Tổng tài, tổng tài! Tôi đến bắt ngài đây. - Chương 9::Gặp lại (2)-
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
125


Tổng tài, tổng tài! Tôi đến bắt ngài đây.


Chương 9::Gặp lại (2)-


An Kỳ không ngờ rằng sẽ gặp hai người họ tại đây. Kể từ sau tối hôm ấy, bản thân An Kỳ nghĩ cũng không bao giờ gặp lại ấy vậy mà. Quả thực trái đất này tròn thật.
An Kỳ vừa đi vừa nghĩ cho đến tận lúc vào bên trong biệt thự. Không gian nơi đây khác hẳn với ngoài kia. Tiếng chào hỏi của các vị quan khách, người ra vào tấp nập, tiếng đàn của vị nghệ sĩ vang lên du dương, náo nhiệt vô cùng. Những tia sáng từ những ánh đèn chiếu rọi xuống tạo nên sắc thái trang trọng. Nói là buổi tiệc sinh nhật nhưng thực chất là để mọi người gặp mặt bàn công việc, hợp tác muốn lấy lợi ích về mình. Điều này thì ắt hẳn tất cả mọi người có mặt ở đây đều biết. Từ lúc An Kỳ nhận được thiệp mời của Lăng phu nhân, đích thân cô đã đi chọn quà. Một phần cũng vì ba cô và Lăng phu nhân là bạn bè còn một phần vì đây là lần đầu cô tham gia những buổi tiệc như vậy. Trước đây có nói cô cũng không bao giờ đi tới những chỗ như thế này, phiền phức. An Kỳ đi tới khu trung tâm nằm ngay giữa thành phố, cô đi dạo quanh một vòng và dừng chân tại khu bán túi sách. Lúc đầu An Kỳ định mua tặng Lăng phu nhân một chiếc váy dạ hội nhưng lại không biết chọn mẫu như nào thì phù hợp bởi vì Lăng phu nhân là người như thế nào, An Kỳ cũng không biết. Vì vậy mà cô quyết định sẽ mua tặng một chiếc ví da, vô cùng thuận tiện.
Đang quan sát không gian xung quanh thì đội nhiên đằng sau có tiếng truyền tới:
“Lần đầu tham dự à?”
Giọng nói này là của Trịnh Vĩ.
Quả thực càng nghĩ anh càng thấy có gì đó không đúng. Tại sao rõ ràng cùng là một người nhưng thân phận lại khác nhau đến thế? Nói cũng đúng bởi vì Trịnh Vĩ chưa bao giờ gặp Hạ Lâm cùng bởi vậy mà chuyện tráo đổi thân phận của hai người họ anh hoàn toàn không phát giác được gì. Suy cho cùng thì anh quả đúng là bị lừa, bị lừa một cách trắng trợn. Nhưng đây cũng không phải là nguyên nhân khiến anh bực tức, đương nhiên cám giác này xuất phát từ vụ đi chơi hôm bữa. Quá mất mặt. Hôm nay lại gặp người phụ nữ đó ở đây, Trịnh Vĩ phải nói là vô cùng nhạc nhiên nhưng lúc Lăng phu nhân gọi một tiếng “An Tổng” thì sự ngạc nhiên đó thay vào đó là bàng hoàng vô cùng. Cả kể có nằm mơ anh cũng không nghĩ chuyện xảy ra như vậy. Cho nên lúc bắt gặp An Kỳ đứng một mình ở chỗ này, anh không nghĩ ngợi nhiều trực tiếp tiến đến.
An Kỳ nghe thấy tiếng gọi liền quay người, thấy gương mặt đen như đít nồi của Trịnh Vĩ An Kỳ bèn nhịn:
“Lạ lắm sao?”
Trịnh Vĩ nói:
“Không có lạ, chỉ là hiếu kì chút thôi.”
Thấy Trịnh Vĩ cứ quanh co một hồi, không chịu được An Kỳ đanh mặt hỏi:
“Tóm lại là anh tìm tôi có chuyện gì?”
Biết rõ còn hỏi, Trịnh Vĩ nghĩ thầm nhưng ngoài mặt lại tươi cười:
“Không có, không có, chỉ là qua hỏi người quen thôi.”
An Kỳ nghe vậy cười nhạt:
“Ồ thì ra anh Trịnh đây lại là người cởi mở như vậy.”
Châm chọc, đấy đích thị là chân chọc. Trịnh Vĩ vội nén sự bùng nổ trong lòng:
“An Tổng nặng lời rồi, dù gì thì chúng ta cũng coi như có giao tình đi.”
“Anh thấy điều này ở đây vậy?” An Kỳ hỏi lại.
Trịnh Vĩ lần này là nghẹn lời. Phải tới một lúc sau mới nói:
“Này, cô không thể nói chuyện khách sáo một chút được à?”
An Kỳ nghe vậy quả thực không nhịn được nữa, bật cười:
“Anh phô hết ra rồi, còn ở đấy mà đòi khách sáo.”
Trịnh Vĩ định nói gì đó thì đội nhiên không gian tối um.
Mất điện sao?
Nhưng rất nhanh lại có ánh sáng, trên bậc thềm phía trước, một người đàn ông cầm tay người phụ nữ dắt đi từng bước, thấy chiếc váy có vẻ vướng vì vậy mà người đàn ông một tay cầm lấy bàn tay của người phụ nữ tay còn lại giúp người đó nâng váy, quả thực ga lăng. Và hai đó không ai khác chính là vị chủ tịch của Lăng Thị, Lăng Quân cùng với vợ mình là Lăng phu phân, Liễu Anh. Hai người họ tay trong tay bước xuống nhìn giống như đang phát một đống cẩu lương cho những người phía dưới. Đứng tại vị trí bậc thềm, Lăng Quân nói:
“Cảm ơn các vị ở đây đã giành thời gian tới dự buổi tiệc sinh nhật của phu nhân tôi. Tôi cùng phu nhân rất vui.”
Sau khi Lăng Quân dứt lời, một vị khác bên dưới cất giọng nói:
“Nên làm mà, dù sao cũng là sinh thần của Lăng phu nhân, chúng tôi đương nhiên tới.”
Người vừa lên tiếng là tổng giám đốc của một tập đoàn, tiếng tăm thì khỏi nói.
Lăng Quân phía trên nghe vậy thì bật cười:
“Không để các vị phải chờ đợi lâu, buổi tiệc xin chính thức bắt đầu.”
Dứt lời thì một tràng vỗ tay vang lên. Mọi người ai nấy đều tấp nập đi tời chỗ hai người họ, người nào người đấy ai cũng xách trên tay món quá to tướng tới trước mặt Lăng phu nhân. Đúng là nịnh bợ mà. Sau khi mọi người có vẻ tản ra, lúc này An Kỳ mới tiến tới:
“Lăng phu nhân, sinh nhật vui vẻ.”
Liễu Anh nhận lấy món quà mà An Kỳ tặng, nụ cười của bà cỏ vẻ đậm hơn:
“Ta cảm ơn, cháu tới tham sự là ta vui rồi, không cần phải quà cáp đâu.”
Lời nói này là thật lòng. Nhưng An Kỳ đương nhiên sẽ không bao giờ đi người không, dù gì người ta cũng đích thân mời mình cũng phải có chút thành ý chứ.
“Dạ, Lăng phu nhân vui là được.” An Kỳ cười nói.
Đằng sau có tiếng chân bước tới, người tới không chỉ có một mà có đến hai người, là Tả Dật và Trịnh Vĩ. Tả Dật từ từ tiến tới, vẻ mặt anh có vẽ giãn ra hơn so với lúc ơn bên ngoài:
“Sinh nhật vui vẻ, Lăng phu nhân.”
Liễu Anh nhận lấy, cười nói:
“Tả Tổng khách sáo rồi.”
Người tiếp theo đi đến là Trịnh Vĩ:
“Chúc Lăng phu nhân sinh nhật vui vẻ.”
Liễu Anh mỉm cười nhận lấy.
Lăng Quân từ đầu tới cuối không nói câu gì, đội nhiên lên tiếng:
“Được rồi, được rồi mọi người cũng tham gia đi chứ.”
Ba người còn lại nghe vậy đều mỉm cười.
“Vậy ta xin phép.” Liễu Anh nói.
Bây giờ chỉ còn lại ba người, không khí đột nhiên trùng xuống. Nếu như đổi lại là người khác thì họ đã vội tới bắt tay để làm quen hay có lời qua tiếng lại mà chào hỏi. Nói gì thì nói dù gì Tả Thị cũng là tập đoàn hùng mạnh đứng đầu giới kinh doanh. Thương Thịnh cũng được coi là một trong những tập đoàn lớn mạnh nhưng vì chỉ lên sàn có 5 năm vì vậy ít nhiều cũng có sự e dè. Nhưng ba người họ thì lại khác bởi vì đây không phải là lần đầu tiên họ gặp nhau, ít ra là gặp chính thức như vậy. Không ai nói với ai câu nào, quả thực có đôi chút ngượng ngập. Tiếng đàn của vị nghệ sĩ đột nhiên biến thành một giai điệu du dương, nhẹ nhàng. Khi tiếng nhạc cất lên, ba người đó càng cứng nhắc hơn, có thể do không chịu nổi không khí ở đây nên Tả Dật là người đầu tiên rời khỏi. Thấy Tả Dật rời đi, An Kỳ đột nhiên thấy nhẹ nhõm hơn hẳn mà chính cô cũng không biết tại sao, còn Trịnh Vĩ thì khỏi nói. An Kỳ đúng lúc chuẩn bị rời đi thì đột nhiên Trịnh Vĩ lên tiếng:
“Tạm thời không nhắc lại chuyện cũ, nếu không chê tôi có thể mời An Tổng nhảy một bài được không?” Nói đoạn Trịnh Vĩ chìa tay làm động tác mời.
An Kỳ thấy vậy cảm thấy cũng đúng, mà cứ đứng ở đây mãi cũng không hay cho lắm, bèn đón nhận bàn tay trước mặt, mỉm cười nói:
“Rất sẵn lòng.”
Trịnh Vĩ liền kéo An Kỳ ra sảnh, hai người một người tiến một người lùi, một người trái, một người phải, hoà mình vào tiếng nhạc mà đung đưa, nhảy nhót. An Kỳ cũng không ngờ rằng Trịnh Vĩ nhảy lại thành thạo đến vậy, bèn gặn hỏi:
“Không ngờ anh Trịnh đây lại có năng khiếu như vậy. Thật khiến tôi khâm phục.”
Trịnh Vĩ vừa nhảy vừa cười nói:
“Quá khen rồi, tôi từ nhỏ đã được ba mẹ dạy qua. Cũng xem như có năng khiếu.”
Hai người mỗi người một câu thì đột nhiên bị va phải một cặp bên cạnh. Trịnh Vĩ do bị va bất ngờ nên tay nắm không chặt khiến An Kỳ bị lùi lại và cô va phải lồng ngực của người đằng sau. Người đó thân thủ rất tốt, An Kỳ gần như trọn vẹn nằm trong lòng người đó. Cô vội quay lại thì bắt gặp gương mặt của Tả Dật.
Không phải anh đã rời đi rồi sao?
Quả thật lúc đó Tả Dật có đi ra ngoài, nhưng cũng chỉ là một lúc, quay lại định gọi Trịnh Vĩ thì lại xảy ra chuyện này.
Rất nhanh cô bị xoay người lại trực tiếp đối diện với Tả Dật. Còn phía Trịnh Vĩ tức khắc có người tới bên cạnh. An Kỳ đột ngột bị xoay lại, có chút không vững nhưng ngay lập tức lại được Tả Dật giữ lại. An Kỳ định vùng ra thì chợt bên tai truyền tới tiếng nói trầm ấm:
“Đừng làm gì cả.”
Khi nghe giọng nói của người đàn ông, An Kỳ không hiểu sao lại có chút an phận. Tả Dật thấy vậy có vẻ hài lòng, không nói gì nữa. Hai người cứ như vậy mà bắt cặp với nhau.
Người đàn ông này, An Kỳ cảm thấy Tả Dật có đôi chút khó hiểu, từ vụ tối đó cho đến tận hôm nay An Kỳ đã đặt cho mình một dấu chấm hỏi to đùng. Gương mặt này, quả là yêu nghiệt mà. Từ nhỏ tới giờ, An Kỳ chưa thấy vẻ đẹp nào như vậy. Vẻ đẹp khiến phụ nữ nhìn vào phát ghen tị vậy mà nó lại là gương mặt của một người đàn ông. Nếu như nó Trịnh Vĩ là người được dạy dỗ từ nhỏ, có năng khiếu thì Tả Dật giống như là bẩm sinh vậy. Những bước nhảy của anh có thể nói là điêu luyện hơn gấp mười lần Trịnh Vĩ. Mỗi bước nhảy của Tả Dật vô cùng nhẹ nhàng không mắc bất kỳ lỗi nào. An Kỳ không biết từ lúc nào vô thức hoà mình vào bước nhảy của Tả Dật, cảm giác nhẹ nhàng dung hoà như dẫn cô đi tới không gian khác. Tiếng nhạc kết thúc, An Kỳ giật mình bừng tỉnh, nhớ lại khoảnh khắc vừa rồi An Kỳ đột nhiên duỗi ra, Tả Dật cũng không giữ cô lại, hai người cứ thế mà có khoảng cách.
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN