Tổng Tài Tôi Chẳng Thể Yêu!
Chương 99-3: Trái tim của quỷ (3)
Cố nhiên cũng tốn không ít công sức của Tư Cảnh Hàn.
Từ hôm đó ở bệnh viện hai người tuy rằng không xác định rõ mối quan hệ nhưng hiện tại đã rơi vào trạng thái nửa xa nửa gần, nửa luyến nửa ái, không ngọt ngào nhưng cực kỳ hòa hợp.
Hoắc Duật Hy không phản kháng Tư Cảnh Hàn nữa, rất ngoan ngoãn chờ đến hôn lễ, càng không nhắc lời nào đến Tề Thiếu Khanh hay Hoắc gia mà ngập chìm trong sự sủng ái của người kia.
Trở về biệt thự Hàn Nguyệt cũng giống như thời gian cô nằm viện, Tư Cảnh Hàn bây giờ không có mấy công việc, hoặc là ở nhà cả ngày hoặc ra ngoài một lúc lại trở về. Trong khoảng thời gian này Mặc Lạc Phàm và Hoàng Tịch Liên cũng thường hay đến, giống như bây giờ vậy trong phòng khách của biệt thự là Hoàng Tịch Liên đang ngồi trò chuyện với cô.
“Cảnh Hàn chắc cũng sắp về rồi nhỉ?” Cô ấy nhìn ra ngoài cửa hỏi Hoắc Duật Hy.
Hoắc Duật Hy nhìn đồng hồ: “Tầm giờ này thì đáng lẽ phải về rồi, không biết hôm nay có chuyện gì nữa.”
Hoàng Tịch Liên tỏ vẻ ngạc nhiên: “Mấy hôm nay anh ấy luôn về rất sớm sao?”
“Đúng vậy.”
Hoàng Tịch Liên chớp mắt, nâng cốc nước ép lên rồi lại đặt xuống, hỏi lại: “Mấy hôm nay cô không nghe tin tức gì chứ?”
Hoắc Duật Hy suy nghĩ rồi lắc đầu, ngờ vực: “Có chuyện gì sao?”
“Chậc, Cảnh Hàn nuông chiều cô thật đó.” Trước khi nói ra chính sự Hoàng Tịch Liên không khỏi cảm thán.
“Giá cổ phiếu của Tư thị mấy ngày nay đột ngột giảm mạnh, theo tôi được biết thì nội bộ tập đoàn có người bán thông tin làm hụt nguồn quỹ đầu tư mà ba tôi mới đầu tư vào. Hơn nữa… miếng đất ở thành Tây, công trình vừa xây được 20 tầng đã bị đình chỉ thi công, sau khi kiểm tra phát hiện vật liệu được đưa vào sử dụng không đảm bảo chất lượng so với hợp đồng đã đưa ra. Phía Hoàng Nam của ba tôi đang cần một lời giải thích thõa đáng mà mấy ông chú của tôi đang mãi gây sức ép muốn lão ba tôi thu hồi vốn và kiện ra tòa kia.”
Trên khuôn mặt Hoắc Duật Hy là một nổi bàng hoàng: “Lại có chuyện nghiêm trọng đến thế sao?”
Hoàng Tịch Liên nhún vai: “Nếu Tư thị không sớm giải quyết hoặc tin tức đang bị phong tỏa này lọt ra ngoài e là sắp tới còn nghiêm trọng hơn lời tôi vừa nói. Mấy ngày nay Lạc Tư Vũ không có đến đây phải không?”
Hoắc Duật Hy gật đầu.
“Đương nhiên rồi, vì anh ta phải tối mắt tối mũi mà. Nếu cổ phiếu cứ tiếp tục bị thu mua với giá rẻ thì sớm muộn gì cổ phần trong tay của Lạc Tư Vũ và Tư Cảnh Hàn cũng phải vơi đi, nếu như đây là chiến lược mà kẻ khác thôn tính Tư thị thì sẽ còn rắc rối hơn nữa. Nhưng làm sao tránh được, món mồi béo bỡ này chính mấy ông chú của còn muốn lão ba thâu tóm về cho Hoàng Nam mà, đục nước béo cò, ai nhanh tay liền có lợi.”
Hoàng Tịch Liên chỉ nói như thế, phần còn lại Hoắc Duật Hy có thể tự hỏi Tư Cảnh Hàn, hắn muốn giải thích thế nào cũng là chuyện của hai người bọn họ, còn cô chỉ là một chú chim đưa tin xinh đẹp mà thôi.
Bây giờ thì đi lãnh thưởng nào…
Nghĩ đến đây Hoàng Tịch Liên búng tay háo hức đứng dậy, nói với Hoắc Duật Hy: “Cũng trưa rồi tôi phải về hầu cơm với lão ba, tạm biệt cô trước nhé khi nào rảnh lại đến thăm cô sau!”
Hoắc Duật Hy theo phép đứng dậy tiễn khách ra ngoài.
Sau khi Hoàng Tịch Liên rời đi Tư Cảnh Hàn cũng chưa trở về, hôm nay phá lệ phải đến tối hắn mới về biệt thự, lúc thấy cô ngồi ở phòng khách đợi mình mi tâm đang nhíu lại của hắn thoáng cái đã dãn ra, vẻ mặt khôi phục sự thanh tĩnh:
“Sao còn chưa đi ngủ?”
“Ừm… tôi đợi anh về.” Hoắc Duật Hy đứng dậy đi đến giúp hắn mang ca táp, “Ăn tối không, tôi bảo người hâm nóng thức ăn.”
Tư Cảnh Hàn cùng cô đi lên phòng ngủ, “Không cần đâu, tôi ăn rồi, bây giờ muốn đi tắm.”
“À… được, tôi lấy quần áo giúp anh.”
Thế là cô nhanh chân đi vào phòng thay đồ, Tư Cảnh Hàn cũng không nói gì vào phòng tắm mở nước, không bao lâu sau Hoắc Duật Hy đã quay lại mang theo một bộ quần áo thoải mái, đặt nó xuống rồi nhưng cô không đi ngay mà chần chừ đứng ở đó nhìn hắn ngâm trong nước.
Tư Cảnh Hàn cuối cùng đã thấy lạ, hỏi chuyện: “Có chuyện gì sao?”
“Xoạc.” Hoắc Duật Hy kéo đôi dép lê, dè dặt nói: “Hay là tôi giúp anh.”
“Giúp tôi tắm?” Tư Cảnh Hàn muốn khẳng định lại.
“Không, không… tôi massage cho anh.” Cô vội thanh minh. Có vẻ Tư Cảnh Hàn không để ý lắm thái độ của cô, chậm rãi gác đầu lên cái khăn xếp trên thành bồn tắm, gọi: “Qua đây.”
Hoắc Duật Hy bẻn lẻn đi qua, học theo dáng vẻ hôm trước xoa xoa hai bên thái dương cho hắn trước. Tư Cảnh Hàn có vẻ rất thoải mái hưởng thụ, ngoài ra không nói thêm lời nào đặc biệt.
Lạ lùng thật, đáng lẽ bình thường cô hành động thế này hắn phải nhìn ra điểm khác thường rồi, sao bây giờ tắm xong rồi vẫn chưa nói gì?
Hoắc Duật Hy nhìn Tư Cảnh Hàn vây khăn tắm đi ra ngoài thì đi theo, giả vờ ám thị để mở chuyện: “Quần áo của anh tôi để trong phòng tắm rồi.”
Tư Cảnh Hàn bây giờ mới dừng bước mà chịu nhìn đến cô, Hoắc Duật Hy như chột dạ cũng dừng bước, thế là hắn chẳng nói chẳng rằng tiếp tục đi ra ngoài rồi ngồi xuống mép giường, ngoắt tay gọi cô từ chỗ phòng tắm đi đến: “Hôm nay có chuyện gì sao?”
Cô nghe lời ngồi xuống bên cạnh hắn: “Cũng không có gì.”
“Vậy sao?” Giọng của hắn mang theo ngờ vực, một động tác đã nhấc cô ngồi lên đùi mình: “Tôi cảm thấy vừa rồi em làm như vậy rất tốt, đã giúp tôi thư giãn một nửa rồi thì giúp đến cùng không đi.”
“Soạt!”
“Khoan…” Hoắc Duật Hy ngăn lại.
“Tôi thấy tốc độ này rất ổn.”
Tư Cảnh Hàn không chờ vội, cô chỉ biết nhăn mặt bị hắn kéo cao eo để kéo xuống chiếc quần con. Theo quán tính cô sờ sờ bàn tay của hắn muốn ngăn cản bước tiến nhưng lại phát hiện có điểm không đúng, chiếc nhẫn trên ngón áp út tay phải của hắn đâu?
Hình như Tư Cảnh Hàn cũng cảm nhận được động tác của cô dừng lại trên bàn tay mình, hắn nhẹ nhàng rút tay phải ra, chạm lên má cô: “Sao thế?”
“Cái nhẫn đâu, ở đây này?” Cô không giấu giếm sự nghi hoặc, chỉ chỉ vào ngón áp út tay phải của hắn.
“Chỉ vì một cái nhẫn mà em bỏ qua tôi sao? Tôi không có sức hấp dẫn đến thế?” Tư Cảnh Hàn nửa thật nửa đùa bấu lấy má của cô.
Hoắc Duật Hy chưa biết trả lời thế nào cho thích hợp, vừa tránh chọc giận hắn vừa muốn biết sự tình, ú ớ một chút mới nặn ra được vài chữ: “Chẳng phải trước đây người khác luôn muốn giành được cái nhẫn đó từ tay anh sao, hẳn là nó có giá trị lắm, anh làm mất rồi hả?”
Tư Cảnh Hàn nghe cô ngốc nghếch nói thế bật cười nhàn nhạt: “Không phải làm mất mà tạm thời phải ủy thác cho người khác làm nhiệm vụ.”
“Tại sao anh không tự đi làm mà phải ủy thác?”
“Không phải là vì em sao.”
“Tôi?” Hoắc Duật Hy ngẩn ra, không hiểu lời của hắn. Tư Cảnh Hàn rất kiên nhẫn giải thích vế còn lại: “Đúng vậy, là vì lễ cưới của em nên tôi không thể xuất ngoại, nên thời gian này trong tổ chức có một số công việc cần đến tôi có mặt để bàn bạc với các nguyên lão đều phải ủy thác cho Tư Vũ, chiếc nhẫn đó là đại diện cho người đứng đầu của Vong, thấy vật cũng như thấy người.”
Nghe đến đây Hoắc Duật Hy đã phần nào hiểu được đại ý, cô nhích người một chút tìm tư thế thoải mái rồi tiếp tục tò mò: “Trước đây cũng thế sao?”
Tư Cảnh Hàn lắc đầu: “Trước đây không như vậy, hiện tại bởi vì trong tổ chức xuất hiện vài rắc rối lớn nên mới cần những nghị quyết quan trọng này, còn trước kia đa phần những hội nghị cấp cao của tổ chức đều vào khoảng thời gian tôi có thể chủ động xuất ngoại.”
“Anh tin tưởng A Tư đến thế?” Bất giác Hoắc Duật Hy buộc miệng hỏi câu này, lập tức nhận được ánh nhìn lạnh nhạt từ người đàn ông kia, cô vội xua tay: “Ý của tôi là quan hệ của hai người xem ra còn thân hơn ruột thịt nhỉ? Cái gì cũng có thể ủy thác cho đối phương.”
Tư Cảnh Hàn bây giờ đã lấy lại được vẻ thoải mái: “Có thể nói vậy nhưng không hẳn là vậy.”
Câu trả lời nửa lấp lửng của hắn làm cô khó hiểu. Cái này là Tư Cảnh Hàn cố tình nói như vậy để kích thích trí tò mò của cô, quả nhiên cô cần hắn giải thích.
Tư Cảnh Hàn được nước áp cô xuống, hắn đã chắc chắn không ảnh hưởng gì đến vết thương của cô và bắt đầu giở trò hư hỏng: “Không phải sao, cái gì cũng có thể giao nhờ cho hắn nhưng chỉ bé Duật của tôi làm sao có thể ủy thác cho ai khác? Cho dù sau này có chuyện gì, thà rằng để em tự mình đi tìm một hạnh phúc khác chứ tôi sẽ không giờ nhờ vả bất cứ người đàn ông nào thay tôi bảo vệ em. Cái cảm giác để em đến bên người khác đó, tôi không làm được.”
“Sau này?” Hoắc Duật Hy nhận ra điều khác lạ trong lời nói của Tư Cảnh Hàn nên lặp lại, người đàn ông rất bình thản: “Tôi chỉ là giả dụ thôi, tôi rất vất vả mới đem em về được nên làm gì có việc buông bỏ, trừ phi là…” Hắn kéo dài âm đuôi để thu hút sự chú ý của đối phương, Hoắc Duật Hy nhìn theo ánh mắt hắn chờ đợi nói tiếp:
“Trừ phi là…” Hắn vẫn chưa nói, Hoắc Duật Hy càng gắp gáp hỏi lại: “Trừ phi thế nào?”
“Rất muốn nghe?”
Cô gật đầu, hắn liền trêu chọc: “Không phải rất không tình nguyện cùng tôi ở chung một chỗ sao, thế nào bây giờ lại tò mò, không phải động lòng thật rồi chứ?”
Hoắc Duật Hy đẩy khuôn mặt tuấn dật áp bên má mình ra, có vẻ giận dỗi cau mày: “Không phải là tôi đã nói rằng tôi cũng… tôi cũng…” Nói được nữa chừng cô lại thấy ngại rồi chuyển hẳn sang xấu hổ: “Chán ghét, lúc đó là anh bảo tôi khoan hãy nói, bây giờ anh lại bắt bẻ tôi, hừ… nếu anh không nói tôi cũng chẳng thèm, thật nhàm chán.”
Tư Cảnh Hàn được một trận cười đầy trầm tĩnh, ánh mắt sau đó cất đi vẻ bông đùa, mà mỗi lần như vậy Hoắc Duật Hy càng muốn xem ý nghĩ trong mắt hắn tột cùng là thế nào nhưng Tư Cảnh Hàn vẫn là con cáo bắc cực rất giảo hoạt, hắn nhắm mắt lại ngã đầu nằm sát bên má của cô, phả vào tai người ta hơi thở nóng rực cứ như trái tim cháy bỏng của một con người.
“Tôi sẽ không buông bỏ, trừ phi là bé Duật… bỏ rơi tôi.”
Trái tim Hoắc Duật Hy không tự chủ thình thịch đập loạn, nắm tay vì để trấn tĩnh bản thân mà cuộn chặt lại rồi đấm lên ngực hắn, thẹn đến kêu lớn: “Anh cũng đủ nhàm chán, cứ như bản thân anh lệ thuộc vào tôi vậy, toàn là đảo lộn thị phi, anh thì toàn vứt người khác đi thôi.”
Tư Cảnh Hàn không nói gì, mỉm cười như một thiên thần, nụ cười đó cho dù mười vạn tinh binh cũng phải bỏ giáp cúi đầu. Nhưng mà đổi lại, bàn tay không thành thật của ác ma bắt đầu chu du đi tìm kho báu vàng ngọc trên mảnh đất màu mỡ của cô gái, chỉ là Hoắc Duật Hy cũng nằm im re không phản kháng, ngoan như một con thỏ bông vậy.
Tuy nhiên, mấy ngày nay Tư Cảnh Hàn cùng lắm chỉ có như vậy mà không bao giờ tiến tới, có lẽ vì lo cho thương thế của cô, và hôm nay hắn cũng dừng lại ở bước đó, sau đó muốn cho cô đi ngủ nhưng bản thân khổ chủ là Hoắc Duật Hy lại bắt lấy cánh tay của hắn.
Tư Cảnh Hàn ngạc nhiên, nhìn cô: “Sao vậy, còn khó chịu sao?”
“Không phải.” Cô lắc đầu, hai má bất giác ửng hồng: “Thương tích của tôi không sao rồi, tôi nghe Tịch Liên nói mấy anh rất bận rộn, chắc là căng thẳng đi.”
Động tác đắp chăn của Tư Cảnh Hàn dừng lại, Hoắc Duật Hy nói tiếp:
“Chuyện ở công ty tôi biết được chút ít qua lời cô ấy nói, nhưng mà nghiêm trọng đến thế sao?”
Tư Cảnh Hàn trải qua một thoáng im lặng, sau khi nghĩ ngợi xong thì khóe môi khẽ cong: “Ra là thế, thảo nào hôm nay ngoan đến vậy, thì ra là Tịch Liên mách chuyện cho em nghe nên là mới xót cho tôi?”
“Không có xót.” Hoắc Duật Hy cứng miệng đính chính. “Tôi… tôi là xót cho tiền của mình.”
Nhìn đến nét bất ngờ trong mắt của người đàn ông Hoắc Duật Hy càng được nước nói nhiều hơn: “Chẳng phải anh nói cái đó tài sản bây giờ thế nào tôi cũng được chia phần, nên là công ty của anh có chuyện gì thì tài sản của tôi cũng hao hụt.”
Lần này Tư Cảnh Hàn im lặng vài giây đã cười thành tiếng, băng quơ nói: “Em… đáng lẽ nên sống cùng Hoàng Tịch Liên, cô ấy là người thích chi tiền, em lại mê mẩn mùi tiền, để cô ấy bao nuôi em mới đúng.”
“Đúng vậy, anh sau này không thể ủy thác tôi cho tên đàn ông nào nhưng Hoàng Tịch Liên là phụ nữ, giao tôi cho cô ấy cũng không tồi, huống hồ gì cô ấy sớm muộn cũng trở thành nữ tỷ phú, theo cô ấy chỉ có sung sướng mà thôi.” Hoắc Duật Hy mở cờ, ánh mắt lấp lánh những ánh sáng của chi phiếu, thẻ ngân hàng.
Nhưng mà đùa với nhau cũng chỉ đến thế, Hoắc Duật Hy thở hắc ra một hơi, nhìn đến vạt áo ngủ trước ngực Tư Cảnh Hàn, sờ lên đó như tiêu khiển: “Anh nói Tư thị sẽ sớm thoát khỏi khó khăn sao?”
Tư Cảnh Hàn tuy là người cáng đáng chuyện khó khăn nhưng giọng điệu còn thoải mái hơn Hoắc Duật Hy rất nhiều: “Đừng bận tâm, tất cả sẽ ổn thôi, em chỉ cần xinh đẹp vào hôn lễ là được rồi. Những chuyện còn lại đó là quy luật tất yếu trong kinh doanh thôi, hưng thịnh hay suy vong đều có một giai đoạn giống như những triều đại lịch sử trước đây, dài hay ngắn đều có nguyên nhân, thời đại chỉ là một phần trong khi con người mới là hạt nhân. Không cần lo lắng nếu em tin tưởng tôi.”
Sự im lặng chính là câu trả lời của Hoắc Duật Hy vào lúc này, giống như đồng ý tin tưởng hắn vậy.
Sau đó Tư Cảnh Hàn dán lên phiến môi của cô nụ hôn quyến luyến, sự phối hợp của cô cũng là một loại tin tưởng.
Khi hắn dùng bản thân phác họa cơ thể của cô, bàn tay hai người đan chặt vào nhau cơ thể cô thoáng run lên, bàn tay trái của cô đan cài vào tay phải của hắn nắm chặt lại, bây giờ cô mới có cảm giác tự tin, bởi vì bàn tay này không còn đại diện của quyền lực, cô đã có thể nắm lấy nó, dẫn dắt.
__________
Hôm sau cổ phiếu của Tư thị tiếp tục giảm, Lạc Tư Vũ đã phải bán ra 10% cổ phần trong tay mình.
Nhưng điểm lạ ở chỗ cổ phiếu vừa bán ra thì lập tức được một người nặc danh thu mua, liên tục như vậy khiến trong ngoài tập đoàn đề phòng không ngớt.
Tư Cảnh Hàn nhìn bảng thống kê ánh mắt vẫn bình thản, ra lệnh: “Tiếp tục bán.”
“Tổng tài.” Các cổ đông nghe xong nhảy dựng lên, thế nhưng hắn còn muốn bán trong khi chưa biết đối phương là ai, có ý gì.
Nếu như cứ đà này thì không phải tập đoàn sẽ bị lũng đoạn bởi thế lực bên ngoài mất.
“Bán.” Tư Cảnh Hàn không thương lượng, buộc chuyên viên phải thông báo cho Lạc Tư Vũ đang ở nước ngoài tiếp tục bán thêm 5% cổ phần nữa.
“Tổng tài, nếu anh cứ tiếp tục theo ý này thì thật sự mấy lão già chúng tôi không chấp nhận được. Anh phải nghĩ đến trăm vạn nhân viên của tập đoàn nữa chứ.”
Tư Cảnh Hàn đang vắt chân tao nhã ngồi trên ghế nghe giám đốc phòng nhân sự rên rỉ như vậy cũng chẳng hề tức giận, chỉnh lại cổ áo sơ mi của mình sao cho kín đáo để không lộ dấu vết “trăng hoa” tối qua lộ ra ngoài rồi nheo mắt, hững hờ hỏi vị kia:
“Lo cho họ hay lo cho tiền của các ông? Chẳng phải tháng này tài chính công ty vẫn phát lương và tiền thưởng đầy đủ cho các người sao, bây giờ lại lo lắng đến như vậy?”
Giám đốc tài chính ở một bên cũng không giấu được quan ngại: “Chậc… nhưng mà cậu nói tháng sau, rồi tháng sau nữa, với cái đà này có khi chúng tôi còn chẳng nhận được bồi thường bảo hiểm.”
“Nếu sợ công ty phá sản như vậy thì nghỉ việc đi, tôi không bắt phải bồi thường hợp đồng đã ký đâu, còn phát thêm tiền trợ cấp.” Tư Cảnh Hàn thẳng thừng nói ra không chút nhân nhượng, quét đôi mắt hẹp dài lãnh đạm nhìn cả phòng họp, thản nhiên: “À, không chỉ riêng ông ta, cả phòng này, nếu ai muốn thì đều được hưởng chế độ này.”
Không ai lên tiếng nhưng trong lòng hoảng sợ từng cơn, chỉ biết cúi đầu trầm mặc, Tư Cảnh Hàn để giày da chạm đất, thẳng tắp đứng lên, phong độ ngời ngời: “Không phải tôi ép các người, nhưng mà lựa chọn cho cẩn thận, chỉ có một cơ hội, và nhớ kỹ nếu chọn đi thì không được trở về.”
Ngắn gọn như thế đã kết thúc cuộc họp, hắn rời đi không chút do dự, cực đoan vô cùng. Hắn chính là không để kẻ nào trung lập, phải lựa chọn một trong hai, hắn không hứa hẹn, chỉ có hành động, những kẻ có mắt nhìn là những người đủ mạnh để tồn tại.
Hôm nay trên hành lang thật dài chỉ có một mình hắn sải bước đi, bên ngoài những cửa sổ sát mặt đất cho thấy rõ bầu trời u ám và mặt tuyết phủ vây dưới những con đường, theo thói quen hắn sờ đến vị trí chiếc nhẫn trên tay phải của mình nhưng chợt thu hồi động tác, lại nhớ đến Lạc Tư Vũ ở bên kia nửa vòng trái đất mang trên người phần quyền lực tối cao.
“Cạch.”
Chiếc nhẫn Bách Xích lăn theo vòng xoáy trên bàn du dương qua lại trước ánh mắt chơi đùa của người đàn ông.
“Có nghe thấy không?” Hắn hỏi.
Trong phòng không có ai cả ngoại trừ hắn. Nhưng một thoáng sau vẫn có tiếng trả lời từ chiếc điện thoại cũng đặt trên mặt bàn.
Tiếng cười trầm thấp đầy dã tính của Mục Đương vang vọng: [Có, đương nhiên là có rồi. Thật êm tai.]
Lạc Tư Vũ nhếch mày, nhặt chiếc nhẫn lên, chăm chú quan sát: “Theo Mục lão đại thì thời gian nào là thích hợp nhất để ướm thử nó đây, còn tôi giữ nó ở đây thì cũng chẳng có hứng thú gì.”
Một lời chiêu dụ đầy sức hấp dẫn khiến Mục Đương không giấu được ý sốt ruột nhưng vẫn tỏ ra thật thà: [Ấy, không vội, không vội. Khi đại nghiệp đã thành thì lúc nào mà chẳng được, tôi tin tưởng Nhị gia mà.]
“Mục lão đại thật làm tôi cảm thấy xấu hổ.” Lạc Tư Vũ cảm thán tỏ ý tự trách, “Vậy mà chuyện lần trước tập kích Tư Cảnh Hàn tôi còn nghi ngờ ông không có thành ý, quả là thất kính.”
[Không sao, không sao, tôi có thể hiểu mà, Nhị gia là lo cho đại cục thôi, hôm nay nhìn thấy cổ phần của Tư thị tiếp tục bị bán ra quả là Nhị gia cao chiêu làm tôi sung sướng vô cùng.]
Đúng vậy. Số cổ phần đó bán ra đều bị thu mua bởi một cá nhân nặc danh là do Lạc Tư Vũ sắp xếp cho ông ta mua lại, bước đầu thâm nhập vào Tư thị, một khi số cổ phần trong tay Lạc Tư Vũ bán hơn một nửa thì tiếp theo sẽ đến lượt Tư Cảnh Hàn chi ra, không cần biết ít nhiều nhưng đủ để hắn đứng trước nguy cơ, huống hồ gì Lạc Tư Vũ sẽ không đứng yên để hắn kịp thời khôi phục vốn.
Đối với lời khen của Mục Đương, Lạc Tư Vũ không nhận, “Mục lão đại không phải vui mừng vội, kế tiếp còn rất nhiều trò hay. Phía quỹ tài chính của Tư thị coi như đã thành công làm phân tán sự tập trung của Tư Cảnh Hàn vào Tổ chức, đợi đến khi người của Mục lão đại ở Nam Á có thể kết hợp với tôi thì mọi việc đã xem như đâu vào đấy, chỉ cần hành động nữa thôi.”
[Tất nhiên rồi, tất nhiên rồi.] Mục Đương rất tán thành: [Chức đại đương gia của tôi ở Nam Á của tôi cố gắn giữ vững bao nhiêu năm nay chỉ vì muốn chờ người đủ sức đến để lần nữa kiến tạo lại cục diện của Vong, nay “người đó” đã xuất hiện thì tôi cũng sẵn sàng góp sức, ngày mai trước hôn lễ của Tư Cảnh Hàn hai ngày, cậu cùng tôi đến Nam Á để bọn người quản lý ở đó biết được thật giả thị phi, cậu cũng có thể danh chính ngôn thuận điều người về Trung Quốc.”
Trong tay Lạc Tư Vũ chiếc nhẫn Bách Xích lần nữa bị tung lên, màu mắt đen như đá hắc diệu ánh lên thứ ánh sáng kỳ lạ, hắn chậm rãi lấy ra một chiếc hộp trang sức nhỏ bằng gỗ có vẻ đã cũ kĩ nhưng cực kì tinh xảo, bên trong khăn lót màu bằng vải lụa màu tím đầy bí ẩn, đặt chiếc nhẫn nằm ngay ngắn vào trong, hắn mới thật từ tốn và rõ ràng nói với Mục Đương:
“Có qua thì phải có lại, dù rằng Mục lão đại tin tưởng tôi nhưng mà tôi cũng nên sòng phẳng để thể hiện thiện chí hợp tác. Hôm tôi cùng lão đại đến Nam Á, nếu như có thể thuận lợi nhận được sự chấp thuận của những người trong tổ chức thì chiếc nhẫn Bách Xích của Vong hẳn là phải thuộc về Mục lão đại rồi…”
Không đợi câu trả lời của ông ta Lạc Tư Vũ chỉ bỏ lại một âm đuôi dài đã cúp máy, khuôn mặt với nét tự tin trời sinh làm cảnh vật trước mắt hắn đều phải e ngại thêm phần tự ti, hắn đóng chiếc hộp trang sức lại đồng thời mở thư điện tử vừa được gửi đến ra, trong đó có ảnh của Mộc Tích và nơi cô ấy đang lưu lại.
Nhìn địa chỉ của người gửi đến khóe môi hắn cong lên một đường rất nhỏ khó nhận ra, lúc đọc xong thư kia liền đưa tay lên ấn xóa.
Căn phòng cũng vì vậy rơi vào trầm lặng trong tích tắc.
“Rột rột”
Lúc này cửa phòng rất nhanh được đẩy ra, một bóng dáng thoăn thoắt lon ton chạy vào, nhảy lên ghế ngồi với hắn. Dường như đã đợi rất lâu mới đợi đến được hắn giải quyết xong công việc, Lạc Tư Vũ không bài xích vuốt vuốt lông của con chó tên Gâu Gần đang dựa dẫm lên người mình, hỏi nó: “Tên kia đâu, lại ăn hiếp không cho chơi cùng sao?”
Con chó dường như có linh tính kêu ư ử nhìn hắn, thân hình mập mạp của nó lắc lắc như làm nũng, một chân trước nâng lên chỉ về phía cửa, Lạc Tư Vũ nhìn theo hướng đó ánh mắt càng nhu hòa mang ý cười, mấy cái bóng lấp ló ngoài cửa lập tức rụt lại nhưng đã bị phát hiện:
“Vào đây.” Lạc Tư Vũ khẽ gọi.
Bên ngoài cửa xuất hiện tình trạng đùn đẩy, mấy cục cưng của Tư Cảnh Hàn cả chủ cả tớ kế tiếp nối đuôi nhau chạy vào chờ được hưởng thụ sự sủng ái của người đàn ông.
Ở một nơi khác.
Mục Đương nhìn màn hình điện thoại tối đen đôi mắt đã hằn vết chân chim phát sinh ý cười ngạo nghễ, trong đáy mắt là một loại cảm giác thành tựu khó diễn tả được. Ông ta tự rót cho mình một ly rượu vang, cô độc một hơi uống cạn.
“Cạch.” Đập mạnh cái ly xuống mặt bàn, đôi môi ông ta mím chặt lại, ánh mắt sùng sục khí thế.
“Đại nghiệp của ta…” Ông ta đột ngột đứng dậy, đi đến giữa căn phòng toàn trạm trổ hình rồng, nhìn ngắm nó như ngắm nhìn cả một giang sơn, giơ đôi tay lên như muốn ôm lấy không gian rộng lớn, kích động hô to: “Đại nghiệp của ta sắp thành rồi… Mục Quyết, con hãy về mà nhìn xem, ta làm sao báo thù cho con, ha ha ha…”
Tiếng cười rộ như dã thú của Mục Đương vang vọng khắp ngỏ ngách của căn phòng, bên trong không có một hơi gió nhưng khoang ngực ông ta vẫn lồng lộng khí thế, tiếng thở cũng vì vậy trở nên gấp gáp hoặc vì sức khỏe của tuổi xế chiều khiến ông ta không chịu được quá nhiều kích động về cả niềm vui lẫn nỗi buồn.
“Ha ha… Khụ khụ khụ…”
Sau cơn ho bất chợt nhưng dài đăng đẳng đó ánh mắt của Mục Đương trở nên đỏ ngầu, ông ta nặng nhọc từng bước trở lại ghế ngồi nhưng vẫn cố gắng cười hừ hừ một cách đắc chí.
Mục ngồi xuống ghế, mắt mắt lại nhìn chăm chú vào một vật đặt trên bàn cạnh tay ông ta, đó một khung ảnh bằng bạc màu trắng được luôn được lau chùi sạch sẽ, nó có họa tiết vô cùng cầu kỳ và tinh tế cộng thêm sự chăm sóc của Mục Đương từ đây có thể nhìn ra tâm ý của ông ta đối với người trong hình là như thế nào.
Trong khung hình là ảnh một cô gái trẻ đang đứng dưới gốc cây dương liễu nở nụ cười tươi tắn, cô ấy rất trẻ, độ tuổi ước chừng vừa hơn đôi mươi với đôi mắt màu hổ phách nhạt vô cùng thu hút, nụ cười này cho thấy cô ấy đang hạnh phúc đến chừng nào.
Mục Đương ngắm nhìn mãi cuối cùng đã đưa tay lên chạm vào khuôn mặt của cô gái ấy, vuốt ve bức ảnh cứ như đang chân thực nâng niu làn da mịn màng thuộc về giai nhân, giọng ông ta lúc này khàn khàn như một lời thì thầm, nhắn gửi: “Diệc Hân, em hãy về đây mà nhìn xem, rốt cuộc anh cũng có thể rửa hận cho em rồi…”
____________
30/7/2019
Niếp sẽ ráng nhanh, mai đăng nữa để kịp tốc độ chương 100 với bên Mê đọc truyện.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!