Tổng Tài Tôi Chẳng Thể Yêu! - Chương 61: Ảnh nóng!
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
27


Tổng Tài Tôi Chẳng Thể Yêu!


Chương 61: Ảnh nóng!


Mạc Doanh được Lạc Tư Vũ thông báo phải xuất phát, cô cũng đã ăn xong, có thể cùng hắn rời đi bất cứ lúc nào. Mao Lập Tát nhìn cô điểm lại son, hơi chau mày: 

“Trên xe chỉ có boss của cô, tô son làm gì, cho ai xem chứ?”

“Anh cũng thật lạ, sếp của anh kỵ phụ nữ son phấn, nhưng xếp tôi thì không. Anh không tô được nên ganh tị với tôi à?”

Mao Lập Tát nổi điên trước thái độ của cô, anh gắt giọng: “Mạc Doanh, cô là phụ nữ sao ăn nói không có chừng mực vậy hả?”

Mạc Doanh cũng bực dọc quăng luôn cây son vào trong túi xách, đứng dậy: “Tôi dù có chừng mực cũng là đối với những người biết chừng mực với tôi, chứ không phải là loại đàn ông thiếu phong độ như anh!”

Nói xong cô giậm gót đi đến chỗ Lạc Tư Vũ, gọi: “Phó tổng, bây giờ anh đi luôn chứ?”

Lạc Tư Vũ gật đầu, đứng lên, phục vụ cũng đã mang phần đồ ngọt đến, hắn đưa cho Mạc Doanh nói: “Một lát cô dừng xe ở Hàn Nguyệt.”

Mạc Doanh lập tức hiểu, nhận lấy hộp đồ ngọt. Cả quá trình này Tư Cảnh Hàn không hề nói gì cũng không dặn dò đến Hàn Nguyệt thì nói làm sao, cứ như phần đồ ngọt kia không phải là hắn dặn người mang đến.

Lúc Tề Thiếu Khanh bước vào Lạc Tư Vũ không hỏi, nhưng lúc hắn chuẩn bị đi lại đặc biệt hướng về phía anh nói một câu: “Tôi phải đi trước, hai người các anh ai cũng chớ có manh động, ăn một bữa cơm, muốn tiêu hóa tốt ít nhất tâm trạng phải vui vẻ.” Nói đến đây, hắn hơi dừng lại, nhìn về phía Mao Lập Tát: “Đặc biệt là chủ tớ các cậu.”

Đương nhiên sắc mặt Mao Lập Tát càng khó coi hơn, lườm nguýt Mạc Doanh đứng cạnh Lạc Tư Vũ đang vân vê cánh môi, anh càng thêm bực tức. Tư Cảnh Hàn không nói gì trước lời mỉa của Lạc Tư Vũ, ngược lại Tề Thiếu Khanh lại cười nhạt, anh cầm ly rượu hướng Lạc Tư Vũ mời một cái: “Cậu thay đổi rồi.”

Lạc Tư Vũ lắc lắc đầu, không trả lời đi lời lại, chỉ hàm ý nói thêm một câu: “Tôi không thay đổi, chỉ có công việc phải làm là thay đổi. Bây giờ còn phải làm đến việc chuyển đồ ngọt đến biệt thự cho cô nhóc kia. Đi đây.”

Trí Quân lần nữa nhìn về phía Tư Cảnh Hàn, thấy chỉ còn độc một mình hắn, từ đó cô không nhìn về phía bên này một lần nào nữa. Mà Tề Thiếu Khanh suy nghĩ về câu nói cuối cùng của Lạc Tư Vũ lại nhìn sâu vào Tư Cảnh Hàn, thấy hắn vẫn tỉ mỉ thưởng thức hương vị của mĩ thực trong đĩa, anh càng cho rằng lời nói của Lạc Tư Vũ có vấn đề.

Nếu theo lẽ thường, người ta sẽ nghĩ dù Tề Thiếu Khanh và Tư Cảnh Hàn không mấy mặn mà trong các mối quan hệ, nhưng ở trước mặt người khác bọn họ cũng sẽ nể mặt nhau chào hỏi vài câu hoặc ngồi cùng bàn chẳng hạn. Nhưng hoàn toàn ngược lại, chẳng ai nói với ai câu nào, chỉ toàn tâm toàn ý dùng bữa trưa của mình một cách yên tĩnh, đến người vốn lạnh lùng như Trí Quân cũng hơi ngạc nhiên dẫu rằng cô không nói ra.

Nhưng chuyện này không đáng nói bằng việc một tay săn ảnh đã bắt được thời khác Tề Thiếu Khanh và Tư Cảnh Hàn cùng nhau bước ra từ nhà hàng kia, đơn giản đặt một tiêu đề gây bão: Thái tử gặp Thái tử!

Tin này không nằm trong dự tính khiến cả Tề Thiếu Khanh và Tư Cảnh Hàn đều bất ngờ. Lần này người chụp ảnh rất chính xác chụp rõ nét khuôn mặt của hai người đàn ông, đến cả một cái nhíu mày hờ hững cũng chi tiết đến sắc sảo.

So với Tề thị thì phía của Tư thị gặp chấn động nhiều hơn bởi vì trước đây Tư Cảnh Hàn chưa từng lộ diện trước màn ảnh, đến bây giờ thì dung nhan của hắn đã rải đi hầu hết cả trong và ngoài nước, đều là trang bìa của các tạp chí thời thượng. Chỉ cần những ai xem báo và dùng mạng thông tin thì không ai không biết vị thái tử trong truyền thuyết có dung mạo tuyệt trần thế nào.

Về phía tên săn ảnh, không ai tìm ra tung tích của hắn, hắn chỉ tung lên các trang mạng bằng một cái tên nặc danh, khi Tư Cảnh Hàn và Tề Thiếu Khanh chưa kịp trở tay thì tin này đã lan rộng đi không thể kiểm soát.

Lần đầu tiên sau bao nhiêu năm rơi vào thế bị động, đương nhiên cả hai vị thái tử đều không hài lòng, nhưng truyền thông đã lan đi xa như vậy, chặn lại cũng không còn kịp.

Hoắc Duật Hy ở nhà thấy tin này cũng rất ngạc nhiên, trước là vì Tề Thiếu Khanh và Tư Cảnh Hàn xuất hiện cùng một chỗ, hai là Tư Cảnh Hàn lại để lộ mặt của mình. Cô vốn nghĩ hôm nay hắn sẽ không về Hàn Nguyệt vì bận dọn dẹp tàn cuộc nhưng hắn lại phá lệ về nhà rất sớm.

Cô ngồi ở phòng khách, hắn được Hàn thúc mời dùng nước ép hoa quả ngồi ở đối diện, cô nghe Hàn thúc hỏi hắn định giải quyết chuyện này thế nào.

“Bây giờ muốn xóa tin tức này đã không kịp nữa, chỉ còn cách là tìm ra tên săn ảnh đó rốt cuộc là người của ai.”

Hàn thúc nghi hoặc: “Thiếu chủ nghi ngờ chuyện này là có vấn đề?”

Tư Cảnh Hàn gật đầu, lúc hắn muốn nói tiếp thì Đại Ngáo từ trên lầu chạy xuống bay vào lòng hắn, dụi dụi. Phải thuận theo vuốt vê bộ vừa trắng vừa đen của nó, hắn mới bảo: “Đúng vậy, tên săn ảnh kia không phải là do tình cờ may mắn mới chụp được ảnh, bởi vì tin tức về hắn là hoàn toàn bằng không, trắng tên trong danh sách các nhà báo, phóng viên của thành phố, thậm chí trong nước.”

Gâu Đần được Hoắc Duật Hy ôm, cùng cô chơi game thấy ma ma mãi không bấm nữa thì nó giơ ngón chân của mình lên muốn cứu game, lúc này cô mới để ý bản thân đang tập trung nghe Tư Cảnh Hàn phân tích với Hàn thúc.

Cô thấy hơi mất tự nhiên, đặt iPad xuống bàn, muốn ôm Gâu Đần đi chỗ khác chơi nhưng nó không chịu, chồm mình chụp lấy cái iPad cũng may Hoắc Duật Hy chụp kịp mới không bị rơi xuống đất.

Bỗng nhiên Hàn thúc quay sang hỏi cô: “Tiểu thư, con đói chứ, thúc bảo người dọn cơm?”

Nghe tới giờ ăn, cô gật đầu rồi nói với Gâu Đần: “Không chơi nưa ăn cơm nào.”

Con chó nghe hiểu không cào nhào nữa, vươn vai đứng dậy rồi nhảy xuống ghế lúc la lúc lắc đi về phía Đại Ngáo cắn lấy cái cổ của nó kéo ra khỏi người ba ba.

Hàn thúc cười khẽ bảo: “Lúc nãy có ăn bánh ngọt rồi bây giờ nghe ăn bọn nó vẫn còn háo hức lắm, càng ngày càng béo ra.”

“Có bánh ngọt ăn à, đúng là nặng hơn trước rất nhiều.” Cảm nhận được chân của Gâu Đần vắt trên mình để ngồi thẳng, Tư Cảnh Hàn gật đầu đồng ý với Hàn thúc, hiếm khi Hoắc Duật Hy thấy hắn có biểu cảm nhu hòa như vậy, xem ra Đại Ngáo và Gâu Đần rất được yêu thương.

“Nói thế thiếu chủ không biết cậu Vũ đem đồ ngọt đến sao? Vậy mà thúc cứ nghĩ thiếu chủ bảo cậu ấy mang đến cho tiểu thư.” Hàn thúc nói một câu đã trúng được trọng tâm vấn đề, Hoắc Duật Hy nghe nhắc đến thì sống lưng hơi căng thẳng. Cô đã ăn hết rồi, cũng nghĩ đó là Lạc Tư Vũ đem cho mình thôi, bây giờ Hàn thúc nói ra khiến cô hơi hoảng hốt, khẽ liếm môi.

Tư Cảnh Hàn để chân Gâu Đần xuống, đứng dậy dẫn nó đi về phòng ăn, để lại một câu hững hờ cho cả Hoắc Duật Hy nghe: “Không phải.”

__________

Thắng lợi ở buổi trao giải Kim Mã, Na Mộc Lệ tiếp tục trở thành cái tên hot hơn bao giờ. Khi không chỉ thành công trong sự nghiệp mà còn có được một người đàn ông có đủ danh vọng và tiền tài làm hậu thuẫn, quan trọng, không giống những kim chủ đã già của các loạt diễn viên nữ khác, người bạn trai này của Na Mộc Lệ lại sở hữu dung mạo phi phàm khiến bao phụ nữ khao khát. 

Việc Tư Cảnh Hàn lộ mặt càng làm cô ta thêm hãnh diện, sung sướng.

Một buổi hợp báo dành riêng cho cô ta là điều không thể thiếu, công ty quản lý của Na Mộc Lệ càng muốn quảng bá hình ảnh của cô ta rộng khắp, chiếm sóng tất cả các tin giải trí trong nước, phô trương thanh thế về các kế hoạch và dự tính sắp tới cho sự nghiệp của cô ta, cũng như các thông tin mà người ta đang quan tâm nhất chính là về người tình “kim cương” của cô ta – Tư Cảnh Hàn.

[Trước hết xin chúc mừng ảnh hậu của chúng ta đã lần nữa chiến thắng trong giải thưởng Kim Mã lần này, xin hỏi cô có suy nghĩ gì?]

Trước ống kính nụ cười của Na Mộc Lệ càng rạng rỡ và hút hồn, cô ta trả lời phóng vấn vô cùng tự tin và hợp lý. 

Hoắc Duật Hy cầm iPad cùng Gâu Đần và Đại Ngáo xem, nhìn cô ta ăn mặc lộng lẫy với đôi giày cao gót, xinh đẹp như tiên nữ của công chúng cô không thể không thừa nhận, cô đang thầm ghen tị, cũng có được giây phút như vậy, đứng trước ống kính tự hào nói về ước mơ của mình và thành công đó.

Cô ăn quả mơ nhưng phát hiện nó chua bất thường, không muốn ăn nữa, cùng Đại Ngáo và Gâu Đần nằm vật ra giữa giường.

Sau bao nhiêu câu hỏi, phóng viên kia cũng đã chờ đến cơ hội thăm dò Tư Cảnh Hàn.

“Lúc trước ở thành phố N, được thông tin Lệ tiểu thư đã bắt đầu qua lại với Tư tổng, cũng có ảnh chụp được bóng lưng của ngài ấy. Vậy hẳn Lệ tiểu thư và ngài ấy đã bắt đầu mối quan hệ khá lâu, hôm nay Lệ tiểu thư có thể tiết lộ một chút đại khái là bao lâu không và vì sao, cơ duyên nào khiến hai người quen biết nhau?”

Nghe câu hỏi, Na Mộc Lệ cười có vẻ thẹn thùng, cô ta đại khái trả lời một cách khéo léo quen biết Tư Cảnh Hàn ở một buổi tiệc, còn về thời gian thì đã khá lâu, đủ để tìm hiểu.

Nói như thật, nghe sao cũng chói tai, Hoắc Duật Hy nhìn Đại Ngáo lại nhìn Gâu Đần rồi cả giận ném cái iPad qua một bên, chính bản thân buồn vui vô cớ cũng không nhận ra.

Cô gác chân kẹp lấy bụng Gâu Đần, ôm lấy cổ của nó, nhưng nó vẫn nằm trật tự, im thin thít. Trong màn hình, hình ảnh và âm thanh vẫn phát ra dai dẳng, tuy vậy cô vẫn không muốn tắt, mà lắng tay nghe. Phụ nữ hay khó hiểu như thế, càng ghét thứ gì lại càng để ý nó thế nào rồi.

[Và bây giờ xin hãy nhìn lại những cảnh quay tiêu biểu nhất đã giúp ảnh hậu của chúng ta chạm đến chiếc cup danh giá của giải Kim Mã năm nay.] Phóng viên nữ hướng tay về phía màn hình lớn sau lưng, đoạn hình ảnh bằng video trình bắt đầu chạy.

“Hả? Có chuyện gì vậy? Chuyện gì vậy?”

“Trời ơi! Cái gì đây? Sao có thể… mau, mau chụp lại…”

Na Mộc Lệ nghe tiếng xôn xao của khán giả dưới hậu đài, thì quay lại nhìn lên màn hình, chính cô ta cũng phải giật mình bật dậy.

“Sao có thể? Lệ tiểu thư đây không phải là… Tư tổng sao, nhưng sao ngài ấy lại…”

_________

“Bịch bịch bịch”

Hoắc Duật Hy chạy về phía thư phòng của Tư Cảnh Hàn, đẩy cửa ra, cô đã xông đến:

“Đồ khốn, anh điên à? Sao có thể làm ra cái hành động bỉ ổi như vậy hả?”

Tư Cảnh Hàn đang ngồi trên ghế làm việc, với hành động của cô hắn lạnh lùng giữ chặt cô lại, kéo ngược hai tay ra sau.

“Chủ động mở miệng rồi sao?”

Hoắc Duật Hy phẫn nộ gào lên: “Chẳng lẽ anh vì bắt tôi nói chuyện mà biến thái đến mức tung loại ảnh này lên mạng truyền thông?”

Mi tâm của Tư Cảnh Hàn chau lại, nghiêm khắc nhìn cô, hắn cũng không khá hơn cô bao nhiêu, giọng rất lạnh: “Đừng mất bình tĩnh mà phán đoán mọi việc một cách ngu ngốc. Tôi làm ra chuyện tự hại mình để em mở miệng, em đang nghĩ tôi là kẻ ngốc hay đang quá đề cao sức ảnh hưởng của chính bản thân mình?”

Lạnh lùng đẩy cô xa ra, hắn lại nhìn vào màn hình máy vi tính, buổi phỏng vấn trực tiếp đã bị cắt sóng, nhưng ở một đầu khác, thông tin vừa rồi đã bùng nổ, tốc độ chia sẻ nhanh đến chóng mặt, không kiểm soát.

Không gì khác, đoạn hình ảnh ở buổi phỏng vấn Na Mộc Lệ không phải là cắt từ vai diễn của cô ta mà được đổi thành một loạt ảnh nóng. Mà diễn viên chính trong số ảnh đó không ai khác chính là hai người đang ở trong thư phòng này, hắn và Hoắc Duật Hy.

“Là ai làm?” Hoắc Duật Hy lâu lắm mới hỏi được một câu, mặt cô đã hơi xanh lại, xấu hổ, tức giận, ngượng ngùng. Từ lúc cô vào phòng tới giờ Tư Cảnh Hàn nhận điện thoại trên dưới gần hai mươi lần, có cả các cổ đông của Tư thị.

Tư Cảnh Hàn cho rằng bây giờ không cần biết ai làm, cần biết trước hết là họ ra tay khi nào, làm sao thu được đoạn hình ảnh này để tìm ra kẻ địch nắp trong tối. Hắn kéo tay Hoắc Duật Hy đến, để cô ngồi trước mặt mình rồi chỉ vào màn ảnh, một loạt hình ảnh đều thấy rõ mặt của hắn nhưng Hoắc Duật Hy thì không.

“Số ảnh này cho thấy là trong phòng ngủ, hẳn có người lạ vào phòng của chúng ta, em cho rằng là khi nào?”

Dựa vào những khả năng, Hoắc Duật Hy lên tiếng: “Là đêm anh bị sốt, tôi đưa anh về. Đêm đó tôi có bảo mấy hầu nữ đem thêm khăn mới vào thay cho anh, sáng hôm sau anh rất muộn mới tỉnh nên tôi cũng cho họ vào dọn dẹp lại phòng một chút.”

Tư Cảnh Hàn cũng cho rằng giả thuyết này hợp lý nhất, vì bình thường hắn không cho người hầu vào phòng, nếu có đến dọn dẹp cũng sẽ có Hàn thúc theo giám sát. Đêm đó hắn phát sốt là đêm xuất hiện nhiều sơ xuất nhất.

Nhưng để có được thời cơ tốt như vậy hẳn là người được cài vào Hàn Nguyệt đã lâu, chỉ chờ cơ hội ra tay. Nhắm đến không phải là thứ gì khác, chỉ cần có được vài tấm ảnh hắn và Hoắc Duật Hy thân mật trong thời gian công khai mối quan hệ tình cảm với Na Mộc Lệ thì kể như họ đã thành công.

Hắn để lộ tin mình và Na Mộc Lệ ở chung một chỗ cũng là lúc ở thành phố N, từ thành phố N trở lại không lâu thì phát bệnh. Chứng tỏ từ lúc hắn để lộ tin kia, đối phương đã chủ ý lên kế hoạch, cũng biết hắn để Hoắc Duật Hy ở biệt thự Hàn Nguyệt, một khi hắn công khai với Na Mộc Lệ liền ra tay. 

Lần này nhắm vào hắn là không nghi ngờ gì nữa, mấy hôm trước vừa để lộ mặt của hắn, mấy hôm sau đã tung đoạn hình ảnh này, không gì khác là để mọi người nhận ra hắn. Một khi danh tiếng và uy tín của hắn gặp vấn đề thì hàng loạt các hoạt động hợp tác thương mại sẽ gặp trục trặc.

Loại trừ khả năng Tề Thiếu Khanh làm chuyện bất lợi với Hoắc Duật Hy thì người duy nhất nhắm đến hắn và Tư thị chỉ có Mục Đương. Hơn nữa ông ta cũng không để lộ thông tin người phụ nữ trong ảnh là Hoắc Duật Hy để hạn chế người của Hoắc gia phát hiện tung tích của cô mà vào cuộc. Ông ta không chống đối được với nhiều thế lực như vậy, mà cả hắn và Tề Thiếu Khanh đều kiêng dè không muốn để Hoắc gia biết Hoắc Duật Hy ở chỗ này, nên để Hoắc Duật Hy vô danh trong bức ảnh sẽ có lợi hơn.

“Em bây giờ về phòng ngủ đi, tôi có chuyện phải giải quyết.”

“Tôi không muốn ngủ, anh định giải quyết chuyện này thế nào?” Cô không thỏa hiệp nói.

“Được rồi, Tư Vũ vừa từ thành phố N trở lại, chúng ta xuống dưới chờ cậu ấy đến.”

Khi cô và Tư Cảnh Hàn xuống dưới tầng, Hàn thúc đã tập hợp đầy đủ người làm. 

Thiếu mất một hầu nữ tên Chu Nha.

“Thưa Hàn quản gia, từ chiều cô ấy đến trung tâm thành phố mua vài món đồ về cho tiểu thư, nhưng đến giờ vẫn chưa trở lại.”

Hoắc Duật Hy đứng một bên cũng thừa nhận đây là có thật, cô cũng rất thường tiếp xúc với hầu nữ tên Chu Nha đó.

“Vậy thiếu chủ, có cần đi tìm cô ấy không?”

Tư Cảnh Hàn lắc đầu, “Không cần đâu.” Hoắc Duật Hy không hiểu, hắn kéo cô ngồi xuống cạnh mình: “Người được đưa đến Hàn Nguyệt đều là đặc công đưa từ tổ chức tới, cô ta đã trải qua đặc huấn 10 năm, làm ở đây trên 5 năm đương nhiên biết hậu quả của việc phản bội, cho nên khi bị mua chuộc thì vừa hoàn thành xong nhiệm vụ sẽ lập tức bốc hơi, muốn tìm ra cô ta còn khó khăn hơn rất nhiều so với việc tôi thu xếp lại cục diện bây giờ.”

Cô gái bên cạnh hắn giật mình, đều là đặc công sao? 

Những người vệ sĩ nam cô không nói, nhưng những hầu nữ có vẻ yếu ớt này lại là đặc công? 

Thấy Hoắc Duật Hy mắt tròn mắt dẹt nhìn những người hầu, Hàn thúc cười nhẹ biết là cô đang cả kinh. So với các hành động của thiếu chủ thì tiểu thư của ông còn quá ngây thơ.

Bây giờ Lạc Tư Vũ lái xe vào, có cả Mạc Doanh đi cùng. Thấy Mạc Doanh, Hoắc Duật Hy cũng ngẩn người.

Hàn thúc cho gia nhân lui ra, sai đó giải thích cho cô hiểu: “Tiểu thư đã biết bên cạnh thiếu chủ có hai trợ lý là Mao Lập Tát và Ngự Khinh, cạnh cậu Vũ có Lục Nguyên và Mạc Doanh, họ đều là người của tổ chức.”

Hoắc Duật Hy cắn cắn môi, bây giờ cô mới biết bản thân đã quá xem nhẹ những người ở bên cạnh Tư Cảnh Hàn, làm sao hắn có thể để những người tầm thường làm việc cho mình được. Bình thường ai cũng có vẻ hiền lành, nhiệt tình nhưng thật ra đều xuất thân từ sát thủ đặc huấn.

“Duật Hy, xin lỗi, làm cô thất vọng rồi.” Tuy vậy, Mạc Doanh vẫn hướng Hoắc Duật Hy nói một tiếng. 

Cô cười, lắc đầu. 

Lạc Tư Vũ vừa ngồi xuống, đã có Gâu Đần sà đến, dùng chân đẩy ly nước cho hắn. Đại Ngáo chỉ quẫy đuôi mừng mấy cái đã buồn ngủ sụp mi, nó gối đầu lên đùi trái Tư Cảnh Hàn ngủ mất. Tay phải Tư Cảnh Hàn lại ôm eo Hoắc Duật Hy, hắn khoác tay còn lại lên lưng ghế salon, nhìn cảnh này hắn cứ như một vị vương tử với bên chân là sủng vật, bên vai lại là mĩ nhân.

Đối với Lạc Tư Vũ chuyện này lại hơi gai mắt, Mạc Doanh đứng sau lưng hắn lại chú ý nhiều vào hai con chó gây bão trong công ty, quả nhiên cả boss và tổng tài đều rất cưng chiều chúng.

“Tiểu Hy, em nói bây giờ tôi nên làm sao để dọn tàn cuộc của hai người?” Một lúc, Lạc Tư Vũ mới trầm ngâm nói, hôm nay hắn dời chủ đề hẳn về Hoắc Duật Hy khiến cô không biết nói sao cho đúng.

“Là tôi sơ xuất, để người khác vào phòng.” Cô cụp mắt xấu, dĩ nhiên là xấu hổ, loại ảnh nhạy cảm chói mắt như vậy để bao nhiêu người xem, mà còn là người quen biết đương nhiên muốn đào một cái lỗ mà chui xuống.

Khác hẳn cô, người bên cạnh vô cùng thản nhiên, nhưng phải rồi, hắn là đàn ông, thân hình đẹp thế kia không tự hào thêm thì có gì mà e ngại. Với cả chuyện xấu hắn làm còn ít sao, vốn dĩ đã luyện thành bộ dạng đao thương bất nhập, thản nhiên như nước.

Lạc Tư Vũ nghe cô nói thì gật gật đầu. Xem ra vẫn còn biết khuyết điểm bản thân ở đâu, vẫn còn thuần phục được. 

“Vậy mai anh để cô ấy đến làm việc lại không?” Hắn hỏi Tư Cảnh Hàn.

“Nên đi.” Tư Cảnh Hàn trả lời không do dự, điểm này khiến Hoắc Duật Hy nghi hoặc, đáng lẽ ảnh kia tung lên rồi thì người đáng nghi nhất chính là thư ký riêng như cô chứ, hắn không giấu đi còn đem khoe khoang khắp nơi.

Đọc thấu tâm tư này của cô, Lạc Tư Vũ lên tiếng: “Nếu em không đến công ty còn khiến nhiều người chú ý hơn, thư ký riêng tổng tài đột nhiên vắng mặt sau scandal, chứng tỏ là đang chột dạ, ngược lại em đến công ty, ít nhất người trong công ty không dám xì xào.”

Theo như hắn quan sát, Hoắc Duật Hy ngoan ngoãn ngồi bên cạnh Tư Cảnh Hàn như vậy đều nhờ công lao của vụ bê bối lần này gây ra, nếu không còn rất lâu hai người kia mới ngồi một chỗ mà không nặng nhẹ thái độ. Dù không thể tốt nhưng cũng đỡ hơn mấy ngày qua.

“Còn nữa, dạo này em hạn chế sử dụng điện thoại, máy tính lại đi. Dẫu sao có mấy lời rất khó nghe trên đó.” Hắn cũng nhắc nhở thêm.

Hoắc Duật Hy gật đầu. Nếu không lầm thì lần này người hâm mộ Na Mộc Lệ sẽ đem người phụ nữ trong ảnh ra giày xéo, lột da trên con dao dư luận, cô ta gây nhiều thiện cảm trước công chúng như vậy không phải là vì một nguồn sức người đứng về phía mình sao.

“Chuyện lần này là nhắm vào cậu ta, em không cần lo lắng bọn người đưa tin vạch trần người trong ảnh là em. Em biết sắp tới phải thể hiện thế nào rồi chứ?”

Cô lại gật đầu.

“Được rồi, Mạc Doanh, Tiểu Hy chắc có nhiều chuyện không hiểu về cô, nên hai người có chuyện gì cần nói cứ nói đi.”

Mạc Doanh hiểu ý, hướng Hoắc Duật Hy mỉm cười: “Duật Hy, có thể ra sân nghe tôi nói vài câu giải thích không?”

Tư Cảnh Hàn tiện thể buông tay đặt trên eo của Hoắc Duật Hy, thuận thế cô đứng dậy, Gâu Đần từ chỗ Lạc Tư Vũ đi theo cô và Mạc Doanh ra ngoài.

“Tiểu thư, để thúc dặn người làm cho hai người chút điểm tâm.”

“Được, cảm ơn Hàn thúc.”

Thế là ba người thuận thế rời đi, phòng khách chỉ còn Lạc Tư Vũ, Tư Cảnh Hàn và một con chó ngủ túi bụi. 

“Được rồi, cậu nói đi.” Tư Cảnh Hàn lên tiếng trước, hắn nhìn ra Lạc Tư Vũ đang lừa Hoắc Duật Hy đi chỗ khác.

Lạc Tư Vũ ngả lưng dựa vào ghế, bây giờ hắn trông như một con hổ lười ngồi ngã ngớn trên ngai vàng của mình một cách uể oải, ánh mắt đen như mực đồng hắc ra những tia sáng bất thường.

“Lạc Phàm sẽ trở lại sớm, người của Tề gia đột nhiên rút khỏi Canada rồi. Anh ta muốn nhường đường cho chúng ta.” Nói đoạn, Lạc Tư Vũ dừng lại, sau đó bổ sung: “Nhưng đó là chuyện của hai ngày trước.”

“Vậy bây giờ cậu ta lại muốn chen vào sao?” Tư Cảnh Hàn vuốt mũi của Đại Ngáo, thản nhiên hỏi.

“Không phải, mà hôm nay người khác đã nhúng tay vào rồi. Thượng chủ, anh nói, người đó là ai?” Ngay cả cách xưng hô Lạc Tư Vũ cũng có chút đùa cợt, mà hắn không phải loại người thích đùa cợt, trừ phi đó là chuyện rất nghiêm trọng. Quả thật, Tư Cảnh Hàn phải nâng mắt nhìn hắn, nỗi ngờ vực càng thêm lớn, trầm trọng phun ra một tiếng:

“Hoắc Duật Thiên?” 

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN