Tòng Tiền Hữu Tọa Linh Kiếm Sơn (Dịch) - Sư Đệ Hiểu Ta
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
163


Tòng Tiền Hữu Tọa Linh Kiếm Sơn (Dịch)


Sư Đệ Hiểu Ta



Dịch: Tiểu Ngư3497

Biên: Cửu Long Ngọc Linh

Nhóm: Vạn Yên Chi Sào

Nguồn: Truyenyy.com

– Con đường này… Thật là dài nha!

Trong sơn cốc hẹp dài, chủ tớ hai người thở hổn hển.

Vương Lục lau mồ hôi trên đầu:

– Ôi, cảm giác không nhẹ nhõm có trợ lực như trên Kim Kiều lúc nãy nữa… Hành lý bây giờ hình như đã nặng thêm một chút…

Thư đồng than thở:

– Làm gì có trợ lực nào đâu thiếu gia, người hồ đồ rồi…

– Đúng vậy, có lẽ ta mệt mỏi đến mức hồ đồ rồi nên ngươi xách hành lý đi!

– Ơ…

Khi hai người đang nói chuyện, Vương Lục bỗng nhiên hưng phấn chỉ về phía trước:

– Nhìn xem, sương mù bốn phía lại bắt đầu dày đặc hơn rồi, có lẽ đây là kí hiệu chúng ta đã tiến vào vùng đất mới!

Thư đồng không hiểu ngơ ngác hỏi:

– Cái gì là vùng đất mới?

Vương Lục giải thích:

– Chả lẽ ngươi nghĩ Thăng Tiên Chi Lộ này chỉ là một đường thẳng đơn giản hay sao? Ở giữa con đường nhất định sẽ thiết kế rất nhiều cửa ải để khảo nghiệm tố chất của từng người. Nếu ngươi có tư chất tốt thì cũng coi như qua, một cây Kim Kiều cũng coi như một bài kiểm tra tư chất khá ổn, nhưng về tính cách, cơ duyên thì phải khảo nghiệm như thế nào? Thi viết này, thi trắc nghiệm này, trắc nghiệm tính cách nha! Linh Kiếm Phái muốn khảo nghiệm người mới một cách hoàn chỉnh thì sẽ phải thiết kế những cửa ải khó khăn phức tạp trên Thăng Tiên Chi Lộ, cảnh tượng như thế này có thể là cảnh thật, cũng có thể là phó bản mà những đám sương mù xung quanh chúng ta cũng có thể là khu vực giao với vùng đất mới.

– Thiếu gia nói cái gì ta nghe không hiểu…

Tuy nhiên Vương Lục cũng không thèm để ý xem thư đồng nghe hiểu hay không hiểu, tiếp tục nói:

– Linh Kiếm Phái nổi danh là môn phái cổ lâu đời, tuyển chọn đệ tử vô cùng nghiêm ngặt, những môn phái bình thường đa số đều là trưởng bối tự mình xuống núi tìm kiếm đệ tử, môn phái bọn họ cũng không có năng lực tổ chức Thăng Tiên Đại Hội, cho nên lần này mở ra đại hội mới thu hút nhiều người tới như vậy. Dù sao cổ phái chính là cổ phái, cho dù thu nhận một số lượng lớn đệ tử thì nghi thức cũng không thể qua loa được, những trình tự kia nhất định sẽ có, hơn nữa còn phức tạp hơn những gì người bình thường tưởng tượng…

Nghe đến đây, thư đồng không nhịn được nữa:

– Thiếu gia, tại sao người lại biết sự tình của Linh Kiếm Phái?

Thiếu gia cũng chỉ mới cùng hắn tới Linh Khê Trấn, hơn nữa đa số thời gian đều ở trong phòng, không biết từ nơi nào nghe được nhiều tin tức như vậy? Chẳng lẽ thiếu gia chính là Văn Khúc Tinh hạ phàm, vừa sinh ra đã hiểu biết?

– Đương nhiên là trong thời gian làm chuỗi nhiệm vụ rồi… Ngươi cho rằng ngày đó ta ở trên thị trấn chỉ đi làm mỗi nhiệm vụ sao? Mỗi cái giới thiệu nhiệm vụ ta đều nghe rất nghiêm túc đó. Hiện giờ có rất nhiều người chơi chỉ vì lợi ích trước mắt, căn bản không thèm quan tâm mục tiêu và khen thưởng của nhiệm vụ, bọn họ thật sự không biết thứ có giá trị nhất chính là phần giới thiệu nhiệm vụ. Ví dụ như ta hoàn thành cửa cuối cùng thì lão đầu ở cửa ra vào sẽ nói Linh Kiếm Phái một trăm năm nay mới làm Thăng Tiên Đại Hội lần đầu tiên nên chưa có kinh nghiệm, nhưng chính bởi vì không có kinh nghiệm nên mới xuất lực vô cùng lớn, ngay cả lão đầu hắn đã nghỉ ngơi quy ẩn nhiều năm cũng bị mời trở lại trấn để canh giữ cổng… Lượng tình báo trong này nhất định sẽ khiến người ta kinh ngạc nha, nhưng bình thường làm gì có ai nghe được? Những công tử quyền quý kia vô cùng muốn nghe được nhưng ngay cả nhiệm vụ bọn họ cũng không chịu làm thì người ta dựa vào cái gì mà phải cung cấp tin tức cho bọn họ? Dựa vào có tiền sao? Năm trăm lượng bạc ở trong trấn này còn không mua nổi một cây củ cải, nhiều tiền thì đã là cái gì…

Thư đồng hoàn toàn không hiểu thiếu gia nhà mình đang nói gì nhưng trong giọng nói này lại vô tình phát ra một sự tự tin cường đại, lúc ở Vương Gia Thôn đã được lĩnh giáo nhưng không ngờ đi lên Thăng Tiên Chi Lộ này mà hắn vẫn tự tin như cũ.

Thiếu gia đúng là thiếu gia, không phục không được!

Dựa theo lời nói của Vương Lục, sương mù hai bên sơn cốc chính là điểm hoán đổi đến vùng đất mới, đằng sau màn sương kia là một khảo nghiệm mới có liên quan đến việc có thể tiến vào Phiêu Miểu Phong của Linh Kiếm Phái hay không…

Tuy nhiên thư đồng cũng không hiểu rõ sự khác biệt giữa Tiêu Dao Phong và Phiêu Miểu Phong, nhưng thiếu gia nói thì chắc có lẽ không sai!

※※※

Phạm vi của sương mù còn rộng lớn hơn so với tưởng tượng của bọn họ.

Vốn cho rằng chỉ là một đoạn đường ngắn nhưng khi hai người tiến vào trong sương mù rất lâu vẫn không tìm được gì thì Vương Lục cũng hơi có chút do dự.

– Thiếu gia, chúng ta có phải đi nhầm đường rồi hay không?

– Nói nhảm, từ đầu tới cuối cũng chỉ là một con đường, ngươi thử nói cho ta nghe xem ngươi thấy chúng ta đi sai từ nơi nào?

– Ơ…

Thư đồng lau mồ hôi trên trán, không còn gì để nói.

Vương Lục mang hành lý trên vai, tuy nhiên nếu luôn cố hết sức thi có lẽ sẽ càng mệt mỏi hơn, cho nên dù vẫn tự tin với phán đoán của mình nhưng hắn cũng bắt đầu đi chậm lại, đứng lên đánh giá xung quanh.

Tầm nhìn trong sương mù không đến ba mét, càng đi vào sâu càng không nhìn thấy gì, Vương Lục chỉ nhớ rõ trước khi đi vào sương mù là một đoạn đường rộng khoảng mười mét, về sau hắn chỉ đi một đường thẳng tắp về phía trước…

– Vương Trung, chúng ta rẽ phải!

– Hả, bên kia là vách núi đó!

– Chưa chắc!

Thư đồng lặng lẽ đi theo Vương Lục di chuyển về phía bên phải, nhưng hắn cứ nghĩ đi mấy bước sẽ chạm vào vách núi…

– Ơ, làm sao… kì quái, ta nhớ trước khi tiến vào đám sương mù này hai bên sơn cốc rất dài mà, làm sao hiện giờ lại…

– Đã sớm không còn ở trong sơn cốc đó nữa, bất tri bất giác đã chuyển đổi khu vực rồi… Ta còn tưởng rằng đám sương mù này có tác dụng che mắt nhưng xem ra đây cũng là một bộ phận của khu vực này.

Vương Lục nói xong cúi người, ngón tay sờ lên bụi đất dưới chân.

– Thiếu gia, đất ở đây có vấn đề gì sao?

– Ta sao biết được, ta cũng đâu phải nhà địa chất?

Vương Lục nói xong khẽ phủi bụi đất trên tay:

– Cứ tưởng có thể phát hiện ra đầu mối gì từ trong đất nhưng xem ra không được rồi…

Vương Trung nhất thời hơi lo sợ:

– Thiếu gia, không có nguy hiểm gì chứ?

Trong lúc Vương Lục không chú ý, thư đồng đã cảm giác sương mù bốn phía trở nên vô cùng dữ tợn, dường như có thể thôn phệ chính mình bất cứ lúc nào, Thăng Tiên Chi Lộ này chung quy cũng không phải một thư đồng nho nhỏ ở Vương gia thôn như hắn có thể đi lên.

– Không có nguy hiểm nhưng cũng không có manh mối gì!

– Hả? Vậy chẳng lẽ chúng ta sẽ bị vây chết ở chỗ này?

– Đương nhiên sẽ không, không có manh mối chính là manh mối lớn nhất, ta nói rồi, Thăng Tiên Chi Lộ muốn khảo nghiệm tố chất tổng hợp của một người, như vậy cho dù là vận khí hay cơ duyên cũng vô cùng trọng yếu. Trong lúc ta làm chuỗi nhiệm vụ kia đã có lúc được trải nghiệm qua rồi, người tu tiên vốn dĩ rất xem trọng duyên phận

– A, vậy có nghĩa là…

Vương Lục cười:

– Nói cách khác thì con đường này vốn dĩ cũng không sai, mỗi phương hướng sẽ tượng trưng cho cơ duyên của một người, hơn nữa chỉ cần quyết định lựa chọn một phương hướng, đi đến một điểm nhất định sẽ lại chuyển đổi một khu vực mới.

– Thiếu gia, tại sao người lại có thể xác định được?

– Còn nhớ lời hai tên lúc nãy nói không, mỗi nhành cây ngọn cỏ đều là duyên, không phải nói tùy tiện đi như thế nào cũng được hay sao? Quan trọng hơn là nếu như ta là người thiết kế ra chỗ này ta cũng sẽ làm như vậy… Lúc trước ở Linh Khê Trấn ta đã có cảm giác Thăng Tiên Đại Hội của Linh Kiếm Phái sẽ được tổ chức vô cùng chuyên nghiệp, có lẽ sẽ không khiến người ta thất vọng.

Nói xong Vương Lục bỗng ngẩng đầu, ánh mắt hắn dường như nhìn xuyên qua đám sương mù dày đặc, nhìn lên đỉnh núi bị những tầng mây che phủ.

Linh Kiếm Phái, hãy chờ ta!

※※※

Cùng lúc đó, trên mây mù trên sơn cốc, Phiêu Miểu Phong đã rối loạn.

– Gặp quỷ rồi sao? Vì sao Chưởng Hình trưởng lão lại tới nơi này?

– Mau đi thông báo cho sư phụ và Chu Minh sư thúc, bảo bọn họ thu dọn đồ đi!

– Tên đen trắng kia, ngươi đi tìm Chưởng Hình trưởng lão trì hoãn thời gian đi!

– Hả? Sư huynh vốn là đệ tử chân truyền, chuyện này phải để sư huynh đi chứ?

– Thôi đi, Chưởng Hình trưởng lão đối với đệ tử chân truyền càng xử lý nghiêm ngặt, ta đi chắc sẽ bị giam lại đến lúc đột phá Nguyên Anh Kỳ mất!

– Chúc mừng sư huynh ít ngày nữa sẽ hóa thân thành Nguyên Anh lão quái!

– Chúc mừng cái đầu nhà người! Lão tử ngay cả Kết Đan Kỳ còn chưa tới, giờ mà bị giam cầm thì một hai trăm năm nữa cũng chưa chắc ra được! Bớt nói nhảm cho ta, mau đi ngăn Chưởng Hình trưởng lão đi!

– Các ngươi ai muốn ngăn cản ta?

– A!

※※※

– Lưu Hiển sư huynh, Chu Minh sư đệ, các ngươi đang làm gì?

– Oaaa! Là ai! Là ai dám giả mạo Phương Hạc sư đệ? Thật lớn mật! Dám giả mạo Chưởng Hình trưởng lão, ta sẽ đi báo cáo trưởng môn trị tội ngươi, có bản lĩnh thì cứ ở lại đây không được chạy!

– Lưu Hiển sư huynh, huynh náo loạn đủ chưa vậy. Còn nữa, Chu Minh sư đệ, ngươi đừng nghĩ dùng Phân Quang Hóa Ảnh Kiếm để trốn, trước khi ta đến đã bày Tinh Thần Ảnh Mạc rồi, muốn trốn cũng không thoát!”

– Phương Hạc sư huynh, chưởng môn truyền cho huynh Tinh Thần Kiếm Điển cũng không phải để huynh lấy ra đối phó với đồng môn nha!

– Ta thân là Chưởng Hình trưởng lão, hình pháp ta không dùng cho đồng môn chẳng lẽ các ngươi muốn ta dùng với người dân Linh Khê Trấn à? Các ngươi đường đường là trưởng lão của Linh Kiếm Phái, đảm nhiệm chức vụ trọng yếu giám sát tổ chức Thăng Tiên Đại Hội mà dám bỏ rơi nhiệm vụ, càng ngang nhiên tụ tập đánh bạc trái với môn quy… Dựa theo môn quy, các ngươi trong vòng một trăm năm cũng đừng nghĩ được xuống núi!

– Không thể nào! Đây là môn quy đề ra lúc nào?

Khi các trưởng lão đang làm Phiêu Miểu Phong gà bay chó chạy thì bỗng có một đạo kiếm quang chui ra từ bên trong tầng mây, hóa thành một tên đệ tử mặc đồ màu đen trắng rơi xuống đài…

Sắc mặt đệ tử kia tối sầm, như không nhìn thấy bàn mạt chược đổ ngã kia, cũng không thấy các trưởng lão đang mặt đỏ tía tai, chỉ lạnh lẽo nói ra:

– Báo cáo trưởng lão, đã có người đi ra khỏi Vân Ba Đồ.

– Cái gì? Nhanh vậy sao?

Chưởng Hình trưởng lão và hai trưởng lão đang mặt đỏ tía tai đều bị kinh ngạc, bỏ qua đối phương, lập tức đi đến trên vách núi nhìn xuống tầng mây đang biến hóa thất thường phía dưới, trên mặt càng thêm kinh ngạc.

– Lại là hai người kia…

Phong chủ Thông Minh Phong Chu Minh đứng một bên cũng tò mò lại gần:

– Hai người này làm sao? Ngươi biết bọn họ sao? Thành tích cũng không tệ lắm nha, mới hai canh giờ đã đi ra khỏi Vân Ba Đồ… Chờ chút, mới hai canh giờ?

Lúc này ngay cả Chưởng Hình trưởng lão luôn luôn cứng nhắc cũng nhịn không được nhướn mày:

– Hai canh giờ? Chẳng lẽ không có bất cứ thứ gì che mắt khiến bọn họ mê muội sao? Người bị vây bên trong Vân Ba Đồ sẽ bị che khuất mọi cảm giác, sâu thẳm bên trong nội tâm cũng sẽ bị phóng đại gấp bội, trừ khi người đó có tự tin tuyệt đối với bản thân mình nếu không thì sẽ bị lạc trong trận pháp rất lâu. Hai canh giờ, đó gần như là đi thẳng không một chút quanh co, tính tình thật cực đoan!

Lưu Hiển cũng sững sờ một lúc:

– Lần trước chúng ta nhìn thấy người có thể nhanh chóng phá trận như vậy là lúc nào?

Chu Minh lắc đầu:

– Dù sao ta cũng chưa thấy qua…

Phương Hạc nhẹ giọng nói:

– Chưa thấy qua sao? Chu Minh sư đệ trí nhớ càng ngày càng kém, chúng ta đều đã từng thấy qua rồi, có một người có năng lực đi ra khỏi Vân Ba Đồ trong hai canh giờ…

– Đều thấy qua rồi sao? Trong ấn tượng của ta người biểu hiện tốt nhất cửa ải này hẳn là chưởng môn sư huynh, nhưng huynh ấy cũng mất hơn bốn canh giờ, so với hắn…

Chu Minh cau mày nói, bỗng nhiên sững sờ:

– Phương Hạc sư huynh, chẳng lẽ huynh nói…

– Còn có thể có người khác sao?

Trong đầu mấy người đồng thời hiện lên một thân ảnh, sau đó cùng nhau thở dài…

Sau một lúc lâu, Lưu Hiển nói ra:

– Không hổ là nhân tài chưởng môn sư huynh nhìn trúng, tư chất có lẽ chỉ khoảng tam phẩm đến tứ phẩm nhưng tính tình này thì chắc hẳn phải đạt nhất phẩm!

Phương Hạc lắc đầu:

– Cũng không thể khẳng định sớm như vậy, Vân Ba Đồ chỉ là khảo nghiệm sơ bộ mà thôi, kết quả cũng chỉ được tính là có chút cơ duyên, để xem bọn họ chọn cửa ải tiếp theo là nơi nào đi… Ồ, sư huynh, Phiêu Miểu Phong của huynh đã có thêm cửa ải như thế kia từ bao giờ vậy?

Lúc này sương mù lại nổi lên biến hóa, trừ chủ tớ hai người kia đã có thêm mấy chục tòa nhà mọc lên, đúng là quy mô đơn giản của một thôn trang nhỏ.

Phương Hạc càng thêm buồn bực:

– Đằng sau Vân Ba Đồ… Nên là dựa vào biểu hiện của thí sinh, liên tiếp với một trong Xích Tích Sơn, Băng Phong Cốc, Thanh Vân Hiệp, U Minh Đạo đều sẽ xuất hiện, nếu có thể đi đến cuối cùng thì sẽ có tư cách tiến vào Phiêu Miểu Phong. Nhưng ta không nhớ là có cửa này, chẳng lẽ sư huynh mới chế tạo thêm vì Thăng Tiên Đại Hội sao?

Lưu Hiển cũng không vui:

– Sư đệ hiểu ta mà, sao ta có thể tùy ý sửa đổi quy củ của môn phái chứ?

Phương Hạc nhìn đến bàn mạt chược bên cạnh liền không nói gì nữa, tuy sư huynh có chút phạm quy như đúng là không phải người có thể tự chủ trương sửa đổi quy củ, nói cách khác…

– Ngũ sư muội, ngươi lại đến đây náo loạn sao?

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN