ăn dở thì ngổn ngang trên bàn để đèn ngủ. Dép lê của cô thì đông một chiếc, tây một chiếc, cửa phòng tắm không đóng, cửa sổ màn tung bay lả tả, một bên xõa, một bên vẫn còn buộc.

Sắc mặt của Tư Cảnh Hàn lập tức hạ xuống mấy độ, hắn nhặt chiếc gói lên đi đến bên giường, nhưng không đánh thức Hoắc Duật Hy mà đưa tay cấp tốc thu dọn cuộc hỗn chiến của đồ vật. Lần đầu tiên hắn thấy vì sao mình có thể chịu nổi một cô tiểu thư bừa bộn như vậy, mà Hoắc Duật Hy dạo này càng ngày càng ỷ lại, càng ngày càng tùy hứng rồi.

Sau khi kết thúc việc dọn dẹp, hắn đi vào nhà tắm qua lau rửa thân thể rồi nhanh chóng trở lại giường ngủ, kéo Hoắc Duật Hy nằm đúng vị trí của mình, vừa kéo chiếc gối ra khỏi lòng của cô, cô lại đột nhiên quay sang ôm quắp lấy hắn.

Bất giác hắn cảm thấy cô thật giống người kia. Không, là người kia rất giống cô mới đúng.

“Hoắc Duật Hy, sắp rồi… thế giới của tôi và em sắp được tách ra rồi. Em vui không?”

Không biết Hoắc Duật Hy có nghe được hay không, tay cô nâng lên mò mẫn trên người Tư Cảnh Hàn, tìm tư thế thoải mái rồi ôm lấy, trầm mặt ngủ tiếp.

Hôm sau là chủ nhật, đi làm hết buổi sáng Hoắc Duật Hy sẽ được nghỉ ca chiều. Đây là ưu đãi đặc biệt dành cho nhân viên của Tư thị.

Tuy nhiên, nói là như vậy nhưng hầu hết các giám đốc và quản lý cấp cao đều phải làm xuyên suốt không nghỉ ca nào, có khi làm cả ngày vẫn không theo kịp tiến độ. Tư Cảnh Hàn cũng không ngoại lệ, hắn rất bận!

Hoắc Duật Hy được tài xế Tiểu Vương đón về biệt thự trước, cô cũng rất háo hức được về sớm vì đã có hẹn với Mặc Lạc Phàm.

Anh hôm nay sẽ đến tập cho cô chạy xe, nhằm khắc phục sự cố hôm trước với chiếc Maybach của Tư Cảnh Hàn không diễn ra lần hai. Nhưng cái này không quan trọng, điều quan trọng là anh sẽ đem mấy món chân gà trong truyền thuyết đến cho cô. Về nghĩ đến thôi, bụng của cô cũng đã sôi lên.

“Tiểu Duật Hy, về trễ vậy?”

Vừa bước vào biệt thự Hoắc Duật Hy đã thấy Mặc Lạc Phàm ngồi sẵn trên sofa, còn rất chễm chệ uống trà. Anh là một người nặng chủ nghĩa ngày chủ nhật, cả ngày lễ cũng vậy. Chăm ngôn rõ ràng là: Không làm việc! Mà sẽ dành cả ngày để đi chơi hoặc nghỉ ngơi, nên đến đây từ rất sớm.

“Há, anh đến rồi sao? Nam Nam đâu?” Hoắc Duật Hy ngó nghiêng, nhắc đến Nam Nam cô bé nhìn vô cùng dễ thương đó, cô lại càng cao hứng.

Nhắc đến đây tâm tình của Mặc Lạc Phàm lại chùng xuống, ai oán nhớ đến lần trước Tư Cảnh Hàn đến chỗ anh, Nam Nam vừa thấy hắn đã bị dọa quéo lại, nên lần này có chết cũng không dám mò đến đây chơi với Hoắc Duật Hy mà chạy về quê thăm gia đình rồi.

“Đừng nhắc nữa, không phải đều tại “hắn” sao.” 

“Thế… anh có mua chân gà các món cho em không?” Hoắc Duật Hy ngồi sà xuống bên cạnh Mặc Lạc Phàm, kéo tách trà trên tay của anh xuống, mong chờ hỏi.

Anh búng tay một cái, từ dưới bàn đem lên đặt trước mặt cô mấy hộp thức anh nhanh, bên ngoài có in hình minh họa trong cực ngon mắt.

Hàn thúc từ trên đi xuống ho khẽ một tiếng nhắc nhở, Hoắc Duật Hy quay lại nhìn ông: “Hàn thúc, người xem Tư Cảnh Hàn còn chưa về mà.” Cô nũng nịu nói, nhìn hộp thức ăn mà nuốt nước bọt ừng ực.

Hàn thúc thở dài, đi đến ngồi đối diện: “Cậu Phàm à, nếu để thiếu chủ biết được cậu đem cái này đến nhất định sẽ…”

“Hứ, con mới không sợ, cái tên bạo lực đó chỉ biết ỷ thế hiếp đáp người.” Anh lại quay sang Hoắc Duật Hy kể khổ: “Em xem, anh là nhờ gương mặt tuấn tú này kiếm ăn, mà lần trước hắn còn đấm lên khuôn mặt đẹp trai này của anh, thử hỏi có vô nhân tính không?”

Nhìn Mặc Lạc Phàm bốc phét còn liên tục sờ sờ mặt, Hoắc Duật Hy thật sự rất muốn cười nhưng vẫn cố nén lại. Cô vì thức ăn ngon mà phụ họa theo anh: “Đúng đúng nha…”

Hàn thúc nhìn hai người một hát một diễn thì thở dài cười khổ, xem như không thấy gì, ông lấy cớ ra ngoài vườn hoa chăm sóc mấy cây cảnh mới đem về từ Úc, để lại Mặc Lạc Phàm và Hoắc Duật Hy tự do tung hoành.

Thấy Hàn thúc vừa đi, Hoắc Duật Hy liền với lấy hộp thức ăn: “Mau, anh mau mở ra. Anh mua món nào vậy?”

“Chân gà nướng sa tế, chân gà xào ớt, chân gà hấp xì dầu, chân gà muối chua, chân gà chiên tỏi ớt…”

Hoắc Duật Hy vui sướng đến không khép miệng lại được, cô vừa thò tay bóc một miếng thì “bộp”, Mặc Lạc Phàm đập một cái vào tay cô, đóng hộp thức ăn lại.

“Tập lái xe xong mới được ăn.”

“Ơ, nhưng mà…”

Mặc Lạc Phàm đứng vậy, ra dạng không bàn cãi gì nữa, kéo cô đứng dậy.

“Em đừng lừa anh, nếu hắn về mà biết anh đến đây không những chưa tập cho em lái xe còn rủ nhau ăn vặt nhất định sẽ bóp chết anh. Tốt nhất chúng ta nên lập công trước, sau đó gây tội thì còn có đường mà thoát.”

Anh lôi cô xềnh xệch ra ngoài, đi đến ga ra bảo: “Chọn đi.”

Hoắc Duật Hy nhìn một lượt dàn siêu xe của Tư Cảnh Hàn, cuối cùng vẫn thấy chiếc MayBach lần trước của hắn là thích nhất, cô vung ngón tay chỉ chỉ vào nó.

“Trời ơi, đại tiểu thư của anh ơi, em muốn hắn lột da chúng ta sao? Một lần còn chưa đủ à, nó vừa mới được đem về em lại muốn lôi ra “mần thịt”, thật là…” Mặc Lạc Phàm chỉ trời chỉ đất kêu lên. Ngược lại Hoắc Duật Hy rất ung dung đi về chiếc Maybach, không biết từ đâu trên tay cô đã có chìa khóa của chiếc xe, dễ dàng mở cửa ngồi lên. Sau đó ló đầu nói vọng ra:

“Em không biết, nếu không phải chiếc xe này thì em không đâu! Nhưng nếu anh không tập cho em thì hắn sẽ…”

Mặc Lạc Phàm thở dài thê lương, lầm bầm đi về phía cô: “Em đúng là đồ phá của.”

Một lúc sau, ở khu vườn phía sau biệt thự, trên sân golf chiếc Maybach không ngừng lăn lộn. 

“Trời ơi, sao em lại chạy lên đây thế này?!”

“Chỗ này vừa rộng vừa êm, không tập ở đây thì tập ở đâu?” Hoắc Duật Hy đánh tay lái, chiếc xe tại chỗ xoay một vòng tròn, để lại trên bãi cỗ non một dấu bánh xe sâu hoáy. Mặc Lạc Phàm xây xẩm mặt mài như vừa đi vòng xoay tàu lượn xong, sau đó lại hốt hoảng kêu lên:

“Này, không được, em phải giảm tốc độ sau đó mới đánh lái sang đây chứ?”

“Nhưng không phải vẫn xoay được đó à?”

“Đừng bấm cái nút đó, giảm tốc độ đi.”

“Giảm tốc độ ở chỗ nào?”

“Chỗ này nè, nhấn chân mau!”

“Uể, sao không em không đạp được?”

“Ngốc quá, để anh.”

“Anh nói ai ngốc hả?”

“Em!”

“Ối, anh đừng chồm qua đây, em không thấy phía trước.”

“Ai bảo em thấp bé làm gì.”

“Mặc Lạc Phàm!”

Trên sân golf rộng lớn, tiếng tranh cãi không ngừng diễn ra, đích đến của Hoắc Duật Hy là lỗ golf xa xa về phía rừng cây rực đỏ.

“Á!!! Tiểu Duật Hy, em lái đi đâu vậy, mau mau thắng lại!”

“Sao bẻ lái không được này!”

“Thắng lại, nếu không xuống hồ nước bây giờ.”

“Anh không được lại nhãi nữa, làm em mất tập trung quá!”

Từ xa, người đàn ông với tây trang và đôi giày da gọn gàng nhìn về phía của Hoắc Duật Hy và Mặc Lạc Phàm, chăm chú.

Sau khi suýt bay xuống hồ nước, Hoắc Duật Hy đánh xe trở về vị trí sau lưng biệt thự, chạy thẳng tiến về phía Tư Cảnh Hàn.

“Á!!! Thiên a, mau tới cứu con, mau tới bảo vệ khuôn mặt đẹp trai của con a!” Mặc Lạc Phàm không ngừng thét lên, Hoắc Duật Hy mở cả nắp xe, cái “xế hộp” lao vun vút thổi tung tóc của anh. Gió quật vào mặt anh như tát, muốn xé luôn làn da trắng trẻo luôn được anh chăm sắp cẩn thận. Anh bám chặt vào ghế ngồi, khẩn cầu trong tiếng gió thổi vù vù:

“Tiểu Duật Hy ơi, anh cầu xin em, giảm tốc độ đi, nếu tông vào gốc cây lần nữa thì khuôn mặt Phan An này của anh cũng không giữ được đâu. A…. thiên a!!!” 

Hoắc Duật Hy nhìn anh khóc ròng cũng chẳng thèm quan tâm, ai chẳng biết Mặc Lạc Phàm là người ưa diện mạo, trên mặt chỉ bị trầy một mảnh đã ủ rũ cả ngày, anh làm bác sĩ khoa thần kinh, mà người khác còn tưởng anh là bác sĩ thẩm mĩ, dựa vào khuôn mặt kiếm ăn. Đi quảng cáo chất lượng thẩm mĩ sau phẫu thuật chắc?

“A!!! Cứu tôi với, khuôn đẹp trai của tôi! Gaaa, mẹ ơi cứu con…”

“Kítttttt”

Xe đột ngột dừng lại khiến Mặc Lạc Phàm chúi nhủi về phía trước, cũng may có dây thắt an toàn kéo anh lại. Lòm còm ngẩn đầu, anh thấy trước mặt mình là hình ảnh Tư Cảnh Hàn phòng đại, hết hồn muốn nhảy dựng lên.

Nhưng rất tốt cho anh, hắn không đi về chỗ của anh mà là chỗ của Hoắc Duật Hy bên cạnh, túm cô lôi xuống như bắt con gà nhỏ. Cô cũng hoảng hồn, nhìn hắn không dám nói gì.

“Gan em cũng thật lớn?” Tư Cảnh Hàn nghiêm khắc lên tiếng.

“Không có mà.” Hoắc Duật Hy lập tức chối.

“Không có? Dám lái xe với tốc độ cao như vậy, em muốn chết sao? Tại sao không xem lời nói của tôi ra gì hả?” Người đàn ông càng đanh giọng, ánh mắt của hắn sắc lẻm như muốn rạch lên người cô.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN